provence là vùng đất nổi tiếng ở nước Pháp với những cánh đồng hoa oải hương tít tắp tận chân trời, nó như là biểu tượng cho những gì tinh túy, tự nhiên và trong lành nhất nước Pháp.
Cho đến khi ngồi lên máy bay từ Paris tiến về phía Provence, thì Tô Mạt vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật.
“Thần Hi, tại sao chúng ta phải đi Provence?”
Vẻ mặt của Quý Thần Hi thảnh thơi, mỉm cười thoải mái: “Đương nhiên là thứ sáu chúng ta không đi làm, nên Boos lão đại của em liền phái chúng ta đi đến chi nhánh ở Châu Âu chứ sao.”
“Nhưng mà, chi nhánh Châu Âu là ở Paris, tại sao chúng ta lại phải chuyển máy bay đến Provence?”
“Có lẽ là đầu của boss lão đại em bị rút gân, dù sao phí công tác cũng do công ty đài thọ, coi như là em tạm thời đi du lịch giải sầu đi.”
Quý Thần Hi rất vô trách nhiệm mà bôi đen Ôn Nhược Khê đã giúp mình đại ân.
Tô Mạt bất mãn mà trừng mắt liếc anh một cái: “Mở miệng một tiếng nói Boss của em, vậy thì xin hỏi Quý tiên sinh, tại sao anh lại mặt dày cùng đi với em?”
Quý Thần Hi hoàn toàn là người cứ ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới mà trốn việc, cô thật là không hiểu vì sao lúc đầu anh lại muốn nộp đơn vào công ty, vừa nhìn thì biết chính là tiểu nhân đi cửa sau!
Quý Thần Hi lấy lòng mà ôm eo của Tô Mạt, cười hì hì: “Cái này gọi là phụ xướng phu tùy (vợ hát chồng theo), anh chính là không nỡ để em ở Châu Âu một mình.”
Tô Mạt mặc kệ anh, ngã thành ghế xuống một chút xíu, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Quý Thần Hi giữ bàn tay êm ái của Tô Mạt ở trong lòng bàn tay, rồi ở trong lòng thở dài.
Châu Âu là nơi cực kỳ nguy hiểm, hành trình đến Provence lần này thật sự là mạo hiểm mà không còn cách nào khác, mặc dù đến cuối cùng cũng sẽ chạy không thoát khỏi vận mệnh bị vạch trần thân phận, nhưng có thể dấu diếm được lúc nào thì hay lúc đó mà thôi.
Tô Tô vừa mới tiếp nhận mình, nên vào giờ phút này, vạn vạn không được xảy ra một chút sơ suất nào, nếu không, rất có thể sẽ đánh Tô Tô vào vực sâu muôn đời muôn kiếp một lần nữa.
Hơi dùng sức, nhưng điều kiện tiên quyết là không quấy nhiễu Tô Mạt, Quý Thần Hi cảm thụ ở trong lòng bàn tay .
Vào giờ khắc này, anh mới thật sự tin tưởng câu nói kia của Tô Mạt: “Tôi nghĩ, tương lai là nên có anh ấy.”
Cô nhất định sẽ không biết, khi anh nghe được câu này, thì cái loại cảm giác vui sướng đó từ đáy lòng vọt tới cổ họng, một khắc đó, cho dù là lên ngôi làm vua, anh cũng không quan tâm.
Tô Tô
Em hỏi anh, anh có quan tâm đến chuyện em đã từng gả cho người khác, đã từng là vợ của người khác hay không.
Sao anh lại không quan tâm chứ, anh quan tâm chính là, tại sao anh không thể gặp được em trước hắn, lại để cho em bị khổ nhiều như vậy.
Anh quan tâm chính là em có vui vẻ hay không, yêu cầu của anh rất nhỏ, chính là muốn em vui vẻ, ngoài ra thì luôn cười.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào dung nhan của cô, cô đã ngủ và lông mi tạo ra một bóng mờ ở dưới mắt.
Tô Tô, em nhất định phải biết tình cảm của anh đối với em, cho nên, chờ một thời gian nữa anh sẽ nói ra toàn bộ bí mật cho em biết.
Hiện tại anh không dám, thật sự không dám nói cho em biết.
Anh sợ em sẽ cho rằng anh và Lưu Lăng là cùng một loại người, hắn lừa tiền của em, mà anh thì lừa trái tim của em.
Đối với em, thật sự là không thể nghĩ như vậy, anh chỉ sợ em vì thân phận đặc biệt của anh mà không cảm thấy thoải mái, lại càng sợ em sẽ rời khỏi anh.
Chưa khi nào cảnh tượng của anh lại trở thành một loại gông xiềng, trói buộc tình yêu.
Quý Thần Hi hơi chua xót, cũng đang quyết định chủ ý ở trong lòng.
Chờ anh tránh được lần này, và chúng ta từ Provence trở về, thì anh sẽ cho em một Quý Thần Hi hoàn chỉnh.
Đến lúc đó, dù cho sóng gió có lớn hơn nữa, chúng ta sẽ cùng nhau xông tới, cho dù là ai, cũng sẽ không chia rẽ chúng ta được.
“Máy bay sắp đáp xuống sân bay quốc tế MarseillesProvence, xin các quý khách”
Tô Mạt nghe truyền thanh, nên từ từ tỉnh lại.
“Tô Tô, chúng ta đã đến” Quý Thần Hi chỉ ở bên ngoài cửa sổ: “Provence, Thiên đường màu tím.”
Tô Mạt theo anh chỉ mà nhìn xuống phía dưới, bởi vì còn có chút khoảng cách, nên không thấy rõ nhà cửa, không thấy rõ con đường, chỉ có thể nhìn thấy một mảng màu tím rộng lớn vô tận, cuối cùng bao trùm toàn bộ tầm mắt.
Cho đến khi ngồi lên máy bay từ Paris tiến về phía Provence, thì Tô Mạt vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật.
“Thần Hi, tại sao chúng ta phải đi Provence?”
Vẻ mặt của Quý Thần Hi thảnh thơi, mỉm cười thoải mái: “Đương nhiên là thứ sáu chúng ta không đi làm, nên Boos lão đại của em liền phái chúng ta đi đến chi nhánh ở Châu Âu chứ sao.”
“Nhưng mà, chi nhánh Châu Âu là ở Paris, tại sao chúng ta lại phải chuyển máy bay đến Provence?”
“Có lẽ là đầu của boss lão đại em bị rút gân, dù sao phí công tác cũng do công ty đài thọ, coi như là em tạm thời đi du lịch giải sầu đi.”
Quý Thần Hi rất vô trách nhiệm mà bôi đen Ôn Nhược Khê đã giúp mình đại ân.
Tô Mạt bất mãn mà trừng mắt liếc anh một cái: “Mở miệng một tiếng nói Boss của em, vậy thì xin hỏi Quý tiên sinh, tại sao anh lại mặt dày cùng đi với em?”
Quý Thần Hi hoàn toàn là người cứ ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới mà trốn việc, cô thật là không hiểu vì sao lúc đầu anh lại muốn nộp đơn vào công ty, vừa nhìn thì biết chính là tiểu nhân đi cửa sau!
Quý Thần Hi lấy lòng mà ôm eo của Tô Mạt, cười hì hì: “Cái này gọi là phụ xướng phu tùy (vợ hát chồng theo), anh chính là không nỡ để em ở Châu Âu một mình.”
Tô Mạt mặc kệ anh, ngã thành ghế xuống một chút xíu, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Quý Thần Hi giữ bàn tay êm ái của Tô Mạt ở trong lòng bàn tay, rồi ở trong lòng thở dài.
Châu Âu là nơi cực kỳ nguy hiểm, hành trình đến Provence lần này thật sự là mạo hiểm mà không còn cách nào khác, mặc dù đến cuối cùng cũng sẽ chạy không thoát khỏi vận mệnh bị vạch trần thân phận, nhưng có thể dấu diếm được lúc nào thì hay lúc đó mà thôi.
Tô Tô vừa mới tiếp nhận mình, nên vào giờ phút này, vạn vạn không được xảy ra một chút sơ suất nào, nếu không, rất có thể sẽ đánh Tô Tô vào vực sâu muôn đời muôn kiếp một lần nữa.
Hơi dùng sức, nhưng điều kiện tiên quyết là không quấy nhiễu Tô Mạt, Quý Thần Hi cảm thụ ở trong lòng bàn tay .
Vào giờ khắc này, anh mới thật sự tin tưởng câu nói kia của Tô Mạt: “Tôi nghĩ, tương lai là nên có anh ấy.”
Cô nhất định sẽ không biết, khi anh nghe được câu này, thì cái loại cảm giác vui sướng đó từ đáy lòng vọt tới cổ họng, một khắc đó, cho dù là lên ngôi làm vua, anh cũng không quan tâm.
Tô Tô
Em hỏi anh, anh có quan tâm đến chuyện em đã từng gả cho người khác, đã từng là vợ của người khác hay không.
Sao anh lại không quan tâm chứ, anh quan tâm chính là, tại sao anh không thể gặp được em trước hắn, lại để cho em bị khổ nhiều như vậy.
Anh quan tâm chính là em có vui vẻ hay không, yêu cầu của anh rất nhỏ, chính là muốn em vui vẻ, ngoài ra thì luôn cười.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào dung nhan của cô, cô đã ngủ và lông mi tạo ra một bóng mờ ở dưới mắt.
Tô Tô, em nhất định phải biết tình cảm của anh đối với em, cho nên, chờ một thời gian nữa anh sẽ nói ra toàn bộ bí mật cho em biết.
Hiện tại anh không dám, thật sự không dám nói cho em biết.
Anh sợ em sẽ cho rằng anh và Lưu Lăng là cùng một loại người, hắn lừa tiền của em, mà anh thì lừa trái tim của em.
Đối với em, thật sự là không thể nghĩ như vậy, anh chỉ sợ em vì thân phận đặc biệt của anh mà không cảm thấy thoải mái, lại càng sợ em sẽ rời khỏi anh.
Chưa khi nào cảnh tượng của anh lại trở thành một loại gông xiềng, trói buộc tình yêu.
Quý Thần Hi hơi chua xót, cũng đang quyết định chủ ý ở trong lòng.
Chờ anh tránh được lần này, và chúng ta từ Provence trở về, thì anh sẽ cho em một Quý Thần Hi hoàn chỉnh.
Đến lúc đó, dù cho sóng gió có lớn hơn nữa, chúng ta sẽ cùng nhau xông tới, cho dù là ai, cũng sẽ không chia rẽ chúng ta được.
“Máy bay sắp đáp xuống sân bay quốc tế MarseillesProvence, xin các quý khách”
Tô Mạt nghe truyền thanh, nên từ từ tỉnh lại.
“Tô Tô, chúng ta đã đến” Quý Thần Hi chỉ ở bên ngoài cửa sổ: “Provence, Thiên đường màu tím.”
Tô Mạt theo anh chỉ mà nhìn xuống phía dưới, bởi vì còn có chút khoảng cách, nên không thấy rõ nhà cửa, không thấy rõ con đường, chỉ có thể nhìn thấy một mảng màu tím rộng lớn vô tận, cuối cùng bao trùm toàn bộ tầm mắt.
/133
|