Du Ca liền đứng dậy, xoay xoay vai một chút để kiểm tra, tiếp theo hành lễ định đi ra ngoài thì nghe Trình Liệt cao giọng, nhắc nhở về chuyện này:
- Ta cho phép nàng rời khỏi đây à, tiếp tục băng bó cho ta!
Đúng rồi, ban nãy chỉ mới tháo lớp băng đến một nửa thì đã bị kẻ nào đó giở trò quấy nhiễu, Du Ca hướng mắt đến chỗ Trình Liệt vẫn ngồi yên trên ghế, chân mày mũi kiếm nhướng cao đồng thời đưa tay vuốt nhẹ quanh bụng mình. Ngoài mặt điềm nhiên mà trong lòng nghĩ, nếu hắn không phải hoàng đế thì nàng đã đạp hắn một cái rồi, cuối cùng nàng cũng phải ngồi rạp xuống trước hắn và thay băng mới. Phóng tầm mắt từ trên xuống, nhìn ra chút ấm ức đọng nơi khoé mắt nàng, vị hoàng thượng ấy kín đáo nhếch môi cười đắc ý.
Nhưng Trình Liệt không giữ được cảm xúc vui vẻ này lâu khi đột ngột bên ngoài cửa lều, tiếng thông báo của một lính gác vang lên: Hồi bẩm hoàng thượng, Triệu quý phi vừa đến doanh trại và rất muốn diện kiến người! . Nét mặt hắn tức khắc thay đổi mau chóng, tin này còn gây chấn động hơn cả tin hoàng hậu khi nãy, cất giọng trầm đục hạ lệnh đưa ái phi đến đây! Còn Du Ca hoàn toàn im lặng, đôi tay nhanh chóng thay cho xong lớp băng mới, lại không khỏi ngạc nhiên khi một nữ nhân liễu yếu đào tơ như Triệu Mỹ Nhân cũng can đảm ra tận biên cương. Cứ ngỡ nàng và hoàng thượng sẽ có khoảnh khắc riêng tư với nhau, nào ngờ...
Khi cửa lều được vén lên, một bóng dáng thướt tha mỹ miều chạy nhanh vào chẳng khác gì cơn gió lao đến sà vào trong lòng Trình Liệt, mỹ nhân họ Triệu chẳng hề kiêng nể trước việc nhung nhớ hoàng thượng qua cái ôm tình cảm ấy, khiến Tần Chinh và các binh lính phải quay mặt đi. Hẳn có mỗi Du Ca là đứng quan sát sự việc diễn ra từ cảnh Trình Liệt đẩy nhẹ Triệu Mỹ Nhân ra, nghiêm khắc hỏi nàng ta đến đây làm gì, đến dáng vẻ kiều mị từ nàng ái phi, ánh mắt và cả tấm thân uyển chuyển đều như thể trả lời rằng thần thiếp nhớ hoàng thượng!
- Hậu cung loạn cả rồi, chẳng còn biết quy củ phép tắc gì nữa! Hết hoàng hậu rồi đến quý phi ra tận biên cương phiến loạn này, các nàng nghĩ nơi đây là chốn mua vui sao? - Trình Liệt giận dữ khi đứng trước hai nữ nhân xinh đẹp - Nếu tin này lan ra ngoài, đế vương ta há chẳng phải trở thành trò cười cho thiên hạ à?
- Hồi hoàng thượng bớt giận, theo thần không nên để các nương nương tiếp tục ở trong doanh trại để binh lính bàn tán, quan trọng là nước Chu biết chuyện sẽ nghĩ hoàng thượng ra trận mang theo cả hậu cung! - Tần Chinh đưa ra ý kiến.
Liều lĩnh đến tận đây rồi Du Ca tuyệt đối không muốn trở về như vậy, lòng nàng vốn dĩ lo lắng trước trận chiến với nước Chu, chí ít bản thân cũng muốn ở cạnh Trình Liệt vượt qua cục diện khó khăn này, liền lập tức lên tiếng:
- Hoàng thượng, ta tuy thân nữ nhi nhưng biết võ nghệ, cũng có thể ra trận đánh giặc như các binh sĩ khác, xin người ân chuẩn cho ta được ở lại giúp sức!
Trình Liệt nhìn Du Ca, cảm thấy lúc này tâm phiền ý loạn, ban nãy đáng ra nên quyết liệt ép nàng trở về hoàng cung nhưng giờ xem như hắn đã chấp nhận để nàng ở lại doanh trại, dẫu sao đi nữa nàng cũng có thể mặc giáp ra trận, không phải hắn không lo an nguy của nàng mà bởi hiểu rõ tính nàng kiên quyết đến dường nào. Sau cùng hắn quay qua Triệu Mỹ Nhân, yêu cầu rõ ràng:
- Nàng hãy mau hồi cung, trẫm sẽ để một đoàn quân tinh nhuệ đưa nàng đi theo con đường an toàn nhất để tránh tai mắt của nước Chu.
Nghe xong, Triệu Mỹ Nhân tỏ rõ vẻ mặt không vui. Nàng ta ở trong cung hay tin hoàng thượng bị thương nên đứng ngồi chẳng yên, sau đó lại biết hoàng hậu đích thân ra biên cương gặp hoàng thượng thì nàng ta càng thêm bất nhẫn, nghĩ Du Ca lợi dụng cơ hội hòng lấy sự ân sủng thế là chẳng suy nghĩ trước sau đã vội vàng chạy đến doanh trại phía Nam. Bây giờ hoàng thượng thẳng thừng đuổi nàng ta về nhưng lại cho Du Ca tiếp tục ở lại, lý nào lại bất công như thế?
- Thần thiếp vì lo lắng cho hoàng thượng mà bất chấp mạo hiểm đến đây, người chẳng nể mặt nghĩ đến tấm lòng này, còn đuổi thần thiếp về ngay tức khắc!
- Đây là biên cương chết chóc, không phải chỗ êm ấm hưởng thụ như hậu cung!
- Vậy tại sao hoàng hậu nương nương được phép ở lại mà thần thiếp thì không?
Triệu Mỹ Nhân vừa buông lời ấm ức xong thì một cái đập bàn xuống tay mang theo âm thanh chấn động cùng luồng gió thốc, khiến ai nấy đều không khỏi giật mình. Là Trình Liệt không kìm nổi nóng giận đập mạnh tay lên bàn, kèm theo tia nhìn hết sức giận dữ u ám, miệng gằn từng chữ:
- Đây là lúc để cho nàng so đo ganh tỵ với hoàng hậu sao?
Giọng trầm thấp nhưng âm sắc cao vút từ Trình Liệt, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Mỹ Nhân biến sắc ngay lập tức, thân hình mảnh mai cơ hồ cũng run rẩy theo. Trông tình hình chẳng mấy sáng sủa, Thu Tạ nhanh trí kéo nhẹ vạt xiêm y của chủ nhân, dùng ánh mắt nhắc nhở nàng ta đừng dại dột khiến hoàng thượng phật lòng. Dĩ nhiên mỹ nhân họ Triệu phải hiểu Trình Liệt đang cảm thấy thế nào, dẫu trong lòng ấm ức khi nhìn qua Du Ca tuy nhiên đành phải nghe lệnh hồi cung.
Sau đó, một đoàn binh lính theo lệnh Trình Liệt tháp tùng Triệu quý phi trở về cung, thế nhưng tiếp theo chuyện không may lại ập đến. Đấy là chưa đầy hai canh giờ sau, một binh lính hớt hải chạy vào trong lều thưa với hoàng thượng: Nước Chu vừa đưa thư tới, nói rằng đã bắt giữ Triệu Mỹ Nhân! Trình Liệt lẫn Du Ca đều hết sức kinh ngạc, đón lấy thư gửi đọc qua vài dòng, nước Chu nói nếu hoàng đế Bắc Đại muốn cứu ái phi thì sáng mai đến sông Doanh Tả trao đổi điều kiện! Dĩ nhiên nói khơi khơi như vậy thì không thể tin nên nước Chu còn gửi kèm cây trâm bạch mai quý giá của ái phi họ Triệu. Đọc xong, Trình Liệt vò mảnh giấy trong tay, biểu hiện trên khuôn mặt lạnh lẽo vô cùng!
- Không ngờ quân tháp tùng lại đụng phải quân địch, giờ nước Chu mang Triệu quý phi ra uy hiếp hoàng thượng, e rằng cục diện càng thêm khó khăn!
Tần Chinh vừa dứt lời thì Du Ca tức thì quan sát dáng vẻ của Trình Liệt, vốn là người không để lộ tâm tư nên nàng biết rõ bây giờ bề ngoài hắn điềm tĩnh thế nhưng trong lòng sốt ruột đến dường nào, ái phi lọt vào tay kẻ địch lý nào hắn không lo lắng? Nhưng thân là quân vương, hắn không thể vì một nữ nhân mà biến đổi cục diện theo chiều hướng bất lợi cho quân mình, tuy nhiên bỏ mặc giai nhân thì chẳng nỡ. Trình Liệt bây giờ là đang tiến thoái lưỡng nan, vì vậy nàng liền nói:
- Hoàng thượng hãy để ta đi giải cứu Triệu quý phi!
- Nương nương, việc này rất mạo hiểm! - Tần Chinh phản đối ngay.
- Theo truyền báo, Triệu quý phi đang bị giam giữ ở doanh trại sau núi Giản, nơi đó binh lực của nước Chu khá mỏng, nếu ta mang quân đến đó bất ngờ đánh úp có thể khiến chúng không kịp trở tay và cứu được Triệu Mỹ Nhân.
Trong khi Tần Chinh vẫn chưa hết lo ngại thì Du Ca nhìn trực diện Trình Liệt, chờ đợi quyết định từ thánh thượng. Hắn chăm chú nhìn nữ nhân quyết liệt ở trước mặt, lòng biết rõ nàng không chỉ muốn cứu Triệu Mỹ Nhân mà còn giải vây cho sự rối bời của hắn, dẫu biết kế sách đánh úp là điều duy nhất thế nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không đối diện với nguy hiểm! Thực ra Trình Liệt ngoài việc ái phi bị bắt cơ hồ còn bận tâm đến một việc quan trọng khác, và nhất định phải giải quyết rốt ráo nó! Bây giờ hắn sẽ đem sự tin tưởng đặt vào Du Ca, để nàng đến doanh trại núi Giản vì như đã nói, quân lực ở đó mỏng, tiếp theo hắn sẽ có sự sắp xếp chu toàn hòng bảo vệ an nguy của cả hai nữ nhân này.
- Truyền lệnh trẫm, cho gọi Lý phó tướng đến đây!
Hoàn toàn không muốn Du Ca mạo hiểm đến núi Giản, Tần Chinh tự hỏi rốt cuộc hoàng thượng xem trọng vị quý phi kia hơn cả hoàng hậu ư, nhưng không thể kháng lệnh đành phải hậm hực rời khỏi lều. Về phần Du Ca, biết rõ Trình Liệt đã chấp thuận yêu cầu từ mình và dù rằng đấy là do bản thân tự nguyện thế nhưng không khỏi làm nàng hiểu rõ một điều: Hắn luôn đặt Triệu Mỹ Nhân lên trên nàng!
Lý phó tướng đến diện kiến hoàng thượng và kín đáo nghe những lời dặn dò quan trọng, tiếp theo Trình Liệt yêu cầu chàng ta đem theo một đoàn binh lính do chính hắn chỉ định, cùng với hoàng hậu đến núi Giản đáp úp quân nước Chu giải cứu Triệu quý phi! Sau khi đoàn lính đã sẵn sàng, Du Ca chuẩn bị leo lên ngựa thì đột nhiên bị ai đó kéo xoay người lại, ánh mắt bất ngờ của nàng chạm phải ánh mắt điềm nhiên từ Trình Liệt. Vừa nắm chặt khuỷu tay nàng hắn vừa hạ giọng:
- Đây là quyết định của nàng nên chớ có thất bại.
Du Ca nghĩ Trình Liệt đề cập đến chuyện giải cứu Triệu Mỹ Nhân, liền đáp:
- Ta nhất định mang một ái phi lành lặn trở về bên cạnh chàng.
Rõ ràng cái nhìn lo lắng kia đang dành cho người nữ nhân kiêu sa ở trước mặt, thế nhưng Trình Liệt tuyệt nhiên không muốn phải nói ra, vốn dĩ nàng từ trước đến giờ không thể hiểu lòng hắn vì vậy bây giờ cũng sẽ như thế. Chẳng nói chẳng rằng hắn nắm lấy chiếc gáy mảnh mai ấy đồng thời kéo nàng lại gần và lần nữa đặt môi mình lên môi nàng hôn nhẹ. Hiển nhiên Du Ca kinh ngạc đến dường nào, đã vào ngay lúc này mà hắn có thể ung dung làm chuyện thân mật ở trước mặt Tần Chinh và các binh lính đang chờ lệnh, khiến họ khó hiểu xoay mặt đi. Khó nói trước việc giải cứu này có thành hay không, Du Ca cũng mang chút bất an vì thế xem như Trình Liệt dành cho mình một lời đưa tiễn, nên đã đón nhận nụ hôn đó...
Du Ca leo lên yên ngựa, bình thản nhìn Trình Liệt lần nữa trước khi cùng đoàn binh lính rời khỏi doanh trại. Bóng dáng áo đỏ kiều diễm phản chiếu trong đôi mắt Trình Liệt cơ hồ đầy thâm sâu, chỉ hi vọng kế hoạch dàn xếp được diễn ra ổn thoả.
- Quân tiếp viện của Du Quánh ngày mai có thể đến được đây không?
- Hồi bẩm hoàng thượng, theo tin mật báo thì sẽ được!
- Tốt, ngày mai chúng ta sẽ đem quân đến sông Doanh Tả!
- Thưa, còn về nương nương...
- Tần tướng quân không phải là không hiểu tính cách của hoàng hậu. Nàng ấy một khi đã muốn, há có thể ngăn cản được sao?
Trình Liệt quay qua nhìn Tần Chinh, ánh mắt không phải bực bội trước vẻ lo lắng từ vị tướng trẻ dành cho hoàng hậu mà là một ánh mắt kiên định:
- Trẫm tin mọi chuyện sẽ thành công, vì nàng ấy là Du Ca!
... Đoàn quân của Lý phó tướng đã âm thầm đi theo con đường bí mật băng qua núi Giản. Độ khoảng ba canh giờ sau và quan sát bầu trời nhập nhoạng hoàng hôn, theo kế hoạch sẽ đánh úp doanh trại nước Chu vào nửa đêm nên Du Ca giơ tay lệnh cho binh sĩ dừng lại nghỉ ngơi. Trong lúc Lý phó tướng truyền lệnh cho binh sĩ hạ trại thì Du Ca liền gọi một tên lính có tên là Á Sỉn đến trước mặt, dặn dò:
- Bản cung nghe hoàng thượng nói ngươi trong doanh trại rất được việc vì vậy sẽ tin dùng ngươi, bây giờ ngươi mau đi tìm nước về cho ta và các binh sĩ!
- Được nương nương tin tưởng, thần lấy làm vinh dự, sẽ đem nước về ngay!
Du Ca hỏi Á Sỉn có cần người đi cùng không, tên lính này nhất quyết không cần, liền nhanh chóng chạy đi. Đôi mắt nhìn theo bóng dáng nhanh nhẹn kia, nàng chợt nhiên trở nên trầm ngâm, trong lòng từ trước đã có kế sách nào đó, mau chóng gọi Lý phó tướng đến rồi nói nhỏ. Tức khắc chàng phó tướng hiểu ra, lập tức hành sự...
Quả nhiên tên lính Á Sỉn rất được việc, nửa canh giờ sau một thân một mình đã mang về những vại chứa đầy nước mát, thoăn thoắt rót nước cho hoàng hậu và các binh sĩ. Trong lúc rót nước, chẳng hiểu lý do gì hắn kín đáo quan sát Du Ca, Lý phó tướng và những binh sĩ khác đang ngửa cổ uống nước, lòng mang mười phần an tâm. Và chưa đầy mấy phút sau là Du Ca chợt nhiên cảm thấy một cơn váng vất đột nhiên kéo đến, mí mặt nặng trĩu không tài nào mở lên nổi, chẳng những thế ngay cả Lý phó tướng và những binh sĩ cũng bị y hệt như vậy. Tiếp theo, nàng cùng tất cả người còn lại đồng loạt ngã xuống đất, ngất lịm.
Trước tình huống kỳ lạ đó, tên lính Á Sỉn không những không ngạc nhiên mà còn vô cùng bình thản ném vại nước vỡ toang, lần lượt đi qua từng binh sĩ đang nằm ngủ kia kiểm chứng, Du Ca và Lý phó tướng đều hoàn toàn bất tỉnh, bấy giờ hắn mới nhếch môi cười hài lòng vì ban nãy đã bỏ thuốc mê vào trong nước uống. Á Sỉn thực chất là nội gián của nước Chu gài vào doanh trại Bắc Đại, nay nhiệm vụ đã hoàn thành thì phải nhanh chóng gửi thư bồ câu cho tướng quân ở doanh trại núi Giản biết, nay bắt luôn hoàng hậu thì để xem Trình Liệt sẽ ứng phó thế nào!
Thế nhưng đang chăm chú viết mật thư thì bất ngờ Á Sỉn bị một mũi sắc lạnh kiếm kề ngay cổ, không dám xoay qua chỉ đảo nhẹ con ngươi sang và hắn hết sức kinh ngạc bởi thấy kẻ cầm kiếm là Lý phó tướng, bên cạnh còn có Du Ca đứng khoanh tay điềm nhiên, gương mặt giai nhân đanh sắc vô cùng.
- Á Sỉn ngươi đúng là trung thành thật, chưa chi đã vội vàng gửi tin báo rồi.
- Tại sao các ngươi lại...? Không phải tất cả các ngươi vừa bị trúng thuốc mê ư...?
Du Ca thản nhiên đi vòng lên phía trước mặt Á Sỉn lúc này đang tâm trí rối loạn, mắt nhìn xuống con chim bồ câu thủng thẳng đi còn miệng giải thích rõ ràng:
- Để bản cung nói cho ngươi biết, hoàng thượng đã sớm phát hiện ra ngươi chính là nội gián! Thế này, chuyện Triệu quý phi đột nhiên đến doanh trại cơ bản là nước Chu chưa thể nhận được tin báo nhanh như vậy, chưa kể binh lính tháp tùng còn đi theo con đường bí mật trở về Yên Kinh, thế mà ngay tức khắc quý phi bị bắt! Điều này đồng nghĩa, doanh trại có nội gián. Vấn đề hoàng thượng vì sao phát hiện ra ngươi thì ta không rõ, nhưng người đã yêu cầu ta gài bẫy để dẫn dụ ngươi ra.
- Ta vốn quan sát kỹ lưỡng nhất cử nhất động của hoàng đế Trình Liệt, sao lại không hề phát hiện hắn nói về chuyện nội gián?
- Hoàng thượng không hề nói mà chỉ truyền tin qua mảnh giấy này thôi.
Du Ca đưa một mảnh giấy cuộn chỉ bằng hai đốt ngón tay ra trước tia nhìn sửng sốt của Á Sỉn, bởi như đã nói bất kỳ hành động nhỏ nhặt nào của Trình Liệt đều bị hắn tỉ mỉ thu vào tầm mắt, kể từ lúc nước Chu gửi thư đến thì Trình Liệt chẳng hề có biểu hiện gì khác thường, thậm chí với Du hoàng hậu cũng không làm cái việc thì thầm to nhỏ. Rốt cuộc mảnh giấy truyền tin này vì sao lại...?
- Ta cho phép nàng rời khỏi đây à, tiếp tục băng bó cho ta!
Đúng rồi, ban nãy chỉ mới tháo lớp băng đến một nửa thì đã bị kẻ nào đó giở trò quấy nhiễu, Du Ca hướng mắt đến chỗ Trình Liệt vẫn ngồi yên trên ghế, chân mày mũi kiếm nhướng cao đồng thời đưa tay vuốt nhẹ quanh bụng mình. Ngoài mặt điềm nhiên mà trong lòng nghĩ, nếu hắn không phải hoàng đế thì nàng đã đạp hắn một cái rồi, cuối cùng nàng cũng phải ngồi rạp xuống trước hắn và thay băng mới. Phóng tầm mắt từ trên xuống, nhìn ra chút ấm ức đọng nơi khoé mắt nàng, vị hoàng thượng ấy kín đáo nhếch môi cười đắc ý.
Nhưng Trình Liệt không giữ được cảm xúc vui vẻ này lâu khi đột ngột bên ngoài cửa lều, tiếng thông báo của một lính gác vang lên: Hồi bẩm hoàng thượng, Triệu quý phi vừa đến doanh trại và rất muốn diện kiến người! . Nét mặt hắn tức khắc thay đổi mau chóng, tin này còn gây chấn động hơn cả tin hoàng hậu khi nãy, cất giọng trầm đục hạ lệnh đưa ái phi đến đây! Còn Du Ca hoàn toàn im lặng, đôi tay nhanh chóng thay cho xong lớp băng mới, lại không khỏi ngạc nhiên khi một nữ nhân liễu yếu đào tơ như Triệu Mỹ Nhân cũng can đảm ra tận biên cương. Cứ ngỡ nàng và hoàng thượng sẽ có khoảnh khắc riêng tư với nhau, nào ngờ...
Khi cửa lều được vén lên, một bóng dáng thướt tha mỹ miều chạy nhanh vào chẳng khác gì cơn gió lao đến sà vào trong lòng Trình Liệt, mỹ nhân họ Triệu chẳng hề kiêng nể trước việc nhung nhớ hoàng thượng qua cái ôm tình cảm ấy, khiến Tần Chinh và các binh lính phải quay mặt đi. Hẳn có mỗi Du Ca là đứng quan sát sự việc diễn ra từ cảnh Trình Liệt đẩy nhẹ Triệu Mỹ Nhân ra, nghiêm khắc hỏi nàng ta đến đây làm gì, đến dáng vẻ kiều mị từ nàng ái phi, ánh mắt và cả tấm thân uyển chuyển đều như thể trả lời rằng thần thiếp nhớ hoàng thượng!
- Hậu cung loạn cả rồi, chẳng còn biết quy củ phép tắc gì nữa! Hết hoàng hậu rồi đến quý phi ra tận biên cương phiến loạn này, các nàng nghĩ nơi đây là chốn mua vui sao? - Trình Liệt giận dữ khi đứng trước hai nữ nhân xinh đẹp - Nếu tin này lan ra ngoài, đế vương ta há chẳng phải trở thành trò cười cho thiên hạ à?
- Hồi hoàng thượng bớt giận, theo thần không nên để các nương nương tiếp tục ở trong doanh trại để binh lính bàn tán, quan trọng là nước Chu biết chuyện sẽ nghĩ hoàng thượng ra trận mang theo cả hậu cung! - Tần Chinh đưa ra ý kiến.
Liều lĩnh đến tận đây rồi Du Ca tuyệt đối không muốn trở về như vậy, lòng nàng vốn dĩ lo lắng trước trận chiến với nước Chu, chí ít bản thân cũng muốn ở cạnh Trình Liệt vượt qua cục diện khó khăn này, liền lập tức lên tiếng:
- Hoàng thượng, ta tuy thân nữ nhi nhưng biết võ nghệ, cũng có thể ra trận đánh giặc như các binh sĩ khác, xin người ân chuẩn cho ta được ở lại giúp sức!
Trình Liệt nhìn Du Ca, cảm thấy lúc này tâm phiền ý loạn, ban nãy đáng ra nên quyết liệt ép nàng trở về hoàng cung nhưng giờ xem như hắn đã chấp nhận để nàng ở lại doanh trại, dẫu sao đi nữa nàng cũng có thể mặc giáp ra trận, không phải hắn không lo an nguy của nàng mà bởi hiểu rõ tính nàng kiên quyết đến dường nào. Sau cùng hắn quay qua Triệu Mỹ Nhân, yêu cầu rõ ràng:
- Nàng hãy mau hồi cung, trẫm sẽ để một đoàn quân tinh nhuệ đưa nàng đi theo con đường an toàn nhất để tránh tai mắt của nước Chu.
Nghe xong, Triệu Mỹ Nhân tỏ rõ vẻ mặt không vui. Nàng ta ở trong cung hay tin hoàng thượng bị thương nên đứng ngồi chẳng yên, sau đó lại biết hoàng hậu đích thân ra biên cương gặp hoàng thượng thì nàng ta càng thêm bất nhẫn, nghĩ Du Ca lợi dụng cơ hội hòng lấy sự ân sủng thế là chẳng suy nghĩ trước sau đã vội vàng chạy đến doanh trại phía Nam. Bây giờ hoàng thượng thẳng thừng đuổi nàng ta về nhưng lại cho Du Ca tiếp tục ở lại, lý nào lại bất công như thế?
- Thần thiếp vì lo lắng cho hoàng thượng mà bất chấp mạo hiểm đến đây, người chẳng nể mặt nghĩ đến tấm lòng này, còn đuổi thần thiếp về ngay tức khắc!
- Đây là biên cương chết chóc, không phải chỗ êm ấm hưởng thụ như hậu cung!
- Vậy tại sao hoàng hậu nương nương được phép ở lại mà thần thiếp thì không?
Triệu Mỹ Nhân vừa buông lời ấm ức xong thì một cái đập bàn xuống tay mang theo âm thanh chấn động cùng luồng gió thốc, khiến ai nấy đều không khỏi giật mình. Là Trình Liệt không kìm nổi nóng giận đập mạnh tay lên bàn, kèm theo tia nhìn hết sức giận dữ u ám, miệng gằn từng chữ:
- Đây là lúc để cho nàng so đo ganh tỵ với hoàng hậu sao?
Giọng trầm thấp nhưng âm sắc cao vút từ Trình Liệt, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Mỹ Nhân biến sắc ngay lập tức, thân hình mảnh mai cơ hồ cũng run rẩy theo. Trông tình hình chẳng mấy sáng sủa, Thu Tạ nhanh trí kéo nhẹ vạt xiêm y của chủ nhân, dùng ánh mắt nhắc nhở nàng ta đừng dại dột khiến hoàng thượng phật lòng. Dĩ nhiên mỹ nhân họ Triệu phải hiểu Trình Liệt đang cảm thấy thế nào, dẫu trong lòng ấm ức khi nhìn qua Du Ca tuy nhiên đành phải nghe lệnh hồi cung.
Sau đó, một đoàn binh lính theo lệnh Trình Liệt tháp tùng Triệu quý phi trở về cung, thế nhưng tiếp theo chuyện không may lại ập đến. Đấy là chưa đầy hai canh giờ sau, một binh lính hớt hải chạy vào trong lều thưa với hoàng thượng: Nước Chu vừa đưa thư tới, nói rằng đã bắt giữ Triệu Mỹ Nhân! Trình Liệt lẫn Du Ca đều hết sức kinh ngạc, đón lấy thư gửi đọc qua vài dòng, nước Chu nói nếu hoàng đế Bắc Đại muốn cứu ái phi thì sáng mai đến sông Doanh Tả trao đổi điều kiện! Dĩ nhiên nói khơi khơi như vậy thì không thể tin nên nước Chu còn gửi kèm cây trâm bạch mai quý giá của ái phi họ Triệu. Đọc xong, Trình Liệt vò mảnh giấy trong tay, biểu hiện trên khuôn mặt lạnh lẽo vô cùng!
- Không ngờ quân tháp tùng lại đụng phải quân địch, giờ nước Chu mang Triệu quý phi ra uy hiếp hoàng thượng, e rằng cục diện càng thêm khó khăn!
Tần Chinh vừa dứt lời thì Du Ca tức thì quan sát dáng vẻ của Trình Liệt, vốn là người không để lộ tâm tư nên nàng biết rõ bây giờ bề ngoài hắn điềm tĩnh thế nhưng trong lòng sốt ruột đến dường nào, ái phi lọt vào tay kẻ địch lý nào hắn không lo lắng? Nhưng thân là quân vương, hắn không thể vì một nữ nhân mà biến đổi cục diện theo chiều hướng bất lợi cho quân mình, tuy nhiên bỏ mặc giai nhân thì chẳng nỡ. Trình Liệt bây giờ là đang tiến thoái lưỡng nan, vì vậy nàng liền nói:
- Hoàng thượng hãy để ta đi giải cứu Triệu quý phi!
- Nương nương, việc này rất mạo hiểm! - Tần Chinh phản đối ngay.
- Theo truyền báo, Triệu quý phi đang bị giam giữ ở doanh trại sau núi Giản, nơi đó binh lực của nước Chu khá mỏng, nếu ta mang quân đến đó bất ngờ đánh úp có thể khiến chúng không kịp trở tay và cứu được Triệu Mỹ Nhân.
Trong khi Tần Chinh vẫn chưa hết lo ngại thì Du Ca nhìn trực diện Trình Liệt, chờ đợi quyết định từ thánh thượng. Hắn chăm chú nhìn nữ nhân quyết liệt ở trước mặt, lòng biết rõ nàng không chỉ muốn cứu Triệu Mỹ Nhân mà còn giải vây cho sự rối bời của hắn, dẫu biết kế sách đánh úp là điều duy nhất thế nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không đối diện với nguy hiểm! Thực ra Trình Liệt ngoài việc ái phi bị bắt cơ hồ còn bận tâm đến một việc quan trọng khác, và nhất định phải giải quyết rốt ráo nó! Bây giờ hắn sẽ đem sự tin tưởng đặt vào Du Ca, để nàng đến doanh trại núi Giản vì như đã nói, quân lực ở đó mỏng, tiếp theo hắn sẽ có sự sắp xếp chu toàn hòng bảo vệ an nguy của cả hai nữ nhân này.
- Truyền lệnh trẫm, cho gọi Lý phó tướng đến đây!
Hoàn toàn không muốn Du Ca mạo hiểm đến núi Giản, Tần Chinh tự hỏi rốt cuộc hoàng thượng xem trọng vị quý phi kia hơn cả hoàng hậu ư, nhưng không thể kháng lệnh đành phải hậm hực rời khỏi lều. Về phần Du Ca, biết rõ Trình Liệt đã chấp thuận yêu cầu từ mình và dù rằng đấy là do bản thân tự nguyện thế nhưng không khỏi làm nàng hiểu rõ một điều: Hắn luôn đặt Triệu Mỹ Nhân lên trên nàng!
Lý phó tướng đến diện kiến hoàng thượng và kín đáo nghe những lời dặn dò quan trọng, tiếp theo Trình Liệt yêu cầu chàng ta đem theo một đoàn binh lính do chính hắn chỉ định, cùng với hoàng hậu đến núi Giản đáp úp quân nước Chu giải cứu Triệu quý phi! Sau khi đoàn lính đã sẵn sàng, Du Ca chuẩn bị leo lên ngựa thì đột nhiên bị ai đó kéo xoay người lại, ánh mắt bất ngờ của nàng chạm phải ánh mắt điềm nhiên từ Trình Liệt. Vừa nắm chặt khuỷu tay nàng hắn vừa hạ giọng:
- Đây là quyết định của nàng nên chớ có thất bại.
Du Ca nghĩ Trình Liệt đề cập đến chuyện giải cứu Triệu Mỹ Nhân, liền đáp:
- Ta nhất định mang một ái phi lành lặn trở về bên cạnh chàng.
Rõ ràng cái nhìn lo lắng kia đang dành cho người nữ nhân kiêu sa ở trước mặt, thế nhưng Trình Liệt tuyệt nhiên không muốn phải nói ra, vốn dĩ nàng từ trước đến giờ không thể hiểu lòng hắn vì vậy bây giờ cũng sẽ như thế. Chẳng nói chẳng rằng hắn nắm lấy chiếc gáy mảnh mai ấy đồng thời kéo nàng lại gần và lần nữa đặt môi mình lên môi nàng hôn nhẹ. Hiển nhiên Du Ca kinh ngạc đến dường nào, đã vào ngay lúc này mà hắn có thể ung dung làm chuyện thân mật ở trước mặt Tần Chinh và các binh lính đang chờ lệnh, khiến họ khó hiểu xoay mặt đi. Khó nói trước việc giải cứu này có thành hay không, Du Ca cũng mang chút bất an vì thế xem như Trình Liệt dành cho mình một lời đưa tiễn, nên đã đón nhận nụ hôn đó...
Du Ca leo lên yên ngựa, bình thản nhìn Trình Liệt lần nữa trước khi cùng đoàn binh lính rời khỏi doanh trại. Bóng dáng áo đỏ kiều diễm phản chiếu trong đôi mắt Trình Liệt cơ hồ đầy thâm sâu, chỉ hi vọng kế hoạch dàn xếp được diễn ra ổn thoả.
- Quân tiếp viện của Du Quánh ngày mai có thể đến được đây không?
- Hồi bẩm hoàng thượng, theo tin mật báo thì sẽ được!
- Tốt, ngày mai chúng ta sẽ đem quân đến sông Doanh Tả!
- Thưa, còn về nương nương...
- Tần tướng quân không phải là không hiểu tính cách của hoàng hậu. Nàng ấy một khi đã muốn, há có thể ngăn cản được sao?
Trình Liệt quay qua nhìn Tần Chinh, ánh mắt không phải bực bội trước vẻ lo lắng từ vị tướng trẻ dành cho hoàng hậu mà là một ánh mắt kiên định:
- Trẫm tin mọi chuyện sẽ thành công, vì nàng ấy là Du Ca!
... Đoàn quân của Lý phó tướng đã âm thầm đi theo con đường bí mật băng qua núi Giản. Độ khoảng ba canh giờ sau và quan sát bầu trời nhập nhoạng hoàng hôn, theo kế hoạch sẽ đánh úp doanh trại nước Chu vào nửa đêm nên Du Ca giơ tay lệnh cho binh sĩ dừng lại nghỉ ngơi. Trong lúc Lý phó tướng truyền lệnh cho binh sĩ hạ trại thì Du Ca liền gọi một tên lính có tên là Á Sỉn đến trước mặt, dặn dò:
- Bản cung nghe hoàng thượng nói ngươi trong doanh trại rất được việc vì vậy sẽ tin dùng ngươi, bây giờ ngươi mau đi tìm nước về cho ta và các binh sĩ!
- Được nương nương tin tưởng, thần lấy làm vinh dự, sẽ đem nước về ngay!
Du Ca hỏi Á Sỉn có cần người đi cùng không, tên lính này nhất quyết không cần, liền nhanh chóng chạy đi. Đôi mắt nhìn theo bóng dáng nhanh nhẹn kia, nàng chợt nhiên trở nên trầm ngâm, trong lòng từ trước đã có kế sách nào đó, mau chóng gọi Lý phó tướng đến rồi nói nhỏ. Tức khắc chàng phó tướng hiểu ra, lập tức hành sự...
Quả nhiên tên lính Á Sỉn rất được việc, nửa canh giờ sau một thân một mình đã mang về những vại chứa đầy nước mát, thoăn thoắt rót nước cho hoàng hậu và các binh sĩ. Trong lúc rót nước, chẳng hiểu lý do gì hắn kín đáo quan sát Du Ca, Lý phó tướng và những binh sĩ khác đang ngửa cổ uống nước, lòng mang mười phần an tâm. Và chưa đầy mấy phút sau là Du Ca chợt nhiên cảm thấy một cơn váng vất đột nhiên kéo đến, mí mặt nặng trĩu không tài nào mở lên nổi, chẳng những thế ngay cả Lý phó tướng và những binh sĩ cũng bị y hệt như vậy. Tiếp theo, nàng cùng tất cả người còn lại đồng loạt ngã xuống đất, ngất lịm.
Trước tình huống kỳ lạ đó, tên lính Á Sỉn không những không ngạc nhiên mà còn vô cùng bình thản ném vại nước vỡ toang, lần lượt đi qua từng binh sĩ đang nằm ngủ kia kiểm chứng, Du Ca và Lý phó tướng đều hoàn toàn bất tỉnh, bấy giờ hắn mới nhếch môi cười hài lòng vì ban nãy đã bỏ thuốc mê vào trong nước uống. Á Sỉn thực chất là nội gián của nước Chu gài vào doanh trại Bắc Đại, nay nhiệm vụ đã hoàn thành thì phải nhanh chóng gửi thư bồ câu cho tướng quân ở doanh trại núi Giản biết, nay bắt luôn hoàng hậu thì để xem Trình Liệt sẽ ứng phó thế nào!
Thế nhưng đang chăm chú viết mật thư thì bất ngờ Á Sỉn bị một mũi sắc lạnh kiếm kề ngay cổ, không dám xoay qua chỉ đảo nhẹ con ngươi sang và hắn hết sức kinh ngạc bởi thấy kẻ cầm kiếm là Lý phó tướng, bên cạnh còn có Du Ca đứng khoanh tay điềm nhiên, gương mặt giai nhân đanh sắc vô cùng.
- Á Sỉn ngươi đúng là trung thành thật, chưa chi đã vội vàng gửi tin báo rồi.
- Tại sao các ngươi lại...? Không phải tất cả các ngươi vừa bị trúng thuốc mê ư...?
Du Ca thản nhiên đi vòng lên phía trước mặt Á Sỉn lúc này đang tâm trí rối loạn, mắt nhìn xuống con chim bồ câu thủng thẳng đi còn miệng giải thích rõ ràng:
- Để bản cung nói cho ngươi biết, hoàng thượng đã sớm phát hiện ra ngươi chính là nội gián! Thế này, chuyện Triệu quý phi đột nhiên đến doanh trại cơ bản là nước Chu chưa thể nhận được tin báo nhanh như vậy, chưa kể binh lính tháp tùng còn đi theo con đường bí mật trở về Yên Kinh, thế mà ngay tức khắc quý phi bị bắt! Điều này đồng nghĩa, doanh trại có nội gián. Vấn đề hoàng thượng vì sao phát hiện ra ngươi thì ta không rõ, nhưng người đã yêu cầu ta gài bẫy để dẫn dụ ngươi ra.
- Ta vốn quan sát kỹ lưỡng nhất cử nhất động của hoàng đế Trình Liệt, sao lại không hề phát hiện hắn nói về chuyện nội gián?
- Hoàng thượng không hề nói mà chỉ truyền tin qua mảnh giấy này thôi.
Du Ca đưa một mảnh giấy cuộn chỉ bằng hai đốt ngón tay ra trước tia nhìn sửng sốt của Á Sỉn, bởi như đã nói bất kỳ hành động nhỏ nhặt nào của Trình Liệt đều bị hắn tỉ mỉ thu vào tầm mắt, kể từ lúc nước Chu gửi thư đến thì Trình Liệt chẳng hề có biểu hiện gì khác thường, thậm chí với Du hoàng hậu cũng không làm cái việc thì thầm to nhỏ. Rốt cuộc mảnh giấy truyền tin này vì sao lại...?
/38
|