“Tô Tô, anh mang con trở lại đây. . . . . .” Quý Thần Hi đẩy cửa ra sau khi nhìn thấy tình huống trong phòng thì tạm thời mất tiếng.
Phòng bệnh to như vậy mà chen chúc một đống người thì có vẻ hơi nhỏ, nhất là một đống người đó dùng cái loại ánh mắt muốn chiếu ra “tia sáng xanh” nhìn chằm chằm bánh tét nhỏ ở trong ngực mình.
“Thần Hi, đưa con cho em nhìn một chút.”
Tô Mạt cũng nhìn thấy bánh tét nhỏ, vội vàng gọi Quý Thần Hi, muốn nhìn con.
Quý Thần Hi gật đầu một cái, quyết định không nhìn những người “Không nên” tồn tại, mà trước tiên giao con cho Tô Mạt.
Tô Mạt ôm con, cẩn thận nhìn con, rốt cuộc cũng thỏa mãn mà nhắm mắt lại, cúi đầu ở trên mặt đứa bé hôn một cái.
Tô Mạt đối với đứa nhỏ là yêu thích từ người làm mẹ, điểm này Quý Thần Hi có thể hiểu, nhưng mà. . . . . .
“Mẹ, cha, cậu, các người thật đúng là nhàn nhã, sao lại có rãnh rỗi đến Provence vậy?” Nhìn ba vị trưởng bối của mình, Quý Thần Hi không khách khí mà nhíu mày hỏi.
“Cháu trai của cha ra đời, chẳng lẽ cha không nên tới nhìn một chút sao?” Quý Uyên cười tao nhã, trong mắt hoàn toàn không có con trai mình, mở miệng một tiếng cháu trai, toàn bộ tầm mắt đều nhìn vào bánh tét nhỏ trong ngực Tô Mạt.
“Vậy cậu thì sao? Quốc sự Eros làm trọng, sao ngài cũng tới vậy?”
Đôi mắt bệ hạ Nors điềm tĩnh, nhàn nhạt mà nói ra: “Có liên quan đến vương tử tương lai của Eros, đây cũng là một trong những quốc sự.”
“Thật là có lý do đường hoàng!”
Công chúa Shirley cười thanh nhã: “Thần Hi, mọi người chính là đặc biệt đến nhìn đứa nhỏ, thuận tiện đón các con về nhà.”
Về nhà?
Quý Thần Hi nhìn Shirley, vô cùng vui mừng: “Mẹ. . . . . .”
“Sau khi trở về, chờ các con chính là một cuộc hôn lễ truyền trực tiếp toàn cầu” Shirley không để cho Quý Thần Hi thất vọng, ám chỉ liếc về Nors một cái, rồi chuyển sang nhìn Tô Mạt: “Tô Mạt, con đã sinh hạ con của Thần Hi, là chuyện phải làm của Vương Phi Eros. Chờ con dưỡng sức mấy ngày sau đó chúng ta sẽ lên đường trở về nước, con thấy thế nào?”
Tô Mạt ôm đứa trẻ sơ sinh, nháy mắt mấy cái, tiêu hóa ý nghĩa trong lời nói của Shirley, rồi len lén nhìn Nors.
Vị cậu quốc vương này chính là người phản đối cô và Thần Hi nhất, chỉ cần ông ấy không đồng ý, thì cái gì cũng là nói suông, mà con của mình có thể nhận được công nhận của Nors hay không cũng còn không biết. . . . . .
Bệ hạ Nors chống lại ánh mắt của Tô Mạt, cũng không có nói thêm cái gì, chẳng qua là đi đến bên người cô, nhẹ giọng nói: “Cho tôi ôm đứa bé một chút đi.”
Tô Mạt nhìn Quý Thần Hi một cái, Quý Thần Hi im lặng gật đầu một cái rồi mới giao đứa bé cho Nors.
Nors cẩn thận ôm đứa bé, từng bước từng bước đi tới bên cạnh Shirley và Quý Uyên, nhỏ giọng cười nói: “Đứa nhỏ này và Thần Hi giống nhau như đúc, các người nhìn xem, cái mũi này, ánh mắt này, thật là giống ba nó.”
Shirley cũng nhìn đứa bé, gật đầu một cái cười khẽ: “Đúng vậy, rất giống Thần Hi, nhưng gương mặt này cũng có chút giống mẹ đấy.”
Nors vỗ đứa bé nhè nhẹ, giống như thuận miệng: “Đúng vậy a, rất giống mẹ của nó.”
Mẹ. . . . . nó. . . . . .
Tô Mạt không phải là một cô gái ngốc, dĩ nhiên hiểu Nors đã chấp nhận đứa bé, cũng đồng ý mẹ của đứa bé.
Quý Thần Hi nắm tay Tô Mạt, nhìn cô cười, “Anh đã nói rồi, em là cô gái tốt nhất toàn thế giới, tất cả mọi người sẽ chấp nhận em.”
Quý Uyên trêu chọc đứa bé, rồi ngẩng đầu hỏi: “Đặt tên chưa?”
Quý Thần Hi nhún nhún vai, “Vừa sinh ra mà, đâu đã kịp đặt tên.”
Nors giao đứa bé cho Shirley ôm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quý Thần Hi: “Đứa nhỏ này là người thừa kế tương lai của Eros, tại sao có thể khinh thường, tên nhất định phải thật hay mới được.”
“Vậy thì cậu cứ gọi đi.” Quý Thần Hi mừng rỡ, giao toàn bộ cho Nors quyết định.
Nors nhìn bánh tét nhỏ ánh mắt xanh thẳm ngũ quan xinh đẹp, trầm ngâm chốc lát, “Tên trung văn nha, gọi Quý Nhan Triệt, tên tiếng Anh, Vorly.”
Quý Nhan Triệt. . . . . . Dung nhan trong suốt. . . . . .
Tô Mạt ở trong lòng đọc mấy lần, cảm thấy cái tên này cực đẹp.
Hài lòng của Tô Mạt Quý Thần Hi nhìn thấy ở trong mắt, cũng gật đầu một cái bày tỏ không có ý kiến.
Quý Nhan Triệt, cái tên thuộc về vương tử tương lai của Eros cứ như vậy đựơc quyết định.
Ở phòng bệnh một lúc lâu, bụng của Quý Nhan Triệt cũng đói, nên bắt đầu không để ý tới trường hợp mà oa oa khóc, Shirley là người từng trải, nhìn một cái cũng biết tiểu gia hỏa này quá đói rồi.
Giao bánh tét nhỏ cho Tô Mạt rồi sau đó cùng hai ngừơi đàn ông và một thị vệ đi ra phòng bệnh, để không gian lại cho hai vợ chồng.
Tô Mạt dựa theo chỉ thị của bộ sách mang thai, cởi nút áo ra cho cục cưng bú sữa, Quý Thần Hi vẫn ngồi ở bên giường nhìn nhất cử nhất động của Tô Mạt.
Cậu nhóc đang bú sữa, Tô Mạt chuyển qua nhìn về phía Quý Thần Hi: “Thần Hi. . . . . .”
“Hử?”
“Em cảm thấy loại cảm giác này rất kỳ quái.”
Quý Thần Hi không hiểu ý của cô, hỏi: “Cảm giác gì?”
“Cảm giác có được anh, có con.” Tô Mạt giải thích không rõ ràng lắm, nghĩ nghĩ, cuối cùng xác định: “Chính là cảm giác hạnh phúc mà thôi.”
Quý Thần Hi đem áo khoác khoác lên trên vai Tô Mạt, bật cười và nói: “Hạnh phúc thì hạnh phúc, sao lại kỳ quái chứ?”
Tô Mạt khẽ vuốt ve lưng cục cưng, cúi đầu nói: “Rất thỏa mãn, cho nên rất kỳ quái. . . . . . Em chưa từng nghĩ tới mình cũng có thể thỏa mãn, cái loại hạnh phúc đó đột nhiên xuất hiện làm cho em có chút khó xử.”
Một cô gái cô đơn 27 năm, trong cuộc đời không có gì thú vị, vốn tưởng rằng cả đời đều là như thế, nhưng không nghĩ đến đến cuối còn bị cánh hạnh phúc gãy mà mất mát. . . . . . Có người đàn ông mình yêu, và đứa nhỏ mình yêu. Đối với một phụ nữ mà nói, kết cục bình thản như vậy, cũng là kích động khó có thể diễn tả.
Cảm giác của Tô Mạt, dĩ nhiên Quý Thần Hi biết.
Ôm cô chặt vào trong ngực, kể cả Quý Nhan Triệt trong ngực cô, Quý Thần Hi nhẹ nhàng lắc lắc Tô Mạt, cười và nói nhỏ: “Tô Tô, Thượng Đế đều công bằng với mỗi người, đóng một cánh cửa, tất nhiên sẽ mở ra một cánh cửa sổ. Giống như tình yêu, thật ra thì mỗi người đều có thể lấy được tình yêu, chỉ là, có vài người được hạnh phúc, có vài người thì bất hạnh. Sự khác biệt là ở kiên trì, là tin tưởng. Khi thời điểm tình yêu đi tới, mặc kệ là khó khăn bao nhiêu đều không thể cúi đầu, vì hai bên mà chinh chiến một phen, kết quả nhất định là thắng lợi. Cho nên bọn họ sẽ đạt được hạnh phúc, ngược lại, cũng chỉ có thể là bất hạnh. . . . . .”
Quý Nhan Triệt ăn no rồi nên ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm chu lên, Tô Mạt nhẹ nhàng dụ dỗ con đồng thời đáp lại Quý Thần Hi: “Cho nên. . . . . .”
“Cho nên, em vì anh mà chịu khổ nhiều như vậy, bị nhiều tội như vậy, may mắn là em kiên trì, cũng tin tưởng anh, hôm nay chúng ta đi đến bước này hoàn toàn là dựa vào nỗ lực của chính mình, cũng không có liên quan tới bất cứ ai.” Quý Thần Hi hôn trán cô, “Hạnh phúc của em là tự bản thân em từng bước từng bước mà tranh thủ, có được không dễ, cho nên em sẽ cảm thấy quý trọng. Cũng giống như anh.”
“Thần Hi. . . . . .”
Tô Mạt ngẩng đầu lên, nhìn con ngươi của Quý Thần Hi.
Nơi đó, trước sau như một chính là một vùng biển thâm tình, đối với cô, chỉ đối với cô. . . . . .
Mặt trời mới mọc ngoài cửa sổ thấm vào một khe hở ở rèm cửa sổ, bên trong phòng vợ chồng nhìn nhau cùng đứa bé ăn no ngủ say, một gia đình hạnh phúc. . . . .
Phòng bệnh to như vậy mà chen chúc một đống người thì có vẻ hơi nhỏ, nhất là một đống người đó dùng cái loại ánh mắt muốn chiếu ra “tia sáng xanh” nhìn chằm chằm bánh tét nhỏ ở trong ngực mình.
“Thần Hi, đưa con cho em nhìn một chút.”
Tô Mạt cũng nhìn thấy bánh tét nhỏ, vội vàng gọi Quý Thần Hi, muốn nhìn con.
Quý Thần Hi gật đầu một cái, quyết định không nhìn những người “Không nên” tồn tại, mà trước tiên giao con cho Tô Mạt.
Tô Mạt ôm con, cẩn thận nhìn con, rốt cuộc cũng thỏa mãn mà nhắm mắt lại, cúi đầu ở trên mặt đứa bé hôn một cái.
Tô Mạt đối với đứa nhỏ là yêu thích từ người làm mẹ, điểm này Quý Thần Hi có thể hiểu, nhưng mà. . . . . .
“Mẹ, cha, cậu, các người thật đúng là nhàn nhã, sao lại có rãnh rỗi đến Provence vậy?” Nhìn ba vị trưởng bối của mình, Quý Thần Hi không khách khí mà nhíu mày hỏi.
“Cháu trai của cha ra đời, chẳng lẽ cha không nên tới nhìn một chút sao?” Quý Uyên cười tao nhã, trong mắt hoàn toàn không có con trai mình, mở miệng một tiếng cháu trai, toàn bộ tầm mắt đều nhìn vào bánh tét nhỏ trong ngực Tô Mạt.
“Vậy cậu thì sao? Quốc sự Eros làm trọng, sao ngài cũng tới vậy?”
Đôi mắt bệ hạ Nors điềm tĩnh, nhàn nhạt mà nói ra: “Có liên quan đến vương tử tương lai của Eros, đây cũng là một trong những quốc sự.”
“Thật là có lý do đường hoàng!”
Công chúa Shirley cười thanh nhã: “Thần Hi, mọi người chính là đặc biệt đến nhìn đứa nhỏ, thuận tiện đón các con về nhà.”
Về nhà?
Quý Thần Hi nhìn Shirley, vô cùng vui mừng: “Mẹ. . . . . .”
“Sau khi trở về, chờ các con chính là một cuộc hôn lễ truyền trực tiếp toàn cầu” Shirley không để cho Quý Thần Hi thất vọng, ám chỉ liếc về Nors một cái, rồi chuyển sang nhìn Tô Mạt: “Tô Mạt, con đã sinh hạ con của Thần Hi, là chuyện phải làm của Vương Phi Eros. Chờ con dưỡng sức mấy ngày sau đó chúng ta sẽ lên đường trở về nước, con thấy thế nào?”
Tô Mạt ôm đứa trẻ sơ sinh, nháy mắt mấy cái, tiêu hóa ý nghĩa trong lời nói của Shirley, rồi len lén nhìn Nors.
Vị cậu quốc vương này chính là người phản đối cô và Thần Hi nhất, chỉ cần ông ấy không đồng ý, thì cái gì cũng là nói suông, mà con của mình có thể nhận được công nhận của Nors hay không cũng còn không biết. . . . . .
Bệ hạ Nors chống lại ánh mắt của Tô Mạt, cũng không có nói thêm cái gì, chẳng qua là đi đến bên người cô, nhẹ giọng nói: “Cho tôi ôm đứa bé một chút đi.”
Tô Mạt nhìn Quý Thần Hi một cái, Quý Thần Hi im lặng gật đầu một cái rồi mới giao đứa bé cho Nors.
Nors cẩn thận ôm đứa bé, từng bước từng bước đi tới bên cạnh Shirley và Quý Uyên, nhỏ giọng cười nói: “Đứa nhỏ này và Thần Hi giống nhau như đúc, các người nhìn xem, cái mũi này, ánh mắt này, thật là giống ba nó.”
Shirley cũng nhìn đứa bé, gật đầu một cái cười khẽ: “Đúng vậy, rất giống Thần Hi, nhưng gương mặt này cũng có chút giống mẹ đấy.”
Nors vỗ đứa bé nhè nhẹ, giống như thuận miệng: “Đúng vậy a, rất giống mẹ của nó.”
Mẹ. . . . . nó. . . . . .
Tô Mạt không phải là một cô gái ngốc, dĩ nhiên hiểu Nors đã chấp nhận đứa bé, cũng đồng ý mẹ của đứa bé.
Quý Thần Hi nắm tay Tô Mạt, nhìn cô cười, “Anh đã nói rồi, em là cô gái tốt nhất toàn thế giới, tất cả mọi người sẽ chấp nhận em.”
Quý Uyên trêu chọc đứa bé, rồi ngẩng đầu hỏi: “Đặt tên chưa?”
Quý Thần Hi nhún nhún vai, “Vừa sinh ra mà, đâu đã kịp đặt tên.”
Nors giao đứa bé cho Shirley ôm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quý Thần Hi: “Đứa nhỏ này là người thừa kế tương lai của Eros, tại sao có thể khinh thường, tên nhất định phải thật hay mới được.”
“Vậy thì cậu cứ gọi đi.” Quý Thần Hi mừng rỡ, giao toàn bộ cho Nors quyết định.
Nors nhìn bánh tét nhỏ ánh mắt xanh thẳm ngũ quan xinh đẹp, trầm ngâm chốc lát, “Tên trung văn nha, gọi Quý Nhan Triệt, tên tiếng Anh, Vorly.”
Quý Nhan Triệt. . . . . . Dung nhan trong suốt. . . . . .
Tô Mạt ở trong lòng đọc mấy lần, cảm thấy cái tên này cực đẹp.
Hài lòng của Tô Mạt Quý Thần Hi nhìn thấy ở trong mắt, cũng gật đầu một cái bày tỏ không có ý kiến.
Quý Nhan Triệt, cái tên thuộc về vương tử tương lai của Eros cứ như vậy đựơc quyết định.
Ở phòng bệnh một lúc lâu, bụng của Quý Nhan Triệt cũng đói, nên bắt đầu không để ý tới trường hợp mà oa oa khóc, Shirley là người từng trải, nhìn một cái cũng biết tiểu gia hỏa này quá đói rồi.
Giao bánh tét nhỏ cho Tô Mạt rồi sau đó cùng hai ngừơi đàn ông và một thị vệ đi ra phòng bệnh, để không gian lại cho hai vợ chồng.
Tô Mạt dựa theo chỉ thị của bộ sách mang thai, cởi nút áo ra cho cục cưng bú sữa, Quý Thần Hi vẫn ngồi ở bên giường nhìn nhất cử nhất động của Tô Mạt.
Cậu nhóc đang bú sữa, Tô Mạt chuyển qua nhìn về phía Quý Thần Hi: “Thần Hi. . . . . .”
“Hử?”
“Em cảm thấy loại cảm giác này rất kỳ quái.”
Quý Thần Hi không hiểu ý của cô, hỏi: “Cảm giác gì?”
“Cảm giác có được anh, có con.” Tô Mạt giải thích không rõ ràng lắm, nghĩ nghĩ, cuối cùng xác định: “Chính là cảm giác hạnh phúc mà thôi.”
Quý Thần Hi đem áo khoác khoác lên trên vai Tô Mạt, bật cười và nói: “Hạnh phúc thì hạnh phúc, sao lại kỳ quái chứ?”
Tô Mạt khẽ vuốt ve lưng cục cưng, cúi đầu nói: “Rất thỏa mãn, cho nên rất kỳ quái. . . . . . Em chưa từng nghĩ tới mình cũng có thể thỏa mãn, cái loại hạnh phúc đó đột nhiên xuất hiện làm cho em có chút khó xử.”
Một cô gái cô đơn 27 năm, trong cuộc đời không có gì thú vị, vốn tưởng rằng cả đời đều là như thế, nhưng không nghĩ đến đến cuối còn bị cánh hạnh phúc gãy mà mất mát. . . . . . Có người đàn ông mình yêu, và đứa nhỏ mình yêu. Đối với một phụ nữ mà nói, kết cục bình thản như vậy, cũng là kích động khó có thể diễn tả.
Cảm giác của Tô Mạt, dĩ nhiên Quý Thần Hi biết.
Ôm cô chặt vào trong ngực, kể cả Quý Nhan Triệt trong ngực cô, Quý Thần Hi nhẹ nhàng lắc lắc Tô Mạt, cười và nói nhỏ: “Tô Tô, Thượng Đế đều công bằng với mỗi người, đóng một cánh cửa, tất nhiên sẽ mở ra một cánh cửa sổ. Giống như tình yêu, thật ra thì mỗi người đều có thể lấy được tình yêu, chỉ là, có vài người được hạnh phúc, có vài người thì bất hạnh. Sự khác biệt là ở kiên trì, là tin tưởng. Khi thời điểm tình yêu đi tới, mặc kệ là khó khăn bao nhiêu đều không thể cúi đầu, vì hai bên mà chinh chiến một phen, kết quả nhất định là thắng lợi. Cho nên bọn họ sẽ đạt được hạnh phúc, ngược lại, cũng chỉ có thể là bất hạnh. . . . . .”
Quý Nhan Triệt ăn no rồi nên ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm chu lên, Tô Mạt nhẹ nhàng dụ dỗ con đồng thời đáp lại Quý Thần Hi: “Cho nên. . . . . .”
“Cho nên, em vì anh mà chịu khổ nhiều như vậy, bị nhiều tội như vậy, may mắn là em kiên trì, cũng tin tưởng anh, hôm nay chúng ta đi đến bước này hoàn toàn là dựa vào nỗ lực của chính mình, cũng không có liên quan tới bất cứ ai.” Quý Thần Hi hôn trán cô, “Hạnh phúc của em là tự bản thân em từng bước từng bước mà tranh thủ, có được không dễ, cho nên em sẽ cảm thấy quý trọng. Cũng giống như anh.”
“Thần Hi. . . . . .”
Tô Mạt ngẩng đầu lên, nhìn con ngươi của Quý Thần Hi.
Nơi đó, trước sau như một chính là một vùng biển thâm tình, đối với cô, chỉ đối với cô. . . . . .
Mặt trời mới mọc ngoài cửa sổ thấm vào một khe hở ở rèm cửa sổ, bên trong phòng vợ chồng nhìn nhau cùng đứa bé ăn no ngủ say, một gia đình hạnh phúc. . . . .
/133
|