Tôi cảm thấy anh nên tìm miếng đậu hủ mà đụng chết đi!
Tô Mạt thật sự là rất mệt mỏi, kể từ khi gặp Quý Thần Hi, cô phát hiện mình càng ngày càng dễ dàng mất khống chế, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ không bị khống chế mà đánh một đấm lên trên khuôn mặt đẹp trai của anh chàng lưu manh này.
Tô Mạt để đũa xuống, quyết định nhìn thẳng anh: “Anh rốt cuộc muốn thế nào!”
Quý Thần Hi chậm rãi nở nụ cười, nói rõ ràng từng chữ từng câu: “Anh muốn em lấy trái tim giao ra đây”
Cô gái có trái tim như Tô Mạt vậy, chỉ cần cô ấy chịu giao trái tim cho anh, nhất định cô ấy sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Bởi vì trái tim của cô ấy không có bị ô nhiễm, thật tinh khiết giống như những bông tuyết đầu tiên của tháng mười hai.
Tô Mạt cùng anh bốn mắt nhìn nhau, mặc dù anh mang kính sát tròng đổi màu, cô vẫn có thể nhìn thấy xanh thẳm ở sâu trong đôi mắt anh, đó là một loại cao quý gần như xinh đẹp tuyệt đối, cô nhìn thấy sự hứa hẹn, nhìn thấy sự tín nhiệm, nhìn thấy tình yêu say đắm, giống như một cơn lốc xoáy, làm cho cô từ từ bị lạc vào, không thể tự thoát ra được. . . . . .
“Tô tiểu thư”
Sau lưng có một tiếng gọi khẽ làm Tô Mạt sợ nhưng đã thanh tĩnh lại, một giây đồng hồ đã che giấu được tất cả tâm tình, cô xoay người liếc mắt nhìn, cũng không biết người đàn ông này.
“Tô tiểu thư, quấy rầy rồi” Ngô Danh Khải hơi khẩn trương, vẻ mặt áy náy nói: “Tôi là Ngô Danh Khải ở bộ phận nhân sự.”
Ngô Danh khải. . . . . . Là quản lý bộ phận nhân sự, không tách riêng hành chánh nhân sự, nhưng bởi vì cô vừa mới nhậm chức tiếp nhận quá nhiều công việc, cho nên không có cùng người quản lý nhân sự tiếp xúc, không ngờ đến phòng ăn lại gặp được.
Tô Mạt lễ phép cong lên khóe môi, khẽ gật đầu nói: “Xin chào”
Tô Mạt chỉ là dựa vào quan hệ đồng nghiệp mới lộ ra vẻ tươi cười, lại làm cho trong lòng Ngô Danh Khải hơi rung động, vội vàng gật đầu: “Xin chào, Xin chào, Tô tiểu thư, công việc sau này xin mời chiếu cố nhiều.”
“Anh hãy yên tâm đi, bộ phận hành chính của chúng ta về sau nhất định sẽ rất ‘chiếu cố’ anh” Quý Thần Hi không cam lòng mà cúi đầu cười, lời nói chứa đầy hàm ý giúp Tô Mạt đáp lại người đàn ông chướng mắt này.
Bộ dạng cũng bình thường, năng lực sao, vẫn chưa nhìn ra, nhưng lại dám động tâm với Tô Tô của anh, cái tên Ngô Danh Khải này cũng thành công đi vào danh sách đen của Quý Thần Hi anh, giống như vị ‘chồng trước’ kia vậy, anh nhất định sẽ ‘ chiếu cố’ bọn họ thật tốt.
Ngô Danh Khải cũng nhìn người đàn ông xinh đẹp ngồi ở đối diện Tô Mạt, anh là quản lý nhân sự, ánh mắt nhìn người đương nhiên là hạng nhất. Người đàn ông này trên mặt là cười đùa, nhưng trong đôi mắt lại cơ trí trầm tĩnh cùng khí phách quanh người đều nói ra anh ta là một nhân vật lớn không thể trêu chọc được. Xxx từ cao cấp đến cơ sở ngoại trừ tổng giám đốc Ôn Nhược Khê ra, cũng không tìm ra được người thứ hai có thể sánh ngang với anh ấy, nhưng anh ta rốt cuộc là ai?
“Xin hỏi ngài là?”
“Tôi tên là Quý Thần Hi” Anh đứng lên, mở môi mỉm cười: “Trước mắt là trợ lý của Tô Mạt trực thuộc quản lý hành chánh.”
Anh ta, sao lại là một người trợ lý bình thường? !
Ngô Danh Khải không thể tin, trong lý lịch mình đưa cho Tô Mạt chọn lựa trợ lý, tuyệt đối không có tên Quý Thần Hi, vậy anh ta từ đâu nhô ra?
Như là biết nghi vấn của anh ta, Quý Thần Hi không nhanh không chậm nói: “Tôi không phải là được tuyển vào, mà là Ôn Nhược Khê mời tới, cho nên Ngô quản lý có thể không hiểu rõ lắm.”
Trước kia không biết, bây giờ thì rất rõ ràng.
Ngô Danh Khải có thể ngồi ở vị trí quản lý nhân sự cũng không phải kẻ tầm thường, với một chút thông minh liền thông suốt.
Quý Thần Hi dám ở trong công ty gọi thẳng tên Ôn Nhược Khê, lại trong mắt người khác không có nâng cao thân phận mình, lại hạ thấp chức vụ làm trợ lý hành chánh quèn như vậy, mục đích chỉ có một. . . . . . Hơi tiếc nuối nhìn Tô Mạt vẻ mặt lạnh nhạt đang ăn cơm, không quan tâm lắm với sự vật quanh mình, anh biết, mình không có cơ hội tiến một bước vào trong lòng người phụ nữ xinh đẹp này . . . .
Tô Mạt thật sự là rất mệt mỏi, kể từ khi gặp Quý Thần Hi, cô phát hiện mình càng ngày càng dễ dàng mất khống chế, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ không bị khống chế mà đánh một đấm lên trên khuôn mặt đẹp trai của anh chàng lưu manh này.
Tô Mạt để đũa xuống, quyết định nhìn thẳng anh: “Anh rốt cuộc muốn thế nào!”
Quý Thần Hi chậm rãi nở nụ cười, nói rõ ràng từng chữ từng câu: “Anh muốn em lấy trái tim giao ra đây”
Cô gái có trái tim như Tô Mạt vậy, chỉ cần cô ấy chịu giao trái tim cho anh, nhất định cô ấy sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Bởi vì trái tim của cô ấy không có bị ô nhiễm, thật tinh khiết giống như những bông tuyết đầu tiên của tháng mười hai.
Tô Mạt cùng anh bốn mắt nhìn nhau, mặc dù anh mang kính sát tròng đổi màu, cô vẫn có thể nhìn thấy xanh thẳm ở sâu trong đôi mắt anh, đó là một loại cao quý gần như xinh đẹp tuyệt đối, cô nhìn thấy sự hứa hẹn, nhìn thấy sự tín nhiệm, nhìn thấy tình yêu say đắm, giống như một cơn lốc xoáy, làm cho cô từ từ bị lạc vào, không thể tự thoát ra được. . . . . .
“Tô tiểu thư”
Sau lưng có một tiếng gọi khẽ làm Tô Mạt sợ nhưng đã thanh tĩnh lại, một giây đồng hồ đã che giấu được tất cả tâm tình, cô xoay người liếc mắt nhìn, cũng không biết người đàn ông này.
“Tô tiểu thư, quấy rầy rồi” Ngô Danh Khải hơi khẩn trương, vẻ mặt áy náy nói: “Tôi là Ngô Danh Khải ở bộ phận nhân sự.”
Ngô Danh khải. . . . . . Là quản lý bộ phận nhân sự, không tách riêng hành chánh nhân sự, nhưng bởi vì cô vừa mới nhậm chức tiếp nhận quá nhiều công việc, cho nên không có cùng người quản lý nhân sự tiếp xúc, không ngờ đến phòng ăn lại gặp được.
Tô Mạt lễ phép cong lên khóe môi, khẽ gật đầu nói: “Xin chào”
Tô Mạt chỉ là dựa vào quan hệ đồng nghiệp mới lộ ra vẻ tươi cười, lại làm cho trong lòng Ngô Danh Khải hơi rung động, vội vàng gật đầu: “Xin chào, Xin chào, Tô tiểu thư, công việc sau này xin mời chiếu cố nhiều.”
“Anh hãy yên tâm đi, bộ phận hành chính của chúng ta về sau nhất định sẽ rất ‘chiếu cố’ anh” Quý Thần Hi không cam lòng mà cúi đầu cười, lời nói chứa đầy hàm ý giúp Tô Mạt đáp lại người đàn ông chướng mắt này.
Bộ dạng cũng bình thường, năng lực sao, vẫn chưa nhìn ra, nhưng lại dám động tâm với Tô Tô của anh, cái tên Ngô Danh Khải này cũng thành công đi vào danh sách đen của Quý Thần Hi anh, giống như vị ‘chồng trước’ kia vậy, anh nhất định sẽ ‘ chiếu cố’ bọn họ thật tốt.
Ngô Danh Khải cũng nhìn người đàn ông xinh đẹp ngồi ở đối diện Tô Mạt, anh là quản lý nhân sự, ánh mắt nhìn người đương nhiên là hạng nhất. Người đàn ông này trên mặt là cười đùa, nhưng trong đôi mắt lại cơ trí trầm tĩnh cùng khí phách quanh người đều nói ra anh ta là một nhân vật lớn không thể trêu chọc được. Xxx từ cao cấp đến cơ sở ngoại trừ tổng giám đốc Ôn Nhược Khê ra, cũng không tìm ra được người thứ hai có thể sánh ngang với anh ấy, nhưng anh ta rốt cuộc là ai?
“Xin hỏi ngài là?”
“Tôi tên là Quý Thần Hi” Anh đứng lên, mở môi mỉm cười: “Trước mắt là trợ lý của Tô Mạt trực thuộc quản lý hành chánh.”
Anh ta, sao lại là một người trợ lý bình thường? !
Ngô Danh Khải không thể tin, trong lý lịch mình đưa cho Tô Mạt chọn lựa trợ lý, tuyệt đối không có tên Quý Thần Hi, vậy anh ta từ đâu nhô ra?
Như là biết nghi vấn của anh ta, Quý Thần Hi không nhanh không chậm nói: “Tôi không phải là được tuyển vào, mà là Ôn Nhược Khê mời tới, cho nên Ngô quản lý có thể không hiểu rõ lắm.”
Trước kia không biết, bây giờ thì rất rõ ràng.
Ngô Danh Khải có thể ngồi ở vị trí quản lý nhân sự cũng không phải kẻ tầm thường, với một chút thông minh liền thông suốt.
Quý Thần Hi dám ở trong công ty gọi thẳng tên Ôn Nhược Khê, lại trong mắt người khác không có nâng cao thân phận mình, lại hạ thấp chức vụ làm trợ lý hành chánh quèn như vậy, mục đích chỉ có một. . . . . . Hơi tiếc nuối nhìn Tô Mạt vẻ mặt lạnh nhạt đang ăn cơm, không quan tâm lắm với sự vật quanh mình, anh biết, mình không có cơ hội tiến một bước vào trong lòng người phụ nữ xinh đẹp này . . . .
/133
|