Tả Mạc chầm chậm tỉnh lại, mặt hắn dán lên đất, miệng còn dính không ít cát, đây là tiểu viện của mình, hắn mới thoáng chút an tâm. Nhưng khi hắn kiểm tra cơ thể mình, mới thực sự nhẹ nhõm. Tình huống so với bản thân nghĩ còn tốt hơn, tuy thương thế có chút nghiêm trọng, hơn nữa kinh mạch tốt hơn nhiều so với hắn nghĩ. Hắn sợ nhất là mình bị thương tới căn cơ, vết thương trí mệnh dù là tu giả kim đan kỳ cũng không thể giải cứu. Hoàn hảo hoàn hảo…
Khó nhọc ngồi dậy, cả người đau nhức khiến hắn thấy bình thường, hiện tại hắn chỉ nghĩ, hình như hắn thường xuyên tự đem mình chật vật như vậy. Việc gặp nhiều lần, dần thành thói quen, ngay cả loại nhịn đau cũng thế.
Chẳng qua khi hắn thấy nhọn mỏ tro nằm gục trên đất không xa thì hắn chấn động, vội vã loạng choạng đi tới. Mình có thể trở về, khẳng định là công lao của con chim này, nếu không có nó, mình đã thảm! Tới bên người nhạn mỏ tro, cẩn thận kiểm tra, mới an tâm. Nguyên lai con chim cái này là thoát lực, Tả Mạc thầm cảm động. Chạy về thạch thất, lấy ra bảo bối thạch nhũ, liên tiếp nhỏ ba giọt ra cho con nhạn mỏ tro. "chim ngốc chim ngốc, ca cũng biết." Tả Mạc lầu bầu nói.
Thạch nhũ đối tu giả mà nói, một mình phục dùng hiệu quả không tính tốt, nhưng đối với linh thú, thứ này là thiên tài địa bảo. Trừ Tả Mạc, không ai đút cho một con nhạn mỏ tro cấp 2 ba giọt thạch nhũ. Từ góc độ tinh thạch mà nói, ba giọt thạch nhũ đáng tiền hơn con nhạn mỏ tro cấp 2 nhiều lắm. nhưng là tình nghĩa trong chiến đấu của một người một chim rát sâu nặng, tuy con chim quái này từng làm hành động khiến mình giận sôi, nhưng ca ca đại nhân có thể đại lượng, không cùng chim ngốc ngươi so đo, Tả Mạc nghĩ vậy.
Thạch nhũ tỏ ra công hiệu rõ ràng.
Sau một lúc lâu, nhạn mỏ tro đứng lên, chẳng qua…
Nhạn mỏ tro nhìn như con người vậy, hai cánh thus au lưng, ưỡn ngực, trông rất đĩnh đạc, Tả Mạc mắt trợn tròn. Nhưng kẻ này lập tức không thể kiên trì một lúc, rất nhanh trở nên phiền nhiễu, bắt đầu kêu lên, ở trong sân gọi tới gọi lui, nhảy lên nhảy xuống, làm Tả Mạc mắt tròn mắt dẹt. Nhưng một lát sau, ngay cả kêu đều không thể thảo mãn nó, đôi cánh không ngừng làm ra những động tác quái dị, nhìn qua, tựa như một con chim quái dị đang khiêu vũ. Thật sự là thảm hết nói nổi, thật sự không chút mĩ cảm…
Tả Mạc không thể không đánh giá tàn khốc như vậy.
Lại chút suy tư, hắn liền hiểu được, hắn cho nhạn mỏ tro uống qua nhiều thạch nhũ. Tư chất nhạn mỏ tro thực bình thường, căn bản không thể chịu nổi nhiều thạch nhũ như vậy. Dược lực quá lớn không thể hóa giải trong cơ thể, mới khiến nó làm những hành động điên điên khùng khùng.
Bỗng nhiên Tả Mạc biến sắc, con chim ngốc lai lao về phía linh điền!
"Đứng lại cho ta." Tả Mạc rốt cục không nhịn được nữa, mở miệng mắng to: "Ngươi dám phá ruộng của ta, đánh gãy chân ngươi."
Bị Tả Mạc dọa, nhạn mỏ tro vội vàng phanh lại, lập tức ngã chúi xuống đất, lăn vài vòng. Nó là có chút sợ Tả Mạc. Chờ khi nó lắc lư đứng lên nhổ cái đầu từ trong bùn đất lên, Tả Mạc thấy tình hình không ổn, vội vàng quát: "Ngu, không biết bay lên trời." Nhạn mỏ tro dùng cánh vỗ đầu, tỏ vẻ giật mình hiểu ra, sau đó như say rượu, lắc lác đầu, mỗ cánh, lắc la lắc lư bay lên trời.
Tả Mạc lòng còn sợ hãi vỗ ngực, đầu năm nay, ngay chim đều có lức mạnh mẽ như vậy! Thật vất vả thu phcuj con chim ngốc, Tả Mạc kéo tấm thân tàn tiến vào thạch thất. Vừa đi vào thạch thất, hắn lập tức khoanh chân nhập định.
Lần nhập định này, thời gian dài hơn bình thường rất nhiều, hắn ước chừng nhập định 12 canh giờ, mới tỉnh dậy. Tuy không có thương thế quá nặng, nhưng kinh mạch trong cơ thể bị thương, linh lực bác tạp phá hư kinh mạch tương đương nghiêm trọng. Lúc đó mình thật là điên, vì tinh thạch ngay mạng nhỏ đều không muốn? Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn lại thấy không phải, khi đó mình vì cái gì lại liều mạng?
Hắn không nói nổi.
Chẳng qua một chiêu cuối cùng, có nhiều điểm khiến hắn suy nghĩ.
Thường Hoành cùng hắn căn bản không cùng một đẳng cấp, đối phương dụng một chiêu liền bức hắn tới tuyệt cảnh là có thể tưởng tượng ra. Lúc này suy nghĩ lại, Tả Mạc có chút sợ. Hắn không phải không nghĩ tới Thường Hoành lợi hại, nhưng không nghĩ tới mình lại cố sức như vậy mới tiếp được một chiêu của Thường Hoành. Chính mình thụ thương nhẹ như vậy, thật sự là kỳ tích.
Hắn cũng không buồn, từ tu vi mà nói, hai người cách xa nhau. Thường Hoành là trúc cơ kỳ đỉnh phong, muốn tiến vào nưng mạch kỳ. Tả Mạc chỉ là trúc cơ kỳ tầng bốn.
Chẳng qua hiện tại hắn đã là tầng thứ năm, vừa rồi, nhập định 12 canh giờ, hắn thế nhưng vô ý đạp nhập tầng thứ năm. Lần này chiến đấu, thu hoahcj cũng không chỉ là tốt, cho nên Tả Mạc sau khi nhập định tỉnh lại, thực không lập tức đứng lên, mà cẩn thận nghĩ về trận chiến vừa rồi.
Quá trình chiến đấu thật ngắn, chỉ có một chiêu, nhưng biến hóa trong đó không đơn giản, ngược lại, có rất nhiều biến hóa, Tả Mạc trước đó chưa từng nghxi qua. Hắn ngay cả phương pháp tự tổn thân thể trực tiếp hấp thu linh khí cũng dùng tới, mới hiểm tử cầu sinh chịu nổi một chiêu của đối phương. Thường Hoành có nhiều điểm để mình học tập, tỷ như linh lực được sử dụng tinh chuẩn, thần thức công kích, vận dụng khí thế cùng uy áp…
Lần này ngồi xuống, lại là năm canh giờ.
Tinh thần chân chính phục hồi, hắn mới phát hiện mình đói cồn cào. Nhanh chóng chạy vòa phòng, tìm chút linh cốc, cũng bất chấp thủ nghệ của mình không tốt, thân thủ làm một bữa linh cốc. Thủ nghệ tồi khiến hương vị cơm thật không thể nào. Chẳng qua Tả Mạc vẫn ăn ngấu nghiến không còn một hạt, linh lực tỏng linh cốc tương đương thực dụng với hăn.
Sau khi ăn no, hắn bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm có được.
Khi hắn đem chiến lợi phẩm để ra, hắn lập tức bị kích động điênlên.
Lạc nguyệt huyền quy giáp, phfu binh, một cái đai lưng cấp 3, một hộ oản cấp 3.
Chỗ thần diệu của lạc nguyệt huyền quy giáp hắn đã biết rõ, mà phù binh có thể sử dụng một lần, thứ tốt dùng để bảo mệnh, Tả Mạc tự nhiên không ngốc tới việc thử bừa. Cẩn thận học thuôc pháp quyết, sau đó thu lại phù bình.
Trọng điểm là đai lưng cùng hộ oản, đại lưng Tả Mạc thừa nhận mình xem nhẹ, đại lưng kim loại màu vàng lóng lánh, còn có khắc một pháp trận: anh vũ. Tả Mạc nhìn phù trận này, là một cái phù trận hoàn toàn không có tác dụng gì. Tác dụng của nó là làm cho người mang nó khí chất càng thêm xuất sắc, nhìn qua càng thêm anh vũ bất phàm.
Nói đúng ra, đây là phù trận mang tính trang sức phẩm. tả Mạc muốn hộc máu mấy lần, nữ nhân mang loại pháp bảo này, hắn thật ra có thể đồng ý, một đại lão gia, mang cái đại lưng có khắc phù trận anh vũ này đi dạo phố, cũng rất là lụa là a. Đai lưng dùng tơ vàng của thiên tằm, chất liệu bất phàm, tài liệu như vậy khắc một phù trận không có tác dụng thực tế thật là lãng phí!
Tả Mạc thầm ảo não, làm sao lại chọn một cái thứ vô dụng như thế.
Chẳng qua, may mắn là, hộ oản không làm hắn thất vọng. Mặt trên có khắc hai trận pháp: thiên quân cùng sinh chỉ. Kích phát thiên quân, có thể tăng lên lực lượng, trong mắt tu giả khác, có lẽ chỉ là phù trận gà qué, nhuwgn Tả Mạc thích.
Đây không phải là tuyệt phối kim cương vi ngôn sao?
Ngẫm lại hai tay mình vàng lợt, thế như thiên quân, vô kiên bất tồi, thoải mái niết bạo phi kiếm của người khác, Tả Mạc lại kích động. Đương nhiên, điều này chỉ là tưởng tượng, không ai ngốc tới mức để phi kiếm của mình bị người khác dùng tay bắt lấy. Chẳng qua, một chiêu này làm người khác khó lòng phòng bị.
Sinh chỉ là một phủ trận được vận dụng sâu rộng, tác dụng của nó là tăng cường tính linh hoạt của chỉ pháp. Chẳng qua, tính thật dụng của nó đối Tả Mạc cũng bình thường, trong số tu giả cấp thấp, chỉ pháp của hắn đã tương đương cường hãn, loại trình độ đề cao này cơ hồ không có tác dụng gì với hăn. Sinh chỉ càng hữu hiệu với tu giả mới tu chỉ pháp, khi thủ pháp nhàn thục ngược lại tác dụng không lớn.
Được rồi, làm người không thể rất tham. Tả Mạc tự nói, hắn phải đi Đông Phù, bán đi một món pháp bảo, mới có thể kiếm đủ tinh thạch trả nợ. Đai lưng phỏng chừng là không bán được tinh thạch, thật sự không được, đôi hộ oản này cũng phải bán đi. Hắn có chút tiếc, hộ oản có khắc sinh chỉ thật ra bán được, hắn chỉ không tiếc phù trận thiên quan mà thôi.
Nhưng ai kêu ta nghèo kiết xác, Tả Mạc không thể nề hà. Nhạn mỏ tro không biết bay đi đâu rồi, Tả Mạc đành phải lấy ra phong hành hạc của mình.
"tiểu Hoàng a tiểu Hoàng, đến phiên ngươi thể hiện." Ngồi trên lưng hạc giấy, Tả Mạc lắc lư lắc lư bay tới Đông Phù. Trên đường không ít ngoại môn đệ tử thấy Tả Mạc ngồi trên hạc giấy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ vẻ bội phục, đều hành lễ với Tả Mạc.
"Nghe nói chưa, sư huynh độc thân một người lên Linh Anh phái! Lấy một địch năm, đánh tan bọn họ. Giờ truyền khắp Đông Phù."
Tả Mạc ngồi trên hạc giấy cả người cứng đờ, nhất thời đổ mồ hôi, lời đồn này truyện thật…
"nghe rồi nghe rồi! chuyện lớn như vậy, ta sao không nghe qua? Nghe nói còn có một con nhện cao mười trượng, mồm to, có thể nuốt một con trâu, Tả sư huynh một chiêu liền đánh cho nó quỳ xuống xin tha…"
Tả Mạc ngồi trên hạc giấy suýt nữa ngã xuống, hình như thiếu chút quỳ xuống xin tha là mình nha…
"Rất lợi hại! Ngươi xem Tả sư huynh, nhân vật lợi hại như vậy, còn cưỡi hạc giấy cấp 1, caí gì gọi là phản phác quy chân! Cái gì gọi là cao thâm khó lường! là đó a."
"đúng nha đúng nha."
Tả Mạc rốt cục không thể nhẫn nữa, vắt giò lên cổ bỏ chạy.
Một trung niên mặc vô cùng quý phái yêu thích không buông lật xem đai lưng nhuyễn kim, vẻ mặt kích động cuồng nhiệt.
"Thứ tốt! tuyệt đối là thứ tốt! ha ha, ngươi xem xem, cách làm, bảy mươi hai sợi, cũng không phải là thợ bình thường có thể làm ra. Lại nhìn nét chữ này, hai chữ, quý khí! Thật kinh điển, trong vòng năm năm, tuyệt đối không xong. Nhuyễn kim ti, thứ tốt, vàng mà không bóng, sáng mà không tục, chỉ có loại tài liệu tốt này mới có thể dùng làm, nếu là thứ kém hơn là mất giá. Tài chủ có thể trả giá, ai không thấy thoải mái khi đeo a? Gặp cái nút thắt cát tường này không, thần ơi, dùng nút cát tường, loại biện pháp này ta còn chưa thấy qua, lúc này xem như là mở mắt. Anh vũ phù trận cũng được khắc thật hoàn mỹ, vị trí này, vừa lúc có thể bao phủ toàn thân, mặc vào, không anh vũ khoogn tiểu sái, chỉ có thể là kẻ vô tích sự quá kém…"
Tả Mạc ngất ngây từ trong điếm đi ra, bách bảo nang bên hông nặng trữu, hắn cmar giác như đang mơ.
Một đai lưng nhuyễn kim có khắc phù trận anh vũ thế nhưng là thứ đắt giá nhất trong đống pháp bảo.
Đầu năm any, là mình điên, hay là bọn hắn điên…
Xem không hiểu nha xem không hiểu!
Khó nhọc ngồi dậy, cả người đau nhức khiến hắn thấy bình thường, hiện tại hắn chỉ nghĩ, hình như hắn thường xuyên tự đem mình chật vật như vậy. Việc gặp nhiều lần, dần thành thói quen, ngay cả loại nhịn đau cũng thế.
Chẳng qua khi hắn thấy nhọn mỏ tro nằm gục trên đất không xa thì hắn chấn động, vội vã loạng choạng đi tới. Mình có thể trở về, khẳng định là công lao của con chim này, nếu không có nó, mình đã thảm! Tới bên người nhạn mỏ tro, cẩn thận kiểm tra, mới an tâm. Nguyên lai con chim cái này là thoát lực, Tả Mạc thầm cảm động. Chạy về thạch thất, lấy ra bảo bối thạch nhũ, liên tiếp nhỏ ba giọt ra cho con nhạn mỏ tro. "chim ngốc chim ngốc, ca cũng biết." Tả Mạc lầu bầu nói.
Thạch nhũ đối tu giả mà nói, một mình phục dùng hiệu quả không tính tốt, nhưng đối với linh thú, thứ này là thiên tài địa bảo. Trừ Tả Mạc, không ai đút cho một con nhạn mỏ tro cấp 2 ba giọt thạch nhũ. Từ góc độ tinh thạch mà nói, ba giọt thạch nhũ đáng tiền hơn con nhạn mỏ tro cấp 2 nhiều lắm. nhưng là tình nghĩa trong chiến đấu của một người một chim rát sâu nặng, tuy con chim quái này từng làm hành động khiến mình giận sôi, nhưng ca ca đại nhân có thể đại lượng, không cùng chim ngốc ngươi so đo, Tả Mạc nghĩ vậy.
Thạch nhũ tỏ ra công hiệu rõ ràng.
Sau một lúc lâu, nhạn mỏ tro đứng lên, chẳng qua…
Nhạn mỏ tro nhìn như con người vậy, hai cánh thus au lưng, ưỡn ngực, trông rất đĩnh đạc, Tả Mạc mắt trợn tròn. Nhưng kẻ này lập tức không thể kiên trì một lúc, rất nhanh trở nên phiền nhiễu, bắt đầu kêu lên, ở trong sân gọi tới gọi lui, nhảy lên nhảy xuống, làm Tả Mạc mắt tròn mắt dẹt. Nhưng một lát sau, ngay cả kêu đều không thể thảo mãn nó, đôi cánh không ngừng làm ra những động tác quái dị, nhìn qua, tựa như một con chim quái dị đang khiêu vũ. Thật sự là thảm hết nói nổi, thật sự không chút mĩ cảm…
Tả Mạc không thể không đánh giá tàn khốc như vậy.
Lại chút suy tư, hắn liền hiểu được, hắn cho nhạn mỏ tro uống qua nhiều thạch nhũ. Tư chất nhạn mỏ tro thực bình thường, căn bản không thể chịu nổi nhiều thạch nhũ như vậy. Dược lực quá lớn không thể hóa giải trong cơ thể, mới khiến nó làm những hành động điên điên khùng khùng.
Bỗng nhiên Tả Mạc biến sắc, con chim ngốc lai lao về phía linh điền!
"Đứng lại cho ta." Tả Mạc rốt cục không nhịn được nữa, mở miệng mắng to: "Ngươi dám phá ruộng của ta, đánh gãy chân ngươi."
Bị Tả Mạc dọa, nhạn mỏ tro vội vàng phanh lại, lập tức ngã chúi xuống đất, lăn vài vòng. Nó là có chút sợ Tả Mạc. Chờ khi nó lắc lư đứng lên nhổ cái đầu từ trong bùn đất lên, Tả Mạc thấy tình hình không ổn, vội vàng quát: "Ngu, không biết bay lên trời." Nhạn mỏ tro dùng cánh vỗ đầu, tỏ vẻ giật mình hiểu ra, sau đó như say rượu, lắc lác đầu, mỗ cánh, lắc la lắc lư bay lên trời.
Tả Mạc lòng còn sợ hãi vỗ ngực, đầu năm nay, ngay chim đều có lức mạnh mẽ như vậy! Thật vất vả thu phcuj con chim ngốc, Tả Mạc kéo tấm thân tàn tiến vào thạch thất. Vừa đi vào thạch thất, hắn lập tức khoanh chân nhập định.
Lần nhập định này, thời gian dài hơn bình thường rất nhiều, hắn ước chừng nhập định 12 canh giờ, mới tỉnh dậy. Tuy không có thương thế quá nặng, nhưng kinh mạch trong cơ thể bị thương, linh lực bác tạp phá hư kinh mạch tương đương nghiêm trọng. Lúc đó mình thật là điên, vì tinh thạch ngay mạng nhỏ đều không muốn? Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn lại thấy không phải, khi đó mình vì cái gì lại liều mạng?
Hắn không nói nổi.
Chẳng qua một chiêu cuối cùng, có nhiều điểm khiến hắn suy nghĩ.
Thường Hoành cùng hắn căn bản không cùng một đẳng cấp, đối phương dụng một chiêu liền bức hắn tới tuyệt cảnh là có thể tưởng tượng ra. Lúc này suy nghĩ lại, Tả Mạc có chút sợ. Hắn không phải không nghĩ tới Thường Hoành lợi hại, nhưng không nghĩ tới mình lại cố sức như vậy mới tiếp được một chiêu của Thường Hoành. Chính mình thụ thương nhẹ như vậy, thật sự là kỳ tích.
Hắn cũng không buồn, từ tu vi mà nói, hai người cách xa nhau. Thường Hoành là trúc cơ kỳ đỉnh phong, muốn tiến vào nưng mạch kỳ. Tả Mạc chỉ là trúc cơ kỳ tầng bốn.
Chẳng qua hiện tại hắn đã là tầng thứ năm, vừa rồi, nhập định 12 canh giờ, hắn thế nhưng vô ý đạp nhập tầng thứ năm. Lần này chiến đấu, thu hoahcj cũng không chỉ là tốt, cho nên Tả Mạc sau khi nhập định tỉnh lại, thực không lập tức đứng lên, mà cẩn thận nghĩ về trận chiến vừa rồi.
Quá trình chiến đấu thật ngắn, chỉ có một chiêu, nhưng biến hóa trong đó không đơn giản, ngược lại, có rất nhiều biến hóa, Tả Mạc trước đó chưa từng nghxi qua. Hắn ngay cả phương pháp tự tổn thân thể trực tiếp hấp thu linh khí cũng dùng tới, mới hiểm tử cầu sinh chịu nổi một chiêu của đối phương. Thường Hoành có nhiều điểm để mình học tập, tỷ như linh lực được sử dụng tinh chuẩn, thần thức công kích, vận dụng khí thế cùng uy áp…
Lần này ngồi xuống, lại là năm canh giờ.
Tinh thần chân chính phục hồi, hắn mới phát hiện mình đói cồn cào. Nhanh chóng chạy vòa phòng, tìm chút linh cốc, cũng bất chấp thủ nghệ của mình không tốt, thân thủ làm một bữa linh cốc. Thủ nghệ tồi khiến hương vị cơm thật không thể nào. Chẳng qua Tả Mạc vẫn ăn ngấu nghiến không còn một hạt, linh lực tỏng linh cốc tương đương thực dụng với hăn.
Sau khi ăn no, hắn bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm có được.
Khi hắn đem chiến lợi phẩm để ra, hắn lập tức bị kích động điênlên.
Lạc nguyệt huyền quy giáp, phfu binh, một cái đai lưng cấp 3, một hộ oản cấp 3.
Chỗ thần diệu của lạc nguyệt huyền quy giáp hắn đã biết rõ, mà phù binh có thể sử dụng một lần, thứ tốt dùng để bảo mệnh, Tả Mạc tự nhiên không ngốc tới việc thử bừa. Cẩn thận học thuôc pháp quyết, sau đó thu lại phù bình.
Trọng điểm là đai lưng cùng hộ oản, đại lưng Tả Mạc thừa nhận mình xem nhẹ, đại lưng kim loại màu vàng lóng lánh, còn có khắc một pháp trận: anh vũ. Tả Mạc nhìn phù trận này, là một cái phù trận hoàn toàn không có tác dụng gì. Tác dụng của nó là làm cho người mang nó khí chất càng thêm xuất sắc, nhìn qua càng thêm anh vũ bất phàm.
Nói đúng ra, đây là phù trận mang tính trang sức phẩm. tả Mạc muốn hộc máu mấy lần, nữ nhân mang loại pháp bảo này, hắn thật ra có thể đồng ý, một đại lão gia, mang cái đại lưng có khắc phù trận anh vũ này đi dạo phố, cũng rất là lụa là a. Đai lưng dùng tơ vàng của thiên tằm, chất liệu bất phàm, tài liệu như vậy khắc một phù trận không có tác dụng thực tế thật là lãng phí!
Tả Mạc thầm ảo não, làm sao lại chọn một cái thứ vô dụng như thế.
Chẳng qua, may mắn là, hộ oản không làm hắn thất vọng. Mặt trên có khắc hai trận pháp: thiên quân cùng sinh chỉ. Kích phát thiên quân, có thể tăng lên lực lượng, trong mắt tu giả khác, có lẽ chỉ là phù trận gà qué, nhuwgn Tả Mạc thích.
Đây không phải là tuyệt phối kim cương vi ngôn sao?
Ngẫm lại hai tay mình vàng lợt, thế như thiên quân, vô kiên bất tồi, thoải mái niết bạo phi kiếm của người khác, Tả Mạc lại kích động. Đương nhiên, điều này chỉ là tưởng tượng, không ai ngốc tới mức để phi kiếm của mình bị người khác dùng tay bắt lấy. Chẳng qua, một chiêu này làm người khác khó lòng phòng bị.
Sinh chỉ là một phủ trận được vận dụng sâu rộng, tác dụng của nó là tăng cường tính linh hoạt của chỉ pháp. Chẳng qua, tính thật dụng của nó đối Tả Mạc cũng bình thường, trong số tu giả cấp thấp, chỉ pháp của hắn đã tương đương cường hãn, loại trình độ đề cao này cơ hồ không có tác dụng gì với hăn. Sinh chỉ càng hữu hiệu với tu giả mới tu chỉ pháp, khi thủ pháp nhàn thục ngược lại tác dụng không lớn.
Được rồi, làm người không thể rất tham. Tả Mạc tự nói, hắn phải đi Đông Phù, bán đi một món pháp bảo, mới có thể kiếm đủ tinh thạch trả nợ. Đai lưng phỏng chừng là không bán được tinh thạch, thật sự không được, đôi hộ oản này cũng phải bán đi. Hắn có chút tiếc, hộ oản có khắc sinh chỉ thật ra bán được, hắn chỉ không tiếc phù trận thiên quan mà thôi.
Nhưng ai kêu ta nghèo kiết xác, Tả Mạc không thể nề hà. Nhạn mỏ tro không biết bay đi đâu rồi, Tả Mạc đành phải lấy ra phong hành hạc của mình.
"tiểu Hoàng a tiểu Hoàng, đến phiên ngươi thể hiện." Ngồi trên lưng hạc giấy, Tả Mạc lắc lư lắc lư bay tới Đông Phù. Trên đường không ít ngoại môn đệ tử thấy Tả Mạc ngồi trên hạc giấy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ vẻ bội phục, đều hành lễ với Tả Mạc.
"Nghe nói chưa, sư huynh độc thân một người lên Linh Anh phái! Lấy một địch năm, đánh tan bọn họ. Giờ truyền khắp Đông Phù."
Tả Mạc ngồi trên hạc giấy cả người cứng đờ, nhất thời đổ mồ hôi, lời đồn này truyện thật…
"nghe rồi nghe rồi! chuyện lớn như vậy, ta sao không nghe qua? Nghe nói còn có một con nhện cao mười trượng, mồm to, có thể nuốt một con trâu, Tả sư huynh một chiêu liền đánh cho nó quỳ xuống xin tha…"
Tả Mạc ngồi trên hạc giấy suýt nữa ngã xuống, hình như thiếu chút quỳ xuống xin tha là mình nha…
"Rất lợi hại! Ngươi xem Tả sư huynh, nhân vật lợi hại như vậy, còn cưỡi hạc giấy cấp 1, caí gì gọi là phản phác quy chân! Cái gì gọi là cao thâm khó lường! là đó a."
"đúng nha đúng nha."
Tả Mạc rốt cục không thể nhẫn nữa, vắt giò lên cổ bỏ chạy.
Một trung niên mặc vô cùng quý phái yêu thích không buông lật xem đai lưng nhuyễn kim, vẻ mặt kích động cuồng nhiệt.
"Thứ tốt! tuyệt đối là thứ tốt! ha ha, ngươi xem xem, cách làm, bảy mươi hai sợi, cũng không phải là thợ bình thường có thể làm ra. Lại nhìn nét chữ này, hai chữ, quý khí! Thật kinh điển, trong vòng năm năm, tuyệt đối không xong. Nhuyễn kim ti, thứ tốt, vàng mà không bóng, sáng mà không tục, chỉ có loại tài liệu tốt này mới có thể dùng làm, nếu là thứ kém hơn là mất giá. Tài chủ có thể trả giá, ai không thấy thoải mái khi đeo a? Gặp cái nút thắt cát tường này không, thần ơi, dùng nút cát tường, loại biện pháp này ta còn chưa thấy qua, lúc này xem như là mở mắt. Anh vũ phù trận cũng được khắc thật hoàn mỹ, vị trí này, vừa lúc có thể bao phủ toàn thân, mặc vào, không anh vũ khoogn tiểu sái, chỉ có thể là kẻ vô tích sự quá kém…"
Tả Mạc ngất ngây từ trong điếm đi ra, bách bảo nang bên hông nặng trữu, hắn cmar giác như đang mơ.
Một đai lưng nhuyễn kim có khắc phù trận anh vũ thế nhưng là thứ đắt giá nhất trong đống pháp bảo.
Đầu năm any, là mình điên, hay là bọn hắn điên…
Xem không hiểu nha xem không hiểu!
/915
|