Giọng nói của cô ả ngập tràn sự giận dữ.
Sau đó, một người đàn ông cao to trong bộ âu phục giữ bộ mặt lạnh te, đôi mắt đăm đăm, giúp đẩy xe lăn đi vào trong tiểu viện của Nhất Cố thiếu gia.
Người ngồi trên xe lăn là một thiếu nữ tuổi chừng mười bảy, mười tám, mái tóc dài của cô xõa tung, đôi mắt đen láy trong veo và sáng ngời.
Làn da của cô trắng muốt... Nhưng lại là sắc trắng nhợt nhạt của người bị bệnh đã lâu.
Hai chân của cô không có vấn đề gì, nhưng cô vẫn phải ngồi xe lăn, bởi cô mang trong mình một thứ bệnh kỳ quái. Cứ đến một thời gian cố định nào trong ngày, cô sẽ vô cùng yếu ớt, lúc nghiêm trọng, cô thậm chí còn chẳng nhúc nhích nổi một đầu ngón tay, y hệt như người thực vật.
Người nhà từng đưa cô đi gặp không biết bao nhiêu bác sĩ, kiếm đủ mọi danh y trên thế giới, nhưng dẫu vậy thì vẫn chẳng biết được bệnh của cô là bệnh gì, chứ đừng nói đến việc điều trị.
Nhất Cố thiếu gia đi đạo quan vô danh là để cầu phúc cho em gái mình. Sau đó... lòng hắn rung động trước bức tượng của tiên quân vô danh, nên thành thử, mục đích của lệch khỏi dự tính ban đầu.
Vừa thấy em gái mình giận dữ, Nhất Cố liền thấy tỉnh táo hơn nhiều.
- Đưa tượng trả lại đạo quan, rồi xin lỗi với người ta.- Cô thiếu nữ dù yếu ớt, nhưng khí thế lại mạnh mẽ như vua của muôn thú.
Ngược lại, hiện giờ Nhất Cố chẳng khác nào một con ong mật ngượng ngùng, chỉ biết cúi đầu, chẳng nói được gì. Một lúc lâu sau, hắn mới thốt ra:
- Không trả có được không? Cùng lắm thì... anh đền cho người ta mười bức tượng!
- Anh, anh định làm em tức chết đó hả! - Cô thiếu nữ vỗ mạnh vào tay vịn của xe lăn, giận dữ bảo, - Hoặc là trả tượng về, hoặc là làm anh thành tượng rồi chuyển qua đó, anh chọn đi!
Dù đang giận dữ, nhưng giọng cô vẫn mang theo cái điệu mềm mềm ngọt ngào như kẹo đường, khiến người ta mới nghe giọng thôi mà lòng đã rung động.
... Bấy giờ, Tống Thư Hàng bị hai anh em nhà này hoàn toàn ngó lơ.
Đậu Đậu xoay đầu lại nhìn thiếu nữ nọ, rồi tiếp tục le lưỡi thở hềnh hệch.
Tống Thư Hàng quan sát cái cặp anh em kỳ quái này.
Hắn cứ thấy vai vế của anh em nhà này như hoán đổi cho nhau, em gái thì có khí thế mạnh mẽ như chị, còn anh thì rụt đầu chẳng khác nào thằng em mắc lỗi.
Đúng là một cặp anh em thú vị.
- Mấy... mấy bữa nữa, anh trả tượng về có được không? - Nhất Cố cắn răng nói, cùng lắm thì tiêu tiền cho người ta tạc một bức tượng khác giống vậy, rồi trả lại!
- Trả ngay bây giờ, ngay lập tức, trả về chỗ cũ! - Cô em vừa nói xong, cơ thể liền mềm oặt, chỉ biết lả mình vào xe lăn.
Đậu Đậu phe phẫy đuôi, đột nhiên nói:
- Thư Hàng, vác tượng của Bạch Chân Quân đi, chúng ta rời khỏi đây thôi. Gâu!
- Ừm, được.- Tống Thư Hàng nói.
- Đúng rồi... Thư Hàng, trước khi đi, ngươi có muốn kết thiện duyên không? - Đậu Đậu bỗng nhiên hỏi vậy, đuôi nó quẹt qua quẹt lại trên nền đất.
- Thiện duyên? Gì cơ? - Tống Thư Hàng hỏi với giọng nghi hoặc.
Đậu Đậu đáp lại với vẻ nghiêm túc:
- Ngươi có cầm thối thể dịch theo đúng không, cái mà có dược liệu thấp ngươi tự luyện chế ấy.
- Có.
- Lát nữa, trước lúc rời đi, ngươi nhỏ ra một giọt, chừng bằng đầu ngón út là được. Sau đó, bảo cô gái kia há miệng, rồi bắn vào miệng cô ấy.- Đậu Đậu bảo.
- Sao đó thì sao?
- Sao đó thì thiện duyên với người ta được kết rồi. Tin ta đi, có là một thiện duyên vô cùng lớn! - Đậu Đậu Bắc Kinh nghiêm túc nói.
- Làm vậy, không khiến cô ấy chết sao? Lúc dùng thối thể dịch, khí huyết của cơ thể phải dồi dào mà? Cô gái này nhìn yếu như thế, chịu nổi dược lực không? - Tống Thư Hàng hỏi với giọng nghi hoặc.
- Vậy nên ta mới bảo đấy là thiện duyên. Tin ta đi.- Đậu Đậu Bắc Kinh nói tiếp.
Tống Thư Hàng nhìn chăm chăm vào nó, rồi bật cười ha hả:
- Được rồi, nghe ngươi. Coi như là tích nhân phẩm.
Tống Thư Hàng vỗ tay nhè nhẹ, rồi cắt ngang cuộc nói chuyện của đôi anh em kia:
- Xin lỗi, thời giờ của tôi không nhiều, tôi cần đưa bạn tôi đi.
- Đừng có mơ, ta sẽ không cho phép ngươi mang bức tượng này đi! - Nhất Cố thiếu gia xông lên ôm ghì lấy tượng, - Người đâu, lăn ra đây cho tôi, đuổi cái thằng điên này ra ngoài!
Hắn mới rống được một nửa, thì cơ thể bỗng ưng mềm oặt, bên cạnh hắn, Đậu Đậu rụt móng vuốt về với vẻ khinh người. Nó chính là người búng nhẹ một cái, khiến Cố thiếu gia ngất xỉu.
- Cậu là ai? - Cô em gái nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng, sau lưng cô, người đàn ông vận âu phục đen mò tay vào ngực, tư thế ấy giống hệt động tác chuẩn bị rút súng.
Sau đó... người đàn ông nọ cũng ngã vật xuống.
Đậu Đậu lại rụt vuốt về với vẻ khinh người, người thường không nhìn thấy nó, nó có thể thỏa thuê làm người ta chết ngất.
Bấy giờ, khắp tiểu viện này chỉ còn Tống Thư Hàng, cô thiếu nữ và Đậu Đậu Bắc Kinh.
- Đừng căng thẳng, tôi cho anh cô ngủ một giấc thôi. Ngủ dậy rồi thì không sao cả.- Tống Thư Hàng mỉm cười nói, tiếc rằng, do bị mặt nạ chắn nên nụ cười thân thiện của hắn chẳng được ai thấy cả.
- Tôi mang tượng về trước, người này không thuộc về mấy người. Đúng rồi, trước khi đi, tôi tặng cô một món quà.- Tống Thư Hàng đi lại bên bức tượng, rồi nhẹ nhàng nhấc nó lên.
Bức tượng nặng nề ấy được hắn khiên lên vai vô cùng dễ dàng!
Cô thiếu nữ trợn tròn mắt, người thanh niên đeo mặt nạ này trông đâu có cường tráng, ấy vậy mà lại có thể dễ dàng nâng bức tượng đó lên. Ánh mắt cô tràn ra vẻ hâm mộ. Đừng nói đến việc sở hữu cái sức mạnh siêu phàm này, dù chỉ là sống như những cô bé bình thường khác thôi cũng đã là điều cô mong mỏi mà chẳng thể làm được.
Đương lúc cô trầm tư, Tống Thư Hàng đột nhiên quay đầu lại và hô lên:
- Há miệng!
Cô nàng há miệng ra theo bản năng.
Tống Thư Hàng nhân cơ hội búng nhẹ một cái, một giọt thối thể dịch rơi vào miệng cô. Cô thiếu nữ chẳng cần nuốt, thối thể dịch đã tự trượt xuống họng.
- Kết một thiện duyên với cô đi, cũng tiện đường giúp tâm nguyện của anh cô trở thành hiện thực.- Tống Thư Hàng nói xong liền nhảy lên cao một cách vô cùng tiêu sái, - Đậu Đậu, đi!
Vốn, Tống Thư Hàng muốn Đậu Đậu phối hợp với mình một chút, khi hắn nhảy lên cao, Đậu Đậu sẽ đón được hắn, sau đó hai người đằng vân giá vũ mà đi.
Nhưng Đậu Đậu hiển nhiên chẳng phải một đồng đội ăn ý. Nó tò mò nhìn Tống Thư Hàng nhảy lên cao với vẻ mê mang, nó chẳng hiểu cái cậu này làm thế là có ý gì.
Vậy nên, Tống Thư Hàng lại rơi xuống đất với vẻ ngượng nghịu.
- Đi! - Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, rồi khiêng tượng, nhảy khỏi tường vây, chạy một mạch không quay đầu lại.
Đậu Đậu Bắc Kinh chớp chớp mắt, thấy Tống Thư Hàng chạy xa rồi, nó lặng lẽ vỗ một vuốt lên cô thiếu nữ.
Sau đó, nó đuổi theo bóng dáng của Tống Thư Hàng.
Ở đằng sau, sau khi cô thiếu nữ thoát khỏi trạng thái ngơ ngác, cô vội vàng mò tay vào miệng để móc họng, định bụng nôn cái thứ mà người thanh niên đeo mặt nạ vừa đút.
Ai mà biết cái thứ người kia bắn vào miệng mình là gì chứ? Hơn nữa, cứ thấy cái thứ vừa nuốt kia có vị gì ngon lắm.
Nhưng giờ, cô đang thấy cổ họng mình bỏng rát như đang bùng cháy, chẳng kia thứ kia là thuốc độc sao?
Tuy nhiên, cảm giác ấy chỉ duy trì chừng hai giây. Sau đó, cảm giác nóng bỏng ấy hóa thành dòng khí ấm, trôi vào bụng cô. Rồi, dòng khí ấy lấy ổ bụng cô làm trạn trung chuyển để đi tới khắp ngõ ngách trên cơ thể cô, khiến cô sảng khoái đến mức bật ra tiếng rên rỉ.
Dòng khí ấm ấy duy trì rất lâu.
Cuối cùng, cô còn ợ lên hai tiếng no nê. Theo hai tiếng ợ này, cô thấy lục phủ ngũ tạng của mình như được gột rửa, sạch sẽ và thoải mái vô cùng. Mỗi tiếng thở đều thanh khiết như luồng khí ở rừng rậm.
Nhưng đó không phải điều quan trọng, điều quan trọng nhất là, khi cô chống xe lăn, cô có thể dễ dàng đứng lên.
Thứ bệnh kỳ quái trên người cô hoàn toàn biết mất, cô cảm thấy mình như đang sở hữu người sức mạnh vô hạn.
- Thiện duyên.- Cô siết nhẹ bàn tay.
Duyên?
Lúc này, trang viên xa hoa của Nhất Cố thiếu gia đang loạn hết lên.
Đội vệ sĩ lùng khắp trang viên để tìm cái tên thần kinh đeo mặt nạ kia, nhưng chẳng tìm được gì. Tên đó như biến mất vào hư vô, chẳng để lại chút bóng dáng.
Đậu Đậu mang Tống Thư Hàng, pho tượng cho Bạch Chân Quân biến thành, bay đến một ngọn núi không người ở thị trấn Nam Hoa Hồ.
Không về thẳng đại học Giang Nam là do còn phải đợi quá trình bế quan của Bạch Chân Quân kết thúc, mở ra cái lớp tượng bọc ngoài cơ thể hắn, Bạch Chân Quân từng nói rằng, khi mở tượng sẽ có hiện tượng vô cùng nổi bật, bên nếu làm thế ở đại học Giang Nam thì sẽ khiến mọi người hỗn loạn.
Tống Thư Hàng đặt Bạch Chân Quân xuống, hỏi:
- Đậu Đậu, đã dọn sạch mọi dấu vết ở trang viên kia chưa?
Giờ khoa học kỹ thuật phát triển thế này, chỉ cần có đủ tiền thì dù sót lại một dấu vân tay thôi thì vẫn có thể bị điều tra được.
- Yên tâm đi, ta dùng pháp thuật để lau sạch rồi. Nhưng là... nếu họ muốn tìm tới ngươi thì vẫn có thể tìm được. Lúc ngươi vào thôn Lâm Viễn đâu có che giấu gì đâu, nếu bên họ dùng tiền thì để tìm được ngươi chỉ là vấn đề thời gian.- Đậu Đậu cười gian trá.
- Không sao... Ta tin Đậu Đậu sẽ giải quyết được, dù sao chúng ta cũng kết thiện duyên với cô gái nọ cơ mà.- Tống Thư Hàng cười ha ha.
Cái mặt chó của Đậu Đậu có chút giật giật.
Tống Thư Hàng dựng vững tượng của Bạch Chân Quân, rồi rút điện thoại ra, vẫy vẫy tay gọi Đậu Đậu:
- Qua đây, qua đây, chụp ảnh với ta nào.
Trải qua bao thăng trầm mới đón được Bạch Chân Quân, phải chụp một tấm để đăng vào nhóm cho các tiền bối xem, tiện thể cũng để Hoàng Sơn Chân Quân biết mình vất vả thế nào, đợi đến khi hoàn thành nhiệm nụ, nói không chừng Hoàng Sơn Chân Quân sẽ tăng thêm phần thưởng cho mình.
Đậu Đậu ngoan ngoãn hiện hình, rồi cùng Tống Thư Hàng và bức tượng của Bạch Chân Quân chụp ảnh.
Tống Thư Hàng gửi ảnh vào kho thư mực của nhóm Cửu Châu số 1 - tiêu đề là: trải qua bao thăng trầm, cuối cùng cũng đón được Bạch Chân Quân.
Kẹp thêm ảnh chụp chung của mình, Đậu Đậu và Bạch Chân Quân đang trong trạng thái tượng.
Tấm ảnh ấy vừa được đăng lên, thì các tiền bối đã bấm like chớp nhoáng. Chẳng nhẽ mấy người này chú ý tới nhóm Cửu Châu số 1 từ nãy đến giờ à?
Sau đó, số bình luận cũng tăng vèo vèo.
Phủ Chủ Của Thất Sinh Phù:
- Thư Hàng tiểu hữu vất vả rồi, nhưng là... chỉ thấy mỗi ngươi và Đậu Đậu mà, Bạch Chân Quân đâu?
Dược Sư:
- Bạch Chân Quân đâu?
Tạo Hóa Pháp Vương:
- Cùng câu hỏi, Bạch Chân Quân đâu?
Vân Du Tăng Thông Huyền:
-?
Bấy giờ, Tạo Hóa Pháp Vương mới nhanh chóng bình luận thêm:
- Đợi chút, chẳng nhẽ pho tượng kia là Bạch Chân Quân?
Phủ Chủ Của Thất Sinh Phù:
- Đúng là Bạch Chân Quân! Sao Bạch Chân Quân lại hóa thành tượng thế này?
Động Chủ Tuyết Lang:
- Cái bách biến hóa không ngừng của Bạch Chân Quân khiến chúng ta ngạc nhiên vô cùng... Thư Hàng tiểu hữu vất vả rồi, Đậu Đậu + Bạch Chân Quân nha!
Phủ Chủ Của Thất Sinh Phù:
- Đúng vậy, là Đậu Đậu + Bạch Chân Quân cơ đấy!
Dược Sư: Đậu Đậu + Bạch Chân Quân cơ đấy!
Hoàng Sơn Chân Quân:
- Thư Hàng tiểu hữu, cố lên!
Tấm ảnh này, khiến rất nhiều các tiền bối thích im lìm cũng phải trồi lên.
Tống Thư Hàng lặng lẽ tắt di động, nhìn về phía Đậu Đậu Bắc Kinh.
Thấy cái vẻ mặt ấy của Tống Thư Hàng, Đậu Đậu liền hiểu ra:
- Cái đám dở người đó đang nói xấu ta phải không?
- Không.- Tống Thư Hàng đáp lại rất thản nhiên, - Họ chỉ đặt ngươi tương đương với Bạch Chân Quân thôi.
Đậu Đậu:
-...
Sau đó, một người đàn ông cao to trong bộ âu phục giữ bộ mặt lạnh te, đôi mắt đăm đăm, giúp đẩy xe lăn đi vào trong tiểu viện của Nhất Cố thiếu gia.
Người ngồi trên xe lăn là một thiếu nữ tuổi chừng mười bảy, mười tám, mái tóc dài của cô xõa tung, đôi mắt đen láy trong veo và sáng ngời.
Làn da của cô trắng muốt... Nhưng lại là sắc trắng nhợt nhạt của người bị bệnh đã lâu.
Hai chân của cô không có vấn đề gì, nhưng cô vẫn phải ngồi xe lăn, bởi cô mang trong mình một thứ bệnh kỳ quái. Cứ đến một thời gian cố định nào trong ngày, cô sẽ vô cùng yếu ớt, lúc nghiêm trọng, cô thậm chí còn chẳng nhúc nhích nổi một đầu ngón tay, y hệt như người thực vật.
Người nhà từng đưa cô đi gặp không biết bao nhiêu bác sĩ, kiếm đủ mọi danh y trên thế giới, nhưng dẫu vậy thì vẫn chẳng biết được bệnh của cô là bệnh gì, chứ đừng nói đến việc điều trị.
Nhất Cố thiếu gia đi đạo quan vô danh là để cầu phúc cho em gái mình. Sau đó... lòng hắn rung động trước bức tượng của tiên quân vô danh, nên thành thử, mục đích của lệch khỏi dự tính ban đầu.
Vừa thấy em gái mình giận dữ, Nhất Cố liền thấy tỉnh táo hơn nhiều.
- Đưa tượng trả lại đạo quan, rồi xin lỗi với người ta.- Cô thiếu nữ dù yếu ớt, nhưng khí thế lại mạnh mẽ như vua của muôn thú.
Ngược lại, hiện giờ Nhất Cố chẳng khác nào một con ong mật ngượng ngùng, chỉ biết cúi đầu, chẳng nói được gì. Một lúc lâu sau, hắn mới thốt ra:
- Không trả có được không? Cùng lắm thì... anh đền cho người ta mười bức tượng!
- Anh, anh định làm em tức chết đó hả! - Cô thiếu nữ vỗ mạnh vào tay vịn của xe lăn, giận dữ bảo, - Hoặc là trả tượng về, hoặc là làm anh thành tượng rồi chuyển qua đó, anh chọn đi!
Dù đang giận dữ, nhưng giọng cô vẫn mang theo cái điệu mềm mềm ngọt ngào như kẹo đường, khiến người ta mới nghe giọng thôi mà lòng đã rung động.
... Bấy giờ, Tống Thư Hàng bị hai anh em nhà này hoàn toàn ngó lơ.
Đậu Đậu xoay đầu lại nhìn thiếu nữ nọ, rồi tiếp tục le lưỡi thở hềnh hệch.
Tống Thư Hàng quan sát cái cặp anh em kỳ quái này.
Hắn cứ thấy vai vế của anh em nhà này như hoán đổi cho nhau, em gái thì có khí thế mạnh mẽ như chị, còn anh thì rụt đầu chẳng khác nào thằng em mắc lỗi.
Đúng là một cặp anh em thú vị.
- Mấy... mấy bữa nữa, anh trả tượng về có được không? - Nhất Cố cắn răng nói, cùng lắm thì tiêu tiền cho người ta tạc một bức tượng khác giống vậy, rồi trả lại!
- Trả ngay bây giờ, ngay lập tức, trả về chỗ cũ! - Cô em vừa nói xong, cơ thể liền mềm oặt, chỉ biết lả mình vào xe lăn.
Đậu Đậu phe phẫy đuôi, đột nhiên nói:
- Thư Hàng, vác tượng của Bạch Chân Quân đi, chúng ta rời khỏi đây thôi. Gâu!
- Ừm, được.- Tống Thư Hàng nói.
- Đúng rồi... Thư Hàng, trước khi đi, ngươi có muốn kết thiện duyên không? - Đậu Đậu bỗng nhiên hỏi vậy, đuôi nó quẹt qua quẹt lại trên nền đất.
- Thiện duyên? Gì cơ? - Tống Thư Hàng hỏi với giọng nghi hoặc.
Đậu Đậu đáp lại với vẻ nghiêm túc:
- Ngươi có cầm thối thể dịch theo đúng không, cái mà có dược liệu thấp ngươi tự luyện chế ấy.
- Có.
- Lát nữa, trước lúc rời đi, ngươi nhỏ ra một giọt, chừng bằng đầu ngón út là được. Sau đó, bảo cô gái kia há miệng, rồi bắn vào miệng cô ấy.- Đậu Đậu bảo.
- Sao đó thì sao?
- Sao đó thì thiện duyên với người ta được kết rồi. Tin ta đi, có là một thiện duyên vô cùng lớn! - Đậu Đậu Bắc Kinh nghiêm túc nói.
- Làm vậy, không khiến cô ấy chết sao? Lúc dùng thối thể dịch, khí huyết của cơ thể phải dồi dào mà? Cô gái này nhìn yếu như thế, chịu nổi dược lực không? - Tống Thư Hàng hỏi với giọng nghi hoặc.
- Vậy nên ta mới bảo đấy là thiện duyên. Tin ta đi.- Đậu Đậu Bắc Kinh nói tiếp.
Tống Thư Hàng nhìn chăm chăm vào nó, rồi bật cười ha hả:
- Được rồi, nghe ngươi. Coi như là tích nhân phẩm.
Tống Thư Hàng vỗ tay nhè nhẹ, rồi cắt ngang cuộc nói chuyện của đôi anh em kia:
- Xin lỗi, thời giờ của tôi không nhiều, tôi cần đưa bạn tôi đi.
- Đừng có mơ, ta sẽ không cho phép ngươi mang bức tượng này đi! - Nhất Cố thiếu gia xông lên ôm ghì lấy tượng, - Người đâu, lăn ra đây cho tôi, đuổi cái thằng điên này ra ngoài!
Hắn mới rống được một nửa, thì cơ thể bỗng ưng mềm oặt, bên cạnh hắn, Đậu Đậu rụt móng vuốt về với vẻ khinh người. Nó chính là người búng nhẹ một cái, khiến Cố thiếu gia ngất xỉu.
- Cậu là ai? - Cô em gái nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng, sau lưng cô, người đàn ông vận âu phục đen mò tay vào ngực, tư thế ấy giống hệt động tác chuẩn bị rút súng.
Sau đó... người đàn ông nọ cũng ngã vật xuống.
Đậu Đậu lại rụt vuốt về với vẻ khinh người, người thường không nhìn thấy nó, nó có thể thỏa thuê làm người ta chết ngất.
Bấy giờ, khắp tiểu viện này chỉ còn Tống Thư Hàng, cô thiếu nữ và Đậu Đậu Bắc Kinh.
- Đừng căng thẳng, tôi cho anh cô ngủ một giấc thôi. Ngủ dậy rồi thì không sao cả.- Tống Thư Hàng mỉm cười nói, tiếc rằng, do bị mặt nạ chắn nên nụ cười thân thiện của hắn chẳng được ai thấy cả.
- Tôi mang tượng về trước, người này không thuộc về mấy người. Đúng rồi, trước khi đi, tôi tặng cô một món quà.- Tống Thư Hàng đi lại bên bức tượng, rồi nhẹ nhàng nhấc nó lên.
Bức tượng nặng nề ấy được hắn khiên lên vai vô cùng dễ dàng!
Cô thiếu nữ trợn tròn mắt, người thanh niên đeo mặt nạ này trông đâu có cường tráng, ấy vậy mà lại có thể dễ dàng nâng bức tượng đó lên. Ánh mắt cô tràn ra vẻ hâm mộ. Đừng nói đến việc sở hữu cái sức mạnh siêu phàm này, dù chỉ là sống như những cô bé bình thường khác thôi cũng đã là điều cô mong mỏi mà chẳng thể làm được.
Đương lúc cô trầm tư, Tống Thư Hàng đột nhiên quay đầu lại và hô lên:
- Há miệng!
Cô nàng há miệng ra theo bản năng.
Tống Thư Hàng nhân cơ hội búng nhẹ một cái, một giọt thối thể dịch rơi vào miệng cô. Cô thiếu nữ chẳng cần nuốt, thối thể dịch đã tự trượt xuống họng.
- Kết một thiện duyên với cô đi, cũng tiện đường giúp tâm nguyện của anh cô trở thành hiện thực.- Tống Thư Hàng nói xong liền nhảy lên cao một cách vô cùng tiêu sái, - Đậu Đậu, đi!
Vốn, Tống Thư Hàng muốn Đậu Đậu phối hợp với mình một chút, khi hắn nhảy lên cao, Đậu Đậu sẽ đón được hắn, sau đó hai người đằng vân giá vũ mà đi.
Nhưng Đậu Đậu hiển nhiên chẳng phải một đồng đội ăn ý. Nó tò mò nhìn Tống Thư Hàng nhảy lên cao với vẻ mê mang, nó chẳng hiểu cái cậu này làm thế là có ý gì.
Vậy nên, Tống Thư Hàng lại rơi xuống đất với vẻ ngượng nghịu.
- Đi! - Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, rồi khiêng tượng, nhảy khỏi tường vây, chạy một mạch không quay đầu lại.
Đậu Đậu Bắc Kinh chớp chớp mắt, thấy Tống Thư Hàng chạy xa rồi, nó lặng lẽ vỗ một vuốt lên cô thiếu nữ.
Sau đó, nó đuổi theo bóng dáng của Tống Thư Hàng.
Ở đằng sau, sau khi cô thiếu nữ thoát khỏi trạng thái ngơ ngác, cô vội vàng mò tay vào miệng để móc họng, định bụng nôn cái thứ mà người thanh niên đeo mặt nạ vừa đút.
Ai mà biết cái thứ người kia bắn vào miệng mình là gì chứ? Hơn nữa, cứ thấy cái thứ vừa nuốt kia có vị gì ngon lắm.
Nhưng giờ, cô đang thấy cổ họng mình bỏng rát như đang bùng cháy, chẳng kia thứ kia là thuốc độc sao?
Tuy nhiên, cảm giác ấy chỉ duy trì chừng hai giây. Sau đó, cảm giác nóng bỏng ấy hóa thành dòng khí ấm, trôi vào bụng cô. Rồi, dòng khí ấy lấy ổ bụng cô làm trạn trung chuyển để đi tới khắp ngõ ngách trên cơ thể cô, khiến cô sảng khoái đến mức bật ra tiếng rên rỉ.
Dòng khí ấm ấy duy trì rất lâu.
Cuối cùng, cô còn ợ lên hai tiếng no nê. Theo hai tiếng ợ này, cô thấy lục phủ ngũ tạng của mình như được gột rửa, sạch sẽ và thoải mái vô cùng. Mỗi tiếng thở đều thanh khiết như luồng khí ở rừng rậm.
Nhưng đó không phải điều quan trọng, điều quan trọng nhất là, khi cô chống xe lăn, cô có thể dễ dàng đứng lên.
Thứ bệnh kỳ quái trên người cô hoàn toàn biết mất, cô cảm thấy mình như đang sở hữu người sức mạnh vô hạn.
- Thiện duyên.- Cô siết nhẹ bàn tay.
Duyên?
Lúc này, trang viên xa hoa của Nhất Cố thiếu gia đang loạn hết lên.
Đội vệ sĩ lùng khắp trang viên để tìm cái tên thần kinh đeo mặt nạ kia, nhưng chẳng tìm được gì. Tên đó như biến mất vào hư vô, chẳng để lại chút bóng dáng.
Đậu Đậu mang Tống Thư Hàng, pho tượng cho Bạch Chân Quân biến thành, bay đến một ngọn núi không người ở thị trấn Nam Hoa Hồ.
Không về thẳng đại học Giang Nam là do còn phải đợi quá trình bế quan của Bạch Chân Quân kết thúc, mở ra cái lớp tượng bọc ngoài cơ thể hắn, Bạch Chân Quân từng nói rằng, khi mở tượng sẽ có hiện tượng vô cùng nổi bật, bên nếu làm thế ở đại học Giang Nam thì sẽ khiến mọi người hỗn loạn.
Tống Thư Hàng đặt Bạch Chân Quân xuống, hỏi:
- Đậu Đậu, đã dọn sạch mọi dấu vết ở trang viên kia chưa?
Giờ khoa học kỹ thuật phát triển thế này, chỉ cần có đủ tiền thì dù sót lại một dấu vân tay thôi thì vẫn có thể bị điều tra được.
- Yên tâm đi, ta dùng pháp thuật để lau sạch rồi. Nhưng là... nếu họ muốn tìm tới ngươi thì vẫn có thể tìm được. Lúc ngươi vào thôn Lâm Viễn đâu có che giấu gì đâu, nếu bên họ dùng tiền thì để tìm được ngươi chỉ là vấn đề thời gian.- Đậu Đậu cười gian trá.
- Không sao... Ta tin Đậu Đậu sẽ giải quyết được, dù sao chúng ta cũng kết thiện duyên với cô gái nọ cơ mà.- Tống Thư Hàng cười ha ha.
Cái mặt chó của Đậu Đậu có chút giật giật.
Tống Thư Hàng dựng vững tượng của Bạch Chân Quân, rồi rút điện thoại ra, vẫy vẫy tay gọi Đậu Đậu:
- Qua đây, qua đây, chụp ảnh với ta nào.
Trải qua bao thăng trầm mới đón được Bạch Chân Quân, phải chụp một tấm để đăng vào nhóm cho các tiền bối xem, tiện thể cũng để Hoàng Sơn Chân Quân biết mình vất vả thế nào, đợi đến khi hoàn thành nhiệm nụ, nói không chừng Hoàng Sơn Chân Quân sẽ tăng thêm phần thưởng cho mình.
Đậu Đậu ngoan ngoãn hiện hình, rồi cùng Tống Thư Hàng và bức tượng của Bạch Chân Quân chụp ảnh.
Tống Thư Hàng gửi ảnh vào kho thư mực của nhóm Cửu Châu số 1 - tiêu đề là: trải qua bao thăng trầm, cuối cùng cũng đón được Bạch Chân Quân.
Kẹp thêm ảnh chụp chung của mình, Đậu Đậu và Bạch Chân Quân đang trong trạng thái tượng.
Tấm ảnh ấy vừa được đăng lên, thì các tiền bối đã bấm like chớp nhoáng. Chẳng nhẽ mấy người này chú ý tới nhóm Cửu Châu số 1 từ nãy đến giờ à?
Sau đó, số bình luận cũng tăng vèo vèo.
Phủ Chủ Của Thất Sinh Phù:
- Thư Hàng tiểu hữu vất vả rồi, nhưng là... chỉ thấy mỗi ngươi và Đậu Đậu mà, Bạch Chân Quân đâu?
Dược Sư:
- Bạch Chân Quân đâu?
Tạo Hóa Pháp Vương:
- Cùng câu hỏi, Bạch Chân Quân đâu?
Vân Du Tăng Thông Huyền:
-?
Bấy giờ, Tạo Hóa Pháp Vương mới nhanh chóng bình luận thêm:
- Đợi chút, chẳng nhẽ pho tượng kia là Bạch Chân Quân?
Phủ Chủ Của Thất Sinh Phù:
- Đúng là Bạch Chân Quân! Sao Bạch Chân Quân lại hóa thành tượng thế này?
Động Chủ Tuyết Lang:
- Cái bách biến hóa không ngừng của Bạch Chân Quân khiến chúng ta ngạc nhiên vô cùng... Thư Hàng tiểu hữu vất vả rồi, Đậu Đậu + Bạch Chân Quân nha!
Phủ Chủ Của Thất Sinh Phù:
- Đúng vậy, là Đậu Đậu + Bạch Chân Quân cơ đấy!
Dược Sư: Đậu Đậu + Bạch Chân Quân cơ đấy!
Hoàng Sơn Chân Quân:
- Thư Hàng tiểu hữu, cố lên!
Tấm ảnh này, khiến rất nhiều các tiền bối thích im lìm cũng phải trồi lên.
Tống Thư Hàng lặng lẽ tắt di động, nhìn về phía Đậu Đậu Bắc Kinh.
Thấy cái vẻ mặt ấy của Tống Thư Hàng, Đậu Đậu liền hiểu ra:
- Cái đám dở người đó đang nói xấu ta phải không?
- Không.- Tống Thư Hàng đáp lại rất thản nhiên, - Họ chỉ đặt ngươi tương đương với Bạch Chân Quân thôi.
Đậu Đậu:
-...
/996
|