“Chị Tô Mạt, chị hiểu lầm á!”
Cô gái trẻ cười nham nhở, có chút xấu xa, có chút lừa đảo, một đôi mắt to sáng rỡ di chuyển với ánh sáng tinh quái.
“Cô có ý gì.”
Tô Mạt tạm thời buông tha giãy giụa, quay đầu nhìn cô gái trẻ, không hiểu ý của cô ấy.
Còn Quý Thần Hi lại nhìn Tô Mạt một chút trước, rồi nhìn lại cô gái trẻ một chút, chốc lát, một tiếng thở dài: “Cô có phải ăn nước miếng của anh ta quá nhiều hay không, bây giờ càng lúc càng giống vị kia của nhà cô! Tính kế người còn không nói, còn học đòi khích bác ly gián, thật là trò học từ thầy mà lại giỏi hơn thầy.”
Cô gái trẻ cau mày, không hài lòng với cách nói của Quý Thần Hi: “Cái gì nước miếng, thật là không có tư cách, cũng không biết người xinh đẹp lãnh đạm như chị Tô Mạt, sao lại coi trọng anh vậy chứ? Chị Tô Mạt, nghe em nói một câu, sớm một chút rời khỏi tên côn đồ này, em giới thiệu cho chị người đàn ông tốt hơn anh ta gấp một vạn lần.”
Quý Thần Hi nghe lời này xong, vội vàng lại ôm chặt Tô Mạt ở trong ngực, nhìn chằm chằm cô gái trẻ kêu to: “Wey wey Wey! Cô ít ở chỗ này gây sóng gió đi! Tôi và Tô Tô là duyên phận ba đời khắc trong đá, ai cũng hủy không được đâu.”
“Phải không?” Cô gái trẻ xem thường, nhìn có phần hả hê: “Mới vừa rồi nếu không phải là tôi kịp thời cứu anh, anh đã sớm bị chị Tô Mạt cho Như Lai Thần Chưởng rồi, tôi nhìn ngang nhìn dọc đều nhìn không ra anh có chỗ nào xứng với chị Tô Mạt.”
Nói xong, cô gái trẻ thật sự ngẩng đầu lên nhìn một chút, lại nghiêng đầu xem một chút, ý bảo là mình thật sự “Nhìn ngang nhìn dọc”.
Quý Thần Hi không so đo với cô ấy nữa, cúi đầu nhìn Tô Mạt, nhỏ giọng nói: “Tô Tô, em tức giận thì đánh anh nhé, nặng hơn cũng được, nếu đánh xong mà còn chưa hả giận thì cứ đánh nữa. Chỉ là, ngàn vạn lần đừng nói ra lời xa lạ như vậy mà đả thương người được không, anh sợ, anh sợ anh sẽ chết mất.”
Anh không sợ trời không sợ đất, chỉ có sợ Tô Mạt rời bỏ anh.
Chua xót khổ sở ở trong lòng Tô Mạt lại biến mất khi anh và cô bé kia đối thoại, nhìn bàn tay mình, thật sự khó có thể tưởng tượng mình luôn luôn lạnh lùng lại làm ra hành động điên cuồng như thế, nếu như không có cô bé kia kịp thời ngăn cản, mình sợ rằng thật sự muốn cho một bàn tay lên trên mặt anh.
Nhưng, điều này không hợp với lẽ thường .
Lưu Lăng từng đối với cô như vậy, cô đều có thể lạnh nhạt mà tạm biệt, sau đó thật sự không còn để ở trong lòng nữa, nhưng Quý Thần Hi chỉ là quen biết với một cô gái, thì mình lại hoàn toàn không còn lý trí.
Thật kỳ quái, thật kỳ quái.
Quý Thần Hi thấy cô nãy giờ không nói gì, chỉ nhìn tay mình, cũng không biết lúc này trong lòng cô đang suy nghĩ gì.
“Chị Tô Mạt, chị không cần phải ghen đâu, em cùng Quý côn đồ không phải là loại quan hệ kia đâu” Cô gái trẻ không nhanh không chậm cười nói.
Ăn, dấm chua!
Cái từ này trong nháy mắt tiến vào đầu, Quý Thần Hi và Tô Mạt cùng lúc ngẩn ra.
“Ghen?” Tô Mạt nghi ngờ nhíu chặt giữa chân mày, xoay người nhìn Quý Thần Hi, dường như đang tìm đáp án.
Quý Thần Hi cẩn thận hồi tưởng lại hành động vừa rồi của Tô Mạt, chợt vui vẻ.
Ghen !
Sao anh không nghĩ tới !
Tô Tô, Tô Tô đang ghen, hơn nữa còn là ăn dấm rất chua, chua đến mức đánh người!
Cô gái từng bước từng bước đi tới trước mặt Tô Mạt, nở nụ cười: “Chị Tô Mạt, quên tự giới thiệu mình, em họ Liễu, gọi Liễu Thi Nguyệt. Quý Thần Hi là cấp dưới của bạn trai em, lần này là muốn gặp Quý côn đồ để hỏi tội, hỏi anh ta vì sao ban đầu đáp ứng làm trợ lý của bạn trai em, lại một tháng cũng không thấy được bóng dáng của anh ta, thuận tiện tới xem người mà có thể khiến cho tên côn đồ này ái mộ như thế đến tột cùng là dạng gì. Không có nói rõ, để cho chị Tô Mạt hiểu lầm, Thi Nguyệt xin lỗi chị, xin chị tha thứ.”
Lời nói chân thành của Liễu Thi Nguyệt là nói rõ ý mình đến đây, mà thật ra thì ai mà thèm quan tâm Quý Đại Vương Tử có phải là làm trợ lý cho Vân Mặc Vận hay không?
Lần này cô đi hỏi tội là giả, muốn nhìn người phụ nữ trong truyền thuyết khiến cho Quý Thần Hi thần hồn điên đảo mới là thật!
Cô gái trẻ cười nham nhở, có chút xấu xa, có chút lừa đảo, một đôi mắt to sáng rỡ di chuyển với ánh sáng tinh quái.
“Cô có ý gì.”
Tô Mạt tạm thời buông tha giãy giụa, quay đầu nhìn cô gái trẻ, không hiểu ý của cô ấy.
Còn Quý Thần Hi lại nhìn Tô Mạt một chút trước, rồi nhìn lại cô gái trẻ một chút, chốc lát, một tiếng thở dài: “Cô có phải ăn nước miếng của anh ta quá nhiều hay không, bây giờ càng lúc càng giống vị kia của nhà cô! Tính kế người còn không nói, còn học đòi khích bác ly gián, thật là trò học từ thầy mà lại giỏi hơn thầy.”
Cô gái trẻ cau mày, không hài lòng với cách nói của Quý Thần Hi: “Cái gì nước miếng, thật là không có tư cách, cũng không biết người xinh đẹp lãnh đạm như chị Tô Mạt, sao lại coi trọng anh vậy chứ? Chị Tô Mạt, nghe em nói một câu, sớm một chút rời khỏi tên côn đồ này, em giới thiệu cho chị người đàn ông tốt hơn anh ta gấp một vạn lần.”
Quý Thần Hi nghe lời này xong, vội vàng lại ôm chặt Tô Mạt ở trong ngực, nhìn chằm chằm cô gái trẻ kêu to: “Wey wey Wey! Cô ít ở chỗ này gây sóng gió đi! Tôi và Tô Tô là duyên phận ba đời khắc trong đá, ai cũng hủy không được đâu.”
“Phải không?” Cô gái trẻ xem thường, nhìn có phần hả hê: “Mới vừa rồi nếu không phải là tôi kịp thời cứu anh, anh đã sớm bị chị Tô Mạt cho Như Lai Thần Chưởng rồi, tôi nhìn ngang nhìn dọc đều nhìn không ra anh có chỗ nào xứng với chị Tô Mạt.”
Nói xong, cô gái trẻ thật sự ngẩng đầu lên nhìn một chút, lại nghiêng đầu xem một chút, ý bảo là mình thật sự “Nhìn ngang nhìn dọc”.
Quý Thần Hi không so đo với cô ấy nữa, cúi đầu nhìn Tô Mạt, nhỏ giọng nói: “Tô Tô, em tức giận thì đánh anh nhé, nặng hơn cũng được, nếu đánh xong mà còn chưa hả giận thì cứ đánh nữa. Chỉ là, ngàn vạn lần đừng nói ra lời xa lạ như vậy mà đả thương người được không, anh sợ, anh sợ anh sẽ chết mất.”
Anh không sợ trời không sợ đất, chỉ có sợ Tô Mạt rời bỏ anh.
Chua xót khổ sở ở trong lòng Tô Mạt lại biến mất khi anh và cô bé kia đối thoại, nhìn bàn tay mình, thật sự khó có thể tưởng tượng mình luôn luôn lạnh lùng lại làm ra hành động điên cuồng như thế, nếu như không có cô bé kia kịp thời ngăn cản, mình sợ rằng thật sự muốn cho một bàn tay lên trên mặt anh.
Nhưng, điều này không hợp với lẽ thường .
Lưu Lăng từng đối với cô như vậy, cô đều có thể lạnh nhạt mà tạm biệt, sau đó thật sự không còn để ở trong lòng nữa, nhưng Quý Thần Hi chỉ là quen biết với một cô gái, thì mình lại hoàn toàn không còn lý trí.
Thật kỳ quái, thật kỳ quái.
Quý Thần Hi thấy cô nãy giờ không nói gì, chỉ nhìn tay mình, cũng không biết lúc này trong lòng cô đang suy nghĩ gì.
“Chị Tô Mạt, chị không cần phải ghen đâu, em cùng Quý côn đồ không phải là loại quan hệ kia đâu” Cô gái trẻ không nhanh không chậm cười nói.
Ăn, dấm chua!
Cái từ này trong nháy mắt tiến vào đầu, Quý Thần Hi và Tô Mạt cùng lúc ngẩn ra.
“Ghen?” Tô Mạt nghi ngờ nhíu chặt giữa chân mày, xoay người nhìn Quý Thần Hi, dường như đang tìm đáp án.
Quý Thần Hi cẩn thận hồi tưởng lại hành động vừa rồi của Tô Mạt, chợt vui vẻ.
Ghen !
Sao anh không nghĩ tới !
Tô Tô, Tô Tô đang ghen, hơn nữa còn là ăn dấm rất chua, chua đến mức đánh người!
Cô gái từng bước từng bước đi tới trước mặt Tô Mạt, nở nụ cười: “Chị Tô Mạt, quên tự giới thiệu mình, em họ Liễu, gọi Liễu Thi Nguyệt. Quý Thần Hi là cấp dưới của bạn trai em, lần này là muốn gặp Quý côn đồ để hỏi tội, hỏi anh ta vì sao ban đầu đáp ứng làm trợ lý của bạn trai em, lại một tháng cũng không thấy được bóng dáng của anh ta, thuận tiện tới xem người mà có thể khiến cho tên côn đồ này ái mộ như thế đến tột cùng là dạng gì. Không có nói rõ, để cho chị Tô Mạt hiểu lầm, Thi Nguyệt xin lỗi chị, xin chị tha thứ.”
Lời nói chân thành của Liễu Thi Nguyệt là nói rõ ý mình đến đây, mà thật ra thì ai mà thèm quan tâm Quý Đại Vương Tử có phải là làm trợ lý cho Vân Mặc Vận hay không?
Lần này cô đi hỏi tội là giả, muốn nhìn người phụ nữ trong truyền thuyết khiến cho Quý Thần Hi thần hồn điên đảo mới là thật!
/133
|