Tình hình dưới lầu vô cùng căng thẳng.
Trong nhà xưởng tương đối gọn gàng, nền đất xi măng trắng lóa như bốc hơi nóng dưới ánh mặt trời chói chang.
Hơn năm mươi người đàn ông tráng kiện, tay cầm gậy gỗ, mặt mũi hung hăng dữ tợn. Cảnh tượng khiến bất cứ người nào nhìn thấy cũng toát mồ hôi lạnh.
Mộ Thiện chăm chú theo dõi toàn cảnh bên dưới mấy phút rồi quay đầu hỏi: “Từ tổng cứ để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm hay sao?”
Mộ Thiện đứng bên khung cửa sổ. Ánh nắng chiếu hắt vào, khiến gương mặt thanh tú của cô càng trở nên lung linh.
Giọng nói của Mộ Thiện có vẻ bình thản, nhưng Từ tổng, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cô tỏ ra vô cùng giận dữ: “Lũ lưu manh khốn khiếp”..
Mộ Thiện cất giọng từ tốn: “Đám lưu manh đang tụ tập ở bên dưới…mấy ngày trước vẫn còn là công nhân của Từ tổng. Bọn họ đến chỗ tôi gây ầm ĩ, nói bộ phận nhân sự của Từ thị cho bọn họ biết, Từ tổng nghe lời chúng tôi nên mới lợi dụng luật lao động, sắp xếp công việc chân tay nặng nhọc và độc hại cho bọn họ, khi hết thời kỳ thử việc liền sa thải bọn họ…”.
Từ tổng sững người, sắc mặt tối sầm: “Không có chuyện đó, tôi mời quý công ty làm cố vấn những việc đại sự. Giám đốc Mộ ngồi chờ tôi một lát, để tôi đi giải quyết bọn chúng. Khoản tiền còn thiếu, chúng ta sẽ bàn sau”.
Nhìn bóng dáng Từ tổng nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang, Mộ Thiện hơi nhếch mép, cô cân nhắc trong giây lát rồi cũng đi xuống dưới.
Đầu năm nay Mộ Thiện quay về tỉnh lập nghiệp, cô thành lập một công ty cố vấn. Do công ty chưa có tiếng tăm nên khách hàng thuộc loại vàng thau lẫn lộn, ví dụ doanh nghiệp cỡ vừa như Từ Thị còn nợ cô khoản tiền năm mươi ngàn nhân dân tệ mãi không chịu thanh toán. Hôm nay Mộ Thiện đích thân đến tìm ông ta đòi nợ, vừa vặn gặp vụ lưu manh đến nhà máy gây rối.
Lúc đi xuống tầng một, Mộ Thiện nghĩ, thật ra mọi người sống cũng không dễ dàng gì.
Trên nền xi măng trắng xóa, mặt trời chiếu nhức mắt. Ngoài cổng, người qua đường tụ tập xem trò vui, thậm chí có người dừng ô tô nhoài ra khỏi cửa xe theo dõi.
Đám bảo vệ và những công nhân khỏe mạnh chỉ một loáng đã tụ tập hơn bảy mươi người vào một bên, hình thành thế song song với đám lưu manh. Nhưng hai bên chỉ chõ miệng chửi nhau chứ không động thủ.
Mộ Thiện lặng lẽ tiến về phía trước vài bước. Hôm nay cô mặc bộ váy công sở màu đen, để lộ đôi chân dài thẳng nuột. Mộ Thiện có làn da trắng, môi đỏ, tóc đen, giống như một “bình hoa” nổi bật giữa đám công nhân áo xanh lam.
Đại Tiếu, người đứng đầu đám lưu manh quấy rối khoác một chiếc áo Armani hàng nhái, tay anh ta cầm băng rôn trên có hàng chữ: “Nhà máy độc ác hại chết công nhân”. Anh ta nhanh chóng phát hiện ra Mộ Thiện.
“Cô ta là đồng bọn của ông chủ!”
Đại Tiếu không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc, anh ta nhanh như cắt túm tay Mộ Thiện lôi cô vào đám đông phía anh ta. Mấy người thanh niên lập tức vây quanh cô.
Lúc này Từ tổng đang trốn trong văn phòng theo dõi tình hình qua màn hình giám sát. Ông ta sửng sốt khi chứng kiến cảnh này. Từ tổng không ngờ Mộ Thiện bị bắt làm con tin, ông ta chửi thầm người đàn bà làm hỏng việc của ông ta. Mộ Thiện tuy không phải là nhân vật có thân phận cao quý nhưng cũng là nhân tài từ Bắc Kinh về lập nghiệp. Nếu cô bị tổn thương, vụ này mà vỡ lở ra, ông ta sẽ lâm vào tình thế bất lợi.
Đám bảo vệ không dám xông lên, Mộ Thiện dường như sợ chết khiếp, cô cúi thấp đầu nên không rõ sắc mặt.
Thấy phe mình có lợi, Đại Tiếu đắc ý nói lớn tiếng: “Các người phải thanh toán tiền lương còn nợ đọng và tiền viện phí cho chúng tôi, chúng tôi mới thả người!”
Từ tổng do dự hồi lâu, ông ta không biết có nên gọi kế toán đi lấy tiền.
Không ngờ đúng lúc này có kẻ đổ thêm dầu vào lửa, một chiếc Mercedes xông thẳng vào trong sân nhà xưởng, một người đàn ông mở xe bước xuống.
Người đó là Từ Viễn Đạt, con trai út của Từ tổng.
Từ Viễn Đạt là công tử nhà giàu mới phất điển hình, hắn thích chơi xe, chơi cổ phiếu và đi tán gái. Hắn ra sức theo đuổi Mộ Thiện nhưng bị cô cự tuyệt.
Từ Viễn Đạt nhìn ngó bốn xung quanh, hắn vô cùng tức giận khi thấy đám lưu manh quê mùa dám đến nhà hắn gây chuyện, còn bắt Mộ Thiện của hắn.
“Mẹ kiếp!” Từ Viễn Đạt định xông lên nhưng bị mấy người công nhân đứng bên cạnh ngăn lại.
Mộ Thiện đứng nhìn hắn từ phía xa xa, cô cất giọng yếu ớt: “Từ thiếu…”
Trước đây Từ Viễn Đạt cảm thấy Mộ Thiện hơi kiêu ngạo, rất khó theo đuổi. Vì vậy câu “Từ thiếu…” đầy vẻ bất lực và hạ thấp mình của cô khiến tim hắn rung lên một nhịp.
Từ Viễn Đạt cũng không phải người lỗ mãng, hắn ngẫm nghĩ rồi rút máy di động.
“Anh Châu, là em, Tiểu Từ đây ạ, bên em gặp chút phiền phức…Không có gì, chỉ là một lũ lưu manh đến quấy nhiễu…vậy sao? Anh đang ở gần đây à? Anh sẽ dẫn người đến sao? Thế thì cám ơn anh quá!”
Hắn cố ý cất cao giọng, để những người có mặt đều nghe thấy rõ ràng.
Ngữ khí của hắn vừa tự tin vừa hung hăng, khiến đám lưu manh trầm mặc bất an.
Viện binh của Từ Viễn Đạt nhanh chóng tới nơi.
Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, đó chỉ là một chiếc xe con. Chiếc xe BMW 760 màu đen từ từ đỗ dưới hàng cây bên ngoài công xưởng, mang theo sự uy nghiêm không thể coi thường.
Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn mặc áo T-shirt màu xám xuống xe trước tiên. Anh ta bỏ kính râm, để lộ gương mặt đàn ông và nụ cười uể oải trên môi.
Tiếp đó là hai người đàn ông ăn mặc lịch sự xuống xe theo anh ta. Họ đều diện comple phanh cúc áo ngực, bên trong là sơ mi bó sát để lộ cơ bắp rắn chắc.
Đám lưu manh liền lộ vẻ vui mừng và khinh thường, chỉ có Đại Tiếu không biết nghĩ ra điều gì, thần sắc của anh ta hơi nghiêm nghị.
“Anh Châu!”. Từ Viễn Đạt rẽ đám người đi về phía người đàn ông. “Anh Châu” liền vỗ vai hắn.
Hàng ghế sau của chiếc BMW thấp thoáng bóng một người. “Anh Châu” cúi đầu nói điều gì đó với người trong xe rồi từ tốn ra lệnh cho hai đàn em: “Hành động đi!”.
Hai người đàn ông liền mở cốp chiếc BMW, xách ra một chiếc bao tải rồi đổ xuống đất.
Một thứ từ trong bao rơi ra, đó là một người máu me be bét.
Không ít người nhận ra kẻ nằm dưới đất, là người Đại Tiếu sắp xếp ở vòng ngoài để theo dõi chặn xe và trì hoãn cảnh sát.
Phe Đại Tiếu lập tức biến sắc mặt, bọn họ không thể ngờ đối phương loại bỏ một người của họ dễ như trở bàn tay và không hề có động tĩnh.
Trong không khí im lặng như tờ, hai người đàn ông lặng lẽ đi vào giữa đám lưu manh. Một người đến trước mặt Đại Tiêu cất giọng bình thản: “Anh là người cầm đầu?”
Đại Tiếu hừm một tiếng, những người khác không dám ho he.
Vài phút sau, bảy tám người ngã xuống. Tệ hại nhất là Đại Tiếu, anh ta nằm bẹp dúm dưới đất, đau đớn thét lên. Một người đàn ông đạp lên đầu anh ta, bẻ quặt hai cánh tay anh ta ra đằng sau.
Bốn mươi mấy người còn lại vừa tức vừa sợ, nhưng không dám nhúc nhích. Trên thực tế, kể từ khi người ở trong bao tải xuất hiện trước mặt bọn họ với bộ dạng tơi tả, bọn họ đã hoảng hồn. Trong cuộc đối đầu chỉ cần bên nào tụt nhuệ khí, dù đông người đến mấy cũng vô dụng.
Mộ Thiện bị một thuộc hạ của “Anh Châu” kéo sang một bên.
Từ Viễn Đạt hăng tiết mắng chửi đám lưu manh: “Cho chúng mày chết!”. Thấy tấm băng rôn nằm dưới đất, hắn đạp chân vài phát: “Tao sẽ chôn sống lũ nông dân chúng mày, mẹ nó!”
Đại Tiếu bị kéo đến trước “Anh Châu”, sắc mặt anh ta không còn một hột máu.
“Anh từ đâu đến? Tên là gì?” Anh Châu ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn Đại Tiêu.
“Đại Tiếu, huyện Hưởng Xuyên”. Đại Tiêu nói bằng một giọng ủ rũ.
“Tôi họ Châu”. Anh Châu cất giọng ôn hòa và vỗ vai Đại Tiếu: “Anh Đại Tiếu, nhớ là khi nào đến thành đông thì phải báo tiểu đệ một câu trước. Lần sau anh còn vượt giới, hai cánh tay này sẽ không thể nối vào vị trí cũ đâu”. (Thành đông: phía đông thành phố, giới xã hội đen thường phân chia địa bàn)
Một tiếng đồng hồ sau, Mộ Thiện từ chối lời đề nghị của Từ Viễn Đạt, mặt mũi bơ phờ tự lái xe ra về.
Ô tô rời khỏi Từ thị không bao lâu, Mộ Thiện rút khăn giấy lau sạch nước mắt. Cô trang điểm lại và ngẩng đầu mỉm cười với người phụ nữ tràn đầy sinh lực ở trong gương chiếu hậu.
Năm phút sau đó, Mộ Thiện đến điểm hẹn. Tìm thấy một chiếc xe con màu xanh đỗ trước cửa một trung tâm thương mại sầm uất, Mộ Thiện liền lên xe. Lái xe là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta tươi cười với cô: “Hiệu quả rất tốt”.
Mắt Mộ Thiện sáng lên: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, không bị ai phát hiện ra đấy chứ?”
“Cậu yên tâm đi, vừa rồi tớ đóng giả làm người qua đường, camera dấu rất kỹ”. Người đàn ông trẻ tuổi cười híp mắt: “Đặc biệt là câu “Tao sẽ chôn sống lũ nông dân chúng mày” của Từ Đạt Viễn, đúng là chi tiết nổi bật nhất. Tin đồn doanh nghiệp tư nhân ở thành đông sử dụng lao động là nông dân trong điều kiện làm việc khắc nghiệt đã có từ lâu. Tớ tin chắc bài báo này sẽ gân chấn động toàn thành phố, thậm chí toàn tỉnh ta”.
Mộ Thiện đưa mắt nhìn anh ta: “Cũng nên vừa vừa thôi. Về đoạn băng có “Anh Châu”, tốt nhất cậu nên cắt đi!”.
Người đàn ông trẻ tuổi ngẩn người trong giây lát rồi gật đầu: “Tớ biết rồi!”
Khi trời tối hẳn, Mộ Thiện tới một phòng khám bệnh ở thành nam.
Hai người đàn ông trẻ tuổi đứng gác ở cửa nhận ra Mộ Thiện, cung kính cúi chào: “Mộ tiểu thư!”
Hành động của họ khiến Mộ Thiện cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô gật đầu thay lời chào rồi đi vào phòng khám. Người đàn ông nằm trên chiếc giường bệnh duy nhất chính là Đại Tiếu, kẻ đứng đầu đám lưu manh buổi chiều bị đối phương đánh tơi tả.
“Mộ tiểu thư!” Đại Tiếu cố gắng ngồi dậy.
Mộ Thiện vội ấn người anh ta xuống: “Anh cứ nằm đi! Không ngờ Từ Viễn Đạt gọi xã hội đen, khiến anh chịu khổ”.
“Không có gì đâu ạ, những người đó chúng tôi cũng không thể đắc tội. Anh bạn nhà báo của cô đã chụp được chưa?”
“Xong rồi, anh cứ ở nhà đợi tin tức đi”. Mộ Thiện nở nụ cười nhàn nhạt: “Chỉ vài ngày nữa, Từ thị sẽ tự dâng tiền đến”.
Rời khỏi phòng khám, tâm trạng Mộ Thiện vô cùng nhẹ nhõm. Cô gọi điện cho thư ký của công ty, bảo thư ký ngày mai tiếp tục gửi thông báo đòi nợ tới Từ thị.
“Đúng rồi, cô hãy nhớ vô tình nói với bên đó, giám đốc Mộ đến giờ vẫn chưa hết hoảng sợ. Hãy phát huy hết tinh thần buôn dưa lê của cô, miêu tả càng thê thảm càng tốt”.
“Giám đốc Mộ”. Thư ký cảm thấy hơi kỳ lạ: “Chị yên tâm đi, cứ giao cho em”.
Mộ Thiện lái xe trong đêm tối, ngón tay thon thả của cô gõ nhẹ lên vô lăng, khóe miệng cô ẩn hiện nụ cười khinh miệt.
Từ thị không những nợ cô tiền không chịu thanh toán còn dùng cô làm lá chắn đẩy về phía mũi nhọn của đám công nhân. Bọn họ muốn làm ô uế thanh danh của cô, đúng là xấu xa hết chỗ nói.
Sau khi Mộ Thiện rời khỏi phòng khám, Đại Tiếu lại chìm trong hồi tưởng về chuyện vừa xảy ra.
Lúc nghe nói người thân của đám anh em bị Từ thị lừa đảo, họ đã kiện lên tổ chức trọng tài lao động nhưng không thể khởi tố vì thiếu chứng cứ, Đại Tiếu tức giận kêu gọi anh em đi bao vây Mộ Thiện, vì cô ta chính là người đề ra sách lược cho Từ thị.
Ai ngờ khi Đại Tiếu đi dép lê tới công ty Mộ Thiện, cô chăm chú nhìn anh ta hồi lâu rồi mời anh ta vào văn phòng của cô.
Đại Tiếu còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, người phụ nữ trước mặt nói với anh ta bằng một giọng bí hiểm: Không sao, anh cứ đi gây chuyện. Cảnh sát ư? Cảnh sát chẳng hề muốn can thiệp đến những vụ liên quan đến quần chúng. Anh ta chỉ cần cử người chặn ở trên đường, để cảnh sát có thể thuận nước lật thuyền. Đợi cảnh sát tới nơi, chúng ta đã xong việc từ lâu rồi.
Vậy là Đại Tiếu cũng người phụ nữ đó liên thủ, diễn một màn kịch đầy kích thích. Đại Tiêu suy tư một hồi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Đến khi anh ta giật mình tỉnh giấc, anh ta sợ đến mức hồn xiêu phách tán.
Hai người đàn ông mặc áo sơ mi trắng buổi chiều mới tẩn cho anh ta một trận lúc này đang đứng bên cạnh giường của anh ta. Họ mặt sắt đen sì giống Diêm La hiện thân.
Người đàn ông được gọi là “Anh Châu” đứng đằng sau bọn họ, cười híp mắt với Đại Tiếu.
Giọng Đại Tiếu hơi lạc đi: “Châu…Anh Châu, tôi sẽ không đi thành đông nữa…Tôi, tôi ở đây chữa trị…”.
“Anh Châu” nhìn chằm chằm vào gương mặt thảm hại của anh ta, ngữ khí rất ôn hòa: “Tôi xin lỗi, chiều hôm nay tôi ra tay hơi nặng, tôi sẽ lo hết tiền viện phí của các anh”.
Đại Tiếu sợ chết khiếp khi nghe giọng nói nhẹ nhàng của “Anh Châu”, anh ta vội từ chối: “Không cần đâu”.
Anh Châu cười cười: “Lúc chiều tôi đã có cảm giác các người không bình thường. Lão đại tôi muốn biết, anh và người phụ nữ đó rốt cuộc có âm mưu gì?”
Lão đại? "Anh Châu" còn có lão đại sao?
Lúc này Đại Tiếu mới chú ý đến người đàn ông ngồi đằng sau "Anh Châu". Bởi vì phòng bệnh rất tối nên Đại Tiếu chỉ có thể nhìn thấy bóng một người đàn ông mặc âu phục ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế sofa tồi tàn.
Đại Tiếu làm sao dám dấu diếm, anh ta liền kể hết mọi chuyện.
Người đàn ông đó từ đầu đến cuối chỉ trầm mặc, không hề mở miệng, không biết anh ta nghĩ gì.
Anh Châu thò tay vào túi áo Đại Tiếu, tìm thấy một tấm danh thiếp từ trong đống tiền lẻ rồi đưa cho người đàn ông đó.
Người đàn ông lúc này mới động đậy, anh ta cầm tờ danh thiếp, đứng dậy đi ra chỗ sáng cúi đầu xem danh thiếp. Ngón tay dài sạch sẽ của anh ta nhẹ nhàng vuốt phẳng mép tấm danh thiếp.
Người đàn ông trẻ hơn Đại Tiếu tưởng tượng, dáng người anh ta có vẻ gầy gò.
Khi nhìn rõ diện mạo của anh ta, Đại Tiếu hơi sững sờ. Anh ta thấy người đàn ông này hoàn toàn khác với những người anh ta từng gặp. Gương mặt của anh ta khiến Đại Tiếu liên tưởng tới ánh trăng sáng trong đêm rằm. Nhưng khi người đàn ông đưa mắt về phía anh ta, anh ta cảm thấy bản thân như bị dìm xuống làn nước băng giá.
Sau đó, Đại Tiếu thấy người đàn ông tuấn tú không giống người phàm trần đó hơi nhếch mép. Anh ta đưa tay bỏ tấm danh thiếp nhàu nát còn dính cả vết máu khô vào túi áo comple được may cắt rất tinh xảo vừa vặn.
(* Chim sẻ chực sẵn là vế sau của câu tục ngữ “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn”, có nghĩa nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái hoạ ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào cái thế hiểm nguy)
Trong nhà xưởng tương đối gọn gàng, nền đất xi măng trắng lóa như bốc hơi nóng dưới ánh mặt trời chói chang.
Hơn năm mươi người đàn ông tráng kiện, tay cầm gậy gỗ, mặt mũi hung hăng dữ tợn. Cảnh tượng khiến bất cứ người nào nhìn thấy cũng toát mồ hôi lạnh.
Mộ Thiện chăm chú theo dõi toàn cảnh bên dưới mấy phút rồi quay đầu hỏi: “Từ tổng cứ để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm hay sao?”
Mộ Thiện đứng bên khung cửa sổ. Ánh nắng chiếu hắt vào, khiến gương mặt thanh tú của cô càng trở nên lung linh.
Giọng nói của Mộ Thiện có vẻ bình thản, nhưng Từ tổng, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cô tỏ ra vô cùng giận dữ: “Lũ lưu manh khốn khiếp”..
Mộ Thiện cất giọng từ tốn: “Đám lưu manh đang tụ tập ở bên dưới…mấy ngày trước vẫn còn là công nhân của Từ tổng. Bọn họ đến chỗ tôi gây ầm ĩ, nói bộ phận nhân sự của Từ thị cho bọn họ biết, Từ tổng nghe lời chúng tôi nên mới lợi dụng luật lao động, sắp xếp công việc chân tay nặng nhọc và độc hại cho bọn họ, khi hết thời kỳ thử việc liền sa thải bọn họ…”.
Từ tổng sững người, sắc mặt tối sầm: “Không có chuyện đó, tôi mời quý công ty làm cố vấn những việc đại sự. Giám đốc Mộ ngồi chờ tôi một lát, để tôi đi giải quyết bọn chúng. Khoản tiền còn thiếu, chúng ta sẽ bàn sau”.
Nhìn bóng dáng Từ tổng nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang, Mộ Thiện hơi nhếch mép, cô cân nhắc trong giây lát rồi cũng đi xuống dưới.
Đầu năm nay Mộ Thiện quay về tỉnh lập nghiệp, cô thành lập một công ty cố vấn. Do công ty chưa có tiếng tăm nên khách hàng thuộc loại vàng thau lẫn lộn, ví dụ doanh nghiệp cỡ vừa như Từ Thị còn nợ cô khoản tiền năm mươi ngàn nhân dân tệ mãi không chịu thanh toán. Hôm nay Mộ Thiện đích thân đến tìm ông ta đòi nợ, vừa vặn gặp vụ lưu manh đến nhà máy gây rối.
Lúc đi xuống tầng một, Mộ Thiện nghĩ, thật ra mọi người sống cũng không dễ dàng gì.
Trên nền xi măng trắng xóa, mặt trời chiếu nhức mắt. Ngoài cổng, người qua đường tụ tập xem trò vui, thậm chí có người dừng ô tô nhoài ra khỏi cửa xe theo dõi.
Đám bảo vệ và những công nhân khỏe mạnh chỉ một loáng đã tụ tập hơn bảy mươi người vào một bên, hình thành thế song song với đám lưu manh. Nhưng hai bên chỉ chõ miệng chửi nhau chứ không động thủ.
Mộ Thiện lặng lẽ tiến về phía trước vài bước. Hôm nay cô mặc bộ váy công sở màu đen, để lộ đôi chân dài thẳng nuột. Mộ Thiện có làn da trắng, môi đỏ, tóc đen, giống như một “bình hoa” nổi bật giữa đám công nhân áo xanh lam.
Đại Tiếu, người đứng đầu đám lưu manh quấy rối khoác một chiếc áo Armani hàng nhái, tay anh ta cầm băng rôn trên có hàng chữ: “Nhà máy độc ác hại chết công nhân”. Anh ta nhanh chóng phát hiện ra Mộ Thiện.
“Cô ta là đồng bọn của ông chủ!”
Đại Tiếu không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc, anh ta nhanh như cắt túm tay Mộ Thiện lôi cô vào đám đông phía anh ta. Mấy người thanh niên lập tức vây quanh cô.
Lúc này Từ tổng đang trốn trong văn phòng theo dõi tình hình qua màn hình giám sát. Ông ta sửng sốt khi chứng kiến cảnh này. Từ tổng không ngờ Mộ Thiện bị bắt làm con tin, ông ta chửi thầm người đàn bà làm hỏng việc của ông ta. Mộ Thiện tuy không phải là nhân vật có thân phận cao quý nhưng cũng là nhân tài từ Bắc Kinh về lập nghiệp. Nếu cô bị tổn thương, vụ này mà vỡ lở ra, ông ta sẽ lâm vào tình thế bất lợi.
Đám bảo vệ không dám xông lên, Mộ Thiện dường như sợ chết khiếp, cô cúi thấp đầu nên không rõ sắc mặt.
Thấy phe mình có lợi, Đại Tiếu đắc ý nói lớn tiếng: “Các người phải thanh toán tiền lương còn nợ đọng và tiền viện phí cho chúng tôi, chúng tôi mới thả người!”
Từ tổng do dự hồi lâu, ông ta không biết có nên gọi kế toán đi lấy tiền.
Không ngờ đúng lúc này có kẻ đổ thêm dầu vào lửa, một chiếc Mercedes xông thẳng vào trong sân nhà xưởng, một người đàn ông mở xe bước xuống.
Người đó là Từ Viễn Đạt, con trai út của Từ tổng.
Từ Viễn Đạt là công tử nhà giàu mới phất điển hình, hắn thích chơi xe, chơi cổ phiếu và đi tán gái. Hắn ra sức theo đuổi Mộ Thiện nhưng bị cô cự tuyệt.
Từ Viễn Đạt nhìn ngó bốn xung quanh, hắn vô cùng tức giận khi thấy đám lưu manh quê mùa dám đến nhà hắn gây chuyện, còn bắt Mộ Thiện của hắn.
“Mẹ kiếp!” Từ Viễn Đạt định xông lên nhưng bị mấy người công nhân đứng bên cạnh ngăn lại.
Mộ Thiện đứng nhìn hắn từ phía xa xa, cô cất giọng yếu ớt: “Từ thiếu…”
Trước đây Từ Viễn Đạt cảm thấy Mộ Thiện hơi kiêu ngạo, rất khó theo đuổi. Vì vậy câu “Từ thiếu…” đầy vẻ bất lực và hạ thấp mình của cô khiến tim hắn rung lên một nhịp.
Từ Viễn Đạt cũng không phải người lỗ mãng, hắn ngẫm nghĩ rồi rút máy di động.
“Anh Châu, là em, Tiểu Từ đây ạ, bên em gặp chút phiền phức…Không có gì, chỉ là một lũ lưu manh đến quấy nhiễu…vậy sao? Anh đang ở gần đây à? Anh sẽ dẫn người đến sao? Thế thì cám ơn anh quá!”
Hắn cố ý cất cao giọng, để những người có mặt đều nghe thấy rõ ràng.
Ngữ khí của hắn vừa tự tin vừa hung hăng, khiến đám lưu manh trầm mặc bất an.
Viện binh của Từ Viễn Đạt nhanh chóng tới nơi.
Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, đó chỉ là một chiếc xe con. Chiếc xe BMW 760 màu đen từ từ đỗ dưới hàng cây bên ngoài công xưởng, mang theo sự uy nghiêm không thể coi thường.
Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn mặc áo T-shirt màu xám xuống xe trước tiên. Anh ta bỏ kính râm, để lộ gương mặt đàn ông và nụ cười uể oải trên môi.
Tiếp đó là hai người đàn ông ăn mặc lịch sự xuống xe theo anh ta. Họ đều diện comple phanh cúc áo ngực, bên trong là sơ mi bó sát để lộ cơ bắp rắn chắc.
Đám lưu manh liền lộ vẻ vui mừng và khinh thường, chỉ có Đại Tiếu không biết nghĩ ra điều gì, thần sắc của anh ta hơi nghiêm nghị.
“Anh Châu!”. Từ Viễn Đạt rẽ đám người đi về phía người đàn ông. “Anh Châu” liền vỗ vai hắn.
Hàng ghế sau của chiếc BMW thấp thoáng bóng một người. “Anh Châu” cúi đầu nói điều gì đó với người trong xe rồi từ tốn ra lệnh cho hai đàn em: “Hành động đi!”.
Hai người đàn ông liền mở cốp chiếc BMW, xách ra một chiếc bao tải rồi đổ xuống đất.
Một thứ từ trong bao rơi ra, đó là một người máu me be bét.
Không ít người nhận ra kẻ nằm dưới đất, là người Đại Tiếu sắp xếp ở vòng ngoài để theo dõi chặn xe và trì hoãn cảnh sát.
Phe Đại Tiếu lập tức biến sắc mặt, bọn họ không thể ngờ đối phương loại bỏ một người của họ dễ như trở bàn tay và không hề có động tĩnh.
Trong không khí im lặng như tờ, hai người đàn ông lặng lẽ đi vào giữa đám lưu manh. Một người đến trước mặt Đại Tiêu cất giọng bình thản: “Anh là người cầm đầu?”
Đại Tiếu hừm một tiếng, những người khác không dám ho he.
Vài phút sau, bảy tám người ngã xuống. Tệ hại nhất là Đại Tiếu, anh ta nằm bẹp dúm dưới đất, đau đớn thét lên. Một người đàn ông đạp lên đầu anh ta, bẻ quặt hai cánh tay anh ta ra đằng sau.
Bốn mươi mấy người còn lại vừa tức vừa sợ, nhưng không dám nhúc nhích. Trên thực tế, kể từ khi người ở trong bao tải xuất hiện trước mặt bọn họ với bộ dạng tơi tả, bọn họ đã hoảng hồn. Trong cuộc đối đầu chỉ cần bên nào tụt nhuệ khí, dù đông người đến mấy cũng vô dụng.
Mộ Thiện bị một thuộc hạ của “Anh Châu” kéo sang một bên.
Từ Viễn Đạt hăng tiết mắng chửi đám lưu manh: “Cho chúng mày chết!”. Thấy tấm băng rôn nằm dưới đất, hắn đạp chân vài phát: “Tao sẽ chôn sống lũ nông dân chúng mày, mẹ nó!”
Đại Tiếu bị kéo đến trước “Anh Châu”, sắc mặt anh ta không còn một hột máu.
“Anh từ đâu đến? Tên là gì?” Anh Châu ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn Đại Tiêu.
“Đại Tiếu, huyện Hưởng Xuyên”. Đại Tiêu nói bằng một giọng ủ rũ.
“Tôi họ Châu”. Anh Châu cất giọng ôn hòa và vỗ vai Đại Tiếu: “Anh Đại Tiếu, nhớ là khi nào đến thành đông thì phải báo tiểu đệ một câu trước. Lần sau anh còn vượt giới, hai cánh tay này sẽ không thể nối vào vị trí cũ đâu”. (Thành đông: phía đông thành phố, giới xã hội đen thường phân chia địa bàn)
Một tiếng đồng hồ sau, Mộ Thiện từ chối lời đề nghị của Từ Viễn Đạt, mặt mũi bơ phờ tự lái xe ra về.
Ô tô rời khỏi Từ thị không bao lâu, Mộ Thiện rút khăn giấy lau sạch nước mắt. Cô trang điểm lại và ngẩng đầu mỉm cười với người phụ nữ tràn đầy sinh lực ở trong gương chiếu hậu.
Năm phút sau đó, Mộ Thiện đến điểm hẹn. Tìm thấy một chiếc xe con màu xanh đỗ trước cửa một trung tâm thương mại sầm uất, Mộ Thiện liền lên xe. Lái xe là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta tươi cười với cô: “Hiệu quả rất tốt”.
Mắt Mộ Thiện sáng lên: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, không bị ai phát hiện ra đấy chứ?”
“Cậu yên tâm đi, vừa rồi tớ đóng giả làm người qua đường, camera dấu rất kỹ”. Người đàn ông trẻ tuổi cười híp mắt: “Đặc biệt là câu “Tao sẽ chôn sống lũ nông dân chúng mày” của Từ Đạt Viễn, đúng là chi tiết nổi bật nhất. Tin đồn doanh nghiệp tư nhân ở thành đông sử dụng lao động là nông dân trong điều kiện làm việc khắc nghiệt đã có từ lâu. Tớ tin chắc bài báo này sẽ gân chấn động toàn thành phố, thậm chí toàn tỉnh ta”.
Mộ Thiện đưa mắt nhìn anh ta: “Cũng nên vừa vừa thôi. Về đoạn băng có “Anh Châu”, tốt nhất cậu nên cắt đi!”.
Người đàn ông trẻ tuổi ngẩn người trong giây lát rồi gật đầu: “Tớ biết rồi!”
Khi trời tối hẳn, Mộ Thiện tới một phòng khám bệnh ở thành nam.
Hai người đàn ông trẻ tuổi đứng gác ở cửa nhận ra Mộ Thiện, cung kính cúi chào: “Mộ tiểu thư!”
Hành động của họ khiến Mộ Thiện cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô gật đầu thay lời chào rồi đi vào phòng khám. Người đàn ông nằm trên chiếc giường bệnh duy nhất chính là Đại Tiếu, kẻ đứng đầu đám lưu manh buổi chiều bị đối phương đánh tơi tả.
“Mộ tiểu thư!” Đại Tiếu cố gắng ngồi dậy.
Mộ Thiện vội ấn người anh ta xuống: “Anh cứ nằm đi! Không ngờ Từ Viễn Đạt gọi xã hội đen, khiến anh chịu khổ”.
“Không có gì đâu ạ, những người đó chúng tôi cũng không thể đắc tội. Anh bạn nhà báo của cô đã chụp được chưa?”
“Xong rồi, anh cứ ở nhà đợi tin tức đi”. Mộ Thiện nở nụ cười nhàn nhạt: “Chỉ vài ngày nữa, Từ thị sẽ tự dâng tiền đến”.
Rời khỏi phòng khám, tâm trạng Mộ Thiện vô cùng nhẹ nhõm. Cô gọi điện cho thư ký của công ty, bảo thư ký ngày mai tiếp tục gửi thông báo đòi nợ tới Từ thị.
“Đúng rồi, cô hãy nhớ vô tình nói với bên đó, giám đốc Mộ đến giờ vẫn chưa hết hoảng sợ. Hãy phát huy hết tinh thần buôn dưa lê của cô, miêu tả càng thê thảm càng tốt”.
“Giám đốc Mộ”. Thư ký cảm thấy hơi kỳ lạ: “Chị yên tâm đi, cứ giao cho em”.
Mộ Thiện lái xe trong đêm tối, ngón tay thon thả của cô gõ nhẹ lên vô lăng, khóe miệng cô ẩn hiện nụ cười khinh miệt.
Từ thị không những nợ cô tiền không chịu thanh toán còn dùng cô làm lá chắn đẩy về phía mũi nhọn của đám công nhân. Bọn họ muốn làm ô uế thanh danh của cô, đúng là xấu xa hết chỗ nói.
Sau khi Mộ Thiện rời khỏi phòng khám, Đại Tiếu lại chìm trong hồi tưởng về chuyện vừa xảy ra.
Lúc nghe nói người thân của đám anh em bị Từ thị lừa đảo, họ đã kiện lên tổ chức trọng tài lao động nhưng không thể khởi tố vì thiếu chứng cứ, Đại Tiếu tức giận kêu gọi anh em đi bao vây Mộ Thiện, vì cô ta chính là người đề ra sách lược cho Từ thị.
Ai ngờ khi Đại Tiếu đi dép lê tới công ty Mộ Thiện, cô chăm chú nhìn anh ta hồi lâu rồi mời anh ta vào văn phòng của cô.
Đại Tiếu còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, người phụ nữ trước mặt nói với anh ta bằng một giọng bí hiểm: Không sao, anh cứ đi gây chuyện. Cảnh sát ư? Cảnh sát chẳng hề muốn can thiệp đến những vụ liên quan đến quần chúng. Anh ta chỉ cần cử người chặn ở trên đường, để cảnh sát có thể thuận nước lật thuyền. Đợi cảnh sát tới nơi, chúng ta đã xong việc từ lâu rồi.
Vậy là Đại Tiếu cũng người phụ nữ đó liên thủ, diễn một màn kịch đầy kích thích. Đại Tiêu suy tư một hồi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Đến khi anh ta giật mình tỉnh giấc, anh ta sợ đến mức hồn xiêu phách tán.
Hai người đàn ông mặc áo sơ mi trắng buổi chiều mới tẩn cho anh ta một trận lúc này đang đứng bên cạnh giường của anh ta. Họ mặt sắt đen sì giống Diêm La hiện thân.
Người đàn ông được gọi là “Anh Châu” đứng đằng sau bọn họ, cười híp mắt với Đại Tiếu.
Giọng Đại Tiếu hơi lạc đi: “Châu…Anh Châu, tôi sẽ không đi thành đông nữa…Tôi, tôi ở đây chữa trị…”.
“Anh Châu” nhìn chằm chằm vào gương mặt thảm hại của anh ta, ngữ khí rất ôn hòa: “Tôi xin lỗi, chiều hôm nay tôi ra tay hơi nặng, tôi sẽ lo hết tiền viện phí của các anh”.
Đại Tiếu sợ chết khiếp khi nghe giọng nói nhẹ nhàng của “Anh Châu”, anh ta vội từ chối: “Không cần đâu”.
Anh Châu cười cười: “Lúc chiều tôi đã có cảm giác các người không bình thường. Lão đại tôi muốn biết, anh và người phụ nữ đó rốt cuộc có âm mưu gì?”
Lão đại? "Anh Châu" còn có lão đại sao?
Lúc này Đại Tiếu mới chú ý đến người đàn ông ngồi đằng sau "Anh Châu". Bởi vì phòng bệnh rất tối nên Đại Tiếu chỉ có thể nhìn thấy bóng một người đàn ông mặc âu phục ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế sofa tồi tàn.
Đại Tiếu làm sao dám dấu diếm, anh ta liền kể hết mọi chuyện.
Người đàn ông đó từ đầu đến cuối chỉ trầm mặc, không hề mở miệng, không biết anh ta nghĩ gì.
Anh Châu thò tay vào túi áo Đại Tiếu, tìm thấy một tấm danh thiếp từ trong đống tiền lẻ rồi đưa cho người đàn ông đó.
Người đàn ông lúc này mới động đậy, anh ta cầm tờ danh thiếp, đứng dậy đi ra chỗ sáng cúi đầu xem danh thiếp. Ngón tay dài sạch sẽ của anh ta nhẹ nhàng vuốt phẳng mép tấm danh thiếp.
Người đàn ông trẻ hơn Đại Tiếu tưởng tượng, dáng người anh ta có vẻ gầy gò.
Khi nhìn rõ diện mạo của anh ta, Đại Tiếu hơi sững sờ. Anh ta thấy người đàn ông này hoàn toàn khác với những người anh ta từng gặp. Gương mặt của anh ta khiến Đại Tiếu liên tưởng tới ánh trăng sáng trong đêm rằm. Nhưng khi người đàn ông đưa mắt về phía anh ta, anh ta cảm thấy bản thân như bị dìm xuống làn nước băng giá.
Sau đó, Đại Tiếu thấy người đàn ông tuấn tú không giống người phàm trần đó hơi nhếch mép. Anh ta đưa tay bỏ tấm danh thiếp nhàu nát còn dính cả vết máu khô vào túi áo comple được may cắt rất tinh xảo vừa vặn.
(* Chim sẻ chực sẵn là vế sau của câu tục ngữ “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn”, có nghĩa nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái hoạ ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào cái thế hiểm nguy)
/78
|