Nữ vương Mỹ Đỗ Toa khiêu vũ dưới mưa quả thật làm cho người có cảm giác giống như ánh mắt trời vào buổi sớm mát mẻ, tràn đầy sức sống và hào quang. Khí chất của nữ vương Mỹ Đỗ Toa tỏ ra sự cao quý mà không có bất cứ một ái dám tiết độc. Do nước mưa nên quần áo của nàng bết lại khiến cơ thể của nàng xuất hiện những đường cong mê người.
Khi nữ vương Mỹ Đỗ Toa kết thúc buổi màn khiêu vũ cuối cùng của mình thì trời cũng bắt đầu tạnh mưa, toàn trường rơi vào im lặng. Sau một lúc toàn bộ tiếng vỗ tay điên cuồng vang lên. Đằng sau lưng nữ vương Mỹ Đỗ Toa xuất hiện một đôi cánh màu xanh tuyệt đẹp. Đôi cánh vỗ mạnh nâng thân thể nữ vương Mỹ Đỗ Toa bay vụt về phía thần điện Mỹ Đỗ Toa. Đuôi rắn của nàng nhẹ nhàng chạm xuống nền đá. Đôi cánh phía sau lưng nhanh chóng thu lại.
Đúng như mong đợi của Tiêu Sơn. Một lão già tiến ra nói mấy lời khích lệ đặc biệt cảm ơn người đã tặng cho nữ vương bệ hạ bộ trang sức đẹp nhất lộng lẫy nhất khiến cho vũ điệu của nàng làm cho trời cao ban xuống mưa lành. Tiêu Sơn thầm nghĩ: “Mưa lành cái quái gì! Ta rõ ràng sử dụng vật lý và hóa học khiến cho trời nhanh chóng đổ mưa a!” Hiển nhiên mấy lão già này không biết Tiêu Sơn làm ma đối với trời mưa. Nếu không phải bộ trang sức của hắn được nữ vương Mỹ Đỗ Toa chọn lựa thì đừng hòng trời đổ mưa. Đây là chuyện không thể nào xảy ra.
Lão già Âm Thế vươn tay ra hướng về phía Tiêu Sơn nói ra người mà tặng bộ trang sức đặc biệt kia cho nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Sau đó lão già còn hướng về phía Tiêu Sơn biểu lộ lòng cảm ơn. Nhất thời Tiêu Sơn bị một đám người chú ý đến. Hiện giờ mấy vị nữ tính tộc xà nhân ánh mắt đều lom lom nhìn về phía Tiêu Sơn hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn. Tiêu Sơn quét qua con thấy được vài vị nữ tính tộc xà nhân đối với hắn vứt mị nhãn.
Tiêu Sơn cười khổ, ngón chỏ gãi gãi sống mũi. Hoa Xà Nhi đứng ở bên cạnh cười nói: “Tiêu Sơn biểu đệ, ngươi thật đúng là làm cho người ta ngưỡng mộ a.”
Nguyệt Mị cũng cười tuy nhiên trong nụ cười của nàng có thể mang theo vài phần ảm đạm: “Chúc mừng ngươi, Tiêu Sơn biểu đệ!”
Trên khuôn mặt tuấn lãng bức người của Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười thân thiện. Nụ cười này khiến cho mấy vị nữ tính tộc xà nhân đều xuất hiện vẻ ngây ngốc nhìn hắn. Các nàng giống như một bộ phim bị dừng hình trong chốc lát vậy. Nhẹ nhàng gật đầu một cái, Tiêu Sơn bình thản bước về phía thần điện cao quý kia.
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa không nghĩ đến lần này người thắng cuộc lại là hắn. Lúc khi mà nàng bận rộn chuẩn bị cho lễ hội thì sực quên mất rằng hắn chỉ là một người sống lâu năm ở thế giới loài người có lẽ không biết chính xác tế lễ. Tuy nhiên sau đó nàng sực nhớ mới để cho Nguyệt Mị đi tìm Tiêu Sơn truyền đạt thông tin cho hắn. Ai dè hắn đã đến trước còn khiến cho nàng tràn ngập kinh hỉ như vậy.
Ánh mắt hẹp dài và mê người của nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhìn về phía thanh niên tuấn tú cả người ướt đẫm trong mưa, hắn từng bước kiên định đi về phía trước. Đôi môi đỏ mọng của nữ vương Mỹ Đỗ Toa hơi mím mím lại, hai má của nàng trở nên đỏ hồng. Trong thâm tâm nàng có chút xấu hổ và chờ mong. Thực sự thì đây là một nghĩ lễ có lẽ đối với nam tính tộc xà nhân bình thường nàng cũng chỉ là làm cho nó có nhưng đối mặt với Tiêu Sơn nàng lại có một tia gì đó rất khó nói chờ mong, xấu hổ cùng hơi e ngại.
Thấy được dáng đi bê nghễ, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười kia thì hai tay của Mặc Ba Tư nắm chặt lại. Hai bàn tay siết chặt vào nhau. Móng tay bấm lên lòng bàn tay, làn da bị móng tay đâm bật cả ra máu. Khuôn mặt của Mặc Ba Tư trở nên âm trầm khiến cho mấy xà nhân ở đây đều phát ra kĩnh hãi vội vàng lùi lại. Ở tại một chỗ khác, trong con mắt của Hắc Độc lóe lên một tia độc ác.
Tiêu Sơn từng bước từng bước dẵm trên những bậc đá của thần điện đi về phía trước mặt nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Hắn nhẹ nhàng mỉm cười nhìn về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa, hắn cũng không thèm để ý mấy người ở đây mà nhỏ giọng nói: “Lung Linh, ngày hôm nay nàng thật là đẹp!”
Mấy đám người trưởng lão ở đây đều nghe được hiển nhiên phía dưới có người nghe được cũng có người không nghe được. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn. Tiêu Sơn làm như không thấy chỉ mỉm cười dùng ngón chỏ gãi gãi sống mũi của mình. Lão già Âm Thế có lẽ đoán được bát quái trong này vội vã ho khan nói: “Khụ, khụ… nữ vương bệ hạ, chúng ta còn phải tiếp tục buổi lễ a!”
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa rõ ràng biểu hiện ra có vài phần phản kháng không tự nguyện. Chiếc đuôi rắn màu tím xinh đẹp của nàng uyển chuyển đi về phía hắn. Đôi bàn tay trắng nõn mềm mại của nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhẹ nhàng cầm lấy đầu của hắn. Tiêu Sơn cảm giác được làn da mềm mại của nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Hắn nghĩ có nên hay không trước khi nàng hôn di chuyển thật nhanh để cho nàng hôn trúng đôi môi của mình đây?
Trong khi hôn lên trán thì Tiêu Sơn có chút không tình nguyện nói nhỏ: “Nàng có thể hôn ở chỗ khác được hay không? Tỷ dụ như…”
Hắn chưa nói hết thì nư vương Mỹ Đỗ Toa đỏ bừng trừng mắt nhìn hắn cảnh báo nói: “Ngươi đừng làm loạn cho ta? Đây là buổi lễ a!”
Khóe miệng Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười khổ. Trước mặt thần dân nữ vương Mỹ Đỗ Toa nàng phải biểu hiện ra một nụ cười nhẹ nhàng, nàng thản nhiên cười, thân thể lại nghiêng tới trước, đỏ mọng mê người, tự nhiên nhẹ nhàng hôn lên trên trán Tiêu Sơn một cái, để lại trên đó một cái dấu môi son cực kỳ gợi cảm.
Thấy được nữ vương Mỹ Đỗ Toa đã hôn lên một nụ hôn in dấu trên trán của Tiêu Sơn, đám người tộc nhân ở đây toàn bộ đều gào thét lên hô hào tên của nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Toàn trường đều sôi động đến kịch liệt.
Vẻ mặt của Tiêu Sơn tỏ ra chán nản, ngón tay của hắn vân vê trán của mình, mấy ngót tay dính một lớp son màu đỏ chói. Vẻ mặt của hắn không tình nguyện nói nhỏ mà chỉ nữ vương Mỹ Đỗ Toa mới nghe rõ: “Ta rất tham làm a! Một nụ hôn vào trán đâu đủ thỏa man a…”
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa thấy được hắn nói như vậy thì trừng mắt nhìn hắn. Hắn lúc này dùng ngón tay vân vê trán của mình, ngón tay rút ra chưa một lớp son môi của mính hắn trực tiếp há miệng đem lớp son môi này vào trong miệng của mình liếm láp. Hai má của nữ vương Mỹ Đỗ Toa trở nên đỏ bừng.
Hiển nhiên mấy lão già cũng phát hiện được điều này. Lão già mặc áo bào xám Âm Thế vội vàng ho khan đi ra bên ngoài. Hai bàn tay giang rộng về phía trên nhất thời mọi người trở nên im lặng. Âm Thế lão già vội vàng nói: “Từ xưa tới này tộc xà nhân chúng ta đều là cường giả vi tôn, đối với cường giả đều cực kỳ kính trọng. Buổi lễ ngày hôm nay sẽ có một số người tiến hành tỷ đấu biểu hiện ra sức mạnh và sự cường đại của tộc xà nhân chúng ta. Người cuối cùng chiến thắng trên lôi đài sẽ được nữ vương bệ hạ thay mặt tộc xà nhân cảm ơn tư mình mời vị anh hùng này một bữa cơm…” Lão già bắt đầu nói liên tục dài dòng cho đến gần mười phút mới hết. Lão còn giảng giải quy tắc cho mọi người nữa.
Theo tộc quy của tộc xà nhân sẽ có tám thủ lĩnh của tám đại bộ lạc có dánh sách khiêu chiến. Hiển nhiên một số cường giả có thực lực đấu vương có thể tham gia. Người đứng ở lôi đài cuối cùng sẽ là người chiến thắng. Điều này có phải hay không giống như xa luân chiến. Hiển nhiên là xa luân chiên. Nói đơn giản một chút tên nào lên đầu chính là ngu ngốc. Tên nào nên sau giữ lại sức chính là suy nghĩ quyết đoán. Hiển nhiên có người không kẻ ngu. Tuy nhiên không phải ai cũng ngu, họ nhìn ra được đấy nhưng hiển nhiên họ cũng biết thế nhưng trong một số tình trạng họ không thể không nên.
Âm Thế vỗ vỗ tay nhè nhẹ, một nữ tính tộc xà nhân mang theo danh sách. Trong dang sách này thì âm thế độc tên lên: “Trong tay ta là danh sách những người có thể tham gia đại hội anh hùng tộc xà nhân. Tên gồm có: Nguyệt Mị thống lĩnh của bộ lạc Mị Xà, thống lĩnh Hoa Xà Nhi của bộ lạc Hoa Xà, Thống lính Mặc Ba Tư của bô lạc Mị Xà, Thống lính Viêm Thứ của bộ lạc Viêm Xà, Thống lính Hắc Độc của bộ lạc Hắc Xà… Dược Nam!”
Mọi người nghe được cái tên Dược Nam này thì tất cả đều nhìn về phía Tiêu Sơn. Khóe miệng Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng. Xem ra mấy lão già này còn có chút bản lãnh a. Hiển nhiên mắt già thành tinh rồi nên họ biết khá rõ mình phải làm như thế nào. Sao họ không biết được nên liệt Tiêu Sơn vào danh sách này chứ?
Tiêu Sơn mỉm cười nhỏ giọng hướng về phía Lung Linh nói: “Lung Linh, nàng nhất định phải ăn mặc thật đẹp đấy! Ta hôm nay chắc chắn sẽ cùng dùng bữa với nàng đấy!”
“Hừm…” Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhỏ giọng hậm hực nói: “Như vậy để xem ngươi có phải người chiến thắng cuối cùng hay không?” Nghe được lời này thì khóe miệng Tiêu Sơn nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt đầy tự tin.
Âm Thế quét mặt nhìn về phía đám người tộc xà nhân ở phía dưới hỏi: “Các ngươi có ý kiến gì với danh sách này hay không?”
Bất chợt nghe thấy được tên giả của Tiêu Sơn, khuôn mặt Mặc Ba Tư co quắp. Hắn có vài phần khó chịu lên tiếng hỏi: “Trưởng lão Âm Thế, ta thấy điều này không ổn lắm! Hàng năm không phải do tám người thủ lĩnh trong tám đại bộ lạc tiến hành tỷ đấu với nhau sao? Hiện giờ lại xuất hiện một ngoại nhân như vậy ta xem ra không được ổn cho lắm!”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Mặc Ba Tư, trong con mắt của họ tràn ngập nghi kị và quái gở. Nhiều người ở đây cũng không phải là kẻ ngu, họ nhìn ra được Mặc Ba Tư đều đã đắc tội vị luyện dược sư kia. Vị luyện dược sư này nghe nói là luyện dược sư lục phầm so với đan vương Cổ Hà của đế quốc Gia Mã không kém chút nào. Ngoài ra tuổi của hắn cũng không lớn tiềm lực so với đan vương Cổ Hà còn đáng sợ hơn không biết bao nhiêu lần.
Quá nhiều người đều cho rằng Mặc Ba Tư cực kỳ ngu ngốc. Hắn đi tranh dành nữ vương bệ hạ với một người như vậy có đáng hay không. Mấy lão già thành tinh ở đây đều nhìn ra được rõ ràng nữ vương bệ hạ cùng với thanh niên tuấn lãng tộc xà nhân này có được tình ý. Hiển nhiên mấy lão cũng muốn thúc đẩy tôn tử của mấy lão cùng với nữ vương Mỹ Đỗ Toa thành nhân duyên. Ai cũng có ý nghĩ này cả nhưng hiển nhiên mấy lão già ở đây cũng không có ngu. Biết việc không thành tại sao không thuẩn nước đẩy thuyền cho Tiêu Sơn đây. Mấy người nhìn về phía Mặc Ba Tư trong con mắt họ tràn đầy thương hại.
Bàn tay nắm chặt được lên miệng ho khan, Âm Thế bình thản đáp lại: “Theo tộc quy chính là thủ lĩnh các vị bộ lạc có thể tham gia. Tuy nhiên trong điều lệ cũng ghi rõ nếu như có một vị trưởng lão trong tộc đồng ý tiến cử một người thì người đó có quyền tham gia lần tỷ đấu này!” Âm Thế nhìn về phía Mặc Ba Tư lên tiếng nói: “Dược Nam tiểu huynh đệ không những chỉ có một trưởng lão đồng ý đứng ra bảo lãnh cho hắn có thể tham gia tỷ đấu lần này…”
Lời này của Âm Thế rõ ràng đang nhắc nhở Mặc Ba Tư. Hiển nhiên Mặc Ba Tư với vẻ mặt âm trầm đánh cúi đầu im lặng. Chính nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhìn về phía Mặc Ba Tư đều khe khẽ thở dài. Hiển nhiên nàng cũng biết được một điều Mặc Ba Tư đối với nàng tâm tư nhưng nàng quả thực không có cảm giác với hắn.
Mặc dù nói thế giới cường giả vi tôn, nữ nhân đều yêu thích cường giả. Tuy nhiên nữ nhân cũng là một người rất kỳ quái. Rõ ràng họ yêu thích cường giả a! Điều này thì không phải nói đến nhưng nếu như có một sự xuất hiện của một người bình thường mà cực độ lãng mãn đây? Hiển nhiên họ cũng bị rung động trước người thanh niên có sự lãng mạn này. Mặc dù hắn có lẽ không giống vị cường giả mà nàng yêu thích nhưng hắn lại lãng mạn khiến cho trái tim của nàng bay bổng. Hiển nhiên trong lòng mỗi nữ nhân đều có một hoàng tử cưỡi bạch mã. Tại sao Tiêu Sơn theo đuổi nữ nhân ở thế giới này không có thất bại bao giờ bởi vì nam nhân ở cái thế giới này toàn bộ đều theo đuổi sức mạnh mà không biết nhắc đến cái gì gọi là lãng mạn cả.
Tiêu Sơn bình thản đi xuống phía dưới. Hắn tiến về phía đám người Nguyệt Mị. Hoa Xà Nhi che miệng cười khanh khách nói: “Hì hì… xem ra Tiêu Sơn biểu đệ còn rất được người yếu thích a. Trong đám trưởng lão cũng không ít người đối với biểu đệ tiến hành nâng đỡ a!”
Lão già Âm Thế sau khi nói xong thì nhìn về phía mọi người quét mắt một chút rồi tiếp tục nói: “Nếu không còn có ai dị nghị thì anh hùng đại hội bắt đầu!”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy lắc lắc đầu cười khổ. Lúc này theo lệnh của Âm Thế có bốn người đều bay về phía một quảng trường lớn. Nhất thời cả đám người đều nhìn về phía quảng trường. Ở đây gồm bốn lão già đứng ở bốn phía của lôi đài. Lôi đài này so với một cái sân sận động bóng đá lớn nhất thế giới tại trước kia mà hắn biết còn lớn hơn một chút a.
Bốn lão già hai tay đều kết ấn ngay sau đó quang hoa xuất hiện trước mặt của bốn lão già. Quang hoa vừa xuất hiện thì nhất thời trung quanh bốn phía của lôi đài xuất hiện bốn màn sáng màu xanh lam tuyệt đẹp. Mấy lão già quay về phía lão già Âm Thế gật đầu một cái. Lão già Âm Thế hô lên: “Mọi người đại hội anh hùng chính thức có thể bắt đầu!”
Thân mình cường tráng của Mặc Ba Tư chuyển động, hắn quay mặt về phía Tiêu Sơn. Trong con mắt của Mặc Ba Tư tràn ngập âm ngoan và oán hận. Hiển nhiên hắn đối với Tiêu Sơn lúc này chính là hận thấu xương muốn giết chết Tiêu Sơn. Trong lòng Mặc Ba Tư đã định sẵn nữ vương Mỹ Đỗ Toa tuyệt đối thuộc về hắn không ai có thể nhúng chàm. Hiện giờ lại xuất hiện một người Tiêu Sơn hắn quả thực có cảm giác vô vọng. Mọi cố gắng nhiều năm đánh động lòng nữ vương Mỹ Đỗ Toa của hắn hoàn toàn đã đổ sông đổ biển.
Sau lưng của Mặc Ba Tư xuất hiện một đôi cánh màu xanh. Đôi cánh rung mạnh khiến thân mình của Mặc Ba Tư bay vút về phía lôi đài. Mấy lão già nhìn về phía Mặc Ba Tư, trong lúc này thì màn sáng của lôi đài đã được bỏ đi. Thân mình Mặc Ba Tư dễ dàng lọt vào bên trong.
Hắn nhìn về phía Tiêu Sơn cười lạnh lên tiếng nói: “Nghe nói Dược Nam tiểu huynh đệ không những luyện dược thuật cao cấp còn có sức chiến đấu rất mạnh. Mặc Ba Tư ta muốn lãnh giáo người một phẹn a!”
Mấy lão già nhìn về phía Mặc Ba Tư đều nhíu mày. Rõ ràng tên Mặc Ba Tư này cùng với vị luyện dược sư tộc xà nhân mới đến này bày ra biểu lộ ngươi không chết thì ta chết. Họ có chút không hiểu được một vị thống lính tộc xà nhân tại sao lại ấu trĩ như thế!?
Theo quy tắc của lôi đài nếu như đối phương bị đánh xuống lôi đài hoặc lên tiếng thừa nhận mình thua cuộc vậy thì ngươi cũng không thể tiếp tục chiến đấu xuống. Nếu như đối phương chưa rơi xuống lôi đài hoặc không chịu thua thì cho dù có giết chết đi nữa vậy thì chết cũng không oán trách được ai. Trong mắt Mặc Ba Tư lúc này toàn bộ đều là lửa giận, họ đều đoán được trong lòng Mặc Ba Tư nghĩ gì. Hắn nhất định muốn trên lôi đài giải quyết Tiêu Sơn có khi nỡ tay giết cũng không biết chừng.
Tiêu Sơn chỉ thầm thở dài người này quả thực có suy nghĩ quá trẻ con. Nếu như là Tiêu Sơn liệu hắn có thể hay không bị giết đây câu trả lời chắc chắn là không thể nào. Mấy lão già này biết rõ ràng một luyện dược sư cao cấp đối với tộc xà nhân có ý nghĩa như thế nào. Họ tuyệt đối không thể để Tiêu Sơn xảy ra bất cứ chuyện gì.
Ánh mắt của Tiêu Sơn quét thấy đối tay của Mặc Ba Tư đang nắm chặt lại. Từng con rắn được họa trên tay hắn giống như sống lại liên tục di chuyện há ra cái miệng cực kỳ kinh tởm. Nhìn Mặc Ba Tư trên người săm nhiều hình săm như vậy quả thực khiến cho Tiêu Sơn có vài phần khó chịu đồng thời có cảm giác chán ghét. Hắn biết lần này mình không nên không được. Nếu như hắn kiếm cớ từ chối nhất định Mặc Ba Tư sẽ lấn tới làm khó đồng thời nói những lời khó nghe. Nếu đã như thế vậy thì hắn tấn tới đi. Hắn mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy! Vậy thì ta phụng bồi thống lĩnh Mặc Ba Tư một trận chiến vậy!”
Sau lưng Tiêu Sơn xuất hiện một đôi cánh chim ưng bốc ra ngọn lửa màu xanh da trời cực lớn, thân mình hắn bay vút về phía đài cao. Chiếc đuôi rắn màu đen bóng nhẫy khỏe mạnh chạm lên nền đá cứng. Hắn nhìn về phía Mặc Ba Tư mỉm cười nói: “Thống lĩnh Mặc Ba Tư đã có nhã hứng như vậy sao ta dám không theo?”
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhìn về phía Tiêu Sơn như vậy thì khuôn mặt lo lắng, trong lòng thầm mắng hắn quả thực quá lỗ mãng. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa là một nữ vương kiệt ngạo bất tuần. Nàng không chỉ có thiên phú mạnh mẽ mà trong trí tuệ nàng cũng không hề kém một chút nào. Lần nay may mắn Tiêu Sơn sẽ không phải bị luân xa chiến nhiều nhưng việc hắn tiêu hao với Mặc Ba Tư đến cuối cùng thì Hắc Độc nhất định sẽ xuất thủ giải quyết. Sao nàng không nhìn ra được mánh khóe của Hắc Độc.
Mấy lão già nhìn về phía nhau đều gật đầu một cái. Nếu như Tiêu Sơn có mệnh hệ gì xảy ra nhất định họ sẽ không làm ngơ. Họ nhất định sẽ đồng loại ra tay bảo hộ lấy tính mạng của Tiêu Sơn chắc chắn đảm bảo an toàn cho hắn. Tiêu Sơn chính là nghìn năm nay mới xuất hiện một vị luyện dược sư xuất sứ từ tộc xà nhân. Họ tuyệt đối không muốn có gì bất chắc đối với hắn. Vì có sự xuất hiện của hắn sau này phục hưng tộc xà nhân không còn là vọng tưởng. Hắn chính là hy vọng của tộc xà nhân so sánh với nữ vương Mỹ Đỗ Toa thì hiện giờ vị trí của hắn khéo còn cao hơn nàng rất nhiều lần.
Thấy được nữ vương Mỹ Đỗ Toa vì Tiêu Sơn lo lắng như thế, mấy lão già trong lòng đều xuất hiện sự vui vẻ. Mấy lão già đều nhìn về phía nhau gật đầu. Mấy vị thống lĩnh đều ngửi ra được có mùi thông đồng ở đây nhất thời nhìn về phía nhau đều đã có ý ma trong lòng.
Thấy được Tiêu Sơn bình thản đã đứng ở trên đài. Khuôn mặt Mặc Ba Tư trở nên âm trầm, hắn mở miệng nói: “Đại sư Dược Nam, ta đối với ngươi mặc dù rất có thành kiến nhưng không thể không bội phục tài năng và tư chất của ngươi. Tuy nhiên ta hy vọng ngươi một điều…” hắn dừng lại nhìn về phía Tiêu Sơn một cái thấy được Tiêu Sơn đang chăm chú lắng nghe: “Đối với luyện dược sư cao cấp như ngươi sau này sẽ không ít nữ nhân xinh đẹp vây quanh. Ngươi tại sao phải khổ sở đi cùng ta tranh dành nữ vương bệ hạ đây? Nếu lần này ta may mắn thắng được ngươi hy vọng ngươi không có tiếp tục làm phiền nữ vương bệ hạ nữa!”
Nghe thấy những lời này thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa lạnh giọng, trong giọng nói của nàng tràn ngập sát khí: “Mặc Ba Tư, ngươi quá phiền rồi! Việc của bản vương ngươi còn chưa có tư cách xen vào…”
Khóe miệng của Tiêu Sơn cười lạnh hướng về phía Mặc Ba Tư nói: “Ta không nghĩ ngươi lại nghĩ trẻ con như vậy. Ngươi nghĩ gì mà ta phải đáp ứng yêu cầu của ngươi. Ngoài ra ta chỉ muốn nói một điều mà thôi Mỹ Đỗ Toa nàng có quyền lựa chọn tình yêu cho mình. Nàng có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình. Nếu như nàng chọn ta vậy ta nhất định sẽ yêu thương nàng đến hết cuộc đời nếu như nàng chọn ngươi vậy ta sẽ chúc phúc cho nàng cùng ngươi hạnh phúc. Nếu có bản lãnh của nam nhân vậy lấy ra bản lãnh của mình mà tranh dành. Ngươi nên biết mặc dù thế giới này chính là cường giả vi tôn nhưng không phải cứ có sức mạnh sẽ giải quyết được mọi việc!”
Hắn hít hà một hơi sau đó nhìn về phía Mặc Ba Tư nói tiếp: “Ngoài ra ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu thôi Mặc Ba Tư ngươi thực sự yêu Mỹ Đỗ Toa hay sao?” Hắn lúc này gọi thẳng tên nàng mà không dùng cái tên Lung Linh kia. Hắn không muốn biết quan hệ của hai người quá sâu.
Hai hàm răng của Mặc Ba Tư cắn lại sau đó hắn quả quyết nói: “Ta… ta thực sự yêu nữ vương bệ hạ!”
“Ha…” Tiêu Sơn cười lạnh hỏi lại: “Thực sự là như vậy!?”
Nghe được nụ cười châm chọc của Tiêu Sơn thì Mặc Ba Tư giận dữ phản bác lại: “Ngươi có ý gì?”
Tiêu Sơn nhún nhún vai cười lạnh nói: “Ngươi vốn không yêu Mỹ Đỗ Toa?”
“Ta không yêu nàng?” Khóe miệng Mặc Ba Tư giật giật nhìn về phía Tiêu Sơn tràn đầy tức giận nói: “Ngươi muốn chết!”
Tiêu Sơn lạnh giọng quát, trong lời nói của hắn tràn ngập khinh bỉ: “Ngươi vốn không yêu nàng. Ngươi yêu Mỹ Đỗ Toa chẳng qua vì nàng xinh đẹp vì thân phận nàng cao quý mà thôi. Ngươi chinh phục được nàng sẽ có cảm giác thành tựu mà thôi! Ngươi không hiểu gì về nàng có tư cách gì yêu nàng. Giả sử nàng chỉ là một người bình thường đây? Nàng có dung mạo hết sức bình thường, nàng có thân phận hết sức bình thường vậy ngươi có hay không yêu Mỹ Đỗ Toa?”
Nghe được âm thanh chát chúa từ miệng Tiêu Sơn thì Mặc Ba Tư ngây ngẩn cả người. Trong phút chốc hắn lặng thinh. Tiêu Sơn cười lạnh nói: “Ta yêu thích nàng chính là bởi vì tính cách cao ngạo ương bướng của nàng. Mặt ngoài lúc nào cũng lãnh đạm của nàng. Đặc biệt khi nàng xấu hổ khiến cho ta cực kỳ yêu thích. Ta yêu chính là con người nàng mà không phải là hình dáng xinh đẹp của nàng cùng với địa vị của nàng…”
Nghe được lời này thì toàn thân nữ vương Mỹ Đỗ Toa trấn động. Thân mình của nàng không khỏi run lên. Hai má của nữ vương Mỹ Đỗ Toa trở nên ửng đỏ. Nàng cảm giác được trái tim của mình giống như nai con nhảy loạn. Nàng có cảm giác vui vẻ trong lòng. Đôi mắt xinh đẹp chớp chớp len lén nhìn về phía Tiêu Sơn thầm nghĩ: “Hắn đang hướng ta tỏ tình ư?”. Mấy lão già nhìn về phía nhau không biết đang nghĩ gì.
Mặt mũi Mặc Ba Tư trở nên xam xịt, hắn cúi đầu lẩm bẩm nói: “Ta thực sự không yêu nữ vương Mỹ Đỗ Toa? Ta yêu nàng chẳng qua nàng xinh đẹp cùng với địa vị cao quý thôi sao!”
“Hà…” Tiêu Sơn thở dài một hơi sau đó nói: “Đến đây đi! Chúng ta đánh một trận quyết định hôm nay ai sẽ là người cùng nàng ăn bữa cơm này. Nếu sau trận đấu này ngươi vẫn khẳng định mình yêu Mỹ Đỗ Toa vậy đến đây đi cùng ta tranh dành. Nếu ngươi là một nam tử hán đại trượng phu vậy ngươi hãy đánh với ta một trận đi!”
Lời nói của Tiêu Sơn hoàn toàn chiếm được hảo cảm của mọi người. Hắn cũng không ngờ mình lại có thể nói ra được những lời buồn nôn như vậy. Quả thực hắn hiện giờ cũng đang nghi ngờ liệu có phải những lời này của hắn do chính hắn nói ra hay không. Toàn trường hoàn toàn lâm vào im lặng bởi những lời này của hắn.
Khi nữ vương Mỹ Đỗ Toa kết thúc buổi màn khiêu vũ cuối cùng của mình thì trời cũng bắt đầu tạnh mưa, toàn trường rơi vào im lặng. Sau một lúc toàn bộ tiếng vỗ tay điên cuồng vang lên. Đằng sau lưng nữ vương Mỹ Đỗ Toa xuất hiện một đôi cánh màu xanh tuyệt đẹp. Đôi cánh vỗ mạnh nâng thân thể nữ vương Mỹ Đỗ Toa bay vụt về phía thần điện Mỹ Đỗ Toa. Đuôi rắn của nàng nhẹ nhàng chạm xuống nền đá. Đôi cánh phía sau lưng nhanh chóng thu lại.
Đúng như mong đợi của Tiêu Sơn. Một lão già tiến ra nói mấy lời khích lệ đặc biệt cảm ơn người đã tặng cho nữ vương bệ hạ bộ trang sức đẹp nhất lộng lẫy nhất khiến cho vũ điệu của nàng làm cho trời cao ban xuống mưa lành. Tiêu Sơn thầm nghĩ: “Mưa lành cái quái gì! Ta rõ ràng sử dụng vật lý và hóa học khiến cho trời nhanh chóng đổ mưa a!” Hiển nhiên mấy lão già này không biết Tiêu Sơn làm ma đối với trời mưa. Nếu không phải bộ trang sức của hắn được nữ vương Mỹ Đỗ Toa chọn lựa thì đừng hòng trời đổ mưa. Đây là chuyện không thể nào xảy ra.
Lão già Âm Thế vươn tay ra hướng về phía Tiêu Sơn nói ra người mà tặng bộ trang sức đặc biệt kia cho nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Sau đó lão già còn hướng về phía Tiêu Sơn biểu lộ lòng cảm ơn. Nhất thời Tiêu Sơn bị một đám người chú ý đến. Hiện giờ mấy vị nữ tính tộc xà nhân ánh mắt đều lom lom nhìn về phía Tiêu Sơn hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn. Tiêu Sơn quét qua con thấy được vài vị nữ tính tộc xà nhân đối với hắn vứt mị nhãn.
Tiêu Sơn cười khổ, ngón chỏ gãi gãi sống mũi. Hoa Xà Nhi đứng ở bên cạnh cười nói: “Tiêu Sơn biểu đệ, ngươi thật đúng là làm cho người ta ngưỡng mộ a.”
Nguyệt Mị cũng cười tuy nhiên trong nụ cười của nàng có thể mang theo vài phần ảm đạm: “Chúc mừng ngươi, Tiêu Sơn biểu đệ!”
Trên khuôn mặt tuấn lãng bức người của Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười thân thiện. Nụ cười này khiến cho mấy vị nữ tính tộc xà nhân đều xuất hiện vẻ ngây ngốc nhìn hắn. Các nàng giống như một bộ phim bị dừng hình trong chốc lát vậy. Nhẹ nhàng gật đầu một cái, Tiêu Sơn bình thản bước về phía thần điện cao quý kia.
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa không nghĩ đến lần này người thắng cuộc lại là hắn. Lúc khi mà nàng bận rộn chuẩn bị cho lễ hội thì sực quên mất rằng hắn chỉ là một người sống lâu năm ở thế giới loài người có lẽ không biết chính xác tế lễ. Tuy nhiên sau đó nàng sực nhớ mới để cho Nguyệt Mị đi tìm Tiêu Sơn truyền đạt thông tin cho hắn. Ai dè hắn đã đến trước còn khiến cho nàng tràn ngập kinh hỉ như vậy.
Ánh mắt hẹp dài và mê người của nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhìn về phía thanh niên tuấn tú cả người ướt đẫm trong mưa, hắn từng bước kiên định đi về phía trước. Đôi môi đỏ mọng của nữ vương Mỹ Đỗ Toa hơi mím mím lại, hai má của nàng trở nên đỏ hồng. Trong thâm tâm nàng có chút xấu hổ và chờ mong. Thực sự thì đây là một nghĩ lễ có lẽ đối với nam tính tộc xà nhân bình thường nàng cũng chỉ là làm cho nó có nhưng đối mặt với Tiêu Sơn nàng lại có một tia gì đó rất khó nói chờ mong, xấu hổ cùng hơi e ngại.
Thấy được dáng đi bê nghễ, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười kia thì hai tay của Mặc Ba Tư nắm chặt lại. Hai bàn tay siết chặt vào nhau. Móng tay bấm lên lòng bàn tay, làn da bị móng tay đâm bật cả ra máu. Khuôn mặt của Mặc Ba Tư trở nên âm trầm khiến cho mấy xà nhân ở đây đều phát ra kĩnh hãi vội vàng lùi lại. Ở tại một chỗ khác, trong con mắt của Hắc Độc lóe lên một tia độc ác.
Tiêu Sơn từng bước từng bước dẵm trên những bậc đá của thần điện đi về phía trước mặt nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Hắn nhẹ nhàng mỉm cười nhìn về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa, hắn cũng không thèm để ý mấy người ở đây mà nhỏ giọng nói: “Lung Linh, ngày hôm nay nàng thật là đẹp!”
Mấy đám người trưởng lão ở đây đều nghe được hiển nhiên phía dưới có người nghe được cũng có người không nghe được. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn. Tiêu Sơn làm như không thấy chỉ mỉm cười dùng ngón chỏ gãi gãi sống mũi của mình. Lão già Âm Thế có lẽ đoán được bát quái trong này vội vã ho khan nói: “Khụ, khụ… nữ vương bệ hạ, chúng ta còn phải tiếp tục buổi lễ a!”
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa rõ ràng biểu hiện ra có vài phần phản kháng không tự nguyện. Chiếc đuôi rắn màu tím xinh đẹp của nàng uyển chuyển đi về phía hắn. Đôi bàn tay trắng nõn mềm mại của nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhẹ nhàng cầm lấy đầu của hắn. Tiêu Sơn cảm giác được làn da mềm mại của nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Hắn nghĩ có nên hay không trước khi nàng hôn di chuyển thật nhanh để cho nàng hôn trúng đôi môi của mình đây?
Trong khi hôn lên trán thì Tiêu Sơn có chút không tình nguyện nói nhỏ: “Nàng có thể hôn ở chỗ khác được hay không? Tỷ dụ như…”
Hắn chưa nói hết thì nư vương Mỹ Đỗ Toa đỏ bừng trừng mắt nhìn hắn cảnh báo nói: “Ngươi đừng làm loạn cho ta? Đây là buổi lễ a!”
Khóe miệng Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười khổ. Trước mặt thần dân nữ vương Mỹ Đỗ Toa nàng phải biểu hiện ra một nụ cười nhẹ nhàng, nàng thản nhiên cười, thân thể lại nghiêng tới trước, đỏ mọng mê người, tự nhiên nhẹ nhàng hôn lên trên trán Tiêu Sơn một cái, để lại trên đó một cái dấu môi son cực kỳ gợi cảm.
Thấy được nữ vương Mỹ Đỗ Toa đã hôn lên một nụ hôn in dấu trên trán của Tiêu Sơn, đám người tộc nhân ở đây toàn bộ đều gào thét lên hô hào tên của nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Toàn trường đều sôi động đến kịch liệt.
Vẻ mặt của Tiêu Sơn tỏ ra chán nản, ngón tay của hắn vân vê trán của mình, mấy ngót tay dính một lớp son màu đỏ chói. Vẻ mặt của hắn không tình nguyện nói nhỏ mà chỉ nữ vương Mỹ Đỗ Toa mới nghe rõ: “Ta rất tham làm a! Một nụ hôn vào trán đâu đủ thỏa man a…”
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa thấy được hắn nói như vậy thì trừng mắt nhìn hắn. Hắn lúc này dùng ngón tay vân vê trán của mình, ngón tay rút ra chưa một lớp son môi của mính hắn trực tiếp há miệng đem lớp son môi này vào trong miệng của mình liếm láp. Hai má của nữ vương Mỹ Đỗ Toa trở nên đỏ bừng.
Hiển nhiên mấy lão già cũng phát hiện được điều này. Lão già mặc áo bào xám Âm Thế vội vàng ho khan đi ra bên ngoài. Hai bàn tay giang rộng về phía trên nhất thời mọi người trở nên im lặng. Âm Thế lão già vội vàng nói: “Từ xưa tới này tộc xà nhân chúng ta đều là cường giả vi tôn, đối với cường giả đều cực kỳ kính trọng. Buổi lễ ngày hôm nay sẽ có một số người tiến hành tỷ đấu biểu hiện ra sức mạnh và sự cường đại của tộc xà nhân chúng ta. Người cuối cùng chiến thắng trên lôi đài sẽ được nữ vương bệ hạ thay mặt tộc xà nhân cảm ơn tư mình mời vị anh hùng này một bữa cơm…” Lão già bắt đầu nói liên tục dài dòng cho đến gần mười phút mới hết. Lão còn giảng giải quy tắc cho mọi người nữa.
Theo tộc quy của tộc xà nhân sẽ có tám thủ lĩnh của tám đại bộ lạc có dánh sách khiêu chiến. Hiển nhiên một số cường giả có thực lực đấu vương có thể tham gia. Người đứng ở lôi đài cuối cùng sẽ là người chiến thắng. Điều này có phải hay không giống như xa luân chiến. Hiển nhiên là xa luân chiên. Nói đơn giản một chút tên nào lên đầu chính là ngu ngốc. Tên nào nên sau giữ lại sức chính là suy nghĩ quyết đoán. Hiển nhiên có người không kẻ ngu. Tuy nhiên không phải ai cũng ngu, họ nhìn ra được đấy nhưng hiển nhiên họ cũng biết thế nhưng trong một số tình trạng họ không thể không nên.
Âm Thế vỗ vỗ tay nhè nhẹ, một nữ tính tộc xà nhân mang theo danh sách. Trong dang sách này thì âm thế độc tên lên: “Trong tay ta là danh sách những người có thể tham gia đại hội anh hùng tộc xà nhân. Tên gồm có: Nguyệt Mị thống lĩnh của bộ lạc Mị Xà, thống lĩnh Hoa Xà Nhi của bộ lạc Hoa Xà, Thống lính Mặc Ba Tư của bô lạc Mị Xà, Thống lính Viêm Thứ của bộ lạc Viêm Xà, Thống lính Hắc Độc của bộ lạc Hắc Xà… Dược Nam!”
Mọi người nghe được cái tên Dược Nam này thì tất cả đều nhìn về phía Tiêu Sơn. Khóe miệng Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng. Xem ra mấy lão già này còn có chút bản lãnh a. Hiển nhiên mắt già thành tinh rồi nên họ biết khá rõ mình phải làm như thế nào. Sao họ không biết được nên liệt Tiêu Sơn vào danh sách này chứ?
Tiêu Sơn mỉm cười nhỏ giọng hướng về phía Lung Linh nói: “Lung Linh, nàng nhất định phải ăn mặc thật đẹp đấy! Ta hôm nay chắc chắn sẽ cùng dùng bữa với nàng đấy!”
“Hừm…” Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhỏ giọng hậm hực nói: “Như vậy để xem ngươi có phải người chiến thắng cuối cùng hay không?” Nghe được lời này thì khóe miệng Tiêu Sơn nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt đầy tự tin.
Âm Thế quét mặt nhìn về phía đám người tộc xà nhân ở phía dưới hỏi: “Các ngươi có ý kiến gì với danh sách này hay không?”
Bất chợt nghe thấy được tên giả của Tiêu Sơn, khuôn mặt Mặc Ba Tư co quắp. Hắn có vài phần khó chịu lên tiếng hỏi: “Trưởng lão Âm Thế, ta thấy điều này không ổn lắm! Hàng năm không phải do tám người thủ lĩnh trong tám đại bộ lạc tiến hành tỷ đấu với nhau sao? Hiện giờ lại xuất hiện một ngoại nhân như vậy ta xem ra không được ổn cho lắm!”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Mặc Ba Tư, trong con mắt của họ tràn ngập nghi kị và quái gở. Nhiều người ở đây cũng không phải là kẻ ngu, họ nhìn ra được Mặc Ba Tư đều đã đắc tội vị luyện dược sư kia. Vị luyện dược sư này nghe nói là luyện dược sư lục phầm so với đan vương Cổ Hà của đế quốc Gia Mã không kém chút nào. Ngoài ra tuổi của hắn cũng không lớn tiềm lực so với đan vương Cổ Hà còn đáng sợ hơn không biết bao nhiêu lần.
Quá nhiều người đều cho rằng Mặc Ba Tư cực kỳ ngu ngốc. Hắn đi tranh dành nữ vương bệ hạ với một người như vậy có đáng hay không. Mấy lão già thành tinh ở đây đều nhìn ra được rõ ràng nữ vương bệ hạ cùng với thanh niên tuấn lãng tộc xà nhân này có được tình ý. Hiển nhiên mấy lão cũng muốn thúc đẩy tôn tử của mấy lão cùng với nữ vương Mỹ Đỗ Toa thành nhân duyên. Ai cũng có ý nghĩ này cả nhưng hiển nhiên mấy lão già ở đây cũng không có ngu. Biết việc không thành tại sao không thuẩn nước đẩy thuyền cho Tiêu Sơn đây. Mấy người nhìn về phía Mặc Ba Tư trong con mắt họ tràn đầy thương hại.
Bàn tay nắm chặt được lên miệng ho khan, Âm Thế bình thản đáp lại: “Theo tộc quy chính là thủ lĩnh các vị bộ lạc có thể tham gia. Tuy nhiên trong điều lệ cũng ghi rõ nếu như có một vị trưởng lão trong tộc đồng ý tiến cử một người thì người đó có quyền tham gia lần tỷ đấu này!” Âm Thế nhìn về phía Mặc Ba Tư lên tiếng nói: “Dược Nam tiểu huynh đệ không những chỉ có một trưởng lão đồng ý đứng ra bảo lãnh cho hắn có thể tham gia tỷ đấu lần này…”
Lời này của Âm Thế rõ ràng đang nhắc nhở Mặc Ba Tư. Hiển nhiên Mặc Ba Tư với vẻ mặt âm trầm đánh cúi đầu im lặng. Chính nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhìn về phía Mặc Ba Tư đều khe khẽ thở dài. Hiển nhiên nàng cũng biết được một điều Mặc Ba Tư đối với nàng tâm tư nhưng nàng quả thực không có cảm giác với hắn.
Mặc dù nói thế giới cường giả vi tôn, nữ nhân đều yêu thích cường giả. Tuy nhiên nữ nhân cũng là một người rất kỳ quái. Rõ ràng họ yêu thích cường giả a! Điều này thì không phải nói đến nhưng nếu như có một sự xuất hiện của một người bình thường mà cực độ lãng mãn đây? Hiển nhiên họ cũng bị rung động trước người thanh niên có sự lãng mạn này. Mặc dù hắn có lẽ không giống vị cường giả mà nàng yêu thích nhưng hắn lại lãng mạn khiến cho trái tim của nàng bay bổng. Hiển nhiên trong lòng mỗi nữ nhân đều có một hoàng tử cưỡi bạch mã. Tại sao Tiêu Sơn theo đuổi nữ nhân ở thế giới này không có thất bại bao giờ bởi vì nam nhân ở cái thế giới này toàn bộ đều theo đuổi sức mạnh mà không biết nhắc đến cái gì gọi là lãng mạn cả.
Tiêu Sơn bình thản đi xuống phía dưới. Hắn tiến về phía đám người Nguyệt Mị. Hoa Xà Nhi che miệng cười khanh khách nói: “Hì hì… xem ra Tiêu Sơn biểu đệ còn rất được người yếu thích a. Trong đám trưởng lão cũng không ít người đối với biểu đệ tiến hành nâng đỡ a!”
Lão già Âm Thế sau khi nói xong thì nhìn về phía mọi người quét mắt một chút rồi tiếp tục nói: “Nếu không còn có ai dị nghị thì anh hùng đại hội bắt đầu!”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy lắc lắc đầu cười khổ. Lúc này theo lệnh của Âm Thế có bốn người đều bay về phía một quảng trường lớn. Nhất thời cả đám người đều nhìn về phía quảng trường. Ở đây gồm bốn lão già đứng ở bốn phía của lôi đài. Lôi đài này so với một cái sân sận động bóng đá lớn nhất thế giới tại trước kia mà hắn biết còn lớn hơn một chút a.
Bốn lão già hai tay đều kết ấn ngay sau đó quang hoa xuất hiện trước mặt của bốn lão già. Quang hoa vừa xuất hiện thì nhất thời trung quanh bốn phía của lôi đài xuất hiện bốn màn sáng màu xanh lam tuyệt đẹp. Mấy lão già quay về phía lão già Âm Thế gật đầu một cái. Lão già Âm Thế hô lên: “Mọi người đại hội anh hùng chính thức có thể bắt đầu!”
Thân mình cường tráng của Mặc Ba Tư chuyển động, hắn quay mặt về phía Tiêu Sơn. Trong con mắt của Mặc Ba Tư tràn ngập âm ngoan và oán hận. Hiển nhiên hắn đối với Tiêu Sơn lúc này chính là hận thấu xương muốn giết chết Tiêu Sơn. Trong lòng Mặc Ba Tư đã định sẵn nữ vương Mỹ Đỗ Toa tuyệt đối thuộc về hắn không ai có thể nhúng chàm. Hiện giờ lại xuất hiện một người Tiêu Sơn hắn quả thực có cảm giác vô vọng. Mọi cố gắng nhiều năm đánh động lòng nữ vương Mỹ Đỗ Toa của hắn hoàn toàn đã đổ sông đổ biển.
Sau lưng của Mặc Ba Tư xuất hiện một đôi cánh màu xanh. Đôi cánh rung mạnh khiến thân mình của Mặc Ba Tư bay vút về phía lôi đài. Mấy lão già nhìn về phía Mặc Ba Tư, trong lúc này thì màn sáng của lôi đài đã được bỏ đi. Thân mình Mặc Ba Tư dễ dàng lọt vào bên trong.
Hắn nhìn về phía Tiêu Sơn cười lạnh lên tiếng nói: “Nghe nói Dược Nam tiểu huynh đệ không những luyện dược thuật cao cấp còn có sức chiến đấu rất mạnh. Mặc Ba Tư ta muốn lãnh giáo người một phẹn a!”
Mấy lão già nhìn về phía Mặc Ba Tư đều nhíu mày. Rõ ràng tên Mặc Ba Tư này cùng với vị luyện dược sư tộc xà nhân mới đến này bày ra biểu lộ ngươi không chết thì ta chết. Họ có chút không hiểu được một vị thống lính tộc xà nhân tại sao lại ấu trĩ như thế!?
Theo quy tắc của lôi đài nếu như đối phương bị đánh xuống lôi đài hoặc lên tiếng thừa nhận mình thua cuộc vậy thì ngươi cũng không thể tiếp tục chiến đấu xuống. Nếu như đối phương chưa rơi xuống lôi đài hoặc không chịu thua thì cho dù có giết chết đi nữa vậy thì chết cũng không oán trách được ai. Trong mắt Mặc Ba Tư lúc này toàn bộ đều là lửa giận, họ đều đoán được trong lòng Mặc Ba Tư nghĩ gì. Hắn nhất định muốn trên lôi đài giải quyết Tiêu Sơn có khi nỡ tay giết cũng không biết chừng.
Tiêu Sơn chỉ thầm thở dài người này quả thực có suy nghĩ quá trẻ con. Nếu như là Tiêu Sơn liệu hắn có thể hay không bị giết đây câu trả lời chắc chắn là không thể nào. Mấy lão già này biết rõ ràng một luyện dược sư cao cấp đối với tộc xà nhân có ý nghĩa như thế nào. Họ tuyệt đối không thể để Tiêu Sơn xảy ra bất cứ chuyện gì.
Ánh mắt của Tiêu Sơn quét thấy đối tay của Mặc Ba Tư đang nắm chặt lại. Từng con rắn được họa trên tay hắn giống như sống lại liên tục di chuyện há ra cái miệng cực kỳ kinh tởm. Nhìn Mặc Ba Tư trên người săm nhiều hình săm như vậy quả thực khiến cho Tiêu Sơn có vài phần khó chịu đồng thời có cảm giác chán ghét. Hắn biết lần này mình không nên không được. Nếu như hắn kiếm cớ từ chối nhất định Mặc Ba Tư sẽ lấn tới làm khó đồng thời nói những lời khó nghe. Nếu đã như thế vậy thì hắn tấn tới đi. Hắn mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy! Vậy thì ta phụng bồi thống lĩnh Mặc Ba Tư một trận chiến vậy!”
Sau lưng Tiêu Sơn xuất hiện một đôi cánh chim ưng bốc ra ngọn lửa màu xanh da trời cực lớn, thân mình hắn bay vút về phía đài cao. Chiếc đuôi rắn màu đen bóng nhẫy khỏe mạnh chạm lên nền đá cứng. Hắn nhìn về phía Mặc Ba Tư mỉm cười nói: “Thống lĩnh Mặc Ba Tư đã có nhã hứng như vậy sao ta dám không theo?”
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhìn về phía Tiêu Sơn như vậy thì khuôn mặt lo lắng, trong lòng thầm mắng hắn quả thực quá lỗ mãng. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa là một nữ vương kiệt ngạo bất tuần. Nàng không chỉ có thiên phú mạnh mẽ mà trong trí tuệ nàng cũng không hề kém một chút nào. Lần nay may mắn Tiêu Sơn sẽ không phải bị luân xa chiến nhiều nhưng việc hắn tiêu hao với Mặc Ba Tư đến cuối cùng thì Hắc Độc nhất định sẽ xuất thủ giải quyết. Sao nàng không nhìn ra được mánh khóe của Hắc Độc.
Mấy lão già nhìn về phía nhau đều gật đầu một cái. Nếu như Tiêu Sơn có mệnh hệ gì xảy ra nhất định họ sẽ không làm ngơ. Họ nhất định sẽ đồng loại ra tay bảo hộ lấy tính mạng của Tiêu Sơn chắc chắn đảm bảo an toàn cho hắn. Tiêu Sơn chính là nghìn năm nay mới xuất hiện một vị luyện dược sư xuất sứ từ tộc xà nhân. Họ tuyệt đối không muốn có gì bất chắc đối với hắn. Vì có sự xuất hiện của hắn sau này phục hưng tộc xà nhân không còn là vọng tưởng. Hắn chính là hy vọng của tộc xà nhân so sánh với nữ vương Mỹ Đỗ Toa thì hiện giờ vị trí của hắn khéo còn cao hơn nàng rất nhiều lần.
Thấy được nữ vương Mỹ Đỗ Toa vì Tiêu Sơn lo lắng như thế, mấy lão già trong lòng đều xuất hiện sự vui vẻ. Mấy lão già đều nhìn về phía nhau gật đầu. Mấy vị thống lĩnh đều ngửi ra được có mùi thông đồng ở đây nhất thời nhìn về phía nhau đều đã có ý ma trong lòng.
Thấy được Tiêu Sơn bình thản đã đứng ở trên đài. Khuôn mặt Mặc Ba Tư trở nên âm trầm, hắn mở miệng nói: “Đại sư Dược Nam, ta đối với ngươi mặc dù rất có thành kiến nhưng không thể không bội phục tài năng và tư chất của ngươi. Tuy nhiên ta hy vọng ngươi một điều…” hắn dừng lại nhìn về phía Tiêu Sơn một cái thấy được Tiêu Sơn đang chăm chú lắng nghe: “Đối với luyện dược sư cao cấp như ngươi sau này sẽ không ít nữ nhân xinh đẹp vây quanh. Ngươi tại sao phải khổ sở đi cùng ta tranh dành nữ vương bệ hạ đây? Nếu lần này ta may mắn thắng được ngươi hy vọng ngươi không có tiếp tục làm phiền nữ vương bệ hạ nữa!”
Nghe thấy những lời này thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa lạnh giọng, trong giọng nói của nàng tràn ngập sát khí: “Mặc Ba Tư, ngươi quá phiền rồi! Việc của bản vương ngươi còn chưa có tư cách xen vào…”
Khóe miệng của Tiêu Sơn cười lạnh hướng về phía Mặc Ba Tư nói: “Ta không nghĩ ngươi lại nghĩ trẻ con như vậy. Ngươi nghĩ gì mà ta phải đáp ứng yêu cầu của ngươi. Ngoài ra ta chỉ muốn nói một điều mà thôi Mỹ Đỗ Toa nàng có quyền lựa chọn tình yêu cho mình. Nàng có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình. Nếu như nàng chọn ta vậy ta nhất định sẽ yêu thương nàng đến hết cuộc đời nếu như nàng chọn ngươi vậy ta sẽ chúc phúc cho nàng cùng ngươi hạnh phúc. Nếu có bản lãnh của nam nhân vậy lấy ra bản lãnh của mình mà tranh dành. Ngươi nên biết mặc dù thế giới này chính là cường giả vi tôn nhưng không phải cứ có sức mạnh sẽ giải quyết được mọi việc!”
Hắn hít hà một hơi sau đó nhìn về phía Mặc Ba Tư nói tiếp: “Ngoài ra ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu thôi Mặc Ba Tư ngươi thực sự yêu Mỹ Đỗ Toa hay sao?” Hắn lúc này gọi thẳng tên nàng mà không dùng cái tên Lung Linh kia. Hắn không muốn biết quan hệ của hai người quá sâu.
Hai hàm răng của Mặc Ba Tư cắn lại sau đó hắn quả quyết nói: “Ta… ta thực sự yêu nữ vương bệ hạ!”
“Ha…” Tiêu Sơn cười lạnh hỏi lại: “Thực sự là như vậy!?”
Nghe được nụ cười châm chọc của Tiêu Sơn thì Mặc Ba Tư giận dữ phản bác lại: “Ngươi có ý gì?”
Tiêu Sơn nhún nhún vai cười lạnh nói: “Ngươi vốn không yêu Mỹ Đỗ Toa?”
“Ta không yêu nàng?” Khóe miệng Mặc Ba Tư giật giật nhìn về phía Tiêu Sơn tràn đầy tức giận nói: “Ngươi muốn chết!”
Tiêu Sơn lạnh giọng quát, trong lời nói của hắn tràn ngập khinh bỉ: “Ngươi vốn không yêu nàng. Ngươi yêu Mỹ Đỗ Toa chẳng qua vì nàng xinh đẹp vì thân phận nàng cao quý mà thôi. Ngươi chinh phục được nàng sẽ có cảm giác thành tựu mà thôi! Ngươi không hiểu gì về nàng có tư cách gì yêu nàng. Giả sử nàng chỉ là một người bình thường đây? Nàng có dung mạo hết sức bình thường, nàng có thân phận hết sức bình thường vậy ngươi có hay không yêu Mỹ Đỗ Toa?”
Nghe được âm thanh chát chúa từ miệng Tiêu Sơn thì Mặc Ba Tư ngây ngẩn cả người. Trong phút chốc hắn lặng thinh. Tiêu Sơn cười lạnh nói: “Ta yêu thích nàng chính là bởi vì tính cách cao ngạo ương bướng của nàng. Mặt ngoài lúc nào cũng lãnh đạm của nàng. Đặc biệt khi nàng xấu hổ khiến cho ta cực kỳ yêu thích. Ta yêu chính là con người nàng mà không phải là hình dáng xinh đẹp của nàng cùng với địa vị của nàng…”
Nghe được lời này thì toàn thân nữ vương Mỹ Đỗ Toa trấn động. Thân mình của nàng không khỏi run lên. Hai má của nữ vương Mỹ Đỗ Toa trở nên ửng đỏ. Nàng cảm giác được trái tim của mình giống như nai con nhảy loạn. Nàng có cảm giác vui vẻ trong lòng. Đôi mắt xinh đẹp chớp chớp len lén nhìn về phía Tiêu Sơn thầm nghĩ: “Hắn đang hướng ta tỏ tình ư?”. Mấy lão già nhìn về phía nhau không biết đang nghĩ gì.
Mặt mũi Mặc Ba Tư trở nên xam xịt, hắn cúi đầu lẩm bẩm nói: “Ta thực sự không yêu nữ vương Mỹ Đỗ Toa? Ta yêu nàng chẳng qua nàng xinh đẹp cùng với địa vị cao quý thôi sao!”
“Hà…” Tiêu Sơn thở dài một hơi sau đó nói: “Đến đây đi! Chúng ta đánh một trận quyết định hôm nay ai sẽ là người cùng nàng ăn bữa cơm này. Nếu sau trận đấu này ngươi vẫn khẳng định mình yêu Mỹ Đỗ Toa vậy đến đây đi cùng ta tranh dành. Nếu ngươi là một nam tử hán đại trượng phu vậy ngươi hãy đánh với ta một trận đi!”
Lời nói của Tiêu Sơn hoàn toàn chiếm được hảo cảm của mọi người. Hắn cũng không ngờ mình lại có thể nói ra được những lời buồn nôn như vậy. Quả thực hắn hiện giờ cũng đang nghi ngờ liệu có phải những lời này của hắn do chính hắn nói ra hay không. Toàn trường hoàn toàn lâm vào im lặng bởi những lời này của hắn.
/405
|