“Hàn Mặc Niên, anh có thấy mình quá đáng lắm không? Em ra như thế này là vì ai? Những ngày anh đi du lịch với cô ta, em ở bệnh viện sống dở chết dở. Những nụ hôn của anh dành tặng cho cô ta em ở đây nuốt nước mắt lại vào miệng. Em chưa chấp nhận huỷ hôn mà? Em không chấp nhận!” Bạch Thu Nguyệt nói như hét. Giọng cô như lạc đi, pha lẫn mệt mỏi.
“Con im miệng!” Mẹ Bạch bỗng quát lên.
Bạch Thu Nguyệt giật mình, cô há miệng không dám lên tiếng nữa.
“Hồ đồ!” Mẹ Bạch mắng Bạch Thu Nguyệt một câu, sau đó lấy lại bình tĩnh, nhưng hơi thở vẫn nặng nề, quay sang nhìn Hàn Mặc Niên hạ giọng nói: “Tiểu Niên, bác biết Tiểu Nguyệt gây cho con bao nhiêu phiền toái, bác đây cũng lực bất đồng tâm, đến nước này rồi, bác không mong gì hơn, chỉ mong con nể tình hai bên gia đình là bạn bè, hãy nhẹ tay xem xét.”
Khuôn mặt Hàn Mặc Niên vẫn không lay chuyển, vẫn u ám như lúc vừa nghe những lời khó nghe từ Bạch Thu Nguyệt, tuy nhiên anh vẫn nhẹ nhàng xem nhẹ như không khi trả lời mẹ Bạch: “Bác gái, bác đã quá xem trọng con rồi.”
Sắc mặt mẹ Bạch phút chốc tái mét, “Mặc Niên... con đừng như thế.”
Bạch Lý cũng gấp rút nói: “Mặc Niên, cậu suy nghĩ lại đi.”
Thắng Nam cau mày, chẳng biết lý do là gì, cô liếc nhìn qua Hàn Mặc Niên, rồi đến từng người đối diện, khuôn mặt cô ngờ nghệch.
Hàn Mặc Niên không trả lời hai người họ, chuyển sang nhìn Bạch Thu Nguyệt, giọng anh vẫn giữ điềm đạm tuy nhiên nồng nặc mùi thuốc súng.
“Thu Nguyệt! Ngay từ khi bắt đầu, anh không có mở một lời nào gọi là chấp nhận lời hứa hẹn hôn ước này của hai bên gia đình, là do em tự suy viễn và gắn lên người anh với những ước muốn em tự đặt ra. Anh muốn đợi em đến khi lớn, khi em thấy sự lạnh nhạt của mối quan hệ này, em sẽ từ bỏ cái hôn ước hoang đường đó, nhưng không, em lại càng ngày càng chìm đắm trong ảo tưởng mình tự xây nên.
Bây giờ, mọi việc đã bị phơi bày, em còn chưa chịu buông sao? Đến mẹ và anh em phải chạy đến đây xin anh bỏ qua cho em, em còn không thấy đau lòng sao, em quay sang đây chất vấn anh vấn đề đó, em không suy nghĩ lại bắt đầu là do ai?”
Bạch Thu Nguyệt trợn mắt, nhìn mẹ rồi nhìn anh, thấy họ cũng đầy sự mệt mỏi trên khuôn mặt, nhưng tất cả là vì ai? Không phải tại cô, chắc chắn không phải tại cô!
Đúng rồi! Chính là do Chu Tiểu Nam,chắc chắn chính là cô ta!
Bạch Thu Nguyệt đứng bật dậy, chỉ tay về phía Thắng Nam, nghiến răng nghiến lợi: “Chu Tiểu Nam, chính cô! Tất cả là lỗi do cô! Khi cô xuất hiện, tất cả mọi thứ tôi cố gắng làm đều đổ sông đổ biển. Tôi cũng chỉ là kẻ bị hại, đời nào tiểu tam lại được hạnh phúc như cô? Tôi không cam lòng! Không cam lòng!”
Hàn Mặc Niên cau mày, muốn lên tiếng nhưng mẹ Bạch nhanh hơn, bà dùng tay không đánh vào người Bạch Thu Nguyệt bôm bốp, Bạch Lý can ngăn, cũng ăn vài cái bạt tay đến từ bà.
“Đứa con hư! Đến nước này còn không chịu hiểu! Tao đánh chết mày, đánh chết mày!” Vừa đánh bà vừa khóc.
Bạch Thu Nguyệt cũng bật khóc, chỉ có Bạch Lý chật vật vừa bị ăn đánh vừa khuyên can.
Thắng Nam mím môi, hít thở điều, cố gắng lắp ghép suy nghĩ mình muốn nói, cô cũng bật dậy, đưa tay yếu ớt của mình nắm tay mẹ Bạch lại, cô lắc đầu khuyên nhủ: “Cô đừng đánh nữa, con muốn biết mọi người đang nói chuyện gì, rồi chúng ta tìm cách giải quyết, được không cô?”
“Cô đừng có giả lương thiện ở đây!” Bạch Thu Nguyệt bỗng đưa hay tay ra, tiện tay, xô Thắng Nam còn đứng chưa vững té nhào ra sau.
May mắn, Hàn Mặc Niên ôm được cô, anh đứng vững chắc như cột trời, cô vẫn còn cảm nhận thót tim khi nép vào lòng anh.
“Bạch, Thu, Nguyệt!” Hàn Mặc Niên tức giận thật sự, anh gằn giọng.
Bạch Thu Nguyệt thấy gợn gáy, cô theo phản xạ, túm chặt áo anh trai mình. Mẹ Bạch thống khổ, chỉ biết ngồi phịch xuống, thẫn thờ.
Bạch Lý cảm giác chưa bao giờ anh thấy gia đình mình nhếch nhác chật vật như thế này. Anh cũng lo lắng cho Thắng Nam, lúc anh mở miệng cũng là lúc Hàn Mặc Niên lo lắng hỏi Thắng Nam, nên cả hai người thành đồng thanh nói: “Em không sao chứ?”
Thắng Nam hơi sựng người, cô kiềm nén sự khó chịu trong người, lắc đầu bảo không sao. Sau đó, cô nhìn về phía Bạch Thu Nguyệt sắc mặt đã bớt trắng nhợt, khẽ nuốt khan: “Bạch Thu Nguyệt, tôi chỉ muốn nói cùng cô rằng, dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ không rời bỏ Hàn Mặc Niên. Dù có ai nói tôi vô sỉ, làm nhân tình hay tiểu tam cướp chồng người khác tôi cũng mặc kệ, vì thực sự họ không hiểu câu chuyện ra sao, họ không có tư cách phán xét tôi. Nhưng cô, tôi sẽ không nhân nhượng nữa, Bạch Thu Nguyệt, tôi không phải quân tử nhưng cũng không hèn hạ làm tiểu nhân, tôi yêu Hàn Mặc Niên và...” nói đên đây, đôi môi cô đã run rẩy, quay đầu lại nhìn Hàn Mặc Niên đang bất ngờ nhìn cô, môi cô khẽ hiện nét cười, cô nói tiếp: “Hàn Mặc Niên cũng yêu tôi.”
Bạch Thu Nguyệt muốn đốp chát lại, nhưng tuyệt nhiên không được vì một giây sau, Hàn Mặc Niên kéo Thắng Nam vào lòng, ôm siết lấy cô ta, âu yếm cô ta trước mắt cô, trước mẹ và anh cô.
Hàn Mặc Niên ôm Thắng Nam vào lòng, hôn lên tóc cô, thì thầm an ủi: “Em không cần nói nữa, tất cả để anh lo.” Anh cảm nhận cả thân thể cô đang run rẩy, đau xót dâng lên khoé mũi, anh nuốt cả sự tức giận vào lòng, khuôn mặt phút chốc lạnh tanh, đôi mắt u tối của anh nhìn thẳng đến Bạch Thu Nguyệt, “Thu Nguyệt! Anh thật sự không còn kiên nhẫn với em nữa. Hôm nay có bác gái và Bạch Lý ở đây, con xin nói thẳng, chúng con đã đăng ký kết hôn, trên danh nghĩa Thắng Nam là vợ con và cũng vì như thế, con không cho phép ai làm hại vợ mình.” Anh đưa bàn tay trái của Thắng Nam lên, chiến nhẫn kim cương sáng lấp lánh giữa ánh sáng hắt vào từ cửa sổ phòng khách.
Cả ba người trợn mắt, chết sững.
“Không!” Bạch Thu Nguyệt hét toáng lên như cả thế giới quanh cô sụp đổ, cô nắm hai cánh tay Bạch Lý, muốn anh buông ra, cô muốn nhào đến Hàn Mặc Niên.
Mẹ Bạch cùng Bạch Lý giữ Bạch Thu Nguyệt lại, bà đau xót nhìn con gái mình, như thế này cũng hay, như thế làm cho Bạch Thu Nguyệt hết hi vọng rồi từ từ vết thương cũng sẽ lành. Bà tin như thế, mọi chuyện đến hồi kết rồi...
Nhưng hiện tại, bà đã suy nghĩ quá đơn giản.
“Mặc Niên, em gái mình còn nhỏ, cậu bỏ qua cho nó đi, nó chỉ mới 23 tuổi thôi, hiện tại tâm trạng nó cũng đang rất hoảng loạn.” Bạch Lý không thể chịu đựng nữa, anh đau đớn nhìn đứa em mình vì tình cảm mà dằn vặt đến thân tàn ma dại.
“A Lý, mọi chuyện mình có thể bỏ qua, nhưng cậu có biết chính em gái cậu đã tốn công bỏ tiền ra mua chuộc y tá kê toa thuốc ở bệnh viện Vĩnh Ký, kê thêm thành phần thuốc vào đơn thuốc Doãn Thiếu Thư đưa đến bệnh viện để chữa cho Thắng Nam không? Thắng Nam đến bây giờ vẫn chưa hết hen suyễn, cơ thể lúc nào cũng mệt mỏi, lần hen suyễn tái phát càng nhiều. Doãn Thiếu Thư một lần kiểm tra lại đã nhận ra điểm lạ, liền điện thoại đến cho mình nói anh ấy điều tra được khi về lại bệnh viện hỏi sự việc chỉ mới ngày hôm qua thôi, cô y tá kia thành khẩn khai nhận đã được Thu Nguyệt cho hơn một trăm ngàn chỉ để bỏ vào đơn thuốc của Thắng Nam thành phần Ephedrin, Phenothiazine,... cậu nói xem, tôi lần này có bỏ qua không?” Trán Hàn Mặc Niên nổi cả gân xanh, anh không thể kiên nhẫn nỗi khi nghĩ đến thời gian Thắng Nam bị hại như thế nào. Anh không ngờ, thật sự là không ngờ nếu như không nhận được cuộc gọi từ Doãn Thiếu Thư.
Thắng Nam kinh hãi, cả hai chân cô muốn khuỵ xuống, dù không biết các chất đó là gì nhưng với trực giác của cô mách bảo, nó đã khiến cô sống dở chết dở suốt thời gian này.
Trong ngày hôm qua, Hàn Mặc Niên đã gửi lên vài toà soạn báo có tiếng, những hình ảnh, tin tức về việc Bạch Thu Nguyệt cặp với giáo sư hơn hai con giáp mình ở London, hút thuốc, chơi bời trác tán, hoàn toàn ngược lại với khuôn mặt tựa thiên thần mà gia đình cô luôn thấy. Bạch gia bốn đời làm quan lớn, đứa con gái cưng vừa lên thạc sĩ lại bị phanh phui ra, chắc chắn Bạch gia sẽ loạn. Nên cũng như Lưu Dật của báo Kinh Đế, có một tay săn tin báo lại cho Bạch gia, thế là có sự việc hôm nay.
“Ephedrin, Phenothiazine?” Bạch Lý kinh hãi, anh như bị chấn động, anh lay tay em gái mình, hét lên: “Tại sao em lại làm như vậy? Tiểu Nguyệt! Em còn ác đến cỡ nào nữa hả? Tại sao em không nghĩ cho gia đình mình?”
Bạch Thu Nguyệt đờ đẫn, chỉ quan tâm đến Hàn Mặc Niên biết tất cả rồi, anh chắc chắn càng ghét cô hơn, không thể như thế được, bước đường cùng rồi ư?
Bạch Lý bần thần.
Cho đến khi mẹ Bạch lay anh, hỏi đó là gì, anh mới dìm xuống cơn lửa nóng đang bập bùng trong lòng, hai bàn tay anh siết chặt lại thành nắm đấm, giọng thiều thào chẳng ra hơi trả lời mẹ mình: “Ephedrin một thành phần có trong thuốc điều trị hô hấp, cảm lạnh hoặc dị ứng. Phenothiazine thì... chuyên dùng cho bệnh thần kinh. Hai thành phần thuốc này nếu sử dụng ít thì không sao, nhưng với liều ít mà mỗi ngày thì... dễ gây ra các triệu chứng như: nhịp tim nhanh dẫn đến tình trạng co thắt tim, căng thẳng đầu óc, hoa mắt và nhất là... dễ bị lú lẫn, không phù hợp với người bệnh hen suyễn và bệnh tim. Mà Thắng Nam... cô ấy mắc bệnh hen suyễn lâu rồi.” Anh nói xong, áy náy nhìn Thắng Nam sắc mặt trắng bệch tựa bao giờ, anh bỗng nhíu mi.
Mẹ Bạch bàng hoàng, hai tay bà run rẩy, trong phút chốc, bà xô Bạch Lý dạt qua một bên trong lúc anh còn chưa phản ứng kịp bà đã giơ tay lên, một cái tát mạnh vào mặt Bạch Thu Nguyệt.
Cái tát khiến Bạch Thu Nguyệt choáng váng cả mặt mày, một bên tai lùng bùng như ngàn con ong bay quanh quẩn, cả lời tiếp theo của mẹ mình cô không nghe rõ. Vì thất thần vì không tin nổi có một ngày, mẹ cô lại tát cô.
“Mày... Tại sao mày lại độc ác như vậy hả Thu Nguyệt? Bao năm đèn sách của mày chỉ để mày làm ra chuyện tày trời này sao? Một mạng người đó con ơi là con.” Mẹ Bạch gào lên, nước mắt rơi trên khuôn mặt xuất hiện nếp nhăn của bà.
Thắng Nam nghe những sự việc đến với mình không khỏi sợ hãi, cả thân thể run bần bật, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn.
Mỗi lúc càng gấp, cô nắm chặt áo Hàn Mặc Niên, khuôn mặt trắng bệch.
Hàn Mặc Niên tất nhiên cảm nhận được vợ bé nhỏ trong lòng mình có những hành động dường như... quá đỗi quen thuộc. Anh gấp rút bế cô chạy về phòng ngủ.
Bạch Lý cũng nhìn thấy, liền quay sang nói với mẹ Bạch: “Mẹ ngồi xuống bình tĩnh. Lúc này mẹ cần bình tĩnh để nói chuyện cùng Tiểu Nguyệt, con phải chạy theo Mặc Niên, Tiểu Nam lên cơn rồi.”
Sắc mặt mẹ Bạch chuyển sang tái mét, chỉ còn thiều thào căn dặn Bạch Lý, “Cẩn thận nhe con.”
Bạch Lý gật đầu, chạy ùa vào theo lối Hàn Mặc Niên chạy, chưa được bốn bước chân đã tới phòng. Anh nhìn thấy Thắng Nam lên cơn co giật, đôi mắt nhắm nghiền, sùi cả bọt miệng.
Hàn Mặc Niên hoảng loạn cực độ, trên tay anh còn nắm lấy 2 viên thuốc chưa kịp cho Thắng Nam uống, đột nhiên, Bạch Lý ngồi vào bên cạnh, không quan tâm anh nghĩ gì, liền dùng hai ngón tay mở mắt Thắng Nam nhắm nghiền, sau đó dùng các động tác cơ bản, xem các động mạch tay và cổ Thắng Nam, liền nói lớn: “Mặc Niên gọi cứu thương đi, Tiểu Nam bị sốc thuốc rồi!”
“Con im miệng!” Mẹ Bạch bỗng quát lên.
Bạch Thu Nguyệt giật mình, cô há miệng không dám lên tiếng nữa.
“Hồ đồ!” Mẹ Bạch mắng Bạch Thu Nguyệt một câu, sau đó lấy lại bình tĩnh, nhưng hơi thở vẫn nặng nề, quay sang nhìn Hàn Mặc Niên hạ giọng nói: “Tiểu Niên, bác biết Tiểu Nguyệt gây cho con bao nhiêu phiền toái, bác đây cũng lực bất đồng tâm, đến nước này rồi, bác không mong gì hơn, chỉ mong con nể tình hai bên gia đình là bạn bè, hãy nhẹ tay xem xét.”
Khuôn mặt Hàn Mặc Niên vẫn không lay chuyển, vẫn u ám như lúc vừa nghe những lời khó nghe từ Bạch Thu Nguyệt, tuy nhiên anh vẫn nhẹ nhàng xem nhẹ như không khi trả lời mẹ Bạch: “Bác gái, bác đã quá xem trọng con rồi.”
Sắc mặt mẹ Bạch phút chốc tái mét, “Mặc Niên... con đừng như thế.”
Bạch Lý cũng gấp rút nói: “Mặc Niên, cậu suy nghĩ lại đi.”
Thắng Nam cau mày, chẳng biết lý do là gì, cô liếc nhìn qua Hàn Mặc Niên, rồi đến từng người đối diện, khuôn mặt cô ngờ nghệch.
Hàn Mặc Niên không trả lời hai người họ, chuyển sang nhìn Bạch Thu Nguyệt, giọng anh vẫn giữ điềm đạm tuy nhiên nồng nặc mùi thuốc súng.
“Thu Nguyệt! Ngay từ khi bắt đầu, anh không có mở một lời nào gọi là chấp nhận lời hứa hẹn hôn ước này của hai bên gia đình, là do em tự suy viễn và gắn lên người anh với những ước muốn em tự đặt ra. Anh muốn đợi em đến khi lớn, khi em thấy sự lạnh nhạt của mối quan hệ này, em sẽ từ bỏ cái hôn ước hoang đường đó, nhưng không, em lại càng ngày càng chìm đắm trong ảo tưởng mình tự xây nên.
Bây giờ, mọi việc đã bị phơi bày, em còn chưa chịu buông sao? Đến mẹ và anh em phải chạy đến đây xin anh bỏ qua cho em, em còn không thấy đau lòng sao, em quay sang đây chất vấn anh vấn đề đó, em không suy nghĩ lại bắt đầu là do ai?”
Bạch Thu Nguyệt trợn mắt, nhìn mẹ rồi nhìn anh, thấy họ cũng đầy sự mệt mỏi trên khuôn mặt, nhưng tất cả là vì ai? Không phải tại cô, chắc chắn không phải tại cô!
Đúng rồi! Chính là do Chu Tiểu Nam,chắc chắn chính là cô ta!
Bạch Thu Nguyệt đứng bật dậy, chỉ tay về phía Thắng Nam, nghiến răng nghiến lợi: “Chu Tiểu Nam, chính cô! Tất cả là lỗi do cô! Khi cô xuất hiện, tất cả mọi thứ tôi cố gắng làm đều đổ sông đổ biển. Tôi cũng chỉ là kẻ bị hại, đời nào tiểu tam lại được hạnh phúc như cô? Tôi không cam lòng! Không cam lòng!”
Hàn Mặc Niên cau mày, muốn lên tiếng nhưng mẹ Bạch nhanh hơn, bà dùng tay không đánh vào người Bạch Thu Nguyệt bôm bốp, Bạch Lý can ngăn, cũng ăn vài cái bạt tay đến từ bà.
“Đứa con hư! Đến nước này còn không chịu hiểu! Tao đánh chết mày, đánh chết mày!” Vừa đánh bà vừa khóc.
Bạch Thu Nguyệt cũng bật khóc, chỉ có Bạch Lý chật vật vừa bị ăn đánh vừa khuyên can.
Thắng Nam mím môi, hít thở điều, cố gắng lắp ghép suy nghĩ mình muốn nói, cô cũng bật dậy, đưa tay yếu ớt của mình nắm tay mẹ Bạch lại, cô lắc đầu khuyên nhủ: “Cô đừng đánh nữa, con muốn biết mọi người đang nói chuyện gì, rồi chúng ta tìm cách giải quyết, được không cô?”
“Cô đừng có giả lương thiện ở đây!” Bạch Thu Nguyệt bỗng đưa hay tay ra, tiện tay, xô Thắng Nam còn đứng chưa vững té nhào ra sau.
May mắn, Hàn Mặc Niên ôm được cô, anh đứng vững chắc như cột trời, cô vẫn còn cảm nhận thót tim khi nép vào lòng anh.
“Bạch, Thu, Nguyệt!” Hàn Mặc Niên tức giận thật sự, anh gằn giọng.
Bạch Thu Nguyệt thấy gợn gáy, cô theo phản xạ, túm chặt áo anh trai mình. Mẹ Bạch thống khổ, chỉ biết ngồi phịch xuống, thẫn thờ.
Bạch Lý cảm giác chưa bao giờ anh thấy gia đình mình nhếch nhác chật vật như thế này. Anh cũng lo lắng cho Thắng Nam, lúc anh mở miệng cũng là lúc Hàn Mặc Niên lo lắng hỏi Thắng Nam, nên cả hai người thành đồng thanh nói: “Em không sao chứ?”
Thắng Nam hơi sựng người, cô kiềm nén sự khó chịu trong người, lắc đầu bảo không sao. Sau đó, cô nhìn về phía Bạch Thu Nguyệt sắc mặt đã bớt trắng nhợt, khẽ nuốt khan: “Bạch Thu Nguyệt, tôi chỉ muốn nói cùng cô rằng, dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ không rời bỏ Hàn Mặc Niên. Dù có ai nói tôi vô sỉ, làm nhân tình hay tiểu tam cướp chồng người khác tôi cũng mặc kệ, vì thực sự họ không hiểu câu chuyện ra sao, họ không có tư cách phán xét tôi. Nhưng cô, tôi sẽ không nhân nhượng nữa, Bạch Thu Nguyệt, tôi không phải quân tử nhưng cũng không hèn hạ làm tiểu nhân, tôi yêu Hàn Mặc Niên và...” nói đên đây, đôi môi cô đã run rẩy, quay đầu lại nhìn Hàn Mặc Niên đang bất ngờ nhìn cô, môi cô khẽ hiện nét cười, cô nói tiếp: “Hàn Mặc Niên cũng yêu tôi.”
Bạch Thu Nguyệt muốn đốp chát lại, nhưng tuyệt nhiên không được vì một giây sau, Hàn Mặc Niên kéo Thắng Nam vào lòng, ôm siết lấy cô ta, âu yếm cô ta trước mắt cô, trước mẹ và anh cô.
Hàn Mặc Niên ôm Thắng Nam vào lòng, hôn lên tóc cô, thì thầm an ủi: “Em không cần nói nữa, tất cả để anh lo.” Anh cảm nhận cả thân thể cô đang run rẩy, đau xót dâng lên khoé mũi, anh nuốt cả sự tức giận vào lòng, khuôn mặt phút chốc lạnh tanh, đôi mắt u tối của anh nhìn thẳng đến Bạch Thu Nguyệt, “Thu Nguyệt! Anh thật sự không còn kiên nhẫn với em nữa. Hôm nay có bác gái và Bạch Lý ở đây, con xin nói thẳng, chúng con đã đăng ký kết hôn, trên danh nghĩa Thắng Nam là vợ con và cũng vì như thế, con không cho phép ai làm hại vợ mình.” Anh đưa bàn tay trái của Thắng Nam lên, chiến nhẫn kim cương sáng lấp lánh giữa ánh sáng hắt vào từ cửa sổ phòng khách.
Cả ba người trợn mắt, chết sững.
“Không!” Bạch Thu Nguyệt hét toáng lên như cả thế giới quanh cô sụp đổ, cô nắm hai cánh tay Bạch Lý, muốn anh buông ra, cô muốn nhào đến Hàn Mặc Niên.
Mẹ Bạch cùng Bạch Lý giữ Bạch Thu Nguyệt lại, bà đau xót nhìn con gái mình, như thế này cũng hay, như thế làm cho Bạch Thu Nguyệt hết hi vọng rồi từ từ vết thương cũng sẽ lành. Bà tin như thế, mọi chuyện đến hồi kết rồi...
Nhưng hiện tại, bà đã suy nghĩ quá đơn giản.
“Mặc Niên, em gái mình còn nhỏ, cậu bỏ qua cho nó đi, nó chỉ mới 23 tuổi thôi, hiện tại tâm trạng nó cũng đang rất hoảng loạn.” Bạch Lý không thể chịu đựng nữa, anh đau đớn nhìn đứa em mình vì tình cảm mà dằn vặt đến thân tàn ma dại.
“A Lý, mọi chuyện mình có thể bỏ qua, nhưng cậu có biết chính em gái cậu đã tốn công bỏ tiền ra mua chuộc y tá kê toa thuốc ở bệnh viện Vĩnh Ký, kê thêm thành phần thuốc vào đơn thuốc Doãn Thiếu Thư đưa đến bệnh viện để chữa cho Thắng Nam không? Thắng Nam đến bây giờ vẫn chưa hết hen suyễn, cơ thể lúc nào cũng mệt mỏi, lần hen suyễn tái phát càng nhiều. Doãn Thiếu Thư một lần kiểm tra lại đã nhận ra điểm lạ, liền điện thoại đến cho mình nói anh ấy điều tra được khi về lại bệnh viện hỏi sự việc chỉ mới ngày hôm qua thôi, cô y tá kia thành khẩn khai nhận đã được Thu Nguyệt cho hơn một trăm ngàn chỉ để bỏ vào đơn thuốc của Thắng Nam thành phần Ephedrin, Phenothiazine,... cậu nói xem, tôi lần này có bỏ qua không?” Trán Hàn Mặc Niên nổi cả gân xanh, anh không thể kiên nhẫn nỗi khi nghĩ đến thời gian Thắng Nam bị hại như thế nào. Anh không ngờ, thật sự là không ngờ nếu như không nhận được cuộc gọi từ Doãn Thiếu Thư.
Thắng Nam kinh hãi, cả hai chân cô muốn khuỵ xuống, dù không biết các chất đó là gì nhưng với trực giác của cô mách bảo, nó đã khiến cô sống dở chết dở suốt thời gian này.
Trong ngày hôm qua, Hàn Mặc Niên đã gửi lên vài toà soạn báo có tiếng, những hình ảnh, tin tức về việc Bạch Thu Nguyệt cặp với giáo sư hơn hai con giáp mình ở London, hút thuốc, chơi bời trác tán, hoàn toàn ngược lại với khuôn mặt tựa thiên thần mà gia đình cô luôn thấy. Bạch gia bốn đời làm quan lớn, đứa con gái cưng vừa lên thạc sĩ lại bị phanh phui ra, chắc chắn Bạch gia sẽ loạn. Nên cũng như Lưu Dật của báo Kinh Đế, có một tay săn tin báo lại cho Bạch gia, thế là có sự việc hôm nay.
“Ephedrin, Phenothiazine?” Bạch Lý kinh hãi, anh như bị chấn động, anh lay tay em gái mình, hét lên: “Tại sao em lại làm như vậy? Tiểu Nguyệt! Em còn ác đến cỡ nào nữa hả? Tại sao em không nghĩ cho gia đình mình?”
Bạch Thu Nguyệt đờ đẫn, chỉ quan tâm đến Hàn Mặc Niên biết tất cả rồi, anh chắc chắn càng ghét cô hơn, không thể như thế được, bước đường cùng rồi ư?
Bạch Lý bần thần.
Cho đến khi mẹ Bạch lay anh, hỏi đó là gì, anh mới dìm xuống cơn lửa nóng đang bập bùng trong lòng, hai bàn tay anh siết chặt lại thành nắm đấm, giọng thiều thào chẳng ra hơi trả lời mẹ mình: “Ephedrin một thành phần có trong thuốc điều trị hô hấp, cảm lạnh hoặc dị ứng. Phenothiazine thì... chuyên dùng cho bệnh thần kinh. Hai thành phần thuốc này nếu sử dụng ít thì không sao, nhưng với liều ít mà mỗi ngày thì... dễ gây ra các triệu chứng như: nhịp tim nhanh dẫn đến tình trạng co thắt tim, căng thẳng đầu óc, hoa mắt và nhất là... dễ bị lú lẫn, không phù hợp với người bệnh hen suyễn và bệnh tim. Mà Thắng Nam... cô ấy mắc bệnh hen suyễn lâu rồi.” Anh nói xong, áy náy nhìn Thắng Nam sắc mặt trắng bệch tựa bao giờ, anh bỗng nhíu mi.
Mẹ Bạch bàng hoàng, hai tay bà run rẩy, trong phút chốc, bà xô Bạch Lý dạt qua một bên trong lúc anh còn chưa phản ứng kịp bà đã giơ tay lên, một cái tát mạnh vào mặt Bạch Thu Nguyệt.
Cái tát khiến Bạch Thu Nguyệt choáng váng cả mặt mày, một bên tai lùng bùng như ngàn con ong bay quanh quẩn, cả lời tiếp theo của mẹ mình cô không nghe rõ. Vì thất thần vì không tin nổi có một ngày, mẹ cô lại tát cô.
“Mày... Tại sao mày lại độc ác như vậy hả Thu Nguyệt? Bao năm đèn sách của mày chỉ để mày làm ra chuyện tày trời này sao? Một mạng người đó con ơi là con.” Mẹ Bạch gào lên, nước mắt rơi trên khuôn mặt xuất hiện nếp nhăn của bà.
Thắng Nam nghe những sự việc đến với mình không khỏi sợ hãi, cả thân thể run bần bật, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn.
Mỗi lúc càng gấp, cô nắm chặt áo Hàn Mặc Niên, khuôn mặt trắng bệch.
Hàn Mặc Niên tất nhiên cảm nhận được vợ bé nhỏ trong lòng mình có những hành động dường như... quá đỗi quen thuộc. Anh gấp rút bế cô chạy về phòng ngủ.
Bạch Lý cũng nhìn thấy, liền quay sang nói với mẹ Bạch: “Mẹ ngồi xuống bình tĩnh. Lúc này mẹ cần bình tĩnh để nói chuyện cùng Tiểu Nguyệt, con phải chạy theo Mặc Niên, Tiểu Nam lên cơn rồi.”
Sắc mặt mẹ Bạch chuyển sang tái mét, chỉ còn thiều thào căn dặn Bạch Lý, “Cẩn thận nhe con.”
Bạch Lý gật đầu, chạy ùa vào theo lối Hàn Mặc Niên chạy, chưa được bốn bước chân đã tới phòng. Anh nhìn thấy Thắng Nam lên cơn co giật, đôi mắt nhắm nghiền, sùi cả bọt miệng.
Hàn Mặc Niên hoảng loạn cực độ, trên tay anh còn nắm lấy 2 viên thuốc chưa kịp cho Thắng Nam uống, đột nhiên, Bạch Lý ngồi vào bên cạnh, không quan tâm anh nghĩ gì, liền dùng hai ngón tay mở mắt Thắng Nam nhắm nghiền, sau đó dùng các động tác cơ bản, xem các động mạch tay và cổ Thắng Nam, liền nói lớn: “Mặc Niên gọi cứu thương đi, Tiểu Nam bị sốc thuốc rồi!”
/59
|