- Chúng ta chỉ đi một vòng xem thử thôi, không gây ra rắc rồi gì đâu.
Tiểu hòa thượng nói.
Nếu đối phương là tu sĩ chính đạo, vậy cũng không cần lo đối phương sẽ ra tay đả thương. Nếu đối phương là tà tu, chỉ cần cẩn thận chút cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nếu thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trên người tiểu hòa thượng còn có một bảo vật bảo mệnh cùng với một món bảo bối triệu hồi Tam Nhật sư huynh.
Cô bé lớn tuổi hơn vẫn cảm thấy rất bất an nói:
- Ta vẫn nghĩ tốt hơn hết đừng gây thêm rắc rối nữa.
Nhưng tiểu hòa thượng và muội muội đã đứng dậy đi đến toa tàu trước mặt rồi. Cô bé lớn tuổi hơn thở dài, sau đó cũng chỉ đành đi theo. Dù sao cố bé vẫn là người lớn tuổi nhất trong ba người, phải chăm sóc muội muội và tiểu hòa thượng.
Đi thông qua hai toa tàu, ba tiểu tử tiến vào toa tàu mà Tống Thư Hàng đang ngồi.
- Thơm quá!
Cô bé nhỏ tuổi hơn vừa mới hít một hơi, bụng nhỏ lập tức truyền đến tiếng kêu réo. Mùi thơm này còn thơm hơn cả món ăn mà tiên trù trong môn phái bọn họ chế biến ra!
- Phía trước chính là vị trí truyền tới linh khí!
Tiểu hòa thượng nhẹ giọng nói:
- Cẩn thận đó, chúng ta sẽ giả bộ đi ngang qua, đừng để vị tiền bối kia chú ý đến.
Đang lúc nói chuyện, phía trước bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại. Bởi vì các chỗ ngồi cách nhau nên tiểu hòa thượng và hai cô bé không thấy được chủ nhân điện thoại di động.
Nhưng hình như vị trí vang lên chuông điện thoại chính là vị trí phát ra dao động linh lực mới nãy thì phải?
Cho nên tiểu hòa thượng và hai cô bé một lớn một nhỏ bất giác tập trung sự chú ý đến vị trí kia.
Đúng lúc này, phía trước bỗng truyền đến giọng nói mà tiểu hòa thượng nghe cực kỳ quen tai.
- Alô, Tam Nhật sư huynh? Tìm ta có chuyện gì không?
- Hả? Gì? Tiểu Quả Quả lại bỏ nhà ra đi? Ặc, lần này hắn còn mang đi hai vị khách rất quan trọng trong chùa nữa sao?
- Không có, Quả Quả không có đến chỗ ta. Ta mới từ chỗ Hoàng Sơn tiền bối rời đi đây, chuẩn bị đến thành phố Văn Châu. Quả Quả cũng không liên lạc với ta.
- Ta biết rồi, nếu Quả Quả tới tìm ta thì ta sẽ liên lạc với ngươi đầu tiên. Yên tâm, nhất định sẽ không để nó chạy mất.
- Ta biết mà, nếu nó còn dám chạy loạn thì ta sẽ thay sư huynh ngươi nghiêm túc dạy dỗ nó một trận. Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không nương tay đâu.
- Biết biết, thằng nhóc lì lợm ngứa da đây mà! Vậy nhé, bye bye.
Tiểu hòa thượng nghe đến chỗ này, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
- Chúng ta rút lui thôi.
Tiểu hòa thượng dùng khẩu hình nói với hai tỷ muội bên cạnh.
Sau đó ba nhóc thận trọng lui ra khỏi toa tàu này, về toa tàu đằng sau.
Thuận lợi chạy thoát thành công!
Tiểu hòa thượng thở phào nhẹ nhõm.
- Tiểu Quả Quả, ngươi biết vị tiên sinh gọi điện thoại lúc nãy sao?
Cô bé nhỏ tuổi tò mò hỏi. Đương nhiên hai tỷ muội bọn họ cũng nghe được nội dung cuộc nói chuyện điện thoại của vị tiên sinh kia.
Vị tiên sinh kia không chỉ một lần nhắc tới tên Quả Quả, mà còn nhắc đến tên Tam Nhật sư huynh, vậy chắc chắc là Quả Quả biết hắn rồi.
- Đúng vậy, ta biết.
Tiểu hòa thượng gật đầu nói:
- Hắn chính là Tống Thư Hàng sư huynh mà trước đây ta nhắc với các ngươi đó, bình thường hắn là một vị sư huynh rất tốt. Thật ra lúc đầu chúng ta lên kế hoạch đi khu Giang Nam, ta vốn muốn đi tìm hắn, hắn học tại khu đại học Giang Nam.
- Vậy ngươi trốn hắn làm gì?
Hai tỷ muội thắc mắc.
Tiểu Quả Quả xoa mặt giải thích:
- Thư Hàng sư huynh cái gì cũng tốt, người cũng tốt, cũng rất quan tâm ta. Nhưng hắn có một sở thích rất tà ác. Đứa trẻ nào mà không nghe lời, hắn sẽ đánh són cớt đứa đó, cực kỳ đáng sợ! Cho nên không thể để hắn phát hiện ra chúng ta được, nếu không hậu quả khó mà tưởng tưởng nổi!
Nó mới vừa nghe được Tống Thư Hàng bảo đảm với Tam Nhật sư huynh nhất định sẽ nghiêm túc dạy dỗ nó, còn nói thằng nhóc lì lợm ngựa da, dọa nó sợ chết khiếp.
Ngoài ra, trong đầu nó còn nhớ tới đoạn clip mà lúc trước Đậu Đậu gửi cho. Trong clip, Tống Thư Hàng rống giận như sấm đánh: Chờ ta bắt được ngươi, bất kể ngươi có bị bệnh trĩ hay không, ta cũng phải đánh són cớt!
Đánh són cớt ngươi, đánh són cớt ngươi...
Thẩ đáng sợ!
Hai tỷ muội nghe Tiểu Quả Quả nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.
Trung hợp là khi đang nói chuyện, trong toa xe lại bắt đầu phát trailer Trận Chiến Mạt Pháp.
Hình ảnh xuất hiện đầu tiên chính là cảnh Cao Thăng sư huynh treo Lăng Dạ lên đánh.
Quả Quả chỉ vào nhân vật Cao Thăng sư huynh đang bày ra vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, cuồng ngược nhân vật chính Lăng Dạ, nhỏ giọng nói:
- Các ngươi nhìn vị Cao Thăng sư huynh này đi! Trước ta đã nói với các ngươi, phần lớn diễn viên trong bộ phim này đều là tiền bối mà ta quen. Vị Cao Thăng sư huynh này chính là Tống sư huynh đó!
Hai tỷ muội ngẩng đầu nhìn bộ dạng đáng sợ của Cao Thăng sư huynh.
Ngay sao đó hai tỷ muội điên cuồng lắc đầu, mặt đầy kinh hoàng.
- Cho nên chúng ta phải cẩn thận tránh xa Thư Hàng sư huynh ra, Quá đáng sợ!
Tiểu Quả Quả gật gù nói.
- Ta hiểu rồi.
Cô bé lớn tuổi gật đầu nói.
- Đồng ý.
Cô bé nhỏ tuổi cũng đồng ý.
- Ha ha ha ha.
Một tràng cười ôn hòa vang lên sau lưng Quả Quả.
Quả Quả cứng cả người.
- Hình như ta nghe lầm rồi thì phải, chúng ta nhanh chân rời khỏi chỗ này đến chỗ ngồi của chúng ta thôi.
Quả Quả mạnh giả bộ trấn định nói.
Nhưng ngay sau đó, bỗng có hai quả đấm mạnh mẽ đè lên huyệt thái dương của tiểu hòa thượng, dùng sức ngoáy.
- Đau đau đau đau đau đau!
Quả Quả phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hai tỷ muội kia thấy cảnh này, sợ hãi nhảy qua một bên, giống như hai con chim cút nhỏ bé đang run bần bật.
Tống Thư Hàng nhìn cái đầu trọc nho nhỏ dưới tay mình, không khỏi cảm thán.
Lúc nói chuyện điện thoại với Tam Nhật sư huynh, hắn cũng không cảm ứng được tiểu hòa thượng.
Nhưng lúc tiểu hòa thượng lui về toa tàu phía sau, bắt đầu rêu rao với hai tỷ muội bên cạnh rằng Tống Thư Hàng sư huynh là một vị sư huynh đáng sợ, sẽ đánh són cớt trẻ con, v.v...
Sau đó những lời này đã bị Diệp Tư sư tỷ ẩn mình trong cơ thể Tống Thư Hàng nghe được hết toàn bộ. À mà nhắc mới nhớ, lúc này Tống Thư Hàng mới để ý đến là mình trốn vé. Hắn manh Diệp Tư sư tỷ lên tàu nhưng lại không trả tiền vé, ha ha ha ha!
Tóm lại là cuộc nói chuyện giữa Quả Quả và hai tỷ muội đã bị Diệp Tư nghe được. Diệp Tư vốn là linh hoàng ngũ phẩm, cho dù cách một toa tàu vẫn dư sức nghe được tiếng mọi người nói chuyện với nhau.
Khi nghe thấy có người nhắc đến cái tên Tống Thư Hàng, cô lập tức nói chuyện này cho Tống Thư Hàng biết.
Lúc đó Tống Thư Hàng cũng tò mò nên muốn tới xem một chút, coi thử có phải có người quen trùng hợp ngồi chuyến tàu này không.
Sau đó Tống Thư Hàng thấy được cái đầu trọc nho nhỏ của Quả Quả, cùng với hai cô bé một lớn một nhỏ rất đáng yêu ở bên cạnh.
Kết hợp với nội dung mà Tam Nhật đã nói qua điện thoại, đoán chừng hai cô bé đáng yêu này chính là khách quý bị Quả Quả mang đi rồi.
Nói thế nào nhỉ? À, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng!
Chắc chắn hắn và tiểu hòa thượng rất có duyên với nhau đây, mới vừa tiếp điện thoại của Tam Nhật sư huynh xong, tiểu hòa thượng đã dâng lên cửa rồi.
Lúc Tống Thư Hàng quan sát hai tỷ muội, hai tỷ muội cũng đang trợn to mắt nhìn Tống Thư Hàng.
Một lát sau, hình như cô bé lớn tuổi hơn nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ.
Khuôn mặt cô bé đỏ bừng, nhưng vẫn kiên định ngăn trước người muội muội, nhìn thẳng vào Tống Thư Hàng nói:
- Tống sư huynh, nếu... nếu ngươi muốn đánh són cớt chúng ta vậy ngươi cứ đánh một mình ta đi, ta nhận trừng phạt gấp đôi, nhưng xin ngươi bỏ qua cho muội muội ta!
Tống Thư Hàng:
-...
Ngay sau đó, hắn gằn giọng nói:
- Tiểu Quả Quả!
Hai quả đấm đang ngoáy đầu Quả Quả càng tăng thêm lực.
- Đau đau đau đau, Thư Hàng sư huynh, tha cho ta đi mà! Đau quá đau quá, đầu sắp nát rồi!
Quả Quả khóc lóc thảm thiết.
Tiếng nhắc nhở dễ nghe vang lên trong tàu cao tốc, tàu đã tới trạm kế tiếp.
Tống Thư Hàng thả Quả Quả đang khóc bù lu bù loa ra, sau đó nới với ba nhóc con lì lợm:
- Ba đứa có hành lý không?
Cô bé lớn tuổi hơn lắc đầu.
- Rất tốt, vậy ba đứa đi theo ta!
Tống Thư Hàng nghiến răng nói:
- Ngoài ra, ta không hề có sở thích đánh són cớt trẻ con đâu nhé!
Nhưng mà Quả Quả à, chuyến này ta thật sự phải cân nhắc đến việc đánh són cớt ngươi thôi!
Sau đó Tống Thư Hàng mang theo ba tiểu tử đến chỗ ngồi của mình, lấy vali hành lý của mình xuống.
Trong vali có đựng một ít đặc sản của khu Hoàng Sơn, kỳ nghỉ hè này hắn luôn ở bên ngoài, vì vậy Tống Thư Hàng tiện tay mua một ít đặc sản mang về làm quà tặng cha mẹ.
- Anh muốn xuống tàu hả?
Cô bé nói tiếng trung không chuẩn ỏe bên cạnh nháy mắt dò hỏi.
Thiệt Trán Liên Hoa mà Tống Thư Hàng tặng cho cô bé đã được bé cẩn thận cất vào một cái hộp trong suốt. Do thư phát ra mùi thơm mê người kia đã được cất đi nên mùi thơm cũng dần tiêu tán.
Tống Thư Hàng cứ nghĩ rằng cô bé này sẽ không nhịn được cám dỗ, ăn mất đóa hoa sen rồi chứ? Dù sao đóa hoa sen này vốn là dùng để ăn. Không ngờ cô bé lại có thể nhịn được loại cám dỗ này.
Tống Thư Hàng vỗ nhẹ vào đầu cô bé:
- Ừ, giờ anh phải xuống rồi, em ngoan ngoãn ngồi trên tàu, đừng chạy lung tung nhé.
- Cám ơn anh, nhưng mà em cũng không phải là con nít ba tuổi, năm nay em đã bốn tuổi rồi, sẽ không tùy tiện chạy lung tung đâu.
Cô bé con nói.
Bà mẹ trẻ tuổi ngồi bên cạnh nghe vậy thì mỉm cười.
Tống Thư Hàng cười ha ha, sau đó hắn quay đầu lại trừng mắt với ba đứa tiểu hòa thượng Quả Quả.
Đây chính là sự khác biệt giữa loli đáng yêu nhà người ta với nhóc con lì lợm nhà mình đấy!
Nhìn thấy chưa?!
Trẻ con nhà người ta mới bốn tuổi cũng đã hiểu chuyện thế này, ai thấy cũng hận không thể ôm về nhà nuôi. Còn ba đứa nhóc lì lợm các ngươi thì sao? Suốt ngày không để cho người ta bớt lo.
Tiểu hòa thượng rất bình tĩnh, hai tay chắp trước ngực, miệng niệm a di đà phật.
Cô bé lớn tuổi hơn ngượng ngùng không thôi.
Còn cô bé nhỏ tuổi thì bày ra vẻ mặt chẳng hiểu gì cả.
Sau khi chào tạm biệt hai mẹ nọ, Tống Thư Hàng mang theo ba đứa quậy xuống tàu.
Trên đường, ba đứa nhóc vẫn luôn quan sát Tống Thư Hàng,bọn nó đang xem xét cảnh giới của Thư Hàng. Nếu như thực của Tống sư huynh không mạnh lắm thì bọn nó có thể lựa chọn chạy trốn.
Theo như tiểu hòa thượng nhớ là Tống Thư Hàng sư huynh hẳn là mới vào cảnh giới nhị phẩm, nhưng bây giờ cảm giác áp bách từ trên người Tống Thư Hàng truyền tới có chút giống với khí tức của các sư huynh cấp bậc tam phẩm.
Chẳng lẽ sau khi chia tay với nó, Tống Thư Hàng sư huynh lại lặng lẽ thăng cấp rồi?
Tiểu hòa thượng nói.
Nếu đối phương là tu sĩ chính đạo, vậy cũng không cần lo đối phương sẽ ra tay đả thương. Nếu đối phương là tà tu, chỉ cần cẩn thận chút cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nếu thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trên người tiểu hòa thượng còn có một bảo vật bảo mệnh cùng với một món bảo bối triệu hồi Tam Nhật sư huynh.
Cô bé lớn tuổi hơn vẫn cảm thấy rất bất an nói:
- Ta vẫn nghĩ tốt hơn hết đừng gây thêm rắc rối nữa.
Nhưng tiểu hòa thượng và muội muội đã đứng dậy đi đến toa tàu trước mặt rồi. Cô bé lớn tuổi hơn thở dài, sau đó cũng chỉ đành đi theo. Dù sao cố bé vẫn là người lớn tuổi nhất trong ba người, phải chăm sóc muội muội và tiểu hòa thượng.
Đi thông qua hai toa tàu, ba tiểu tử tiến vào toa tàu mà Tống Thư Hàng đang ngồi.
- Thơm quá!
Cô bé nhỏ tuổi hơn vừa mới hít một hơi, bụng nhỏ lập tức truyền đến tiếng kêu réo. Mùi thơm này còn thơm hơn cả món ăn mà tiên trù trong môn phái bọn họ chế biến ra!
- Phía trước chính là vị trí truyền tới linh khí!
Tiểu hòa thượng nhẹ giọng nói:
- Cẩn thận đó, chúng ta sẽ giả bộ đi ngang qua, đừng để vị tiền bối kia chú ý đến.
Đang lúc nói chuyện, phía trước bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại. Bởi vì các chỗ ngồi cách nhau nên tiểu hòa thượng và hai cô bé không thấy được chủ nhân điện thoại di động.
Nhưng hình như vị trí vang lên chuông điện thoại chính là vị trí phát ra dao động linh lực mới nãy thì phải?
Cho nên tiểu hòa thượng và hai cô bé một lớn một nhỏ bất giác tập trung sự chú ý đến vị trí kia.
Đúng lúc này, phía trước bỗng truyền đến giọng nói mà tiểu hòa thượng nghe cực kỳ quen tai.
- Alô, Tam Nhật sư huynh? Tìm ta có chuyện gì không?
- Hả? Gì? Tiểu Quả Quả lại bỏ nhà ra đi? Ặc, lần này hắn còn mang đi hai vị khách rất quan trọng trong chùa nữa sao?
- Không có, Quả Quả không có đến chỗ ta. Ta mới từ chỗ Hoàng Sơn tiền bối rời đi đây, chuẩn bị đến thành phố Văn Châu. Quả Quả cũng không liên lạc với ta.
- Ta biết rồi, nếu Quả Quả tới tìm ta thì ta sẽ liên lạc với ngươi đầu tiên. Yên tâm, nhất định sẽ không để nó chạy mất.
- Ta biết mà, nếu nó còn dám chạy loạn thì ta sẽ thay sư huynh ngươi nghiêm túc dạy dỗ nó một trận. Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không nương tay đâu.
- Biết biết, thằng nhóc lì lợm ngứa da đây mà! Vậy nhé, bye bye.
Tiểu hòa thượng nghe đến chỗ này, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
- Chúng ta rút lui thôi.
Tiểu hòa thượng dùng khẩu hình nói với hai tỷ muội bên cạnh.
Sau đó ba nhóc thận trọng lui ra khỏi toa tàu này, về toa tàu đằng sau.
Thuận lợi chạy thoát thành công!
Tiểu hòa thượng thở phào nhẹ nhõm.
- Tiểu Quả Quả, ngươi biết vị tiên sinh gọi điện thoại lúc nãy sao?
Cô bé nhỏ tuổi tò mò hỏi. Đương nhiên hai tỷ muội bọn họ cũng nghe được nội dung cuộc nói chuyện điện thoại của vị tiên sinh kia.
Vị tiên sinh kia không chỉ một lần nhắc tới tên Quả Quả, mà còn nhắc đến tên Tam Nhật sư huynh, vậy chắc chắc là Quả Quả biết hắn rồi.
- Đúng vậy, ta biết.
Tiểu hòa thượng gật đầu nói:
- Hắn chính là Tống Thư Hàng sư huynh mà trước đây ta nhắc với các ngươi đó, bình thường hắn là một vị sư huynh rất tốt. Thật ra lúc đầu chúng ta lên kế hoạch đi khu Giang Nam, ta vốn muốn đi tìm hắn, hắn học tại khu đại học Giang Nam.
- Vậy ngươi trốn hắn làm gì?
Hai tỷ muội thắc mắc.
Tiểu Quả Quả xoa mặt giải thích:
- Thư Hàng sư huynh cái gì cũng tốt, người cũng tốt, cũng rất quan tâm ta. Nhưng hắn có một sở thích rất tà ác. Đứa trẻ nào mà không nghe lời, hắn sẽ đánh són cớt đứa đó, cực kỳ đáng sợ! Cho nên không thể để hắn phát hiện ra chúng ta được, nếu không hậu quả khó mà tưởng tưởng nổi!
Nó mới vừa nghe được Tống Thư Hàng bảo đảm với Tam Nhật sư huynh nhất định sẽ nghiêm túc dạy dỗ nó, còn nói thằng nhóc lì lợm ngựa da, dọa nó sợ chết khiếp.
Ngoài ra, trong đầu nó còn nhớ tới đoạn clip mà lúc trước Đậu Đậu gửi cho. Trong clip, Tống Thư Hàng rống giận như sấm đánh: Chờ ta bắt được ngươi, bất kể ngươi có bị bệnh trĩ hay không, ta cũng phải đánh són cớt!
Đánh són cớt ngươi, đánh són cớt ngươi...
Thẩ đáng sợ!
Hai tỷ muội nghe Tiểu Quả Quả nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.
Trung hợp là khi đang nói chuyện, trong toa xe lại bắt đầu phát trailer Trận Chiến Mạt Pháp.
Hình ảnh xuất hiện đầu tiên chính là cảnh Cao Thăng sư huynh treo Lăng Dạ lên đánh.
Quả Quả chỉ vào nhân vật Cao Thăng sư huynh đang bày ra vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, cuồng ngược nhân vật chính Lăng Dạ, nhỏ giọng nói:
- Các ngươi nhìn vị Cao Thăng sư huynh này đi! Trước ta đã nói với các ngươi, phần lớn diễn viên trong bộ phim này đều là tiền bối mà ta quen. Vị Cao Thăng sư huynh này chính là Tống sư huynh đó!
Hai tỷ muội ngẩng đầu nhìn bộ dạng đáng sợ của Cao Thăng sư huynh.
Ngay sao đó hai tỷ muội điên cuồng lắc đầu, mặt đầy kinh hoàng.
- Cho nên chúng ta phải cẩn thận tránh xa Thư Hàng sư huynh ra, Quá đáng sợ!
Tiểu Quả Quả gật gù nói.
- Ta hiểu rồi.
Cô bé lớn tuổi gật đầu nói.
- Đồng ý.
Cô bé nhỏ tuổi cũng đồng ý.
- Ha ha ha ha.
Một tràng cười ôn hòa vang lên sau lưng Quả Quả.
Quả Quả cứng cả người.
- Hình như ta nghe lầm rồi thì phải, chúng ta nhanh chân rời khỏi chỗ này đến chỗ ngồi của chúng ta thôi.
Quả Quả mạnh giả bộ trấn định nói.
Nhưng ngay sau đó, bỗng có hai quả đấm mạnh mẽ đè lên huyệt thái dương của tiểu hòa thượng, dùng sức ngoáy.
- Đau đau đau đau đau đau!
Quả Quả phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hai tỷ muội kia thấy cảnh này, sợ hãi nhảy qua một bên, giống như hai con chim cút nhỏ bé đang run bần bật.
Tống Thư Hàng nhìn cái đầu trọc nho nhỏ dưới tay mình, không khỏi cảm thán.
Lúc nói chuyện điện thoại với Tam Nhật sư huynh, hắn cũng không cảm ứng được tiểu hòa thượng.
Nhưng lúc tiểu hòa thượng lui về toa tàu phía sau, bắt đầu rêu rao với hai tỷ muội bên cạnh rằng Tống Thư Hàng sư huynh là một vị sư huynh đáng sợ, sẽ đánh són cớt trẻ con, v.v...
Sau đó những lời này đã bị Diệp Tư sư tỷ ẩn mình trong cơ thể Tống Thư Hàng nghe được hết toàn bộ. À mà nhắc mới nhớ, lúc này Tống Thư Hàng mới để ý đến là mình trốn vé. Hắn manh Diệp Tư sư tỷ lên tàu nhưng lại không trả tiền vé, ha ha ha ha!
Tóm lại là cuộc nói chuyện giữa Quả Quả và hai tỷ muội đã bị Diệp Tư nghe được. Diệp Tư vốn là linh hoàng ngũ phẩm, cho dù cách một toa tàu vẫn dư sức nghe được tiếng mọi người nói chuyện với nhau.
Khi nghe thấy có người nhắc đến cái tên Tống Thư Hàng, cô lập tức nói chuyện này cho Tống Thư Hàng biết.
Lúc đó Tống Thư Hàng cũng tò mò nên muốn tới xem một chút, coi thử có phải có người quen trùng hợp ngồi chuyến tàu này không.
Sau đó Tống Thư Hàng thấy được cái đầu trọc nho nhỏ của Quả Quả, cùng với hai cô bé một lớn một nhỏ rất đáng yêu ở bên cạnh.
Kết hợp với nội dung mà Tam Nhật đã nói qua điện thoại, đoán chừng hai cô bé đáng yêu này chính là khách quý bị Quả Quả mang đi rồi.
Nói thế nào nhỉ? À, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng!
Chắc chắn hắn và tiểu hòa thượng rất có duyên với nhau đây, mới vừa tiếp điện thoại của Tam Nhật sư huynh xong, tiểu hòa thượng đã dâng lên cửa rồi.
Lúc Tống Thư Hàng quan sát hai tỷ muội, hai tỷ muội cũng đang trợn to mắt nhìn Tống Thư Hàng.
Một lát sau, hình như cô bé lớn tuổi hơn nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ.
Khuôn mặt cô bé đỏ bừng, nhưng vẫn kiên định ngăn trước người muội muội, nhìn thẳng vào Tống Thư Hàng nói:
- Tống sư huynh, nếu... nếu ngươi muốn đánh són cớt chúng ta vậy ngươi cứ đánh một mình ta đi, ta nhận trừng phạt gấp đôi, nhưng xin ngươi bỏ qua cho muội muội ta!
Tống Thư Hàng:
-...
Ngay sau đó, hắn gằn giọng nói:
- Tiểu Quả Quả!
Hai quả đấm đang ngoáy đầu Quả Quả càng tăng thêm lực.
- Đau đau đau đau, Thư Hàng sư huynh, tha cho ta đi mà! Đau quá đau quá, đầu sắp nát rồi!
Quả Quả khóc lóc thảm thiết.
Tiếng nhắc nhở dễ nghe vang lên trong tàu cao tốc, tàu đã tới trạm kế tiếp.
Tống Thư Hàng thả Quả Quả đang khóc bù lu bù loa ra, sau đó nới với ba nhóc con lì lợm:
- Ba đứa có hành lý không?
Cô bé lớn tuổi hơn lắc đầu.
- Rất tốt, vậy ba đứa đi theo ta!
Tống Thư Hàng nghiến răng nói:
- Ngoài ra, ta không hề có sở thích đánh són cớt trẻ con đâu nhé!
Nhưng mà Quả Quả à, chuyến này ta thật sự phải cân nhắc đến việc đánh són cớt ngươi thôi!
Sau đó Tống Thư Hàng mang theo ba tiểu tử đến chỗ ngồi của mình, lấy vali hành lý của mình xuống.
Trong vali có đựng một ít đặc sản của khu Hoàng Sơn, kỳ nghỉ hè này hắn luôn ở bên ngoài, vì vậy Tống Thư Hàng tiện tay mua một ít đặc sản mang về làm quà tặng cha mẹ.
- Anh muốn xuống tàu hả?
Cô bé nói tiếng trung không chuẩn ỏe bên cạnh nháy mắt dò hỏi.
Thiệt Trán Liên Hoa mà Tống Thư Hàng tặng cho cô bé đã được bé cẩn thận cất vào một cái hộp trong suốt. Do thư phát ra mùi thơm mê người kia đã được cất đi nên mùi thơm cũng dần tiêu tán.
Tống Thư Hàng cứ nghĩ rằng cô bé này sẽ không nhịn được cám dỗ, ăn mất đóa hoa sen rồi chứ? Dù sao đóa hoa sen này vốn là dùng để ăn. Không ngờ cô bé lại có thể nhịn được loại cám dỗ này.
Tống Thư Hàng vỗ nhẹ vào đầu cô bé:
- Ừ, giờ anh phải xuống rồi, em ngoan ngoãn ngồi trên tàu, đừng chạy lung tung nhé.
- Cám ơn anh, nhưng mà em cũng không phải là con nít ba tuổi, năm nay em đã bốn tuổi rồi, sẽ không tùy tiện chạy lung tung đâu.
Cô bé con nói.
Bà mẹ trẻ tuổi ngồi bên cạnh nghe vậy thì mỉm cười.
Tống Thư Hàng cười ha ha, sau đó hắn quay đầu lại trừng mắt với ba đứa tiểu hòa thượng Quả Quả.
Đây chính là sự khác biệt giữa loli đáng yêu nhà người ta với nhóc con lì lợm nhà mình đấy!
Nhìn thấy chưa?!
Trẻ con nhà người ta mới bốn tuổi cũng đã hiểu chuyện thế này, ai thấy cũng hận không thể ôm về nhà nuôi. Còn ba đứa nhóc lì lợm các ngươi thì sao? Suốt ngày không để cho người ta bớt lo.
Tiểu hòa thượng rất bình tĩnh, hai tay chắp trước ngực, miệng niệm a di đà phật.
Cô bé lớn tuổi hơn ngượng ngùng không thôi.
Còn cô bé nhỏ tuổi thì bày ra vẻ mặt chẳng hiểu gì cả.
Sau khi chào tạm biệt hai mẹ nọ, Tống Thư Hàng mang theo ba đứa quậy xuống tàu.
Trên đường, ba đứa nhóc vẫn luôn quan sát Tống Thư Hàng,bọn nó đang xem xét cảnh giới của Thư Hàng. Nếu như thực của Tống sư huynh không mạnh lắm thì bọn nó có thể lựa chọn chạy trốn.
Theo như tiểu hòa thượng nhớ là Tống Thư Hàng sư huynh hẳn là mới vào cảnh giới nhị phẩm, nhưng bây giờ cảm giác áp bách từ trên người Tống Thư Hàng truyền tới có chút giống với khí tức của các sư huynh cấp bậc tam phẩm.
Chẳng lẽ sau khi chia tay với nó, Tống Thư Hàng sư huynh lại lặng lẽ thăng cấp rồi?
/544
|