Quý Thần Hi vặn lửa tới mức nhỏ nhất, tiện tay rút áo khoác định đuổi theo Tô Mạt để cùng nhau ra cửa, thì điện thoại di động lại vang lên, hơn nữa hiển thị chính là boss Ôn Nhược Khê của bọn họ.
Giao tình nhiều năm nên Quý Thần Hi hiểu ý không có ngồi xe của Tô Mạt, mà là lười biếng ra cửa đi tới xe của mình ở kho kế bên, đồng thời ấn xuống phím call.
“Chuyện gì?”
“Cậu xác định Tô Mạt là mục tiêu của cậu?”
Giọng nói của Ôn Nhược Khê thản nhiên, giọng điệu bình tĩnh giống như hỏi thời tiết hôm nay thế nào, nhưng Quý Thần Hi biết, cậu ấy bình tĩnh như thế không phải là đùa giỡn.
“Không phải ” Anh kiên định phủ nhận, sau đó hơi mỉm cười nói: “Tô Tô không phải là mục tiêu của tôi, mà là người cả đời tôi cầu.”
“Tốt” Ôn Nhược Khê hình như cũng không để ý tới đáp án, bày tỏ mình hiểu ý của anh ấy rồi sau đó cúp điện thoại.
“Xem ra, là đã tìm tới cửa rồi” Nhìn điện thoại như có điều suy nghĩ, khóe môi Quý Thần Hi nở ra một nụ cười, đóng cửa xe thể thao rồi khởi động xe nhanh chóng lái ra khỏi tiểu khu, lái đến công ty.
“Anh ta nói gì?” Lưu Lăng ngồi ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc nhìn Ôn Nhược Khê cúp điện thoại, nóng lòng muốn biết câu trả lời của đối phương.
Ôn Nhược Khê đưa lưng về phía Lưu Lăng, đứng ở cửa sổ thủy tinh nhìn về phía trước, không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh nói xem?”
“Tôi, tôi không biết”
Trong lòng Lưu Lăng thật sự không nắm chắc, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ quan sát Ôn Nhược Khê.
Người đàn ông trước mắt là ông chủ của Tô Mạt, là người thừa kế “hào môn Kim cương” trong truyền thuyết, lại là tổng giám đốc giàu có thần bí nhất Châu Á, người như vậy vốn không phải mình muốn gặp thì gặp, nhưng hôm nay Tô Mạt là một thành viên trong công ty của anh ta, mà mình thì cũng ôm hi vọng thử một lần tìm đến anh ta, không nghĩ tới anh ta lại đồng ý gặp mình, nhưng vì sao từ lúc mình bắt đầu vào cửa thì anh ta vẫn đưa lưng về phía mình, chẳng lẽ, đây chính là chỗ thần bí của anh ta?
Ôn Nhược Khê không nhìn Lưu Lăng, nhưng biết anh ta đang dùng tâm thái suy đoán mà quan sát mình. Trên thực tế, từ lúc Lưu Lăng vào cửa, thì anh không có ý định chính thức “gặp” anh ta, trên đời này ngừơi thật sự có thể khiến cho anh hứng thú thực sự là không nhiều lắm, ngoại trừ năm người sinh tử tương giao kia, thật đúng là không còn ai khác.
“Cậu ấy nói, Tô Mạt là người cả đời cậu ấy cầu” Ôn Nhược Khê lặp lại nguyên câu nói của Quý Thần Hi.
“Cái gì!” Lưu Lăng tức giận, hơn nữa khó có thể tin, mà cắn răng nghiến lợi nói: “Tô Mạt là vợ của tôi, tại sao anh ta có thể nói như vậy!”
Người đàn ông tuấn tú gặp đêm trước lại dám có ý với Tô Mạt! Việc này thực sự là kỳ cục! Tô Mạt là người của anh, bây giờ thì sao, cho anh đội nón xanh (cắm sừng)? !
Ôn Nhược Khê nhìn thấy rất rõ ánh mắt của anh ta từ trong thủy tinh phản chiếu ra, một lát sau lãnh đạm nói: “Hình như Lưu tiên sinh dùng từ không chính xác, Tô Mạt là vợ trước của anh, cũng không còn là vợ của anh. Ít nhất, Tô Mạt điền trên hồ sơ là độc thân.”
“Đó là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, huống chi tôi vẫn chưa có đáp ứng ly hôn”
“Phải không” Ôn Nhược Khê chậm rãi nói ra: “Nhưng, nếu như anh không đáp ứng ly hôn, tại sao lại ký tên ở trên bản thoả thuận? Nếu như không có chữ ký của anh, bản thoả thuận sẽ có hiệu lực sao? Bản thoả thuận có hiệu lực, trên luật pháp trên đạo đức, Tô Mạt cũng đã khôi phục thân tự do, nếu là thân tự do thì đương nhiên có thể có tình cảm lần nữa, có đựơc hôn nhân.”
“Chuyện này” Mấy vấn đề này của Ôn Nhược Khê làm cho Lưu Lăng á khẩu không trả lời được, không biết ứng phó thế nào, ấp úng không nói thêm gì nữa.
“Vậy thì chờ nhé, tôi nghĩ cậu ấy sẽ trả lời giúp anh.” Ôn Nhược Khê nheo mắt lại, ở đáy lòng cười lạnh.
Thật ra thì anh không quan tâm dây dưa giữa Lưu Lăng và Tô Mạt, cũng không quan tâm đến chuyện vợ chồng họ ly hôn, anh quan tâm, chính là hạnh phúc của bạn tốt mình, chuyện tình của Thần Hi tuyệt không cho phép người ngoài nhúng tay, lại càng không cho phép có người phá hư. Tên Lưu Lăng này hiển nhiên là không đủ thông minh, lại không biết giao tình và thế lực của Đông Phương lục thiếu, hôm nay lại đến đây gây chuyện thật là tự tìm đường chết.
“Lưu tiên sinh chẳng lẽ có ý kiến với chuyện tôi theo đuổi Tô Tô?”
Cửa phòng làm việc không có báo trước đã mở ra, cả người Quý Thần Hi lười biếng tao nhã đi tới, khẽ gật đầu đi về phía Lưu Lăng.
Giao tình nhiều năm nên Quý Thần Hi hiểu ý không có ngồi xe của Tô Mạt, mà là lười biếng ra cửa đi tới xe của mình ở kho kế bên, đồng thời ấn xuống phím call.
“Chuyện gì?”
“Cậu xác định Tô Mạt là mục tiêu của cậu?”
Giọng nói của Ôn Nhược Khê thản nhiên, giọng điệu bình tĩnh giống như hỏi thời tiết hôm nay thế nào, nhưng Quý Thần Hi biết, cậu ấy bình tĩnh như thế không phải là đùa giỡn.
“Không phải ” Anh kiên định phủ nhận, sau đó hơi mỉm cười nói: “Tô Tô không phải là mục tiêu của tôi, mà là người cả đời tôi cầu.”
“Tốt” Ôn Nhược Khê hình như cũng không để ý tới đáp án, bày tỏ mình hiểu ý của anh ấy rồi sau đó cúp điện thoại.
“Xem ra, là đã tìm tới cửa rồi” Nhìn điện thoại như có điều suy nghĩ, khóe môi Quý Thần Hi nở ra một nụ cười, đóng cửa xe thể thao rồi khởi động xe nhanh chóng lái ra khỏi tiểu khu, lái đến công ty.
“Anh ta nói gì?” Lưu Lăng ngồi ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc nhìn Ôn Nhược Khê cúp điện thoại, nóng lòng muốn biết câu trả lời của đối phương.
Ôn Nhược Khê đưa lưng về phía Lưu Lăng, đứng ở cửa sổ thủy tinh nhìn về phía trước, không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh nói xem?”
“Tôi, tôi không biết”
Trong lòng Lưu Lăng thật sự không nắm chắc, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ quan sát Ôn Nhược Khê.
Người đàn ông trước mắt là ông chủ của Tô Mạt, là người thừa kế “hào môn Kim cương” trong truyền thuyết, lại là tổng giám đốc giàu có thần bí nhất Châu Á, người như vậy vốn không phải mình muốn gặp thì gặp, nhưng hôm nay Tô Mạt là một thành viên trong công ty của anh ta, mà mình thì cũng ôm hi vọng thử một lần tìm đến anh ta, không nghĩ tới anh ta lại đồng ý gặp mình, nhưng vì sao từ lúc mình bắt đầu vào cửa thì anh ta vẫn đưa lưng về phía mình, chẳng lẽ, đây chính là chỗ thần bí của anh ta?
Ôn Nhược Khê không nhìn Lưu Lăng, nhưng biết anh ta đang dùng tâm thái suy đoán mà quan sát mình. Trên thực tế, từ lúc Lưu Lăng vào cửa, thì anh không có ý định chính thức “gặp” anh ta, trên đời này ngừơi thật sự có thể khiến cho anh hứng thú thực sự là không nhiều lắm, ngoại trừ năm người sinh tử tương giao kia, thật đúng là không còn ai khác.
“Cậu ấy nói, Tô Mạt là người cả đời cậu ấy cầu” Ôn Nhược Khê lặp lại nguyên câu nói của Quý Thần Hi.
“Cái gì!” Lưu Lăng tức giận, hơn nữa khó có thể tin, mà cắn răng nghiến lợi nói: “Tô Mạt là vợ của tôi, tại sao anh ta có thể nói như vậy!”
Người đàn ông tuấn tú gặp đêm trước lại dám có ý với Tô Mạt! Việc này thực sự là kỳ cục! Tô Mạt là người của anh, bây giờ thì sao, cho anh đội nón xanh (cắm sừng)? !
Ôn Nhược Khê nhìn thấy rất rõ ánh mắt của anh ta từ trong thủy tinh phản chiếu ra, một lát sau lãnh đạm nói: “Hình như Lưu tiên sinh dùng từ không chính xác, Tô Mạt là vợ trước của anh, cũng không còn là vợ của anh. Ít nhất, Tô Mạt điền trên hồ sơ là độc thân.”
“Đó là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, huống chi tôi vẫn chưa có đáp ứng ly hôn”
“Phải không” Ôn Nhược Khê chậm rãi nói ra: “Nhưng, nếu như anh không đáp ứng ly hôn, tại sao lại ký tên ở trên bản thoả thuận? Nếu như không có chữ ký của anh, bản thoả thuận sẽ có hiệu lực sao? Bản thoả thuận có hiệu lực, trên luật pháp trên đạo đức, Tô Mạt cũng đã khôi phục thân tự do, nếu là thân tự do thì đương nhiên có thể có tình cảm lần nữa, có đựơc hôn nhân.”
“Chuyện này” Mấy vấn đề này của Ôn Nhược Khê làm cho Lưu Lăng á khẩu không trả lời được, không biết ứng phó thế nào, ấp úng không nói thêm gì nữa.
“Vậy thì chờ nhé, tôi nghĩ cậu ấy sẽ trả lời giúp anh.” Ôn Nhược Khê nheo mắt lại, ở đáy lòng cười lạnh.
Thật ra thì anh không quan tâm dây dưa giữa Lưu Lăng và Tô Mạt, cũng không quan tâm đến chuyện vợ chồng họ ly hôn, anh quan tâm, chính là hạnh phúc của bạn tốt mình, chuyện tình của Thần Hi tuyệt không cho phép người ngoài nhúng tay, lại càng không cho phép có người phá hư. Tên Lưu Lăng này hiển nhiên là không đủ thông minh, lại không biết giao tình và thế lực của Đông Phương lục thiếu, hôm nay lại đến đây gây chuyện thật là tự tìm đường chết.
“Lưu tiên sinh chẳng lẽ có ý kiến với chuyện tôi theo đuổi Tô Tô?”
Cửa phòng làm việc không có báo trước đã mở ra, cả người Quý Thần Hi lười biếng tao nhã đi tới, khẽ gật đầu đi về phía Lưu Lăng.
/133
|