Hàn Mặc Niên chẳng còn quan tâm đến những câu hỏi tò mò của bạn bè mình dọc đường đi, anh không có tâm trạng giải thích sự việc quá nhanh chóng này, điều trong đầu anh nghĩ bây giờ, là phải cứu được Thắng Nam.
Bạch Lý, Phó Vĩ và Lạc Thác Thiên Tường cũng chạy theo, họ chỉ im lặng nhìn sắc mặt của Hàn Mặc Niên, vì trong đám bạn bè nhốn nháo kia, họ là bạn thân nhất của anh. Khuôn mặt trắng bệch của anh khiến ba người họ biết chắc chắn sự việc rất lớn và có điềm tồi tệ sắp đến, đôi mắt anh, đã nói lên lúc này đang cực kỳ hoảng. Mắt chỉ có một hướng trước mắt mà chạy, hàm đã cứng lại, như đang nghiến chặt răng.
Khi bước đến trước cửa vào đường đến phòng WC, có sáu tên đang đứng canh bên ngoài. Bốn tên ngồi chơi bài, hai tên đứng xem vừa nhìn dáo dát xung quanh và đuổi người nào dám đến gần đi. Bọn họ nhìn thấy đám người đàn ông điển trai, có người ăn mặc comple có người chỉ áo sơ mi và quần tây, khí chất chẳng ai lẫn vào ai, mỗi người mỗi vẻ, thì hơi ngạc nhiên. Đi một lần đi chung vầy cho vui à???
Hàn Mặc Niên bất chấp chạy vào thì bị đám người đó đứng dậy, xô ra.
Một tên xua xua tay: “Xuống tầng trệt đi, ở đây đi không được...” hắn đang tính nói thêm thì một bóng dáng cao ngạo bước ra từ đám người đó, làm hắn thất kinh, lắp bắp: “Anh... anh... Tường.”
Năm tên còn lại không hẹn cùng nhau cúi đầu chào Lạc Thác Thiên Tường: “Anh Tường!”
Hàn Mặc Niên hét lên: “Tránh ra!”
Bạn bè anh chưa từng thấy anh kích động như vậy, Lạc Thác Thiên Tường biết có chuyện gì đó không ổn, phất tay nói: “Cho cậu ấy vào đi, mọi chuyện tôi sẽ nói với Tần Hiểu Phong sau.”
Sáu người đàn ông đó nhìn nhau mấy lượt rồi cũng tản ra, cho Hàn Mặc Niên chạy vào nhanh chóng, sau đó là một loạt người đàn ông chạy theo. Chỉ có Lạc Thác Thiên Tường ung dung đi, không quên vỗ vai một trong sáu tên, khen ngợi: “Tốt lắm!” rồi đi thẳng.
Cả sáu người không hẹn cùng nhau đổ mồ hôi, người được Lạc Thác Thiên Tường vỗ vai thì đang dùng tay xoa nơi vai đó, trong đầu hắn bây giờ chỉ thầm than: “Anh Tường, một vỗ vai anh thôi cũng khiến em muốn gãy xương.”
*
Bên trong, Thắng Nam vùng vẫy.
Càng vùng vẫy, càng bị siết chặt.
Từng tất da, tất thịt của cô bị Tần Quý Phàn chạm đến, mang theo sự kinh tởm càng dân trào trong lòng cô, dạ dày muốn trực trào buồn nôn.
Hắn dùng một tay vuốt trên vùng bụng phẳng lì của cô mà vuốt ve, từ từ hạ thấp xuống quần cô. Hắn mở nút quần, luồng tay vào bên trong quần nhỏ cô. Cô kích động, càng giẫy giụa hết sức lực.
Cổ họng cô đau rát vì la hét nhiều, đến bây giờ chẳng còn sức hét nữa, cô chỉ dám nhỏ giọng cầu khẩn Tần Quý Phàn mà nước mắt lăn dài: “Đừng... tôi xin lỗi. Dừng lại đi...”
Ánh mắt Tần Quý Phàn lúc này càng lúc bị chiếm giữ bởi dục vọng nguyên thuỷ nhất của người đàn ông đối với người đàn bà. Bảo hắn dừng lại là điều không thể! Hắn rút đầu vào cổ Thắng Nam mà cắn mút, mùi hương thơm dịu thoang thoảng từ người cô, làm hắn càng điên tình.
Hắn dùng hai chân mình kẹp chặt hai chân Thắng Nam vào giữa, làm cô bất động. Hắn nghĩ đến lúc chiếm trọn cô rồi, hắn từ từ kéo chiếc áo sơ mi rách nát ra khỏi người cô, lộ ra bờ ngực phập phồng vung cao trong áo lót.
Hàn Mặc Niên, anh đang ở đâu?
Thắng Nam càng lúc càng nguội lạnh lòng, chắc Hàn Mặc Niên không đến kịp cứu cô đâu, chắc chắn anh không đến kịp đâu... phòng vệ sinh ở tầng trệt nằm khuất cuối đường dãy phòng karaoke, muốn đi phải mất mười phút. Lúc này cô muốn rủa Đế Đài lắm, làm chi cho lớn như thế, rộng như thế, đến lúc cần cứu người làm sao mà kịp.
Có tiếng hét thất thanh, giọng rất quen thuộc: “Tất cả các cậu quay mặt lại cho tớ!!!!”
Vừa lúc Thắng Nam đã quá mệt mỏi, nhắm mắt lại mặc kệ cho số phận thì nghe một tiếng “bốp” rất vang, sau đó là tiếng “hự” cùng tiếng vật gì đó đập vào tường, tiếp theo là tiếng ồn ào như cái chợ.
Cô mở to mắt nhìn.
Đập vào mắt cô là khuôn mặt lo lắng của Hàn Mặc Niên, anh đang cởi áo vest ngoài che chắn hết cảnh xuân cho cô, không quên mở dây nịt đang trói tay cô lại.
Anh đưa tay ôm cô vào lòng, cô cảm nhận được hơi ấm anh bao bọc xung quang mình, cảm nhận cả cái run của anh, cô cảm nhận nỗi ấm ức đang trực trào trong lòng mình đang muốn nói cho anh biết hết tất cả, cô bật khóc. “Mặc Niên... hu hu, Mặc Niên...”
Cô không biết phải nói gì nữa, chỉ còn biết gọi tên anh, gọi thật to, gọi để thấy được anh, không thì cô chết mất!
Hàn Mặc Niên đau lòng đến xé cả ruột gan, tay anh càng thêm lực siết chặt, vỗ về cô an ủi: “Không sao nữa, anh đến rồi... anh đến rồi.”
“Em sợ lắm, hu hu, sợ lắm... hắn định cưỡng bức em... sợ lắm!” Thắng Nam rút đầu vào ngực anh, khóc không thành tiếng, lạc cả giọng.
Sau đó vì quá mệt, cô ngất đi.
Cả đám bạn bè Hàn Mặc Niên quay lại vì không nén nổi tò mò. Khi nãy họ bị anh quát vì thấy một người đàn ông đang âu yếm một phụ nữ bị trói, cảnh xuân đã lộ rõ phân nửa. Còn bây giờ, họ chỉ biết đứng trơ trơ nhìn Hàn Mặc Niên đang làm chuyện mà đối với họ, quen biết anh hơn mười năm, trong đời lần đầu được nhìn thấy, đó là: Hàn Mặc Niên đang ôm một cô gái, còn xót thương vỗ về.
Thì ra anh điên lên vì một cô gái!
Phó Vĩ và Bạch Lý bình tĩnh hơn một chút xíu, không có kích động như đám bạn kia.
Lạc Thác Thiên Tường là người trấn tĩnh nhất. Khi anh bước vào cùng một lượt với Hàn Mặc Niên, chưa biết chuyện gì và chưa kịp phản ứng, anh liền nhìn thấy cú đấm mạnh kinh hồn của Hàn Mặc Niên lao tới Tần Quý Phàn, hắn ta chới với và buông cô gái đang xém bị cưỡng bức, phần trên xém lộ rõ hết, nước mắt thì dàn dụa. Anh là kẻ rất ghét việc kinh tởm này xuất hiện ở địa bàn của anh, thế là lúc Tần Quý Phàn bị cú đấm của Hàn Mặc Niên làm ngã lăn ra chưa tỉnh táo hẳn, chính anh là người đá hắn văng vào tường vệ sinh hai mét kia tiếp theo. Một cú đá mạnh không thể diễn tả nỗi.
Bây giờ, Tần Quý Phàn đang rên rỉ lăn qua lại trên nền sàn gạch, hắn cố nheo mắt nhìn dáng người cao sừng sững không thua kém gì anh trai mình trước mặt hắn, đau đớn rên lên: “Anh... Tường... tại sao?”
Lạc Thác Thiên Tường là người trong nóng ngoài lạnh, Tần Quý Phàn như là đã đi đến giới hạn cuối cùng anh cho phép. Cái thằng nhãi ranh này, quả là được anh và Tần Hiểu Phong làm ngơ bỏ qua biết bao nhiêu chuyện, nay lại đến nông nổi này thì đừng trách anh.
“Quý Phàn! Anh đã nói với chú mày ra sao? Ở địa bàn của anh thì vẫn là do anh quyết định, mày định cưỡng hiếp gái trong địa bàn của anh, kêu đàn em ra canh giữ cửa, mày còn có nghĩ đến Hiểu Phong, đến tao không? Mẹ kiếp!” Lạc Thác Thiên Tường đã tức giận thật sự. Lần này Tần Quý Phàn còn muốn cưỡng hiếp người phụ nữ nhìn sơ qua hành động của Hàn Mặc Niên đã biết là của cậu ta, chuyến này anh không thể ở trung lập mà bỏ qua được nữa.
Tần Quý Phàn còn đang ong ong đầu óc, nghe lời của Lạc Thác Thiên Tường nói mà sởn cả gai óc, hắn không nghĩ mình sai chổ nào. Con gái thiếu gì, chơi một đứa có chết ai?
“Em chỉ muốn dạy dỗ con đó một bài học, nó...” chưa nói được chữ tiếp theo, hàm hắn lại nhận lấy một trận đau thấu xương, làm hắn phải rống lên, hai chiếc răng cửa văng ra, máu chảy từ miệng hắn tràn ra ngoài mép.
Cú đấm đó không ai khác ngoài Hàn Mặc Niên đấm xuống hắn, Lạc Thác Thiên Tường chỉ liếc nhìn rồi làm ngơ.
Hàn Mặc Niên lúc này như chẳng còn là chính anh nữa, anh muốn đập tên này đến khi cái mồm thối hắn không nói được nữa.
Đến lúc này, bạn bè anh mới bình tĩnh chạy vào can ngăn, không quên khuyên nhủ anh. Hàn Mặc Niên cự quậy, thì Phó Vĩ đã kéo Tần Quý Phàn ra xa cự ly năm mươi mét, khuất mắt Hàn Mặc Niên.
Bên ngoài có nhiều tiếng bước chân ùng ùng chạy vào, sau đó là tiếng hét.
“Thắng Nam?”
Là Tiếu Tiếu, Lý An và Chính Từ Châu đồng thanh nói khi thấy bên trong phòng vệ sinh nữ là đống hỗn độn, máu lên lán từ cái tên đang rống, mà họ biết hắn là ai, Tần Quý Phàn, tên núp bóng anh trai mình ra oai ở Đế Đài đây mà. Tiếu Tiếu xém ngất xỉu khi thấy Thắng Nam ngất đi, trên người được đắp chiếc áo đen, Chính Từ Châu nhanh nhạy ôm cô lại, vỗ lưng cô trấn an. Còn Lý An vội bước đến chỗ Thắng Nam.
Lý An vừa chạy đến xem tình hình Thắng Nam thì bị Hàn Mặc Niên nhanh chân hơn hất tay ra, khuôn mặt lạnh lẽo còn hơn không khí địa ngục bốc lên, trán anh còn nổi gân xanh chưa hết, anh bế Thắng Nam lên, liếc nhìn Lý An đầy vẻ căm giận.
Cứ thế, cả trong phòng nín thở, vì biểu cảm khác thường của Hàn Mặc Niên.
Lạc Thác Thiên Tường nhìn đám bạn mình kinh động bởi tính khí khác thường Hàn Mặc Niên lúc này, khẽ thở dài, rồi nhìn Tần Quý An đang nhăn mặt. Đám đàn em cậu ta không dám làm gì, chỉ biết đứng một bên hồn vía thì đi tận mây xanh nào rồi.
Anh liếc nhìn sáu tên đã đến từ khi nào, lớn tiếng quát: “Còn đứng đó làm gì, không đem cậu ta đi bệnh viện?”
Cả sáu tên sực tỉnh người, chạy lại vác lấy Tần Quý Phàn chạy mất, khi đi ngang Lạc Thác Thiên Tường không quên cuối đầu tạm biệt.
Cùng lúc đó Bạch Lý đẩy vai Phó Vĩ khi cậu ta còn ngớ ngẩn, “Cậu đưa Mặc Niên về đi, nhìn Tiểu Nam có vẻ không ổn, Mặc Niên cần chăm sóc cô ấy!”
Phó Vĩ hơi cau mày, nhưng nhanh chóng gật đầu chạy đi.
Chỉ còn lại những người bên trong phòng vệ sinh nữ to lớn, chưa hết choáng váng.
*
Phó Vĩ lâu lâu vẫn liếc nhìn Hàn Mặc Niên qua kính chiếu hậu.
Đây là lần đầu tiên trong đời Phó Vĩ anh được nhìn thấy Hàn Mặc Niên giận dữ như vậy. Anh rất nhanh chóng nhận ra, đối với Hàn Mặc Niên, Thắng Nam rất quan trọng.
Chỉ cần nhìn cái cách cậu ta ôm Thắng Nam vào người, lâu lâu lại vỗ lưng, cái ôm chặt không rời, những nụ hôn trán trấn an, làm anh bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Mà bất ngờ nhất chính là: Cậu ta đụng vào Thắng Nam nhưng không hề có các triệu chứng nôn ói.
Quả là một tin tốt, cũng là một tin xấu...
“Có cần đến bệnh viện không?” Phó Vĩ sau một hồi im lặng, khó chịu lắm nên mở lời.
Hàn Mặc Niên vẫn nhìn chằm chằm vào Thắng Nam, lắc đầu: “Cô ấy không sao, chỉ là mệt nên ngất thôi.”
Anh vừa nói, vừa nhẹ nhàng chỉnh lại áo vest mình đang đắp cho cô, sau đó vuốt nhẹ má cô, lòng anh còn xót xa, đau chẳng thở nổi. Nếu như anh chỉ chậm lại một chút, hôm nay anh sẽ hối hận vô cùng. Anh không nghĩ mình chỉ muốn tạo bất ngờ cho cô, cuối cùng lại xảy ra chuyện này.
Anh biết cô đến Đế Đài qua định vị điện thoại cô trên Wechat, vừa hay Lạc Thác Thiên Tường rủ anh đến Đế Đài, thế là anh không nghĩ ngợi đồng ý. Anh chỉ muốn cô trong tầm kiểm soát mình, anh cũng rất giận về việc cô nói dối anh, nhưng hiện tại sự tức giận ấy chuyển sang cho một người khác, còn đối với cô, anh không biết biểu đạt cảm xúc mình lúc này ra sao, ngoài một chữ: Đau!
Thắng Nam choàng tỉnh, cô dần mở đôi mắt mơ màng mình ra chỉ thấy mình đang ở trong xe, có một người ngồi trước đang lái, bầu trời tối đen, thân thể được quấn rất chặt, tưởng như mình còn bị tên Tần Quý Phàn cưỡng bức bây giờ bị bắt đến nơi của hắn, liền hét lớn, thêm cả động đậy thân thể, chân đạp về phía trước: “Không! Buông tôi ra! Mặc Niên cứu em!”
Hàn Mặc Niên đang ôm cô vào lòng, đầu cô dựa vào ngực anh, bỗng dưng cô giật mình hét toáng lên như thế, khiến anh đau xót. Chắc chắn cô rất kinh hãi, rất chấn động, anh bèn xoay mặt cô đối diện cùng anh, dịu dàng lên tiếng: “Anh đây! Thắng Nam, anh đây. Ổn rồi, không có chuyện gì nữa. Tất cả ổn rồi.”
Thắng Nam ngẩng đầu nhìn người đàn ông cô hằng mong ước xuất hiện bấy lâu nay trước mắt mình, nước mắt không hẹn cùng nhau lại trào, môi cô run run, tưởng như giấc mộng, nhưng sao lại chân thật đến thế: “Mặc Niên, là anh thật hả?”
“Anh đây.” Hàn Mặc Niên cảm nhận nỗi chua xót dâng lên mũi mình, nhẹ nhàng hôn vào môi cô, cho cô nhận biết đây là hiện thực.
Một nụ hôn gió khiến Thắng Nam trấn an được trái tim đang đập liên hồi vì sợ hãi lại, sau đó là sự tủi thân, trong đầu cô là những hình ảnh mình nằm dưới thân Tần Quý Phàn, sự dơ bẩn, nhơ nhuốt càng trực trào khi nhìn khuôn mặt thâm trầm không gợn sóng của Hàn Mặc Niên, cô xấu hổ.
“Em.... em...” cô nghẹn lời, cắn môi mặc cho nước mắt rơi.
Cô dơ bẩn, thật sự bị vấy bẩn mất rồi. Cô không đáng ở bên cạnh Hàn Mặc Niên nữa. Không đáng với tình cảm suốt ba kiếp của mình dành cho anh.
Hàn Mặc Niên nào biết cô nghĩ gì, anh vuốt tóc cô, thở dài: “Đừng sợ nữa, mọi chuyện ổn hết rồi.”
Cô không biết phải nói gì với anh, cô không sợ, cô chỉ khinh miệt bản thân mình.
Cho đến khi người cầm lái hắng giọng, quay đầu xuống nhìn cô và Hàn Mặc Niên.
“Tới Lâm Viên Đinh Hoàng rồi.” Phó Vĩ hơi bực khi bị xem như người vô hình, lại còn xem một màng tình chàng ý thiếp, thiệt khiến một chàng sát gái như anh khinh bỉ.
Sau khi chào Phó Vĩ, Hàn Mặc Niên bế cô lên về phòng, nhưng cô từ chối, cô chỉ nhận lấy áo vest anh mặc vào, vì chiếc áo sơ mi đã rách chẳng còn che đậy được gì nhiều, cô cực kỳ muốn kiếm lỗ nào đó chui xuống cho mau, nhớ lại lúc trước khi ngất đi, hình như rất nhiều người nhìn thấy cảnh quần áo cô sộc sệch, phần phía trên người chẳng còn che chắn gì được cho cam.
“Em hôm nay muốn trở về phòng mình.” Cô nhỏ giọng nói, không dám đối diện cùng anh khi đã bước vào cửa phòng khách.
Lúc này, Hàn Mặc Niên chỉ nghĩ Thắng Nam còn kích động, cô muốn ở một mình cũng là lẽ dĩ nhiên. Anh nâng cằm cô lên, bắt cô đối mặt cùng anh, khẽ mỉm cười trấn an: “Được, tối hôm nay em cứ về lại phòng mình nghỉ ngơi.”
Nói xong, anh muốn đặt xuống môi cô một nụ hôn, chỉ là không ngờ cô xô anh ra, tránh đi nụ hôn vừa kịp đặt xuống.
Anh kinh ngạc, cô thì bối rối.
Chưa kịp để anh phản ứng, cô đã chạy trốn trước: “Em về phòng đây, anh ngủ ngon.” Rồi đi một mạch không nhìn anh dù chỉ một lần.
Ánh mắt Hàn Mặc Niên bỗng nhiên tối sầm lại.
Về phần Thắng Nam, cô vừa vào phòng là khoá chốt cửa lại, chạy ùa vào phòng tắm đóng sầm cửa lại, cô muốn rột rửa những thứ dơ bẩn trên người mình.
Vừa cởi chiếc áo vest của Hàn Mặc Niên ra, đập vào mắt cô là những vết đỏ li ti do Tần Quý Phàn để lại khắp cả một mảng trước ngực, dây áo ngực cũng đứt một bên, bầu ngực lộ ra ngoài. Chiếc áo sơ mi cô mặc trên người chẳng còn che chắn gì được, càng làm tăng thêm phần ham muốn cho Tần Quý Phàn là đương nhiên.
Cô điên cuồng lấy tay chà xát vào da thịt mình, không quên mạnh tay những nơi Tần Quý Phàn chạm đến. Cả môi mình... cô cũng dụi đến môi sưng tấy cả lên. Cô đổ xà phồng tắm lên người mình, càng thoa, càng hừng hực mùi kinh tởm, nồng nặc, buồn nôn.
Cuối cùng, cô ngồi thụp xuống sàn, khóc to. Khóc như muốn trút hết sự ấm ức trong lòng, khóc cho mình phút chốc đánh mất sự phẩm hạnh bao lâu nay muốn gìn giữ cho người mình yêu, khóc cho cuộc đời luôn đẩy cô vào địa ngục.
Phía bên ngoài cánh cửa phòng tắm, cô không hề biết rằng có người đàn ông đứng đó, nghe hết tiếng khóc của cô, khoáy sâu vào tâm hồn anh, đau thấu tâm can.
Bàn tay anh dần nắm chặt lại, đường gân trên tay lộ rõ dưới lớp da, vết thương trên những khớp tay còn chưa hết rát vì đã đấm Tần Quý Phàn hai quả đấm.
Bạch Lý, Phó Vĩ và Lạc Thác Thiên Tường cũng chạy theo, họ chỉ im lặng nhìn sắc mặt của Hàn Mặc Niên, vì trong đám bạn bè nhốn nháo kia, họ là bạn thân nhất của anh. Khuôn mặt trắng bệch của anh khiến ba người họ biết chắc chắn sự việc rất lớn và có điềm tồi tệ sắp đến, đôi mắt anh, đã nói lên lúc này đang cực kỳ hoảng. Mắt chỉ có một hướng trước mắt mà chạy, hàm đã cứng lại, như đang nghiến chặt răng.
Khi bước đến trước cửa vào đường đến phòng WC, có sáu tên đang đứng canh bên ngoài. Bốn tên ngồi chơi bài, hai tên đứng xem vừa nhìn dáo dát xung quanh và đuổi người nào dám đến gần đi. Bọn họ nhìn thấy đám người đàn ông điển trai, có người ăn mặc comple có người chỉ áo sơ mi và quần tây, khí chất chẳng ai lẫn vào ai, mỗi người mỗi vẻ, thì hơi ngạc nhiên. Đi một lần đi chung vầy cho vui à???
Hàn Mặc Niên bất chấp chạy vào thì bị đám người đó đứng dậy, xô ra.
Một tên xua xua tay: “Xuống tầng trệt đi, ở đây đi không được...” hắn đang tính nói thêm thì một bóng dáng cao ngạo bước ra từ đám người đó, làm hắn thất kinh, lắp bắp: “Anh... anh... Tường.”
Năm tên còn lại không hẹn cùng nhau cúi đầu chào Lạc Thác Thiên Tường: “Anh Tường!”
Hàn Mặc Niên hét lên: “Tránh ra!”
Bạn bè anh chưa từng thấy anh kích động như vậy, Lạc Thác Thiên Tường biết có chuyện gì đó không ổn, phất tay nói: “Cho cậu ấy vào đi, mọi chuyện tôi sẽ nói với Tần Hiểu Phong sau.”
Sáu người đàn ông đó nhìn nhau mấy lượt rồi cũng tản ra, cho Hàn Mặc Niên chạy vào nhanh chóng, sau đó là một loạt người đàn ông chạy theo. Chỉ có Lạc Thác Thiên Tường ung dung đi, không quên vỗ vai một trong sáu tên, khen ngợi: “Tốt lắm!” rồi đi thẳng.
Cả sáu người không hẹn cùng nhau đổ mồ hôi, người được Lạc Thác Thiên Tường vỗ vai thì đang dùng tay xoa nơi vai đó, trong đầu hắn bây giờ chỉ thầm than: “Anh Tường, một vỗ vai anh thôi cũng khiến em muốn gãy xương.”
*
Bên trong, Thắng Nam vùng vẫy.
Càng vùng vẫy, càng bị siết chặt.
Từng tất da, tất thịt của cô bị Tần Quý Phàn chạm đến, mang theo sự kinh tởm càng dân trào trong lòng cô, dạ dày muốn trực trào buồn nôn.
Hắn dùng một tay vuốt trên vùng bụng phẳng lì của cô mà vuốt ve, từ từ hạ thấp xuống quần cô. Hắn mở nút quần, luồng tay vào bên trong quần nhỏ cô. Cô kích động, càng giẫy giụa hết sức lực.
Cổ họng cô đau rát vì la hét nhiều, đến bây giờ chẳng còn sức hét nữa, cô chỉ dám nhỏ giọng cầu khẩn Tần Quý Phàn mà nước mắt lăn dài: “Đừng... tôi xin lỗi. Dừng lại đi...”
Ánh mắt Tần Quý Phàn lúc này càng lúc bị chiếm giữ bởi dục vọng nguyên thuỷ nhất của người đàn ông đối với người đàn bà. Bảo hắn dừng lại là điều không thể! Hắn rút đầu vào cổ Thắng Nam mà cắn mút, mùi hương thơm dịu thoang thoảng từ người cô, làm hắn càng điên tình.
Hắn dùng hai chân mình kẹp chặt hai chân Thắng Nam vào giữa, làm cô bất động. Hắn nghĩ đến lúc chiếm trọn cô rồi, hắn từ từ kéo chiếc áo sơ mi rách nát ra khỏi người cô, lộ ra bờ ngực phập phồng vung cao trong áo lót.
Hàn Mặc Niên, anh đang ở đâu?
Thắng Nam càng lúc càng nguội lạnh lòng, chắc Hàn Mặc Niên không đến kịp cứu cô đâu, chắc chắn anh không đến kịp đâu... phòng vệ sinh ở tầng trệt nằm khuất cuối đường dãy phòng karaoke, muốn đi phải mất mười phút. Lúc này cô muốn rủa Đế Đài lắm, làm chi cho lớn như thế, rộng như thế, đến lúc cần cứu người làm sao mà kịp.
Có tiếng hét thất thanh, giọng rất quen thuộc: “Tất cả các cậu quay mặt lại cho tớ!!!!”
Vừa lúc Thắng Nam đã quá mệt mỏi, nhắm mắt lại mặc kệ cho số phận thì nghe một tiếng “bốp” rất vang, sau đó là tiếng “hự” cùng tiếng vật gì đó đập vào tường, tiếp theo là tiếng ồn ào như cái chợ.
Cô mở to mắt nhìn.
Đập vào mắt cô là khuôn mặt lo lắng của Hàn Mặc Niên, anh đang cởi áo vest ngoài che chắn hết cảnh xuân cho cô, không quên mở dây nịt đang trói tay cô lại.
Anh đưa tay ôm cô vào lòng, cô cảm nhận được hơi ấm anh bao bọc xung quang mình, cảm nhận cả cái run của anh, cô cảm nhận nỗi ấm ức đang trực trào trong lòng mình đang muốn nói cho anh biết hết tất cả, cô bật khóc. “Mặc Niên... hu hu, Mặc Niên...”
Cô không biết phải nói gì nữa, chỉ còn biết gọi tên anh, gọi thật to, gọi để thấy được anh, không thì cô chết mất!
Hàn Mặc Niên đau lòng đến xé cả ruột gan, tay anh càng thêm lực siết chặt, vỗ về cô an ủi: “Không sao nữa, anh đến rồi... anh đến rồi.”
“Em sợ lắm, hu hu, sợ lắm... hắn định cưỡng bức em... sợ lắm!” Thắng Nam rút đầu vào ngực anh, khóc không thành tiếng, lạc cả giọng.
Sau đó vì quá mệt, cô ngất đi.
Cả đám bạn bè Hàn Mặc Niên quay lại vì không nén nổi tò mò. Khi nãy họ bị anh quát vì thấy một người đàn ông đang âu yếm một phụ nữ bị trói, cảnh xuân đã lộ rõ phân nửa. Còn bây giờ, họ chỉ biết đứng trơ trơ nhìn Hàn Mặc Niên đang làm chuyện mà đối với họ, quen biết anh hơn mười năm, trong đời lần đầu được nhìn thấy, đó là: Hàn Mặc Niên đang ôm một cô gái, còn xót thương vỗ về.
Thì ra anh điên lên vì một cô gái!
Phó Vĩ và Bạch Lý bình tĩnh hơn một chút xíu, không có kích động như đám bạn kia.
Lạc Thác Thiên Tường là người trấn tĩnh nhất. Khi anh bước vào cùng một lượt với Hàn Mặc Niên, chưa biết chuyện gì và chưa kịp phản ứng, anh liền nhìn thấy cú đấm mạnh kinh hồn của Hàn Mặc Niên lao tới Tần Quý Phàn, hắn ta chới với và buông cô gái đang xém bị cưỡng bức, phần trên xém lộ rõ hết, nước mắt thì dàn dụa. Anh là kẻ rất ghét việc kinh tởm này xuất hiện ở địa bàn của anh, thế là lúc Tần Quý Phàn bị cú đấm của Hàn Mặc Niên làm ngã lăn ra chưa tỉnh táo hẳn, chính anh là người đá hắn văng vào tường vệ sinh hai mét kia tiếp theo. Một cú đá mạnh không thể diễn tả nỗi.
Bây giờ, Tần Quý Phàn đang rên rỉ lăn qua lại trên nền sàn gạch, hắn cố nheo mắt nhìn dáng người cao sừng sững không thua kém gì anh trai mình trước mặt hắn, đau đớn rên lên: “Anh... Tường... tại sao?”
Lạc Thác Thiên Tường là người trong nóng ngoài lạnh, Tần Quý Phàn như là đã đi đến giới hạn cuối cùng anh cho phép. Cái thằng nhãi ranh này, quả là được anh và Tần Hiểu Phong làm ngơ bỏ qua biết bao nhiêu chuyện, nay lại đến nông nổi này thì đừng trách anh.
“Quý Phàn! Anh đã nói với chú mày ra sao? Ở địa bàn của anh thì vẫn là do anh quyết định, mày định cưỡng hiếp gái trong địa bàn của anh, kêu đàn em ra canh giữ cửa, mày còn có nghĩ đến Hiểu Phong, đến tao không? Mẹ kiếp!” Lạc Thác Thiên Tường đã tức giận thật sự. Lần này Tần Quý Phàn còn muốn cưỡng hiếp người phụ nữ nhìn sơ qua hành động của Hàn Mặc Niên đã biết là của cậu ta, chuyến này anh không thể ở trung lập mà bỏ qua được nữa.
Tần Quý Phàn còn đang ong ong đầu óc, nghe lời của Lạc Thác Thiên Tường nói mà sởn cả gai óc, hắn không nghĩ mình sai chổ nào. Con gái thiếu gì, chơi một đứa có chết ai?
“Em chỉ muốn dạy dỗ con đó một bài học, nó...” chưa nói được chữ tiếp theo, hàm hắn lại nhận lấy một trận đau thấu xương, làm hắn phải rống lên, hai chiếc răng cửa văng ra, máu chảy từ miệng hắn tràn ra ngoài mép.
Cú đấm đó không ai khác ngoài Hàn Mặc Niên đấm xuống hắn, Lạc Thác Thiên Tường chỉ liếc nhìn rồi làm ngơ.
Hàn Mặc Niên lúc này như chẳng còn là chính anh nữa, anh muốn đập tên này đến khi cái mồm thối hắn không nói được nữa.
Đến lúc này, bạn bè anh mới bình tĩnh chạy vào can ngăn, không quên khuyên nhủ anh. Hàn Mặc Niên cự quậy, thì Phó Vĩ đã kéo Tần Quý Phàn ra xa cự ly năm mươi mét, khuất mắt Hàn Mặc Niên.
Bên ngoài có nhiều tiếng bước chân ùng ùng chạy vào, sau đó là tiếng hét.
“Thắng Nam?”
Là Tiếu Tiếu, Lý An và Chính Từ Châu đồng thanh nói khi thấy bên trong phòng vệ sinh nữ là đống hỗn độn, máu lên lán từ cái tên đang rống, mà họ biết hắn là ai, Tần Quý Phàn, tên núp bóng anh trai mình ra oai ở Đế Đài đây mà. Tiếu Tiếu xém ngất xỉu khi thấy Thắng Nam ngất đi, trên người được đắp chiếc áo đen, Chính Từ Châu nhanh nhạy ôm cô lại, vỗ lưng cô trấn an. Còn Lý An vội bước đến chỗ Thắng Nam.
Lý An vừa chạy đến xem tình hình Thắng Nam thì bị Hàn Mặc Niên nhanh chân hơn hất tay ra, khuôn mặt lạnh lẽo còn hơn không khí địa ngục bốc lên, trán anh còn nổi gân xanh chưa hết, anh bế Thắng Nam lên, liếc nhìn Lý An đầy vẻ căm giận.
Cứ thế, cả trong phòng nín thở, vì biểu cảm khác thường của Hàn Mặc Niên.
Lạc Thác Thiên Tường nhìn đám bạn mình kinh động bởi tính khí khác thường Hàn Mặc Niên lúc này, khẽ thở dài, rồi nhìn Tần Quý An đang nhăn mặt. Đám đàn em cậu ta không dám làm gì, chỉ biết đứng một bên hồn vía thì đi tận mây xanh nào rồi.
Anh liếc nhìn sáu tên đã đến từ khi nào, lớn tiếng quát: “Còn đứng đó làm gì, không đem cậu ta đi bệnh viện?”
Cả sáu tên sực tỉnh người, chạy lại vác lấy Tần Quý Phàn chạy mất, khi đi ngang Lạc Thác Thiên Tường không quên cuối đầu tạm biệt.
Cùng lúc đó Bạch Lý đẩy vai Phó Vĩ khi cậu ta còn ngớ ngẩn, “Cậu đưa Mặc Niên về đi, nhìn Tiểu Nam có vẻ không ổn, Mặc Niên cần chăm sóc cô ấy!”
Phó Vĩ hơi cau mày, nhưng nhanh chóng gật đầu chạy đi.
Chỉ còn lại những người bên trong phòng vệ sinh nữ to lớn, chưa hết choáng váng.
*
Phó Vĩ lâu lâu vẫn liếc nhìn Hàn Mặc Niên qua kính chiếu hậu.
Đây là lần đầu tiên trong đời Phó Vĩ anh được nhìn thấy Hàn Mặc Niên giận dữ như vậy. Anh rất nhanh chóng nhận ra, đối với Hàn Mặc Niên, Thắng Nam rất quan trọng.
Chỉ cần nhìn cái cách cậu ta ôm Thắng Nam vào người, lâu lâu lại vỗ lưng, cái ôm chặt không rời, những nụ hôn trán trấn an, làm anh bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Mà bất ngờ nhất chính là: Cậu ta đụng vào Thắng Nam nhưng không hề có các triệu chứng nôn ói.
Quả là một tin tốt, cũng là một tin xấu...
“Có cần đến bệnh viện không?” Phó Vĩ sau một hồi im lặng, khó chịu lắm nên mở lời.
Hàn Mặc Niên vẫn nhìn chằm chằm vào Thắng Nam, lắc đầu: “Cô ấy không sao, chỉ là mệt nên ngất thôi.”
Anh vừa nói, vừa nhẹ nhàng chỉnh lại áo vest mình đang đắp cho cô, sau đó vuốt nhẹ má cô, lòng anh còn xót xa, đau chẳng thở nổi. Nếu như anh chỉ chậm lại một chút, hôm nay anh sẽ hối hận vô cùng. Anh không nghĩ mình chỉ muốn tạo bất ngờ cho cô, cuối cùng lại xảy ra chuyện này.
Anh biết cô đến Đế Đài qua định vị điện thoại cô trên Wechat, vừa hay Lạc Thác Thiên Tường rủ anh đến Đế Đài, thế là anh không nghĩ ngợi đồng ý. Anh chỉ muốn cô trong tầm kiểm soát mình, anh cũng rất giận về việc cô nói dối anh, nhưng hiện tại sự tức giận ấy chuyển sang cho một người khác, còn đối với cô, anh không biết biểu đạt cảm xúc mình lúc này ra sao, ngoài một chữ: Đau!
Thắng Nam choàng tỉnh, cô dần mở đôi mắt mơ màng mình ra chỉ thấy mình đang ở trong xe, có một người ngồi trước đang lái, bầu trời tối đen, thân thể được quấn rất chặt, tưởng như mình còn bị tên Tần Quý Phàn cưỡng bức bây giờ bị bắt đến nơi của hắn, liền hét lớn, thêm cả động đậy thân thể, chân đạp về phía trước: “Không! Buông tôi ra! Mặc Niên cứu em!”
Hàn Mặc Niên đang ôm cô vào lòng, đầu cô dựa vào ngực anh, bỗng dưng cô giật mình hét toáng lên như thế, khiến anh đau xót. Chắc chắn cô rất kinh hãi, rất chấn động, anh bèn xoay mặt cô đối diện cùng anh, dịu dàng lên tiếng: “Anh đây! Thắng Nam, anh đây. Ổn rồi, không có chuyện gì nữa. Tất cả ổn rồi.”
Thắng Nam ngẩng đầu nhìn người đàn ông cô hằng mong ước xuất hiện bấy lâu nay trước mắt mình, nước mắt không hẹn cùng nhau lại trào, môi cô run run, tưởng như giấc mộng, nhưng sao lại chân thật đến thế: “Mặc Niên, là anh thật hả?”
“Anh đây.” Hàn Mặc Niên cảm nhận nỗi chua xót dâng lên mũi mình, nhẹ nhàng hôn vào môi cô, cho cô nhận biết đây là hiện thực.
Một nụ hôn gió khiến Thắng Nam trấn an được trái tim đang đập liên hồi vì sợ hãi lại, sau đó là sự tủi thân, trong đầu cô là những hình ảnh mình nằm dưới thân Tần Quý Phàn, sự dơ bẩn, nhơ nhuốt càng trực trào khi nhìn khuôn mặt thâm trầm không gợn sóng của Hàn Mặc Niên, cô xấu hổ.
“Em.... em...” cô nghẹn lời, cắn môi mặc cho nước mắt rơi.
Cô dơ bẩn, thật sự bị vấy bẩn mất rồi. Cô không đáng ở bên cạnh Hàn Mặc Niên nữa. Không đáng với tình cảm suốt ba kiếp của mình dành cho anh.
Hàn Mặc Niên nào biết cô nghĩ gì, anh vuốt tóc cô, thở dài: “Đừng sợ nữa, mọi chuyện ổn hết rồi.”
Cô không biết phải nói gì với anh, cô không sợ, cô chỉ khinh miệt bản thân mình.
Cho đến khi người cầm lái hắng giọng, quay đầu xuống nhìn cô và Hàn Mặc Niên.
“Tới Lâm Viên Đinh Hoàng rồi.” Phó Vĩ hơi bực khi bị xem như người vô hình, lại còn xem một màng tình chàng ý thiếp, thiệt khiến một chàng sát gái như anh khinh bỉ.
Sau khi chào Phó Vĩ, Hàn Mặc Niên bế cô lên về phòng, nhưng cô từ chối, cô chỉ nhận lấy áo vest anh mặc vào, vì chiếc áo sơ mi đã rách chẳng còn che đậy được gì nhiều, cô cực kỳ muốn kiếm lỗ nào đó chui xuống cho mau, nhớ lại lúc trước khi ngất đi, hình như rất nhiều người nhìn thấy cảnh quần áo cô sộc sệch, phần phía trên người chẳng còn che chắn gì được cho cam.
“Em hôm nay muốn trở về phòng mình.” Cô nhỏ giọng nói, không dám đối diện cùng anh khi đã bước vào cửa phòng khách.
Lúc này, Hàn Mặc Niên chỉ nghĩ Thắng Nam còn kích động, cô muốn ở một mình cũng là lẽ dĩ nhiên. Anh nâng cằm cô lên, bắt cô đối mặt cùng anh, khẽ mỉm cười trấn an: “Được, tối hôm nay em cứ về lại phòng mình nghỉ ngơi.”
Nói xong, anh muốn đặt xuống môi cô một nụ hôn, chỉ là không ngờ cô xô anh ra, tránh đi nụ hôn vừa kịp đặt xuống.
Anh kinh ngạc, cô thì bối rối.
Chưa kịp để anh phản ứng, cô đã chạy trốn trước: “Em về phòng đây, anh ngủ ngon.” Rồi đi một mạch không nhìn anh dù chỉ một lần.
Ánh mắt Hàn Mặc Niên bỗng nhiên tối sầm lại.
Về phần Thắng Nam, cô vừa vào phòng là khoá chốt cửa lại, chạy ùa vào phòng tắm đóng sầm cửa lại, cô muốn rột rửa những thứ dơ bẩn trên người mình.
Vừa cởi chiếc áo vest của Hàn Mặc Niên ra, đập vào mắt cô là những vết đỏ li ti do Tần Quý Phàn để lại khắp cả một mảng trước ngực, dây áo ngực cũng đứt một bên, bầu ngực lộ ra ngoài. Chiếc áo sơ mi cô mặc trên người chẳng còn che chắn gì được, càng làm tăng thêm phần ham muốn cho Tần Quý Phàn là đương nhiên.
Cô điên cuồng lấy tay chà xát vào da thịt mình, không quên mạnh tay những nơi Tần Quý Phàn chạm đến. Cả môi mình... cô cũng dụi đến môi sưng tấy cả lên. Cô đổ xà phồng tắm lên người mình, càng thoa, càng hừng hực mùi kinh tởm, nồng nặc, buồn nôn.
Cuối cùng, cô ngồi thụp xuống sàn, khóc to. Khóc như muốn trút hết sự ấm ức trong lòng, khóc cho mình phút chốc đánh mất sự phẩm hạnh bao lâu nay muốn gìn giữ cho người mình yêu, khóc cho cuộc đời luôn đẩy cô vào địa ngục.
Phía bên ngoài cánh cửa phòng tắm, cô không hề biết rằng có người đàn ông đứng đó, nghe hết tiếng khóc của cô, khoáy sâu vào tâm hồn anh, đau thấu tâm can.
Bàn tay anh dần nắm chặt lại, đường gân trên tay lộ rõ dưới lớp da, vết thương trên những khớp tay còn chưa hết rát vì đã đấm Tần Quý Phàn hai quả đấm.
/59
|