Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 418: Một đôi tiểu oan gia

/731


Nghe tới 4,2 cm, nét mặt ba người còn lại đều thay đổi, tuy đã sớm nghĩ tới việc Cửu Dạ sẽ phá kỷ lục, nhưng không ngờ lại hơn tới những 0,5 cm như vậy, nhưng sau đó lại nghe hai chữ “chỉ là” của Dương quản sự.

Lúc này ba người mới phát hiện, trên mặt Dương quản sự không hề có sự vui vẻ khi kỷ lục đã bị phá, giống như có lời gì khó nói.

Cửu Dạ cũng hơi nhướn mày.

An Kiều không nhịn được mà hỏi: “Chỉ là sao?”

Dương quản sự suy nghĩ, vẫn nói: “Chỉ là Cửu Dạ công tử không phá vỡ kỷ lục trên tấm bia đá.”

Trương Lan Vũ không hiểu: “Dương quản sự, ta nhớ kỷ lục trên tấm bia đá là 3,7 cm, mà vết cắt của Cửu Dạ cao hơn tới 0,5 cm, làm sao lại không phá vỡ kỷ lục được?” Hôm qua bọn họ có nghe tới chuyện này rồi mà.

Uyển Nhã trầm ngâm nói, “Dương quản sự, chẳng lẽ trước đây đã có người phá vỡ kỷ lục 3,7 cm kia, hơn nữa còn cao hơn Cửu Dạ phải không?” Nếu như vậy thì người kia quá khủng khiếp rồi đó.

Dương quản sự nặng nề gật đầu, hắn cũng hy vọng người phá kỷ lục là người của Đan Sư Công Hội, chỉ đáng tiếc là không phải, hình như người kia cũng không rõ ràng lắm về việc kiểm tra bằng bia đá, cho nên rất có khả năng không phải là người của Đan Sư Công Hội.

“Ngay trước đây không lâu, có một người đã phá vỡ kỷ lục, thành tích của hắn là 4,7 cm, cao hơn Cửu Dạ công tử 0,5 cm, nếu không tin các ngươi có thể xem ở đây.” Dương quản sự nói xong, liền chỉ vết cắt mà Du Tiểu Mặc để lại cho họ nhìn.

Vết cắt kia nằm bên dưới góc phải của bia đá, bình thường ít ai lại công kích vào chỗ đấy, hơn nữa vết cắt của hắn rất ngay ngắn, không nhìn kỹ thì ít ai chú ý tới.

Chân tướng đã ở trước mắt, bọn họ không muốn thừa nhận cũng không được.

Cửu Dạ đột nhiên nói: “Người mà ngươi nói tới, có phải là một trong hai người đã đi qua chúng ta cách đây không lâu đúng không?”

Dương quản sự đáp: “Đúng vậy.”

Cửu Dạ hỏi: “Tên của hắn là gì?”

Dương quản sự trả lời: “Du Tiểu Hắc.”

Nghe được cái tên xa lạ này, bốn người cùng suy tư, nhưng thật đáng tiếc, bọn họ chưa bao giờ nghe nói tới cái tên này.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cũng có tiếng tăm ở sơn mạch Lục Nguyệt, nhưng đại lục Thông Thiên rộng lớn bất tận, cho nên sự kiện kia không thể truyền đến Trung Thiên trong khoảng thời gian ngắn như vậy được.

“Không cần biết hắn là ai, nếu hắn đã đến xin huy hiệu đan sư, chắc là chuẩn bị báo danh vào Tiêu Dao Viện, chỉ cần hắn cũng tới, sớm muộn gì cũng sẽ đụng mặt thôi.” Uyển Nhã nhẹ nhàng nói ra, người có thể hạ thấp Cửu Dạ, nàng cũng rất muốn gặp.

Trương Lan Vũ cũng có suy nghĩ như vậy, phải biết rằng Cửu Dạ là kỳ tài ngút trời đó, ban đầu bọn họ còn tưởng y sẽ là người phá vỡ kỷ lục, không ngờ giữa đường lại xuất hiện một cường địch, thú vị đây.

“Chúng ta đi rồi, tới Tiêu Dao Viện báo danh, bây giờ tới đó, nói không chừng có thể gặp được người kia.”

“Đúng vậy, nhiều người báo danh như vậy, hắn sẽ không rời đi nhanh thế đâu.” An Kiều cũng phụ họa, so với Uyển Nhã và Trương Lan Vũ, hắn càng muốn xem Du Tiểu Hắc kia là ai, hắn kiêng kị Cửu Dạ, nhưng không thích Cửu Dạ, bởi vì cái thái độ không coi ai ra gì của y.

Lời An Kiều nói làm ba người động tâm, vui vẻ đồng ý.

Nhưng bọn họ phải thất vọng rồi, nếu như Du Tiểu Mặc không có thiếp đề cử của Hoàng Phủ Lập, đúng là hắn sẽ phải xếp hàng thật lâu, nhưng éo le lắm sao, lúc bốn người chạy tới Tiêu Dao Viện, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã rời đi một thời gian ngắn.

Ngày mai phải dự thi, Du Tiểu Mặc chuẩn bị dưỡng đủ tinh thần để chuẩn bị chiến đấu, cho nên đã đi ngủ từ sớm, Lăng Tiêu thì sử dụng thời gian nhàn nhả để luyện hóa linh lực trong cơ thể.

Hôm sau, hai người đi tới Tiêu Dao Viện từ sớm.

Kỳ thi của Tiêu Dao Viện bắt đầu từ tám giờ, để cho tiện, bọn họ liền thuê phòng ở một tửu lâu gần đó.

Đợi hai người chạy tới, mảnh đất trống phía trước Tiêu Dao Viện đã đông nghịt toàn người là người, còn mười phút nữa, vẫn có người lục tục chạy tới.

Lúc báo danh hôm qua, Du Tiểu Mặc có hỏi qua Đàm Trạch về quy tắc và nội dung của kỳ thi, quy tắc là phải tuân thủ kỷ luật, không được lớn tiếng huyên náo.

Nội dung của hai bài thi trước khá dễ, đó là kiểm tra tuổi và màu sắc linh hồn, nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng rất quan trọng, nếu hơn trăm tuổi, loại ngay, tiềm lực của linh hồn càng lớn, đãi ngộ càng tốt.

Ngoài ra, Du Tiểu Mặc còn tiện thể hỏi thăm một chuyện rất rất quan trọng.

Chuyện này có liên quan tới Lăng Tiêu, bởi vì Tiêu Dao Viện chỉ tuyển đan sư, nhưng Lăng Tiêu là tu luyện giả.

Cũng may mà Đàm Trạch lại nói, sau khi trở thành viện sinh có thể mang theo cả người hầu, tiểu tư các kiểu, cho nên mặc kệ Lăng Tiêu có phải hay không, hắn quyết định rồi, nếu có người hỏi, hắn sẽ nói Lăng Tiêu là người hầu của hắn.

Vì thế, Du Tiểu Mặc đắc ý thật lâu.

“Trung Thiên quả là ngọa hổ tàng long.” Du Tiểu Mặc phát hiện xung quanh có rất nhiều khí tức không tệ, lúc trước hắn đã từng gặp cảnh tượng rầm rộ như thế này ở học viện Đạo Tâm, nhưng không ngờ hình ảnh này chỉ có đồ sộ hơn chứ không hề kém.

Lăng Tiêu nói: “Với sự thu hút của Tiêu Dao Viện, chút người này chẳng đáng là bao, nhất là ở đại lục Thông Thiên này, thực ra còn có thể đông hơn, nhưng dù sao Trung Thiên không phải là nơi ai muốn tới cũng được.”

Du Tiểu Mặc nhún vai, đoán chừng là vấn đề liên quan tới linh tinh rồi.

Sau một lát, thời gian cũng tới, thời điểm vài vị đạo sư xuất hiện, cả quảng trường lập tức rối loạn, bọn họ đã chờ thật lâu, chỉ chờ tới giờ khắc này, thời khắc quyết định vận mệnh đã đến.

Cửa thứ nhất là kiểm tra tuổi, thao tác này khá đơn giản nên diễn ra rất nhanh, người thông qua có thể tiến vào trong viện để qua cửa thứ hai.

Bởi vì số người quá nhiều, để rút ngắn thời gian, Tiêu Dao Viện phái ra rất nhiều đạo sư.

Du Tiểu Mặc chen lên trước, cho nên không lâu lắm đã tới lượt hắn.

Đá linh hồn để kiểm tra tuổi của Tiêu Dao Viện khác hẳn với học viện Đạo Tâm, đó là một khối bia đá cao hơn một mét có vẻ ngoài bóng loáng, chỉ cần đặt một bàn tay lên tấm bia đá là đủ.

“Để tay lên.” Giọng nói lãnh đạm của đạo sư vang lên.

Du Tiểu Mặc không dám chậm chễ, vội vàng đặt tay lên, sau một lát, bên ngoài tấm bia đá hiện lên một tầng áng sáng, đợi ánh sáng tán đi, bên trên đã xuất hiện con số —— 22!

Ba năm trôi qua trong nháy mắt, bây giờ Du Tiểu Mặc đã là một thanh niên rồi, nhưng bề ngoài của hắn vẫn non nớt trắng trẻo, vừa nhìn cứ tưởng thiếu niên, đây là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng hắn, chưa bao giờ muốn nhắc tới.

Đạo sư nhìn thoáng qua con số này, nét mặt thay đổi, lúc nhìn lại Du Tiểu Mặc lần nữa, ánh mắt đã mang theo sự kinh ngạc, thật lâu sau mới nói: “Qua!”

Đạo sư kia kinh ngạc như vậy cũng không đáng ngạc nhiên, ông ta chỉ liếc qua đã nhìn thấy cấp bậc của Du Tiểu Mặc, mà một người hai mươi hai tuổi đã là đan sư cấp chín ư, ngay cả ở Trung Thiên này cũng rất hiếm hoi.

Du Tiểu Mặc mừng rỡ quay về phía Lăng Tiêu đứng vẫy vẫy tay, sau khi được đáp lại, hắn mới vui vẻ đi vào bên trong viện tham dự bài thi thứ hai, bởi vì lúc thi không thể mang người ngoài vào, cho nên hắn đành phải để Lăng Tiêu đợi ở bên ngoài.

Bài thi thứ hai nằm bên cạnh nơi bọn họ đã báo danh, là một hội trường rất lớn, bên trong có nhiều phòng nhỏ.

Hắn tới không muộn, trong hội trường chỉ có khoảng một hai trăm người mà thôi.

Nhưng ngoại trừ một vài người, thì hình như những người khác có sự phân biệt rõ ràng

Chia đều qua hai phía trái và phải, chính giữa là trống không, bầu không khí có cảm giác rất căng thẳng, giống như lúc nào cũng có thể bộc phát đại chiến nước miếng vậy đó.

Du Tiểu Mặc suy đoán, đại là là người của Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công Hội, tiếp theo hắn đứng qua một bên như những người khác, bày ra dáng vẻ chuyện này chả liên quan gì tới mình, thái độ rất kiêu.

Phải biết, từ lúc hắn bước vào đã có người chú ý tới hắn, bởi vì đan sư cấp chín trẻ như vậy không nhiều.

“An Kiều, không phải bình thường ngươi tự xưng là lợi hại lắm mà? Sao lần kiểm tra này chỉ lấy được một tấm huy hiệu trung cấp vậy hả?” Đúng lúc này, trong hội trường vang lên một giọng nói trào phúng, truyền tới từ hàng bên phải.

Chủ nhân của giọng nói kia là một thiếu nữ tầm tuổi An Kiều, cô nàng mặc một bộ váy hồng, dung mạo rất đáng yêu, còn có một cặp mắt to sáng lấp lánh, lông mi cứ chớp chớp mãi.

An Kiều lập tức trợn mắt lườm thiếu nữ, “Chính ngươi thì khác quái gì, có tư cách gì nói ta?”

Thiếu nữ váy hồng hừ một tiếng, “Sao ta lại giống ngươi được, ngươi vừa ương ngạnh vừa đáng hận như vậy, còn ta thì chăm chỉ lại còn đáng yêu thế này, vừa xem đã biết không thể nào so sánh được rồi.”

“Còn nói mình đáng yêu, không biết ngượng!” An Kiều khinh thường nói.

“Dù sao cũng hơn kẻ da mặt dày như ngươi.”

“Ngươi…”

Chủ đề kỳ quái này là gì vây? Hắn cảm thấy mình ngửi được mùi của oan gia này, mặc dù hai người có thể ngứa mắt lẫn nhau, nhưng làm đan sư mà đối thoại như vậy có phải ngây thơ quá không?

Đúng lúc này, một âm thanh lãnh đạm bỗng vang lên, “Nhàm chán!”

“Ai đấy!” An Kiều và thiếu nữ váy hồng trăm miệng một lời.

Du Tiểu Mặc phát hiện hướng bọn họ đang nhìn chính là chỗ hắn đang đứng, hai cặp mắt lợi hại đang dò xét từng người một, xem ra cho dù có trẻ nhưng không hề dễ chọc.

An Kiều thấy không ai thừa nhận, liền lẩm bẩm: “Lén lén lút lút, chắc chắn không phải người tốt, có gan nói, không có gan nhận sao?”

Đừng bảo cái này là phép khích tướng nha?

/731

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status