- Thu.
Nhạc Thành thủ ấn trong tay thu lại, sau đó lập tức thu hồi hai đường màu vàng sáng quay vòng, ánh mắt nhìn về phía người đang ở trên không trung.
- Đi mau, có rất nhiều người đến đây.
Nhạc Thành lập tức kéo Doanh Thi hướng về phía dãy núi chạy tới, thần thức của Nhạc Thành đã cảm giác được phía sau có hơn mười người đuổi theo, về những người này, trong đó có một số người có khí tức rất là mạnh mẽ.
- A.
Nhìn Nhạc Thành một chiêu giết chết hai thất tinh Đấu Tông, điều này làm cho Doanh Thi cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
- Sưu sưu.
Ngay tại lúc Nhạc Thành rời đi, có hơn hai mươi đạo thân ảnh đã chạy đến chỗ Nhạc Thành vừa giết hai tên thất tinh Đấu Tông kia.
Sáu con thất giai Ma thú cũng biến thành thân hình, Thanh Bối Ma Ngưu hóa thành một Đại Ngưu bình thường, Tứ Sí Ma ưng cũng là một con chim to như lớn ở giữa không trung, bốn con Địa Ma lang cũng ngang tầm với Thanh Bối Ma Ngưu.
- Đáng chết, lại bị hắn chạy thoát rồi.
Quách Thiểu Ba nhìn thi thể hai tên thất tinh Đấu Tông đang nằm trên mặt đất, không khỏi hung hăng mắng, lập tức nhìn mọi người nói:
- Chúng ta mau đuổi theo, hẳn đang ở phía trước, ta cảm thấy bọn chúng chạy không được xa đâu.
Nhạc Thành cùng Doanh Thi một đường cấp tốc hướng dãy núi chạy tới, lúc này Nhạc Thành cảm giác được người nguy hiểm, cho nên hắn cũng không dám mạo hiểm.
Không có dừng lại một chút nào, Nhạc Thành cùng Doanh Thi rất nhanh chạy đi, sau đó hắn nhìn chung quanh đánh giá một lần, tiếp theo nhanh chóng mở ra một sơn động, lập tức bố trí một cấm chế lợi hại, sau đó mới yên tâm tiến nhập vào trong sơn động.
- Mệt chết ta, thiếu chút nữa ngay cả mạng nhỏ này cũng bị đánh mất.
Trong sơn động bị Nhạc Thành bổ ra một giường đá, Doanh Thi đặt mông ngồi ở trên giường đá, một ngày một đêm trốn chạy, nàng có chút ít ăn không tiêu, khuôn mặt đều tái nhợt lên.
- Bây giờ ngươi có thể điều tức một chút, bọn chúng rất khó tìm đến nơi đây.
Nhạc Thành nói.
- Nhạc Thành, người đến từ nơi nào, làm sao thần bí như vậy, trên thân còn có dị hỏa.
Doanh Thi nhìn Nhạc Thành hỏi.
- Đây không phải là dị hỏa, ta cũng không có thần bí, ta xem ngươi mới bí ẩn.
Nhạc Thành trả lời, lập tức cũng ngồi ở trên giường đá.
- Ngươi ngồi trên đó làm cái gì.
Doanh Thi nhìn thấy Nhạc Thành cũng ngồi xuống giường đá, không khỏi biến sắc, chính nàng nhớ lại lần ở khách sạn bị Nhạc Thành đè ở trên người, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên ửng đỏ lên.
- Ta muốn nghỉ ngơi, giường đá lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn một người độc chiếm sao.
Nhạc Thành nói.
- Nhưng mà, ngươi, ta…
Cũng không biết nói như thế nào, nàng không khỏi thẹn thùng giận dữ lên.
- Doanh Thi, làm sao ngươi giống như nữ nhân vậy, ta nhìn ngươi có phải nữ nhân không.
Nhạc Thành tà tà cười, cố ý hai tay hướng trước ngực của nàng.
- A...
Nàng đột nhiên lớn tiếng hét rầm lêm, lập tức hai tay chặt chẽ để ở trước ngực nói:
- Ta không có thói quen bị người chạm, ngươi dừng tay.
- Thật không, ta chỉ là kiểm tra ngươi một chút có phải nữ nhân không mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nhạc Thành thủ ấn trong tay thu lại, sau đó lập tức thu hồi hai đường màu vàng sáng quay vòng, ánh mắt nhìn về phía người đang ở trên không trung.
- Đi mau, có rất nhiều người đến đây.
Nhạc Thành lập tức kéo Doanh Thi hướng về phía dãy núi chạy tới, thần thức của Nhạc Thành đã cảm giác được phía sau có hơn mười người đuổi theo, về những người này, trong đó có một số người có khí tức rất là mạnh mẽ.
- A.
Nhìn Nhạc Thành một chiêu giết chết hai thất tinh Đấu Tông, điều này làm cho Doanh Thi cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
- Sưu sưu.
Ngay tại lúc Nhạc Thành rời đi, có hơn hai mươi đạo thân ảnh đã chạy đến chỗ Nhạc Thành vừa giết hai tên thất tinh Đấu Tông kia.
Sáu con thất giai Ma thú cũng biến thành thân hình, Thanh Bối Ma Ngưu hóa thành một Đại Ngưu bình thường, Tứ Sí Ma ưng cũng là một con chim to như lớn ở giữa không trung, bốn con Địa Ma lang cũng ngang tầm với Thanh Bối Ma Ngưu.
- Đáng chết, lại bị hắn chạy thoát rồi.
Quách Thiểu Ba nhìn thi thể hai tên thất tinh Đấu Tông đang nằm trên mặt đất, không khỏi hung hăng mắng, lập tức nhìn mọi người nói:
- Chúng ta mau đuổi theo, hẳn đang ở phía trước, ta cảm thấy bọn chúng chạy không được xa đâu.
Nhạc Thành cùng Doanh Thi một đường cấp tốc hướng dãy núi chạy tới, lúc này Nhạc Thành cảm giác được người nguy hiểm, cho nên hắn cũng không dám mạo hiểm.
Không có dừng lại một chút nào, Nhạc Thành cùng Doanh Thi rất nhanh chạy đi, sau đó hắn nhìn chung quanh đánh giá một lần, tiếp theo nhanh chóng mở ra một sơn động, lập tức bố trí một cấm chế lợi hại, sau đó mới yên tâm tiến nhập vào trong sơn động.
- Mệt chết ta, thiếu chút nữa ngay cả mạng nhỏ này cũng bị đánh mất.
Trong sơn động bị Nhạc Thành bổ ra một giường đá, Doanh Thi đặt mông ngồi ở trên giường đá, một ngày một đêm trốn chạy, nàng có chút ít ăn không tiêu, khuôn mặt đều tái nhợt lên.
- Bây giờ ngươi có thể điều tức một chút, bọn chúng rất khó tìm đến nơi đây.
Nhạc Thành nói.
- Nhạc Thành, người đến từ nơi nào, làm sao thần bí như vậy, trên thân còn có dị hỏa.
Doanh Thi nhìn Nhạc Thành hỏi.
- Đây không phải là dị hỏa, ta cũng không có thần bí, ta xem ngươi mới bí ẩn.
Nhạc Thành trả lời, lập tức cũng ngồi ở trên giường đá.
- Ngươi ngồi trên đó làm cái gì.
Doanh Thi nhìn thấy Nhạc Thành cũng ngồi xuống giường đá, không khỏi biến sắc, chính nàng nhớ lại lần ở khách sạn bị Nhạc Thành đè ở trên người, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên ửng đỏ lên.
- Ta muốn nghỉ ngơi, giường đá lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn một người độc chiếm sao.
Nhạc Thành nói.
- Nhưng mà, ngươi, ta…
Cũng không biết nói như thế nào, nàng không khỏi thẹn thùng giận dữ lên.
- Doanh Thi, làm sao ngươi giống như nữ nhân vậy, ta nhìn ngươi có phải nữ nhân không.
Nhạc Thành tà tà cười, cố ý hai tay hướng trước ngực của nàng.
- A...
Nàng đột nhiên lớn tiếng hét rầm lêm, lập tức hai tay chặt chẽ để ở trước ngực nói:
- Ta không có thói quen bị người chạm, ngươi dừng tay.
- Thật không, ta chỉ là kiểm tra ngươi một chút có phải nữ nhân không mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1346
|