- Muội không biết, ta không làm môn chủ Thanh Dương môn cũng phải ở lại đó, hai năm trước một thanh niên mang theo mấy con lục giai ma thú thiếu chút nữa thì đánh bại cảu Thanh Dương môn.
Thượng Quan Uyển Nhi cười khổ.
- Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, đã lâu ta cũng chưa tới hoàng cung, muội hãy dẫn ta đi dạo chơi.
Thượng Quan Uyển Nhi cất tiếng nói.
Ngay lập tức hai nàng từ từ đi vào trong hoàng cung, không ít cấm quân và cung nữ nhìn thấy hai đạo thân ảnh này thì thất thần. Thật là xinh đẹp!
- Phu nhân, phiền lấy giúp ta bộ quan phục, ta muốn đi vào hoàng cung.
Lệnh Hồ Vô Địch nói với Nhạc Lan Tâm.
- Vô Địch, tại sao đã trễ như vậy mà chàng còn muốn tiến cung?
Nhạc Lan Tâm cất tiếng hỏi Lệnh Hồ Vô Địch.
- Vừa rồi bệ hạ mới phái người tuyên chỉ, ta không thể không đi.
Lệnh Hồ Vô Địch nói.
- Vô Địch, huynh xem có phải là….
Một ý niệm không tốt hiện ra trong đầu Nhạc Lan Tâm, nàng không khỏi cảm thấy lo lắng.
- Phu nhân, nàng yên tâm đi.
Lệnh Hồ Vô Địch sắc mặt hơi biến đổi rồi lập tức nói:
-Phu nhân nếu sáng ngày mai ta vẫn chưa về thì phu nhân mang Hạo Thiên, Huyền Tố và Thành Nhi lập tức rời khỏi đế đô, với thực lực của Thành Nhi, trên đường đi nhất định sẽ không có chuyện gì.
- Vô Địch, cái này…
Nghe thấy ngữ khí nghiêm trang của Lệnh Hồ Vô Địch, Nhạc Lan Tâm trở nên trầm trọng.
- Phu nhân, nàng yên tâm đi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì, có lẽ bệ hạ chỉ muốn hỏi một chút chuyện trả qua mà thôi, có lẽ cũng muốn bàn chuyện hôn sự ngày mai của công chúa.
Lệnh Hồ Vô Địch nói xong liền rời khỏi phủ công tước.
Đêm khuya, trong hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, Đoạn Quý Phi và Mộ Dung Trường Bình đều ngồi ở trên ghế rồng, bên cạnh chính là đại nội thị vệ, trong đó có mười mấy cường giả Đấu Hoàng, thực lực cao nhất chính là bát tinh, cửu tinh Đấu Hoàng.
- Bái kiến bệ hạ.
Lệnh Hồ Vô Địch nhìn thấy thế trận như vậy ở trong cung thì lòng hơi trầm xuống.
- Lệnh Hồ ái khanh không cần đa lễ.
Mộ Dung Trường Bình cất tiếng nói, sau đó sắc mặt hơi biến đổi:
- Lệnh Hồ Ái Khanh là trọng thần của quốc gia, tại sao hôm qua lại làm ra chuyện lớn như thế, không lẽ ái khanh muốn tạo phản sao?
- Bệ hạ, người cũng không thể nghe lời một bên.
Lệnh Hồ Vô Địch hơi biến đổi sắc mặt.
- Bệ hạ đang muốn nghe ngươi giải thích nên mới bảo ngươi tiên cung.
Đoạn Quý phi lạnh nhạt nói:
- Chỉ là ngày mai bệ hạ phải xử lý chuyện của Tuyết Lâm Hoàng tử và công chúa, nếu lệnh Hồ công tước thật sự muốn giải thích thì trước hết phải giam vào trong thiên lao.
-Bệ hạ, ta….
Lệnh Hồ Vô Địch biến đổi sắc mặt, mình đang muốn nói thì bị quý phi cắt đứt.
- Lệnh hồ công tước, nếu như công tước không có ý định tạo phản thì một ngày ở trong thiên lao đã sao, bệ hạ sau này sẽ tự trả lại sự trong sạch.
Đoạn Quý phi lạnh nhạt nói:
- Người đâu, mau giam Lệnh Hồ công tước vào trong thiên lao cho ta. Bạn đang đọc truyện tại
Thượng Quan Uyển Nhi cười khổ.
- Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, đã lâu ta cũng chưa tới hoàng cung, muội hãy dẫn ta đi dạo chơi.
Thượng Quan Uyển Nhi cất tiếng nói.
Ngay lập tức hai nàng từ từ đi vào trong hoàng cung, không ít cấm quân và cung nữ nhìn thấy hai đạo thân ảnh này thì thất thần. Thật là xinh đẹp!
- Phu nhân, phiền lấy giúp ta bộ quan phục, ta muốn đi vào hoàng cung.
Lệnh Hồ Vô Địch nói với Nhạc Lan Tâm.
- Vô Địch, tại sao đã trễ như vậy mà chàng còn muốn tiến cung?
Nhạc Lan Tâm cất tiếng hỏi Lệnh Hồ Vô Địch.
- Vừa rồi bệ hạ mới phái người tuyên chỉ, ta không thể không đi.
Lệnh Hồ Vô Địch nói.
- Vô Địch, huynh xem có phải là….
Một ý niệm không tốt hiện ra trong đầu Nhạc Lan Tâm, nàng không khỏi cảm thấy lo lắng.
- Phu nhân, nàng yên tâm đi.
Lệnh Hồ Vô Địch sắc mặt hơi biến đổi rồi lập tức nói:
-Phu nhân nếu sáng ngày mai ta vẫn chưa về thì phu nhân mang Hạo Thiên, Huyền Tố và Thành Nhi lập tức rời khỏi đế đô, với thực lực của Thành Nhi, trên đường đi nhất định sẽ không có chuyện gì.
- Vô Địch, cái này…
Nghe thấy ngữ khí nghiêm trang của Lệnh Hồ Vô Địch, Nhạc Lan Tâm trở nên trầm trọng.
- Phu nhân, nàng yên tâm đi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì, có lẽ bệ hạ chỉ muốn hỏi một chút chuyện trả qua mà thôi, có lẽ cũng muốn bàn chuyện hôn sự ngày mai của công chúa.
Lệnh Hồ Vô Địch nói xong liền rời khỏi phủ công tước.
Đêm khuya, trong hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, Đoạn Quý Phi và Mộ Dung Trường Bình đều ngồi ở trên ghế rồng, bên cạnh chính là đại nội thị vệ, trong đó có mười mấy cường giả Đấu Hoàng, thực lực cao nhất chính là bát tinh, cửu tinh Đấu Hoàng.
- Bái kiến bệ hạ.
Lệnh Hồ Vô Địch nhìn thấy thế trận như vậy ở trong cung thì lòng hơi trầm xuống.
- Lệnh Hồ ái khanh không cần đa lễ.
Mộ Dung Trường Bình cất tiếng nói, sau đó sắc mặt hơi biến đổi:
- Lệnh Hồ Ái Khanh là trọng thần của quốc gia, tại sao hôm qua lại làm ra chuyện lớn như thế, không lẽ ái khanh muốn tạo phản sao?
- Bệ hạ, người cũng không thể nghe lời một bên.
Lệnh Hồ Vô Địch hơi biến đổi sắc mặt.
- Bệ hạ đang muốn nghe ngươi giải thích nên mới bảo ngươi tiên cung.
Đoạn Quý phi lạnh nhạt nói:
- Chỉ là ngày mai bệ hạ phải xử lý chuyện của Tuyết Lâm Hoàng tử và công chúa, nếu lệnh Hồ công tước thật sự muốn giải thích thì trước hết phải giam vào trong thiên lao.
-Bệ hạ, ta….
Lệnh Hồ Vô Địch biến đổi sắc mặt, mình đang muốn nói thì bị quý phi cắt đứt.
- Lệnh hồ công tước, nếu như công tước không có ý định tạo phản thì một ngày ở trong thiên lao đã sao, bệ hạ sau này sẽ tự trả lại sự trong sạch.
Đoạn Quý phi lạnh nhạt nói:
- Người đâu, mau giam Lệnh Hồ công tước vào trong thiên lao cho ta. Bạn đang đọc truyện tại
/1346
|