“Tiểu Dạ,anh biết em sẽ không tin anh.Ngày đó anh không phải thật sự cố ý để em bị thương.Anh chỉ là không dám đối mặt sự thật là anh thích em,anh…”“Đủ.” Tô Dạ đột nhiên nhìn hắn, trong mắt đã muốn có một tầng nước,“Ngươi nói ngươi thích ta, nhưng là khi ngươi biết rõ ta mang thai ngươi rõ ràng mắng ta là quái vật, ngươi còn cảm thấy hài tử là ta cùng nam nhân khác, ngươi cho tới nay đều không có nghĩ tới cảm thụ của ta. Ta bị coi thường, rõ ràng biết ngươi chán ghét ta,ngươi làm hết thảy chỉ là muốn nhục nhã ta, ta còn là nhịn không được thích ngươi,thậm chí cùng ngươi làm, ngươi kỳ thật rất muốn cười nhạo ta đi,như thế không biết xấu hổ.Ngươi nói đúng, ta căn bản chính là một con hồ ly tinh.”
Tô Dạ càng nói càng kích động, nước mắt không ngừng rơi xuống, Lục Tử Hiên nhìn tâm đều bị bóp chặt.
“Tiểu Dạ không cần kích động.” Lục Tử Hiên mặc dù có rất nhiều điều muốn nói, nhưng là hiện tại mấu chốt là trấn an Tô Dạ cảm xúc,y không thể nhượng hắn chịu kích thích nữa. Lục Tử Hiên đi lên muốn lau đi Tô Dạ lệ, lại phát hiện hắn thế nhưng đang run, chỉ cần chính mình tới gần, hắn sẽ không tự giác lui về sau. Tuy rằng rất muốn đem Tô Dạ ôm vào trong ngực, nhưng sợ cảm xúc của hắn càng kích động, Lục Tử Hiên bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng ở nơi đó không hề động.
“Tiểu Dạ, thực xin lỗi. Có lẽ ngay từ đầu,anh muốn nhục nhã em nhưng là sau đó anh phát hiện anh đối với em có một loại đáng sợ chiếm hữu,anh vẫn không dám nghĩ nó có ý nghĩa gì, Phương Oánh tuy rằng là bạn gái của anh nhưng là nhìn đến em cùng cô ta hai cái cùng một chỗ,anh căm tức không phải em, mà là cô ta.Anh sợ hãi cô ấy cướp em đi, nhưng là anh cũng không nguyện ý tin tưởng mình đối với em có cái loại này tình cảm, cho nên anh lựa chọn xem nhẹ, nhưng là mỗi lần cùng với em một chỗ,anh còn nhịn không được cảnh cáo em không cần cùng cô ấy ở cùng một chỗ.”
Tô Dạ ôm chăn tựa vào trên tường, nước mắt đã muốn đem chăn ẩm ướt một mảnh. Nguyên lai y bảo mình không cần tới gần Phương Oánh là vi thích mình? sao có khả năng….
“Hoài nghi em từng cùng bất cứ nam nhân nào đều lên giường cũng là bởi vi anh để ý.Chỉ là anh rất ngu ngốc,căn bản không rõ loại này tình cảm, phía trước anh có bạn gái, nhưng không có chân chính yêu ai. Chờ anh phát hiện anh đối với em là yêu thì cũng đã làm ngươi bị thương.”
“Trước ngươi không phải bảo ta cùng Tần Hạo cùng một chỗ sao? đây là cái mà ngươi gọi là thích?” Tô Dạ cũng không muốn để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng là lúc trước ca ca bảo hắn cùng Tần Hạo cùng một chỗ, hắn thật sự phi thường khổ sở.
“Khi đó anh chỉ là không hiểu được.Anh nghĩ đến em cùng người khác ở cùng một chỗ anh sẽ không đối với em có ý tưởng nào khác,nhưng là sau đó anh liền hối hận.Khi anh nhìn em cùng Tần Hạo ôm nhau em có biết hay không anh thương tâm như thế nào? Lần đầu tiên anh phát hiện anh đối với em chiếm hữu dục vọng đã mạnh mẽ đến chính anh cũng kinh ngạc. Ngày đó buổi chiều anh ở bên ngoài suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đã quyết định trở về không cùng em ái muội không rõ nữa, lại không nghĩ rằng sẽ thấy tờ kết quả xét nghiệm.”
“Ngươi hiện tại nói có cái gì dùng? ngươi ngay cả chính mình hài tử ngươi đều giết chết ngươi cho rằng ta còn hội tha thứ ngươi sao? Ca ca nếu ngươi chỉ là bởi vi tự trách, thật sự không cần, ta đã muốn hiểu rõ rồi, ta không cần bị coi thường như vậy nữa, rõ ràng bị ngươi chán ghét còn vẫn không biết xấu hổ dán lên, ta nói ta sẽ đi. Ta sẽ biến mất không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, không hề cùng ngươi ái muội không rõ, không để ngươi biến thành biến thái giống ta.”
“Tiểu Dạ.Ý tứ của anh không phải là vậy. những điều mà anh vừa nói đều là sự thật,anh thật sự yêu em. Anh không cho rằng em là biến thái.Lúc trước nói là anh tức không nghĩ được cái gì mới nói vậy.Em không cần nghĩ đó là thật được không? Anh sẽ không cầu xin em tha thứ,em hận anh cũng không sao nhưng là có thể không cần rời xa anh được không?”
“Ca ca… ca thật ích kỷ ….” Tô Dạ một bên rơi nước mắt một bên lại bật cười.“Ngươi bảo ta đối mặt ngươi ra sao, ta từng yêu nhất nam nhân đem ta cùng hắn hài tử giết, không tin hài tử là của hắn.Sỉ nhục đó ngươi bảo ta quên thế nào đây?Ở lại chỗ này làm gì? Tiếp tục bị ngươi nhục mạ sao?”
“Không phải.Anh chỉ là muốn bù lại, sau này anh sẽ không bao giờ làm những việc khiến em thương tâm nữa,em tin tưởng anh, không cần rời đi, được không?” Trời biết khi biết được Tô Dạ muốn xuất ngoại trong lòng hoảng như thế nào, ngày đó, nếu không bởi vi Tô Dạ cũng nói như vậy,mình sẽ không phát ngoan đem hắn biến thành như vậy. Nay, hết thảy chẳng những không có thay đổi, ngược lại càng hướng càng tệ phương hướng phát triển. Hắn nhớ tới ngày đó Tô Dạ hạ thân tràn đầy máu tâm tựa như bị đao cắt,y phát hiện chính mình thật sự là súc sinh,mình có lý do gì muốn hắn lưu lại đâu? Nói thương hắn, Tô Dạ thấy bất quá là một chuyện cười đi… Một vi bù lại chính mình khuyết điểm mà soạn ra một chuyện cười…(ngoan ở đây là ngoan lệ,độc ác)
Tô Dạ lần đầu tiên nhìn đến Lục Tử Hiên như vậy, mang theo khẩn cầu cùng hèn mọn, một người nam nhân anh tuấn như vậy, nếu là trước đây y có cái dạng này chính mình nhất định mềm lại, ước gì không để ca ca chịu một chút ủy khuất, ở trong lòng hắn, cái kia nam nhân nên là cao cao tại thượng, mà hắn, sẽ vĩnh viễn là yên lặng nhìn lên hắn.
Nhưng là nay, hắn tâm đã thành tro tàn, hắn nhìn lên y đã lâu lắm, hắn đã mệt mỏi. Trương Tiểu Nhàn nói qua một câu, khi ngươi thích hắn, hắn kiêu ngạo. Cho nên, hắn có thể đối với ngươi tệ bạc.
Đúng vậy,y có thể đối mình tệ bạc, cho dù là giống như bây giờ. Hắn đem một lòng phủng trước mặt y, mặc y đạp hư, nát,rồi chính mình nhặt trở về, chậm rãi khâu, cho dù không bao giờ đầy đủ được.
Tô Dạ càng nói càng kích động, nước mắt không ngừng rơi xuống, Lục Tử Hiên nhìn tâm đều bị bóp chặt.
“Tiểu Dạ không cần kích động.” Lục Tử Hiên mặc dù có rất nhiều điều muốn nói, nhưng là hiện tại mấu chốt là trấn an Tô Dạ cảm xúc,y không thể nhượng hắn chịu kích thích nữa. Lục Tử Hiên đi lên muốn lau đi Tô Dạ lệ, lại phát hiện hắn thế nhưng đang run, chỉ cần chính mình tới gần, hắn sẽ không tự giác lui về sau. Tuy rằng rất muốn đem Tô Dạ ôm vào trong ngực, nhưng sợ cảm xúc của hắn càng kích động, Lục Tử Hiên bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng ở nơi đó không hề động.
“Tiểu Dạ, thực xin lỗi. Có lẽ ngay từ đầu,anh muốn nhục nhã em nhưng là sau đó anh phát hiện anh đối với em có một loại đáng sợ chiếm hữu,anh vẫn không dám nghĩ nó có ý nghĩa gì, Phương Oánh tuy rằng là bạn gái của anh nhưng là nhìn đến em cùng cô ta hai cái cùng một chỗ,anh căm tức không phải em, mà là cô ta.Anh sợ hãi cô ấy cướp em đi, nhưng là anh cũng không nguyện ý tin tưởng mình đối với em có cái loại này tình cảm, cho nên anh lựa chọn xem nhẹ, nhưng là mỗi lần cùng với em một chỗ,anh còn nhịn không được cảnh cáo em không cần cùng cô ấy ở cùng một chỗ.”
Tô Dạ ôm chăn tựa vào trên tường, nước mắt đã muốn đem chăn ẩm ướt một mảnh. Nguyên lai y bảo mình không cần tới gần Phương Oánh là vi thích mình? sao có khả năng….
“Hoài nghi em từng cùng bất cứ nam nhân nào đều lên giường cũng là bởi vi anh để ý.Chỉ là anh rất ngu ngốc,căn bản không rõ loại này tình cảm, phía trước anh có bạn gái, nhưng không có chân chính yêu ai. Chờ anh phát hiện anh đối với em là yêu thì cũng đã làm ngươi bị thương.”
“Trước ngươi không phải bảo ta cùng Tần Hạo cùng một chỗ sao? đây là cái mà ngươi gọi là thích?” Tô Dạ cũng không muốn để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng là lúc trước ca ca bảo hắn cùng Tần Hạo cùng một chỗ, hắn thật sự phi thường khổ sở.
“Khi đó anh chỉ là không hiểu được.Anh nghĩ đến em cùng người khác ở cùng một chỗ anh sẽ không đối với em có ý tưởng nào khác,nhưng là sau đó anh liền hối hận.Khi anh nhìn em cùng Tần Hạo ôm nhau em có biết hay không anh thương tâm như thế nào? Lần đầu tiên anh phát hiện anh đối với em chiếm hữu dục vọng đã mạnh mẽ đến chính anh cũng kinh ngạc. Ngày đó buổi chiều anh ở bên ngoài suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đã quyết định trở về không cùng em ái muội không rõ nữa, lại không nghĩ rằng sẽ thấy tờ kết quả xét nghiệm.”
“Ngươi hiện tại nói có cái gì dùng? ngươi ngay cả chính mình hài tử ngươi đều giết chết ngươi cho rằng ta còn hội tha thứ ngươi sao? Ca ca nếu ngươi chỉ là bởi vi tự trách, thật sự không cần, ta đã muốn hiểu rõ rồi, ta không cần bị coi thường như vậy nữa, rõ ràng bị ngươi chán ghét còn vẫn không biết xấu hổ dán lên, ta nói ta sẽ đi. Ta sẽ biến mất không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, không hề cùng ngươi ái muội không rõ, không để ngươi biến thành biến thái giống ta.”
“Tiểu Dạ.Ý tứ của anh không phải là vậy. những điều mà anh vừa nói đều là sự thật,anh thật sự yêu em. Anh không cho rằng em là biến thái.Lúc trước nói là anh tức không nghĩ được cái gì mới nói vậy.Em không cần nghĩ đó là thật được không? Anh sẽ không cầu xin em tha thứ,em hận anh cũng không sao nhưng là có thể không cần rời xa anh được không?”
“Ca ca… ca thật ích kỷ ….” Tô Dạ một bên rơi nước mắt một bên lại bật cười.“Ngươi bảo ta đối mặt ngươi ra sao, ta từng yêu nhất nam nhân đem ta cùng hắn hài tử giết, không tin hài tử là của hắn.Sỉ nhục đó ngươi bảo ta quên thế nào đây?Ở lại chỗ này làm gì? Tiếp tục bị ngươi nhục mạ sao?”
“Không phải.Anh chỉ là muốn bù lại, sau này anh sẽ không bao giờ làm những việc khiến em thương tâm nữa,em tin tưởng anh, không cần rời đi, được không?” Trời biết khi biết được Tô Dạ muốn xuất ngoại trong lòng hoảng như thế nào, ngày đó, nếu không bởi vi Tô Dạ cũng nói như vậy,mình sẽ không phát ngoan đem hắn biến thành như vậy. Nay, hết thảy chẳng những không có thay đổi, ngược lại càng hướng càng tệ phương hướng phát triển. Hắn nhớ tới ngày đó Tô Dạ hạ thân tràn đầy máu tâm tựa như bị đao cắt,y phát hiện chính mình thật sự là súc sinh,mình có lý do gì muốn hắn lưu lại đâu? Nói thương hắn, Tô Dạ thấy bất quá là một chuyện cười đi… Một vi bù lại chính mình khuyết điểm mà soạn ra một chuyện cười…(ngoan ở đây là ngoan lệ,độc ác)
Tô Dạ lần đầu tiên nhìn đến Lục Tử Hiên như vậy, mang theo khẩn cầu cùng hèn mọn, một người nam nhân anh tuấn như vậy, nếu là trước đây y có cái dạng này chính mình nhất định mềm lại, ước gì không để ca ca chịu một chút ủy khuất, ở trong lòng hắn, cái kia nam nhân nên là cao cao tại thượng, mà hắn, sẽ vĩnh viễn là yên lặng nhìn lên hắn.
Nhưng là nay, hắn tâm đã thành tro tàn, hắn nhìn lên y đã lâu lắm, hắn đã mệt mỏi. Trương Tiểu Nhàn nói qua một câu, khi ngươi thích hắn, hắn kiêu ngạo. Cho nên, hắn có thể đối với ngươi tệ bạc.
Đúng vậy,y có thể đối mình tệ bạc, cho dù là giống như bây giờ. Hắn đem một lòng phủng trước mặt y, mặc y đạp hư, nát,rồi chính mình nhặt trở về, chậm rãi khâu, cho dù không bao giờ đầy đủ được.
/117
|