Sao tự nhiên tôi và anh ta lại thành bạn bè thế này? Sao tôi lại đồng ý cuối tuần đến trường bắn với anh ta chứ? Không phải tôi đã quyết là sẽ không gặp anh ta nữa sao? Hạ Trường Ninh quả là lợi hại.
0o0
Tôi tức giận vào nhà, trước khi vào cửa còn hít thật sâu. Tôi cảm thấy khó chịu trong người, chả nhẽ sau này tôi phải dựa vào việc đi xem mặt để giải quyết chuyện cá nhân hay sao? Tên đầu tiên là Hạ Trường Ninh mặt dày, vậy người tiếp theo sẽ là ai? Lẽ nào tôi chỉ có thể chọn một người “kém trên hơn dưới” trong những người đi xem mặt này để giải quyết cho xong việc này sao?
Tôi vô cùng hy vọng sẽ có một tình yêu lãng mạn đẹp như mơ khiến tôi tim đập chân run xuất hiện. Người yêu đẹp trai, vừa dịu dàng vừa quan tâm lại thấu hiểu tâm tình, có thể nấu nướng thì càng tuyệt… Nằm mơ! Tổng kết xong một hồi tôi mới vào nhà.
Bố mẹ tôi lập cập bước xuống từ trên ghế sofa. Mẹ tôi sầm mặt lại nói: “Phúc Sinh, sao mà về muộn thế hả? Không phải đã dặn về nhà trước chín giờ ba mươi phút sao? Gọi điện thoại thì không nghe!”.
Câu này mẹ nên nói với tên lưu manh kia mới đúng! Ba lô của tôi bị người ta ném lên đùi anh ta, tôi nghe làm sao được chứ! Tức giận đầy mình!
Tôi ngồi vào ghế rồi kể lại hết chuyện cho bố mẹ nghe, tôi kể vô cùng ấm ức, vô cùng chán nản… nhưng chuyện chán nản hơn đã xảy ra.
“Phúc Sinh à, bố thấy Hạ Trường Ninh cũng thích con đấy, mới gặp lần đầu mà đã xác định quan hệ rồi, được lắm!”.
“Nhìn ông vui chưa kìa, Phúc Sinh nhà ta sinh ra đã có phúc rồi, hôm Phúc Sinh ra đời là hôm tôi nhận được thông báo chuyển từ giáo viên hợp đồng vào biên chế. Giống như Phúc Sinh nhà ta, ngoan ngoãn, thuần khiết, vốn đã khó tìm rồi, chả nhẽ Hạ Trường Ninh lại không để ý đến nó?”. Mẹ tôi nháy mắt với bố và nói.
Tôi tròn miệng trợn mắt.
Không, không, đây không phải là điều tôi muốn thấy. Lẽ nào bố tôi không tức giận đến mức lấy điện thoại mắng dì tôi mấy câu vì tội giới thiệu lung tung sao? Chả nhẽ bố tôi lại không nên mắng cho cái tên Hạ Trường Ninh mặt dày kia mấy câu?
Bỗng chốc trong tôi có cảm giác đau đớn vì bị bỏ rơi, sự việc đến nước này chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi. Tôi hắng giọng rồi nghiêm túc nói với bố mẹ: “Con đã lớn rồi, những vấn đề cá nhân con tự biết phải giải quyết thế nào. Con không thích Hạ Trường Ninh. Còn nữa, nói với dì là đừng tiết lộ công việc của con cho Hạ Trường Ninh nữa. Con mới đi dạy, anh ta đến tìm con sẽ có ảnh hưởng không tốt”.
Tôi nói xong đi về phòng đóng cửa đi ngủ ngay lập tức mà không thèm nhìn thái độ kinh ngạc của bố mẹ tôi lấy một cái. Tôi lớn thế này rồi mà đây là lần đầu tiên ăn nói với bố mẹ như thế. Đêm nay liệu họ có ngủ không ngon như tôi không?
Tôi trằn trọc mãi trên giường, cảm giác ấm ức vẫn sục sôi trong lòng. Sự đả kích mà Hạ Trường Ninh và năm mươi ba người bạn của anh ta gây ra cho tôi quá lớn. Người so với người thật tức quá, rõ ràng là lực lượng không cân xứng. Tất cả đều nói tốt cho anh ta, tất cả đều đứng về phía anh ta, tôi có thể không tức giận được sao?
Có lẽ, tôi cũng nên hận bản thân mình đã không đủ dũng cảm mà dứt khoát ra đi trước mặt bao nhiêu người như thế. Bây giờ cố gắng hồi tưởng lại, nếu làm lại lần nữa tôi nhất định sẽ nhấc mông về ngay. Đáng tiếc ông trời không cho tôi cơ hội này, tôi chỉ còn cách một mình trốn trong phòng ôm hận.
Tôi gọi điện cho cô bạn thân cấp ba – Mai Tử: “Hôm nay tớ đi xem mặt rồi, đối tượng là một tên lưu manh”.
“Hả? Trời ơi, lại là lưu manh ư!”.
Câu này của Mai Tử khiến tôi bình tĩnh hơn nhiều, nguôi giận hơn nhiều. Tri kỷ có khác! Tôi nghiến răng nói: “Hai người hẹn hò nhau xem mặt thế mà anh ta gọi tới năm mươi ba người tùy tùng!”.
“Cái gì? Sao lắm thế? Anh ta bị bệnh à?”.
Lại thoải mái thêm chút nữa, tôi tiếp tục: “Mẹ tớ quy định về nhà trước chín giờ ba mươi phút, anh ta dềnh dàng đến mười giờ ba mươi phút mới đưa tớ về. Lúc trước tớ đòi về thì anh ta lại bảo phục vụ quán trà bật bài Về nhà. Tớ phải nghe hết đấy! Mai Tử, thế mà tớ phải nghe hết đấy!”. Tôi vô cùng đau đớn vì hành động mất mặt của mình.
“Trời ạ, rõ ràng là anh ta không muốn cho cậu như ý mà. Anh ta cố ý đấy!”.
Haizz! Mai Tử nói một thôi một hồi rồi đưa ra kết luận: Tôi bị anh ta chơi đểu. Rõ ràng là Hạ Trường Ninh chơi tôi. Có đáng không? Không muốn xem mặt thì cũng không cần chơi tôi chứ! Tôi với anh ta mới gặp nhau lần đầu tiên! Anh ta, anh ta chắc chắn là một tên lưu manh. Cái tên lưu manh dám trêu đùa một cô gái như tôi!
Tôi chợt nhớ ra anh ta nói ngày mai tới đón tôi lúc tan ca. Tôi phải báo thù! Tôi phải cho anh ta biết rõ rằng tôi coi thường anh ta! Bảo cho anh ta biết mau biến khỏi tầm mắt của tôi!
Sáng sớm khi đang ăn cháo mẹ tôi nói: “Phúc Sinh à, nếu con thực sự không thích Hạ Trường Ninh, bố mẹ cũng không ép con, bây giờ không còn kiểu tự ý quyết định hộ con cái nữa rồi”.
Nghe giọng điệu của mẹ tôi có chút tiếc nuối.
Tôi lau miệng rồi kiên định nói với mẹ: “Con thực sự không thích anh ta”.
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu rồi hỏi: “Phúc Sinh, sao mẹ cảm thấy đi làm rồi con trở thành người khác hoàn toàn thế nhỉ?”.
Bỗng chốc tôi có cảm giác mình như quả bóng bị xì hơi. Không phải tôi biến thành một người khác, chỉ là từ trước đến giờ tôi hiếm khi có ý kiến trái ngược với họ. Thế nhưng đây là việc cả đời tôi, tôi nhất định không thể bó buộc đời mình với cái tên lưu manh kia được.
“Mẹ, con lớn rồi, cũng đã đi làm rồi, con không còn là trẻ con nữa”.
“Mẹ biết, nhưng xã hội phức tạp lắm, con mới đi làm được mấy ngày chứ? Nghe mẹ không sai được đâu con, Hạ Trường Ninh có điều kiện đầy đủ, con cứ thử suy nghĩ lại xem? Mẹ không hại con đâu, dì con cũng không hại con đâu”.
“Con không có cảm giác”.
“Haizz, đám người trẻ tuổi như các con gọi cái gì là cảm giác chứ? Mẹ với bố đây lấy nhau kiểu đấy, không phải hạnh phúc đến bây giờ sao?”.
Được, tôi biết ngay là mẹ tôi sẽ nói thế.
Năm đó là ông nội tôi đích thân đến nhà bà ngoại tôi hỏi cưới, bà tôi nhìn ảnh bố tôi một cái là đồng ý ngay mà không hỏi ý mẹ tôi thế nào. Đúng là hôn nhân thời bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Nhưng mà số mẹ tôi may, bố tôi không phải lưu manh, bố tôi là một chính nhân quân tử rất yêu mẹ tôi.
Nhìn ánh mắt mẹ tôi quyết định tìm cách: “Nói chung là không thể nhìn thấy một cái cây gãy cổ là vội vàng dựng lên ngay được? Mẹ, hay là con đi xem mặt vài lần nữa, có gì còn lựa chọn?”.
Câu này mẹ tôi nghe thích lắm, bản thân bà cũng muốn con gái yêu của mình chọn trăm người lấy một người, nên cười hớn hở và khen tôi đã lớn thật rồi.
Trước khi đến trường lên lớp, mẹ còn dặn thêm một câu: “Nếu thực sự không thích người ta thì con cũng nên ăn nói cẩn thận với Hạ Trường Ninh, đừng khiến cho quan hệ thêm căng thẳng. Nhà người ta cũng có tiếng có tăm ở thành phố này, chồng dì muốn chuyển việc cũng còn phải nhờ người ta”.
Tôi gật đầu đồng ý.
Bất cứ cuộc xem mặt nào nếu một bên không hài lòng thì có thể không liên lạc nữa, hoặc nhờ người mai mối nói lại ý với người ta. Tôi là loại thứ ba, tôi phải tự mình đi nói với Hạ Trường Ninh đang đứng ở cổng trường.
Tôi phải nói thẳng với anh ta: “Tổng giám đốc Hạ, chúng ta không hợp nhau, thôi nhé”.
Tôi thấy câu này chẳng có gì sai cả. Quyết đoán ngay tức thì, không lôi thôi sau này, không có gì mờ ám. Thế là tôi ưỡn ngực ngẩng đầu đi ra ngoài cổng.
Hôm nay Hạ Trường Ninh không đóng bộ complet nữa mà đã đổi sang quần áo đơn giản và thoải mái hơn. Đứng cạnh anh ta tôi mới phát hiện ra ít nhất anh ta cũng phải cao một mét bảy mươi tám, đối với tôi mà nói chiều cao này đủ khiến tôi ngước nhìn rồi. Anh ta cắt đầu đinh nhìn rất mát mẻ, bây giờ tôi mới nhìn kỹ, Hạ Trường Ninh không đặc biệt đẹp trai nhưng trông cũng sáng sủa, ưa nhìn. Đáng tiếc, tôi đã hiểu ra rằng anh ta vốn là một tên lưu manh từ trong máu.
Tôi định thần lại đi về phía anh ta và gọi: “Tổng giám đốc Hạ”.
Anh ta quay lại cười nói: “Tổng giám đốc gì chứ, em đâu phải nhân viên của anh. Hay là đến công ty anh làm đi?”.
Suýt nữa thì tôi mắc nghẹn. Tình hình không ổn, tối qua anh ta nói không nhiều, nhưng câu đầu tiên trong ngày hôm nay đã độc địa như vậy. Tôi cười trừ, không biết phải trả lời câu hỏi trên thế nào nữa.
“Ừ, hôm nay ra dáng giáo viên đấy!”. Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới với vẻ hài lòng.
Tôi sợ bản thân mình quá nhỏ bé, không chịu đựng được nên mặc bộ váy áo nghiêm chỉnh một chút. Chẳng ai lại ra tay đánh kẻ đang cười, anh ta khen như thế bỗng dưng sự tức giận và sức chiến đấu trong tôi tan biến hết. Sự khó chịu trong lòng tôi đành lên tiếng: “Cũng tạm được”. Nhớ ra mục đích ngày hôm nay, tôi vội nói: “Hôm qua anh giới thiệu với bạn bè anh như thế không được, tôi…”.
Tôi còn chưa kịp thốt lên câu “Chúng ta không hợp nhau” thì anh ta đã vội ngắt lời tôi: “Do anh đường đột quá, sau này sẽ không thế nữa”.
Tôi tạm thời như trút được gánh nặng. Anh ta cũng thông minh đấy, tôi chưa kịp nói mà đã hiểu ý tôi rồi. Như thế này cũng tốt, đỡ phải sượng sùng nói với anh ta: “Tôi không thích anh”. Cây sợ xước vỏ người sợ mất mặt, mọi người cứ thế này cho dễ sống.
“Bạn anh hôm nay khai trương một cửa hàng ở phố này, bảo anh đến góp vui, mình đi đi”.
Theo hướng anh ta chỉ, tôi thấy đúng là có một cửa hàng quần áo mới khai trương hôm nay cách đây không xa lắm, bên ngoài cửa đặt rất nhiều lẵng hoa. Hạ Trường Ninh đã nói thế đương nhiên tôi cũng ngại từ chối, đằng nào cũng chỉ vài bước là tới, đến nơi chào hỏi nói câu “chúc mừng” là xong. Chỉ cần không lật mặt với anh ta thì sau này cũng chẳng có liên can gì cả.
Tôi nghĩ rất đơn giản nhưng thực tế đã chứng minh, tôi hoàn toàn sai lầm.
Bước vào cửa hàng, Hạ Trường Ninh và chủ cửa hàng hỏi thăm nhau nhiệt tình, tôi tùy ý ngắm vài bộ quần áo treo trên mắc, chỉ đợi anh ta nói xong là đi về.
“Phúc Sinh, lại đây anh giới thiệu”.
Tôi sững người lại, không phải anh ta lại định giới thiệu tôi là bạn gái đấy chứ?
“Đây là anh Vương, ông chủ cửa hàng. Còn đây là Phúc Sinh bạn tôi”.
Bỏ bớt đi chữ “gái”, tâm trạng tôi thấy thoải mái hẳn, tôi vui vẻ chào hỏi anh Vương.
“Phúc Sinh, em đi chọn quần áo đi”. Hạ Trường Ninh nói.
Tôi lắc đầu: “Tôi không mua quần áo”.
Anh ta hạ thấp giọng giải thích: “Cửa hàng này bán đồ nữ, anh mua năm nghìn tệ để cổ vũ. Em cứ chọn thoải mái đi, coi như giúp anh việc này”.
Tôi hiểu ý anh ta, liền hỏi: “Mẹ anh mặc số bao nhiêu? Hoặc bạn anh cũng được?”.
Hạ Trường Ninh cười và nói: “Mẹ anh không mặc được mấy kiểu này đâu, em chọn số bé thôi”.
Tôi bất giác đỏ bừng mặt. Cửa hàng này bán toàn đồ cho giới trẻ. Anh ta thuận tay vơ lấy mấy bộ rồi đưa cho tôi ra hiệu vào phòng thử đồ, tôi bước vào đó một cách tự nhiên. Vừa thay đồ vừa nghĩ lại chuyện này. Hạ Trường Ninh đến ủng hộ bạn, cần bỏ ra năm nghìn tệ mua quần áo trong cửa hàng. Bởi vì là đồ nữ, anh ta lại muốn mua số nhỏ, vì thế cần tôi giúp anh ta thử đồ…
“Thưa cô, cô thử đồ xong chưa ạ?”. Nhân viên phòng thử đồ hỏi tôi.
Tôi vẫn nghĩ chưa ra câu hỏi này thì đã bị nhân viên hối thúc, hôm nay khai trương nên cửa hàng có nhiều người đến mua ủng hộ, nói chung cứ chiếm dụng phòng thay đồ lâu thế này cũng không tốt nên tôi vội vàng thay đồ rồi ra ngoài.
“Oa, chị dâu mặc bộ này đẹp thế!”.
Câu này như một đòn giáng vào đầu tôi, nghe thấy hai từ “chị dâu” là tôi cảm thấy khó thở.
“Tôi không phải là…”.
“Phúc Sinh mặt mỏng lắm, đừng đùa linh tinh”. Hạ Trường Ninh cười hi hi giải thích với anh bạn.
Anh ta nói không sai, nhưng sao tôi cứ có cảm giác như “lạy ông tôi ở bụi này” thế nhỉ?
Trong mắt Hạ Trường Ninh hiện lên đầy vẻ cười cợt, anh ta thỏa mãn nhìn tôi, bất giác tôi hận bản thân mình sao ngu ngốc thế. Anh ta có thể tùy ý mua năm nghìn tệ tiền quần áo rồi tặng những cô gái mà anh ta quen là được rồi, tại sao lại cần tôi thử chứ?
Tôi tức tốc quay lại phòng thử đồ mặc lại quần áo của mình. Lúc quay ra đã thấy Hạ Trường Ninh lỉnh kỉnh mấy túi ở tay, thân mật nói chuyện với ông chủ Vương.
Thấy tôi đi ra anh ta vội vỗ vai tạm biệt ông chủ Vương.
“Tôi về nhà đây”. Tôi cũng chào anh ta.
“Để anh đưa em về”. Hạ Trường Ninh cười.
“Không cần đâu, nhà tôi cách trường không xa lắm”.
“Đằng nào anh cũng đang rảnh, để anh đi về cùng em”.
Tôi có thể nói gì bây giờ? Đành đi cùng anh ta về nhà vậy.
Con đường bình thường chỉ đi mười phút vậy mà hôm nay sao mà dài thế. Bên đường có vô số cửa hàng quần áo, đồ da, thủ công mỹ nghệ. Hôm nay Hạ Trường Ninh vô cùng rảnh rỗi, qua mỗi cửa hàng anh ta đều muốn vào xem. Tôi đi vào theo anh ta, nghe anh ta giới thiệu với chủ quán: “Phúc Sinh bạn tớ, đây là…”.
Mặc dù đã bỏ đi chữ “gái” nhưng những người quen, bạn bè của anh ta vẫn nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ mờ ám.
Thấy cửa hàng tiếp theo tôi không có ý bước vào nữa. Anh ta chuẩn bị bước vào thì tôi nói: “Anh cứ từ từ mà xem, tôi về trước đây”.
Hạ Trường Ninh cũng không bước vào các cửa hàng nữa, có điều đi qua mỗi cửa hàng anh ta đều chào hỏi chủ cửa hàng, chủ cửa hàng liền chạy ra ngoài nói chuyện với anh ta, anh ta lại lặp lại màn giới thiệu hết lần này đến lần khác, ánh mắt mờ ám lại nhìn lên người tôi. Tôi bắt đầu hối hận tại sao mình lại đi bộ về nhà cơ chứ! Lại còn đồng ý để anh ta đưa tôi về. Thực sự là tự nhặt đá giáng vào chân mình rồi.
Tôi nghi ngờ anh ta là dân xã hội đen thu tiền bảo kê, vì thế mới có thể quen biết nhiều chủ cửa hàng ở con phố này như thế được chứ.
Cuối cùng không nhịn được tôi lên tiếng hỏi: “Anh quen hết à?”.
Anh ta cười thành tiếng và nói: “Không quen thì chào hỏi làm gì?”.
Tôi ngu! Tôi ngu được chưa?
“Có nơi là do công ty anh lắp đặt camera cho, có nơi là bạn của bạn, chơi lâu thì thành bạn bè hết. Em trai anh làm ở đồn công an gần đây nên anh thường xuyên đến!”. Anh ta giải thích một lượt.
Tôi chẳng nói gì cả, đến cửa nhà, tôi mới nhẹ nhõm nói tạm biệt anh ta, ý là sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.
Anh ta gọi tôi lại và nói: “Phúc Sinh, dù chúng ta mới gặp nhau hai lần, nhưng cũng tính là bạn bè, đúng không?”.
Bạn bè? Tôi có thể cứng rắn mà nói: “Hạ Trường Ninh, chúng ta không phải bạn bè” sao? Sáng sớm đi mẹ tôi đã dặn đừng để mối quan hệ này căng thẳng quá, bạn bè cũng có nhiều loại, chúng tôi là loại “bạn bè” sẽ không gặp lại nhau nữa! Tôi gật gật đầu một cách vô trách nhiệm.
Ai mà biết được cái gật đầu này lại trúng chiêu của anh ta.
Hạ Trường Ninh cười khà khà nói: “Cuối tuần rỗi không? Bạn anh rủ đến trường bắn chơi?”.
“Tôi phải lên lớp, không rỗi”. Tôi cứ nghĩ trả lời thế này là xong chuyện rồi.
Anh ta còn cười tươi hơn nữa: “Chúng ta đến câu lạc bộ ăn cơm tối rồi bắn mấy phát, không ảnh hưởng đến giờ lên lớp ban ngày của em đâu”.
“Tối mẹ tôi…”.
“Chắc chắn sẽ đưa em về trước chín giờ ba mươi phút, không giống như hôm qua đâu. Hôm qua đúng thực là bạn bè anh nói chuyện nhiều nên không đi về sớm được”.
Tôi còn có thể nói gì được nữa sao, chỉ còn cách gật đầu. Trước mặt Hạ Trường Ninh tôi sắp biến thành con gà mổ thóc rồi.
Anh ta thuận tay đưa túi đồ cho tôi và nói: “Của em”.
“Tôi không cần”. Tôi biết ngay là sẽ thế mà. Định chơi trò viên đạn bọc đường sao, tôi thừa hiểu anh ta định làm gì.
“Đằng nào cũng mua rồi, toàn mua số của em, không mặc thì lãng phí. Những cô bạn gái anh quen không ai gầy như em cả. Đều là bạn bè, đừng như người ngoài thế chứ!”. Anh ta nói vô cùng tự nhiên.
Làm sao tôi có thể mắc lừa anh ta được chứ, tôi cười nói: “Vậy cứ để nó lãng phí đi”.
Hạ Trường Ninh sững lại, anh ta cũng không ép tôi nhận, đành cầm lấy túi đồ rồi nói “tạm biệt” và đi luôn.
Về đến nhà tôi vẫn không thể hiểu được vì sao đột nhiên tôi lại thành bạn bè với anh ta? Sao tôi lại đồng ý cuối tuần này tới trường bắn với anh ta chứ? Chẳng phải tôi đã quyết sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa sao? Hạ Trường Ninh quả là lợi hại. Cuối tuần tôi không thể đi được, tuyệt đối không thể.
0o0
Tôi tức giận vào nhà, trước khi vào cửa còn hít thật sâu. Tôi cảm thấy khó chịu trong người, chả nhẽ sau này tôi phải dựa vào việc đi xem mặt để giải quyết chuyện cá nhân hay sao? Tên đầu tiên là Hạ Trường Ninh mặt dày, vậy người tiếp theo sẽ là ai? Lẽ nào tôi chỉ có thể chọn một người “kém trên hơn dưới” trong những người đi xem mặt này để giải quyết cho xong việc này sao?
Tôi vô cùng hy vọng sẽ có một tình yêu lãng mạn đẹp như mơ khiến tôi tim đập chân run xuất hiện. Người yêu đẹp trai, vừa dịu dàng vừa quan tâm lại thấu hiểu tâm tình, có thể nấu nướng thì càng tuyệt… Nằm mơ! Tổng kết xong một hồi tôi mới vào nhà.
Bố mẹ tôi lập cập bước xuống từ trên ghế sofa. Mẹ tôi sầm mặt lại nói: “Phúc Sinh, sao mà về muộn thế hả? Không phải đã dặn về nhà trước chín giờ ba mươi phút sao? Gọi điện thoại thì không nghe!”.
Câu này mẹ nên nói với tên lưu manh kia mới đúng! Ba lô của tôi bị người ta ném lên đùi anh ta, tôi nghe làm sao được chứ! Tức giận đầy mình!
Tôi ngồi vào ghế rồi kể lại hết chuyện cho bố mẹ nghe, tôi kể vô cùng ấm ức, vô cùng chán nản… nhưng chuyện chán nản hơn đã xảy ra.
“Phúc Sinh à, bố thấy Hạ Trường Ninh cũng thích con đấy, mới gặp lần đầu mà đã xác định quan hệ rồi, được lắm!”.
“Nhìn ông vui chưa kìa, Phúc Sinh nhà ta sinh ra đã có phúc rồi, hôm Phúc Sinh ra đời là hôm tôi nhận được thông báo chuyển từ giáo viên hợp đồng vào biên chế. Giống như Phúc Sinh nhà ta, ngoan ngoãn, thuần khiết, vốn đã khó tìm rồi, chả nhẽ Hạ Trường Ninh lại không để ý đến nó?”. Mẹ tôi nháy mắt với bố và nói.
Tôi tròn miệng trợn mắt.
Không, không, đây không phải là điều tôi muốn thấy. Lẽ nào bố tôi không tức giận đến mức lấy điện thoại mắng dì tôi mấy câu vì tội giới thiệu lung tung sao? Chả nhẽ bố tôi lại không nên mắng cho cái tên Hạ Trường Ninh mặt dày kia mấy câu?
Bỗng chốc trong tôi có cảm giác đau đớn vì bị bỏ rơi, sự việc đến nước này chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi. Tôi hắng giọng rồi nghiêm túc nói với bố mẹ: “Con đã lớn rồi, những vấn đề cá nhân con tự biết phải giải quyết thế nào. Con không thích Hạ Trường Ninh. Còn nữa, nói với dì là đừng tiết lộ công việc của con cho Hạ Trường Ninh nữa. Con mới đi dạy, anh ta đến tìm con sẽ có ảnh hưởng không tốt”.
Tôi nói xong đi về phòng đóng cửa đi ngủ ngay lập tức mà không thèm nhìn thái độ kinh ngạc của bố mẹ tôi lấy một cái. Tôi lớn thế này rồi mà đây là lần đầu tiên ăn nói với bố mẹ như thế. Đêm nay liệu họ có ngủ không ngon như tôi không?
Tôi trằn trọc mãi trên giường, cảm giác ấm ức vẫn sục sôi trong lòng. Sự đả kích mà Hạ Trường Ninh và năm mươi ba người bạn của anh ta gây ra cho tôi quá lớn. Người so với người thật tức quá, rõ ràng là lực lượng không cân xứng. Tất cả đều nói tốt cho anh ta, tất cả đều đứng về phía anh ta, tôi có thể không tức giận được sao?
Có lẽ, tôi cũng nên hận bản thân mình đã không đủ dũng cảm mà dứt khoát ra đi trước mặt bao nhiêu người như thế. Bây giờ cố gắng hồi tưởng lại, nếu làm lại lần nữa tôi nhất định sẽ nhấc mông về ngay. Đáng tiếc ông trời không cho tôi cơ hội này, tôi chỉ còn cách một mình trốn trong phòng ôm hận.
Tôi gọi điện cho cô bạn thân cấp ba – Mai Tử: “Hôm nay tớ đi xem mặt rồi, đối tượng là một tên lưu manh”.
“Hả? Trời ơi, lại là lưu manh ư!”.
Câu này của Mai Tử khiến tôi bình tĩnh hơn nhiều, nguôi giận hơn nhiều. Tri kỷ có khác! Tôi nghiến răng nói: “Hai người hẹn hò nhau xem mặt thế mà anh ta gọi tới năm mươi ba người tùy tùng!”.
“Cái gì? Sao lắm thế? Anh ta bị bệnh à?”.
Lại thoải mái thêm chút nữa, tôi tiếp tục: “Mẹ tớ quy định về nhà trước chín giờ ba mươi phút, anh ta dềnh dàng đến mười giờ ba mươi phút mới đưa tớ về. Lúc trước tớ đòi về thì anh ta lại bảo phục vụ quán trà bật bài Về nhà. Tớ phải nghe hết đấy! Mai Tử, thế mà tớ phải nghe hết đấy!”. Tôi vô cùng đau đớn vì hành động mất mặt của mình.
“Trời ạ, rõ ràng là anh ta không muốn cho cậu như ý mà. Anh ta cố ý đấy!”.
Haizz! Mai Tử nói một thôi một hồi rồi đưa ra kết luận: Tôi bị anh ta chơi đểu. Rõ ràng là Hạ Trường Ninh chơi tôi. Có đáng không? Không muốn xem mặt thì cũng không cần chơi tôi chứ! Tôi với anh ta mới gặp nhau lần đầu tiên! Anh ta, anh ta chắc chắn là một tên lưu manh. Cái tên lưu manh dám trêu đùa một cô gái như tôi!
Tôi chợt nhớ ra anh ta nói ngày mai tới đón tôi lúc tan ca. Tôi phải báo thù! Tôi phải cho anh ta biết rõ rằng tôi coi thường anh ta! Bảo cho anh ta biết mau biến khỏi tầm mắt của tôi!
Sáng sớm khi đang ăn cháo mẹ tôi nói: “Phúc Sinh à, nếu con thực sự không thích Hạ Trường Ninh, bố mẹ cũng không ép con, bây giờ không còn kiểu tự ý quyết định hộ con cái nữa rồi”.
Nghe giọng điệu của mẹ tôi có chút tiếc nuối.
Tôi lau miệng rồi kiên định nói với mẹ: “Con thực sự không thích anh ta”.
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu rồi hỏi: “Phúc Sinh, sao mẹ cảm thấy đi làm rồi con trở thành người khác hoàn toàn thế nhỉ?”.
Bỗng chốc tôi có cảm giác mình như quả bóng bị xì hơi. Không phải tôi biến thành một người khác, chỉ là từ trước đến giờ tôi hiếm khi có ý kiến trái ngược với họ. Thế nhưng đây là việc cả đời tôi, tôi nhất định không thể bó buộc đời mình với cái tên lưu manh kia được.
“Mẹ, con lớn rồi, cũng đã đi làm rồi, con không còn là trẻ con nữa”.
“Mẹ biết, nhưng xã hội phức tạp lắm, con mới đi làm được mấy ngày chứ? Nghe mẹ không sai được đâu con, Hạ Trường Ninh có điều kiện đầy đủ, con cứ thử suy nghĩ lại xem? Mẹ không hại con đâu, dì con cũng không hại con đâu”.
“Con không có cảm giác”.
“Haizz, đám người trẻ tuổi như các con gọi cái gì là cảm giác chứ? Mẹ với bố đây lấy nhau kiểu đấy, không phải hạnh phúc đến bây giờ sao?”.
Được, tôi biết ngay là mẹ tôi sẽ nói thế.
Năm đó là ông nội tôi đích thân đến nhà bà ngoại tôi hỏi cưới, bà tôi nhìn ảnh bố tôi một cái là đồng ý ngay mà không hỏi ý mẹ tôi thế nào. Đúng là hôn nhân thời bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Nhưng mà số mẹ tôi may, bố tôi không phải lưu manh, bố tôi là một chính nhân quân tử rất yêu mẹ tôi.
Nhìn ánh mắt mẹ tôi quyết định tìm cách: “Nói chung là không thể nhìn thấy một cái cây gãy cổ là vội vàng dựng lên ngay được? Mẹ, hay là con đi xem mặt vài lần nữa, có gì còn lựa chọn?”.
Câu này mẹ tôi nghe thích lắm, bản thân bà cũng muốn con gái yêu của mình chọn trăm người lấy một người, nên cười hớn hở và khen tôi đã lớn thật rồi.
Trước khi đến trường lên lớp, mẹ còn dặn thêm một câu: “Nếu thực sự không thích người ta thì con cũng nên ăn nói cẩn thận với Hạ Trường Ninh, đừng khiến cho quan hệ thêm căng thẳng. Nhà người ta cũng có tiếng có tăm ở thành phố này, chồng dì muốn chuyển việc cũng còn phải nhờ người ta”.
Tôi gật đầu đồng ý.
Bất cứ cuộc xem mặt nào nếu một bên không hài lòng thì có thể không liên lạc nữa, hoặc nhờ người mai mối nói lại ý với người ta. Tôi là loại thứ ba, tôi phải tự mình đi nói với Hạ Trường Ninh đang đứng ở cổng trường.
Tôi phải nói thẳng với anh ta: “Tổng giám đốc Hạ, chúng ta không hợp nhau, thôi nhé”.
Tôi thấy câu này chẳng có gì sai cả. Quyết đoán ngay tức thì, không lôi thôi sau này, không có gì mờ ám. Thế là tôi ưỡn ngực ngẩng đầu đi ra ngoài cổng.
Hôm nay Hạ Trường Ninh không đóng bộ complet nữa mà đã đổi sang quần áo đơn giản và thoải mái hơn. Đứng cạnh anh ta tôi mới phát hiện ra ít nhất anh ta cũng phải cao một mét bảy mươi tám, đối với tôi mà nói chiều cao này đủ khiến tôi ngước nhìn rồi. Anh ta cắt đầu đinh nhìn rất mát mẻ, bây giờ tôi mới nhìn kỹ, Hạ Trường Ninh không đặc biệt đẹp trai nhưng trông cũng sáng sủa, ưa nhìn. Đáng tiếc, tôi đã hiểu ra rằng anh ta vốn là một tên lưu manh từ trong máu.
Tôi định thần lại đi về phía anh ta và gọi: “Tổng giám đốc Hạ”.
Anh ta quay lại cười nói: “Tổng giám đốc gì chứ, em đâu phải nhân viên của anh. Hay là đến công ty anh làm đi?”.
Suýt nữa thì tôi mắc nghẹn. Tình hình không ổn, tối qua anh ta nói không nhiều, nhưng câu đầu tiên trong ngày hôm nay đã độc địa như vậy. Tôi cười trừ, không biết phải trả lời câu hỏi trên thế nào nữa.
“Ừ, hôm nay ra dáng giáo viên đấy!”. Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới với vẻ hài lòng.
Tôi sợ bản thân mình quá nhỏ bé, không chịu đựng được nên mặc bộ váy áo nghiêm chỉnh một chút. Chẳng ai lại ra tay đánh kẻ đang cười, anh ta khen như thế bỗng dưng sự tức giận và sức chiến đấu trong tôi tan biến hết. Sự khó chịu trong lòng tôi đành lên tiếng: “Cũng tạm được”. Nhớ ra mục đích ngày hôm nay, tôi vội nói: “Hôm qua anh giới thiệu với bạn bè anh như thế không được, tôi…”.
Tôi còn chưa kịp thốt lên câu “Chúng ta không hợp nhau” thì anh ta đã vội ngắt lời tôi: “Do anh đường đột quá, sau này sẽ không thế nữa”.
Tôi tạm thời như trút được gánh nặng. Anh ta cũng thông minh đấy, tôi chưa kịp nói mà đã hiểu ý tôi rồi. Như thế này cũng tốt, đỡ phải sượng sùng nói với anh ta: “Tôi không thích anh”. Cây sợ xước vỏ người sợ mất mặt, mọi người cứ thế này cho dễ sống.
“Bạn anh hôm nay khai trương một cửa hàng ở phố này, bảo anh đến góp vui, mình đi đi”.
Theo hướng anh ta chỉ, tôi thấy đúng là có một cửa hàng quần áo mới khai trương hôm nay cách đây không xa lắm, bên ngoài cửa đặt rất nhiều lẵng hoa. Hạ Trường Ninh đã nói thế đương nhiên tôi cũng ngại từ chối, đằng nào cũng chỉ vài bước là tới, đến nơi chào hỏi nói câu “chúc mừng” là xong. Chỉ cần không lật mặt với anh ta thì sau này cũng chẳng có liên can gì cả.
Tôi nghĩ rất đơn giản nhưng thực tế đã chứng minh, tôi hoàn toàn sai lầm.
Bước vào cửa hàng, Hạ Trường Ninh và chủ cửa hàng hỏi thăm nhau nhiệt tình, tôi tùy ý ngắm vài bộ quần áo treo trên mắc, chỉ đợi anh ta nói xong là đi về.
“Phúc Sinh, lại đây anh giới thiệu”.
Tôi sững người lại, không phải anh ta lại định giới thiệu tôi là bạn gái đấy chứ?
“Đây là anh Vương, ông chủ cửa hàng. Còn đây là Phúc Sinh bạn tôi”.
Bỏ bớt đi chữ “gái”, tâm trạng tôi thấy thoải mái hẳn, tôi vui vẻ chào hỏi anh Vương.
“Phúc Sinh, em đi chọn quần áo đi”. Hạ Trường Ninh nói.
Tôi lắc đầu: “Tôi không mua quần áo”.
Anh ta hạ thấp giọng giải thích: “Cửa hàng này bán đồ nữ, anh mua năm nghìn tệ để cổ vũ. Em cứ chọn thoải mái đi, coi như giúp anh việc này”.
Tôi hiểu ý anh ta, liền hỏi: “Mẹ anh mặc số bao nhiêu? Hoặc bạn anh cũng được?”.
Hạ Trường Ninh cười và nói: “Mẹ anh không mặc được mấy kiểu này đâu, em chọn số bé thôi”.
Tôi bất giác đỏ bừng mặt. Cửa hàng này bán toàn đồ cho giới trẻ. Anh ta thuận tay vơ lấy mấy bộ rồi đưa cho tôi ra hiệu vào phòng thử đồ, tôi bước vào đó một cách tự nhiên. Vừa thay đồ vừa nghĩ lại chuyện này. Hạ Trường Ninh đến ủng hộ bạn, cần bỏ ra năm nghìn tệ mua quần áo trong cửa hàng. Bởi vì là đồ nữ, anh ta lại muốn mua số nhỏ, vì thế cần tôi giúp anh ta thử đồ…
“Thưa cô, cô thử đồ xong chưa ạ?”. Nhân viên phòng thử đồ hỏi tôi.
Tôi vẫn nghĩ chưa ra câu hỏi này thì đã bị nhân viên hối thúc, hôm nay khai trương nên cửa hàng có nhiều người đến mua ủng hộ, nói chung cứ chiếm dụng phòng thay đồ lâu thế này cũng không tốt nên tôi vội vàng thay đồ rồi ra ngoài.
“Oa, chị dâu mặc bộ này đẹp thế!”.
Câu này như một đòn giáng vào đầu tôi, nghe thấy hai từ “chị dâu” là tôi cảm thấy khó thở.
“Tôi không phải là…”.
“Phúc Sinh mặt mỏng lắm, đừng đùa linh tinh”. Hạ Trường Ninh cười hi hi giải thích với anh bạn.
Anh ta nói không sai, nhưng sao tôi cứ có cảm giác như “lạy ông tôi ở bụi này” thế nhỉ?
Trong mắt Hạ Trường Ninh hiện lên đầy vẻ cười cợt, anh ta thỏa mãn nhìn tôi, bất giác tôi hận bản thân mình sao ngu ngốc thế. Anh ta có thể tùy ý mua năm nghìn tệ tiền quần áo rồi tặng những cô gái mà anh ta quen là được rồi, tại sao lại cần tôi thử chứ?
Tôi tức tốc quay lại phòng thử đồ mặc lại quần áo của mình. Lúc quay ra đã thấy Hạ Trường Ninh lỉnh kỉnh mấy túi ở tay, thân mật nói chuyện với ông chủ Vương.
Thấy tôi đi ra anh ta vội vỗ vai tạm biệt ông chủ Vương.
“Tôi về nhà đây”. Tôi cũng chào anh ta.
“Để anh đưa em về”. Hạ Trường Ninh cười.
“Không cần đâu, nhà tôi cách trường không xa lắm”.
“Đằng nào anh cũng đang rảnh, để anh đi về cùng em”.
Tôi có thể nói gì bây giờ? Đành đi cùng anh ta về nhà vậy.
Con đường bình thường chỉ đi mười phút vậy mà hôm nay sao mà dài thế. Bên đường có vô số cửa hàng quần áo, đồ da, thủ công mỹ nghệ. Hôm nay Hạ Trường Ninh vô cùng rảnh rỗi, qua mỗi cửa hàng anh ta đều muốn vào xem. Tôi đi vào theo anh ta, nghe anh ta giới thiệu với chủ quán: “Phúc Sinh bạn tớ, đây là…”.
Mặc dù đã bỏ đi chữ “gái” nhưng những người quen, bạn bè của anh ta vẫn nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ mờ ám.
Thấy cửa hàng tiếp theo tôi không có ý bước vào nữa. Anh ta chuẩn bị bước vào thì tôi nói: “Anh cứ từ từ mà xem, tôi về trước đây”.
Hạ Trường Ninh cũng không bước vào các cửa hàng nữa, có điều đi qua mỗi cửa hàng anh ta đều chào hỏi chủ cửa hàng, chủ cửa hàng liền chạy ra ngoài nói chuyện với anh ta, anh ta lại lặp lại màn giới thiệu hết lần này đến lần khác, ánh mắt mờ ám lại nhìn lên người tôi. Tôi bắt đầu hối hận tại sao mình lại đi bộ về nhà cơ chứ! Lại còn đồng ý để anh ta đưa tôi về. Thực sự là tự nhặt đá giáng vào chân mình rồi.
Tôi nghi ngờ anh ta là dân xã hội đen thu tiền bảo kê, vì thế mới có thể quen biết nhiều chủ cửa hàng ở con phố này như thế được chứ.
Cuối cùng không nhịn được tôi lên tiếng hỏi: “Anh quen hết à?”.
Anh ta cười thành tiếng và nói: “Không quen thì chào hỏi làm gì?”.
Tôi ngu! Tôi ngu được chưa?
“Có nơi là do công ty anh lắp đặt camera cho, có nơi là bạn của bạn, chơi lâu thì thành bạn bè hết. Em trai anh làm ở đồn công an gần đây nên anh thường xuyên đến!”. Anh ta giải thích một lượt.
Tôi chẳng nói gì cả, đến cửa nhà, tôi mới nhẹ nhõm nói tạm biệt anh ta, ý là sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.
Anh ta gọi tôi lại và nói: “Phúc Sinh, dù chúng ta mới gặp nhau hai lần, nhưng cũng tính là bạn bè, đúng không?”.
Bạn bè? Tôi có thể cứng rắn mà nói: “Hạ Trường Ninh, chúng ta không phải bạn bè” sao? Sáng sớm đi mẹ tôi đã dặn đừng để mối quan hệ này căng thẳng quá, bạn bè cũng có nhiều loại, chúng tôi là loại “bạn bè” sẽ không gặp lại nhau nữa! Tôi gật gật đầu một cách vô trách nhiệm.
Ai mà biết được cái gật đầu này lại trúng chiêu của anh ta.
Hạ Trường Ninh cười khà khà nói: “Cuối tuần rỗi không? Bạn anh rủ đến trường bắn chơi?”.
“Tôi phải lên lớp, không rỗi”. Tôi cứ nghĩ trả lời thế này là xong chuyện rồi.
Anh ta còn cười tươi hơn nữa: “Chúng ta đến câu lạc bộ ăn cơm tối rồi bắn mấy phát, không ảnh hưởng đến giờ lên lớp ban ngày của em đâu”.
“Tối mẹ tôi…”.
“Chắc chắn sẽ đưa em về trước chín giờ ba mươi phút, không giống như hôm qua đâu. Hôm qua đúng thực là bạn bè anh nói chuyện nhiều nên không đi về sớm được”.
Tôi còn có thể nói gì được nữa sao, chỉ còn cách gật đầu. Trước mặt Hạ Trường Ninh tôi sắp biến thành con gà mổ thóc rồi.
Anh ta thuận tay đưa túi đồ cho tôi và nói: “Của em”.
“Tôi không cần”. Tôi biết ngay là sẽ thế mà. Định chơi trò viên đạn bọc đường sao, tôi thừa hiểu anh ta định làm gì.
“Đằng nào cũng mua rồi, toàn mua số của em, không mặc thì lãng phí. Những cô bạn gái anh quen không ai gầy như em cả. Đều là bạn bè, đừng như người ngoài thế chứ!”. Anh ta nói vô cùng tự nhiên.
Làm sao tôi có thể mắc lừa anh ta được chứ, tôi cười nói: “Vậy cứ để nó lãng phí đi”.
Hạ Trường Ninh sững lại, anh ta cũng không ép tôi nhận, đành cầm lấy túi đồ rồi nói “tạm biệt” và đi luôn.
Về đến nhà tôi vẫn không thể hiểu được vì sao đột nhiên tôi lại thành bạn bè với anh ta? Sao tôi lại đồng ý cuối tuần này tới trường bắn với anh ta chứ? Chẳng phải tôi đã quyết sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa sao? Hạ Trường Ninh quả là lợi hại. Cuối tuần tôi không thể đi được, tuyệt đối không thể.
/30
|