Nghĩ đến sự tình cứ như vậy kết thúc, Tô Dạ một ngày nào đó tan tầm chuẩn bị về nhà, còn cố ý mang theo vài cái bánh ngọt mà Tô Hân thích ăn, đến cửa liền thấy Lục Tử Hiên mang theo hành lý đứng ở đối diện nhà mình.
“Tiểu Dạ.”
“Anh…” Tô Dạ nhìn nhìn hành lý, hắn sẽ không……
“Anh lại đây. Nơi này anh đã mua, sau này sẽ ở đối diện với em.” Lục Tử Hiên cười chỉ chỉ phòng.
Tô Dạ đã sững sờ, bánh ngọt cũng từ trong tay rớt xuống dưới rơi trên mặt đất.Nam nhân này đến Mĩ còn chuyển đến đối diện?
“Vi cái gì… muốn sang đây…”
Lục Tử Hiên nhặt lên xinh đẹp bánh ngọt, có chút đáng tiếc nói:“Không thể ăn rồi. Tiểu Dạ là em làm?”
“Ngươi trả lời vấn đề của ta.”
Lúc này Lục Tử Hiên cũng không cười nữa, biểu tình trở nên nghiêm túc nhìn Tô Dạ,“Em đã muốn biết,anh liền nói cho em.Anh vốn tưởng tối nay tới tìm em nhưng hiện tại anh đã muốn đợi không kịp, mặc kệ em hiện tại có thích ai, cùng nam nhân khác sinh hài tử, anh đều phải đoạt lại em.Em chỉ có thể là của anh.” Trong mắt nam nhân để lộ ra khí chất vương giả, Lục Tử Hiên như vậy Tô Dạ chưa từng gặp qua, giống như chính mình thật sự chính là của y. Lục Tử Hiên như vậy không thể phủ nhận để Tô Dạ càng thêm tâm động, nhưng là hắn cũng không có thể để chính mình động tâm thêm lần nữa.Nam nhân này hiện tại nói cũng bất quá là đang dối gạt mình mà thôi.
“Kẻ điên.” Tô Dạ nói, đem năm đó nam nhân mắng chính mình đưa lại cho y.
Lục Tử Hiên ngược lại là không sao cả nhún nhún vai,“Mặc kệ như thế nào,anh nhất định sẽ đoạt lại em từ trong tay nam nhân kia.”
Tô Dạ không có nghe Lục Tử Hiên nữa, xoay người vào nhà, hắn không có dũng khí nghe nữa, từ nam nhân nói đoạn thứ nhất tâm hắn cũng đã rối loạn,y muốn đem mình đoạt lại? Lục Tử Hiên rốt cuộc muốn gì? Không phải đã muốn không cần mình sao?Vẫn là cảm thấy mình cùng nam nhân khác cùng một chỗ ngươi không cam lòng cho nên như vậy? Tô Dạ không rõ, tâm đã muốn loạn thành một đoàn.
“Tiểu Dạ con xảy ra chuyện gì?” Lúc này Dư Tuệ từ phòng bếp đi ra, thấy Tô Dạ có chút thất thần.
“Không…. Mẹ… Ca ca y… Lại đây …”
“A? lần trước y không phải trở về sao?”
“Y hiện tại lại đến đây, hơn nữa… ở đối diện…”
“A?” Dư Tuệ kinh ngạc nói, mở cửa đi ra ngoài xem quả nhiên nhìn đến cái kia thành thục cao lớn nam nhân tại đối với chính mình ôn nhu cười, còn hô một câu mẹ.
“Con sang đây sao không nói một tiếng…”
“Không phải để cho mẹ một kinh hỉ sao.”
“Vậy con ở đâu?”
“Con đã muốn đem phòng đối diện mua.” Lục Tử Hiên cười nói,“Mẹ, nếu cảm thấy ở tại nhà người khác không tiện cũng có thể chuyển đến chỗ con. Cách nhà bác sĩ Chung cũng gần, có cái gì cũng tốt hơn.”
“A di, không cần đi.” Lúc này Chung Kiện vừa vặn từ trong thang máy đi ra nghe được bọn họ nói chuyện. Nhìn thoáng qua Lục Tử Hiên, tiếp tục nói:“Dì cùng Tiểu Dạ ở trong này cũng rất tốt, thói quen sẽ không cần chuyển, còn muốn phiền toái.”
Tô Dạ thấy Chung Kiện trở về, cũng đối với Lục Tử Hiên mất tự nhiên cười cười,“Đúng vậy, đưa đến chuyển đi cũng phiền toái, dù sao con cũng nói gần như thế sẽ chăm sóc nhau tốt hơn.”
Dư Tuệ nhìn nhi tử cũng không đồng ý bàn cũng không biết nói cái gì, lúc này Lục Tử Hiên lại mở miệng,“Mẹ, ba quá vài ngày xử lý xong việc cũng sẽ sang đây.”
Dư Tuệ không có chuẩn bị tâm lý, nhất thời cũng hoảng sợ. Kỳ thật mấy năm nay Lục Cảnh Phong cũng không thiếu đến gặp cô khuyên cô cùng Tiểu Dạ trở về nhưng là đều bị mình cự tuyệt,cô thật sự còn không muốn trở về, tiểu hài tử lừa hắn nói là của Chung Kiện,đi về khẳng định phải đem sự tình đều cùng hắn nói rõ ràng, nhưng là bọn họ nghĩ Lục Tử Hiên đã muốn đem Tô Dạ quên, loại này xấu hổ quan hệ càng không thể làm cho bọn họ trở về. Hiện tại Lục Cảnh Phong cũng sang đây, nhất thời hai mẹ con không biết làm sao, Lục Tử Hiên ở trong này mua phòng, hai phụ tử lại sang đây… cảm thấy sự tình đã chân chính bắt đầu…
Buổi chiều 3h tại cửa hàng,lại là thứ hai, không có ai, mẹ chưa đến hỗ trợ, Chung Kiện cũng đi làm, Tô Dạ bận rộn xong liền ngồi ở ghế trúc xem sách tiếng Anh, kỳ thật lúc trước sinh Tô Hân, Tô Dạ thân thể trở nên rất kém, hắn vốn muốn tiếp tục đến trường nhưng là tại Mĩ mình cùng mẫu thân vốn ở nhà người khác, phí chữa bệnh đều là Chung Sướng ra, nếu còn muốn đến trường sẽ tăng thêm gánh nặng, mẹ một người ở bên ngoài công tác, cung cấp học phí cho mình cũng không dễ dàng, còn phải chăm sóc Tô Hân cho nên cuối cùng Tô Dạ đánh mất ý niệm tiếp tục học tập trong đầu, ở nhà dưỡng thân thể đồng thời còn mở cửa hàng này tự mình làm việc, bình thường liền tự học. Dù sao hiện tại trình độ tiếng Anh của hắn đã muốn đủ để hắn ở trong này làm việc.
“Chú tâm đến vậy sao?” Ngay khi Tô Dạ lật xem bản lần trước nhìn một nửa [a tale of two cities], một thanh âm tràn ngập từ tính ở bên tai Tô Dạ vang lên, hơi thở ấm áp phun ở tai khiến Tô Dạ nhớ lại lần ở rừng cây trong trường học, giờ phút này tức thì bị dọa. Phản xạ có điều kiện đẩy ra người phía sau vội vàng đứng lên.
Nhìn trước mắt nam nhân, hôm nay xuyên một thân vàng nhạt hưu nhàn phục có điểm biếng nhác tùy ý. Tô Dạ cảm thấy tim đập có điểm thất thường.(hưu nhàn phục:quần áo ở nhà)
“Xin hỏi cần loại bánh gì?” Tô Dạ buông quyển sách trên tay, biểu tình là đối mặt khách nhân mỉm cười.
Nhìn Tô Dạ xa cách mình như vậy Lục Tử Hiên phi thường khó chịu, mấy ngày nay hắn đều là đối với mình không quan tâm. Lục Tử Hiên chậm rãi đem thân mình đến gần Tô Dạ, bức đến góc tường rốt cuộc không thể lui, đưa tay hai sườn, cười nói:“Tiểu Dạ, so với bánh, anh muốn ăn em hơn.”
“Tiểu Dạ.”
“Anh…” Tô Dạ nhìn nhìn hành lý, hắn sẽ không……
“Anh lại đây. Nơi này anh đã mua, sau này sẽ ở đối diện với em.” Lục Tử Hiên cười chỉ chỉ phòng.
Tô Dạ đã sững sờ, bánh ngọt cũng từ trong tay rớt xuống dưới rơi trên mặt đất.Nam nhân này đến Mĩ còn chuyển đến đối diện?
“Vi cái gì… muốn sang đây…”
Lục Tử Hiên nhặt lên xinh đẹp bánh ngọt, có chút đáng tiếc nói:“Không thể ăn rồi. Tiểu Dạ là em làm?”
“Ngươi trả lời vấn đề của ta.”
Lúc này Lục Tử Hiên cũng không cười nữa, biểu tình trở nên nghiêm túc nhìn Tô Dạ,“Em đã muốn biết,anh liền nói cho em.Anh vốn tưởng tối nay tới tìm em nhưng hiện tại anh đã muốn đợi không kịp, mặc kệ em hiện tại có thích ai, cùng nam nhân khác sinh hài tử, anh đều phải đoạt lại em.Em chỉ có thể là của anh.” Trong mắt nam nhân để lộ ra khí chất vương giả, Lục Tử Hiên như vậy Tô Dạ chưa từng gặp qua, giống như chính mình thật sự chính là của y. Lục Tử Hiên như vậy không thể phủ nhận để Tô Dạ càng thêm tâm động, nhưng là hắn cũng không có thể để chính mình động tâm thêm lần nữa.Nam nhân này hiện tại nói cũng bất quá là đang dối gạt mình mà thôi.
“Kẻ điên.” Tô Dạ nói, đem năm đó nam nhân mắng chính mình đưa lại cho y.
Lục Tử Hiên ngược lại là không sao cả nhún nhún vai,“Mặc kệ như thế nào,anh nhất định sẽ đoạt lại em từ trong tay nam nhân kia.”
Tô Dạ không có nghe Lục Tử Hiên nữa, xoay người vào nhà, hắn không có dũng khí nghe nữa, từ nam nhân nói đoạn thứ nhất tâm hắn cũng đã rối loạn,y muốn đem mình đoạt lại? Lục Tử Hiên rốt cuộc muốn gì? Không phải đã muốn không cần mình sao?Vẫn là cảm thấy mình cùng nam nhân khác cùng một chỗ ngươi không cam lòng cho nên như vậy? Tô Dạ không rõ, tâm đã muốn loạn thành một đoàn.
“Tiểu Dạ con xảy ra chuyện gì?” Lúc này Dư Tuệ từ phòng bếp đi ra, thấy Tô Dạ có chút thất thần.
“Không…. Mẹ… Ca ca y… Lại đây …”
“A? lần trước y không phải trở về sao?”
“Y hiện tại lại đến đây, hơn nữa… ở đối diện…”
“A?” Dư Tuệ kinh ngạc nói, mở cửa đi ra ngoài xem quả nhiên nhìn đến cái kia thành thục cao lớn nam nhân tại đối với chính mình ôn nhu cười, còn hô một câu mẹ.
“Con sang đây sao không nói một tiếng…”
“Không phải để cho mẹ một kinh hỉ sao.”
“Vậy con ở đâu?”
“Con đã muốn đem phòng đối diện mua.” Lục Tử Hiên cười nói,“Mẹ, nếu cảm thấy ở tại nhà người khác không tiện cũng có thể chuyển đến chỗ con. Cách nhà bác sĩ Chung cũng gần, có cái gì cũng tốt hơn.”
“A di, không cần đi.” Lúc này Chung Kiện vừa vặn từ trong thang máy đi ra nghe được bọn họ nói chuyện. Nhìn thoáng qua Lục Tử Hiên, tiếp tục nói:“Dì cùng Tiểu Dạ ở trong này cũng rất tốt, thói quen sẽ không cần chuyển, còn muốn phiền toái.”
Tô Dạ thấy Chung Kiện trở về, cũng đối với Lục Tử Hiên mất tự nhiên cười cười,“Đúng vậy, đưa đến chuyển đi cũng phiền toái, dù sao con cũng nói gần như thế sẽ chăm sóc nhau tốt hơn.”
Dư Tuệ nhìn nhi tử cũng không đồng ý bàn cũng không biết nói cái gì, lúc này Lục Tử Hiên lại mở miệng,“Mẹ, ba quá vài ngày xử lý xong việc cũng sẽ sang đây.”
Dư Tuệ không có chuẩn bị tâm lý, nhất thời cũng hoảng sợ. Kỳ thật mấy năm nay Lục Cảnh Phong cũng không thiếu đến gặp cô khuyên cô cùng Tiểu Dạ trở về nhưng là đều bị mình cự tuyệt,cô thật sự còn không muốn trở về, tiểu hài tử lừa hắn nói là của Chung Kiện,đi về khẳng định phải đem sự tình đều cùng hắn nói rõ ràng, nhưng là bọn họ nghĩ Lục Tử Hiên đã muốn đem Tô Dạ quên, loại này xấu hổ quan hệ càng không thể làm cho bọn họ trở về. Hiện tại Lục Cảnh Phong cũng sang đây, nhất thời hai mẹ con không biết làm sao, Lục Tử Hiên ở trong này mua phòng, hai phụ tử lại sang đây… cảm thấy sự tình đã chân chính bắt đầu…
Buổi chiều 3h tại cửa hàng,lại là thứ hai, không có ai, mẹ chưa đến hỗ trợ, Chung Kiện cũng đi làm, Tô Dạ bận rộn xong liền ngồi ở ghế trúc xem sách tiếng Anh, kỳ thật lúc trước sinh Tô Hân, Tô Dạ thân thể trở nên rất kém, hắn vốn muốn tiếp tục đến trường nhưng là tại Mĩ mình cùng mẫu thân vốn ở nhà người khác, phí chữa bệnh đều là Chung Sướng ra, nếu còn muốn đến trường sẽ tăng thêm gánh nặng, mẹ một người ở bên ngoài công tác, cung cấp học phí cho mình cũng không dễ dàng, còn phải chăm sóc Tô Hân cho nên cuối cùng Tô Dạ đánh mất ý niệm tiếp tục học tập trong đầu, ở nhà dưỡng thân thể đồng thời còn mở cửa hàng này tự mình làm việc, bình thường liền tự học. Dù sao hiện tại trình độ tiếng Anh của hắn đã muốn đủ để hắn ở trong này làm việc.
“Chú tâm đến vậy sao?” Ngay khi Tô Dạ lật xem bản lần trước nhìn một nửa [a tale of two cities], một thanh âm tràn ngập từ tính ở bên tai Tô Dạ vang lên, hơi thở ấm áp phun ở tai khiến Tô Dạ nhớ lại lần ở rừng cây trong trường học, giờ phút này tức thì bị dọa. Phản xạ có điều kiện đẩy ra người phía sau vội vàng đứng lên.
Nhìn trước mắt nam nhân, hôm nay xuyên một thân vàng nhạt hưu nhàn phục có điểm biếng nhác tùy ý. Tô Dạ cảm thấy tim đập có điểm thất thường.(hưu nhàn phục:quần áo ở nhà)
“Xin hỏi cần loại bánh gì?” Tô Dạ buông quyển sách trên tay, biểu tình là đối mặt khách nhân mỉm cười.
Nhìn Tô Dạ xa cách mình như vậy Lục Tử Hiên phi thường khó chịu, mấy ngày nay hắn đều là đối với mình không quan tâm. Lục Tử Hiên chậm rãi đem thân mình đến gần Tô Dạ, bức đến góc tường rốt cuộc không thể lui, đưa tay hai sườn, cười nói:“Tiểu Dạ, so với bánh, anh muốn ăn em hơn.”
/117
|