Thời điểm đi vào biệt viện, Du Tiểu Mặc theo bản năng ngó ngó bên trong, lúc không thấy bóng dáng lão đầu mới thở phào một cái, trải qua những ngày gần đây, hắn đã thăm dò được đại khái về một số khác biệt nho nhỏ giữa hai nhân cách của lão đầu.
Nhân cách thứ nhất sẽ thức dậy khá trễ, thời điểm hắn đến đây thường xuyên phát hiện lão đầu vẫn ngủ trong phòng, nhân cách thứ hai thì khá là phiền toái, bình thường còn dậy sớm trước cả lúc hắn đến, đa số đều ở trong phòng luyện đan hoặc vườn linh thảo.
Nhưng hắn cũng không biểu hiện quá rõ ràng, vì Đằng Tử Tâm còn đang đứng sau lưng hắn.
Không thấy bóng dóng lão đầu ở vườn linh thảo, Du Tiểu Mặc liền đi thẳng tới phòng luyện đan, bất ngờ là, hai người Đằng Tử Tâm cũng đi phía sau hắn, có vẻ cũng muốn tới phòng luyện đan tìm lão đầu.
Du Tiểu Mặc khẽ nhíu mày, nói thật, có một người mình không thích, mà kẻ đó còn đi sau lưng mình, cảm giác rất quái dị, cứ có cảm giác như bị độc xà nhìn chằm chằm vào ấy.
Đến phòng luyện đan, Du Tiểu Mặc liền không thèm gõ cửa đã bước thẳng vào phòng.
Hắn không chú ý tới, Đằng Tử Tâm và bạn của cô nàng đứng sau lập tức mở to mắt nhìn hắn.
Sau khi đi vào, Du Tiểu Mặc liền thấy lão đầu đang đứng trước tủ ngọc để chọn lựa linh thảo, liền gọi: “Sư phụ, con tới rồi.”
Lão đầu quay lại liếc hắn một cái, Du Tiểu Mặc lập tức biết rõ đây là nhân cách thứ hai rồi, nếu như là nhân cách thứ nhất, chắc chắn sẽ cười rồi đáp lại một câu.
“Lấy linh thảo trên kệ tới.” Lão đầu dừng một hồi rồi mới lên tiếng.
Du Tiểu Mặc lập tức đem linh thảo đưa tới trước mặt lão.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng gõ cửa, giọng nói nhu hòa của Đằng Tử Tâm truyền vào: “Sư công, con là Tử Tâm, con có thể vào được không?”
Nghe vậy, lão đầu liếc nhìn Du Tiểu Mặc, sau đó mới nói: “Vào đi.”
Du Tiểu Mặc chột dạ sờ mũi một cái.
Mới nãy hắn vào phòng không thèm gõ cửa, điểm ấy chính hắn cũng biết, chỉ là lúc trước hắn cũng lễ phép lắm chứ, nhưng lần nào cũng bị mắng, về sau hắn thử không gõ cửa nữa, vậy mà lão đầu lại chẳng nói gì, cuối cùng còn chấp nhận chuyện này, khi đó Du Tiểu Mặc liền đoán được, đại khái là lão đầu không thích mấy người lề mề.
Lão đầu liếc mắt nhìn Đằng Tử Tâm vừa bước vào, lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì không?”
Thái độ của Đằng Tử Tâm cực kỳ cung kính, hoàn toàn không có cái vẻ cao ngạo thường ngày: “Lần trước ngài cho phép đệ tử mỗi tháng có thể ở lại trong thư phòng hai canh giờ, đệ tử đã học xong linh thảo cấp sáu, hôm nay muốn học linh thảo cấp bảy.”
Thư phòng của lão đầu tương đương với một nơi chứa bảo vật, sách vở bên trong rất đa dạng và phong phú, tới bản thân Khâu Nhiễm cũng thèm thuồng không thôi.
Tuy Khâu Nhiễm là một đan sư cấp mười, nhưng dù sao thì sự từng trải và kiến thức cũng không thể nhiều bằng lão đầu được, có nhiều thứ kể cả Khâu Nhiễm cũng chưa từng thấy qua, còn Đằng Tử Tâm, vì Khâu Nhiễm không thể ở bên cạnh nàng mãi, cho nên lần trước Du Tiểu Mặc vô tình đụng mặt Đằng Tử Tâm trên đường, chính là vì chuyện này.
Lão đầu thuận miệng nói với Du Tiểu Mặc, “Ngươi dẫn đường đi.”
Du Tiểu Mặc lên tiếng, lúc đi ra khỏi phòng luyện đan mới nói với Đằng Tử Tâm: “Đi theo ta.”
Đằng Tử Tâm liếc nhìn mỹ nữ rồi cùng đi theo Du Tiểu Mặc, không bao lâu bọn họ đã tới bên ngoài thư phòng.
Du Tiểu Mặc lấy thẻ của mình ra quẹt lên lỗ khảm trên cửa, cái lồng năng lượng kia lập tức mở ra, quay đầu lại đã thấy vẻ kinh ngạc không kịp che giấu trên khuôn mặt của Đằng Tử Tâm, ánh mắt lộ liễu rơi vào tấm thẻ trên tay hắn.
Đúng rồi, cho đến bây giờ, chuyện hắn có được một tấm thẻ đỏ vẫn chưa có mấy người biết, chủ yếu là trong khoảng thời gian này hắn gần như không đi bán hàng, đa số là Lăng Tiêu đi thay.
Nhưng Du Tiểu Mặc cũng không biết, điều thực sự khiến Đằng Tử Tâm kinh ngạc không phải là thẻ đỏ của hắn, mà là hắn có thể tự do ra vào thư phòng của lão đầu, phải biết thân là đại đệ tử như Khâu Nhiễm cũng không có được quyền hạn này, chẳng qua nếu như Đằng Tử Tâm biết được, Du Tiểu Mặc không những được tùy ý ra vào thư phòng, mà còn có thể cầm sách ra ngoài, không biết sẽ có cảm tưởng gì nhỉ.
Đằng Tử Tâm bước vào, mỹ nữ đột nhiên mở miệng nói: “Bạn học Du, có thể cho ta vào xem một chút được không?”
Mặc dù mỹ nữ đi cùng với Đằng Tử Tâm, nhưng nàng không được sư cho phép của lão đầu, cho nên chỉ có thể chờ ở bên ngoài, hoặc là quay về ngay bây giờ.
Du Tiểu Mặc sửng sốt một chút, “Thật có lỗi, ngươi muốn đi vào thì phải có sự cho phép của sư phụ mới được.”
Mỹ nữ chắp tay trước ngực, dùng vẻ mặt van nài nhìn hắn: “Đoàn đại sư quá nghiêm khắc, ta không dám nói, coi như ta nhờ ngươi nha, bạn Du, ngươi để ta vào liếc một chút thôi, ta cam đoan sẽ tuyệt đối không làm lộn xộn gì đâu, được không?”
Du Tiểu Mặc vội vàng nhìn qua chỗ khác, sao hắn có cảm giác mỹ nữ này đang dùng mỹ nhân kế với mình thế nhỉ, nét mặt van nài, phối hợp với vẻ đẹp của nàng ta, đúng là vừa nhìn quả thật có vài phần điềm đạm đáng yêu, cũng làm cho người ta có xúc động muốn phun máu mũi, vì cơ thể nghiêng về phía trước, bộ ngực lớn của nàng liền lõa lồ hiện ra trước mặt hắn, chắc chắn là mỹ nhân kế mà!
Du Tiểu Mặc cảm thán một tiếng, quay đầu đi rồi nói: “Thật có lỗi học tỷ, ta không quyết định được.”
Nếu hắn thật sự cho mỹ nữ này đi vào, hắn dám cam đoan, với cái tính cách đặc biệt khó chịu kia của xú lão đầu, người đầu tiên bị mắng chắc chắn là hắn cho coi, hắn còn lâu mới rộng rãi như vậy nhé, cho dù mỹ nữ lột hết rồi đứng trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không dao động nửa phần đâu, vì bạn của Đằng Tử Tâm mà để cho lão đầu thóa mạ, hắn không có ngu đâu à!
Mỹ nữ thấy sắc dụ không có tác dụng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Du Tiểu Mặc lắc đầu, quay người rời đi, chỉ để lại mỹ nữ đứng một mình bên ngoài.
Trở lại phòng luyện đan, lão đầu liền nhìn về phía hắn, dừng một chút mới lên tiếng: “Nữ nhân gọi Hải Lan kia có phải cầu xin ngươi cho ả vào thư phòng không?”
Chân Du Tiểu Mặc thiếu chút nữa đã vấp vào bậc cửa, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Đoàn Kỳ Thiên: “Sư phụ, sao ngài biết rõ thế?” Hắn không biết mỹ nữ nọ tên là Hải Lan, nhưng theo lời của lão đầu thì hắn có thể hiểu được lão đang nói đến mỹ nữ kia.
Lão đầu lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không giải thích vì sao lão biết rõ, chỉ khó chịu nói: “Lần sau nếu ả còn nói như thế nữa, ngươi cứ nói thẳng cho ả biết là ý của ta.”
Lão đầu không hề thích mấy kẻ hay dùng thủ đoạn, mà cô ả Hải Lan kia chính là loại người như vậy, đương nhiên, lão biết rõ Đằng Tử Tâm cũng là loại người này, nhưng Đằng Tử Tâm là đồ đệ của đại đệ tử Khâu Nhiễm, lão đầu có không thích nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng.
Du Tiểu Mặc thấy lão đầu đột nhiên sưng sỉa, có thể đoán được là liên quan tới Hải Lan kia rồi, lập tức gật đầu đáp ứng, cho dù lão đầu không dặn như vậy, hắn cũng không cho Hải Lan kia vào thư phòng đâu.
Ngày hôm nay, lão đầu cũng hiếm thấy mà không giày vò hắn nữa, ngược lại còn bảo hắn đứng cạnh nhìn lão luyện đan, hơn nữa lần này không phải là dùng cái lô đỉnh thật lớn trong phòng luyện đan, cho nên Du Tiểu Mặc quan sát rất thoải mái, cũng nhận được ích lợi không nhỏ.
Trước khi đi, Du Tiểu Mặc cũng tới thư phòng một chuyến.
Cô ả Hải Lan kia đã đi về, sau khi quét thẻ vào, hắn liền thấy Đằng Tử Tâm.
Đằng Tử Tâm đọc sách rất chăm chú, không phát hiện hắn đã đến, Du Tiểu Mặc chỉ nhìn thoáng qua liền dời ánh mắt đi, bò lên thang lấy một quyển đồ giám về linh thảo cấp tám, thừa dịp Đằng Tử Tâm không chú ý liền bỏ sách vào trong không gian.
Sau khi leo xuống, hắn mới nói với Đằng Tử Tâm: “Đằng sư điệt, đã đến giờ.”
Sự chú ý của Đằng Tử Tâm lập tức rời khỏi quyển sách, nàng liếc nhìn Du Tiểu Mặc, lặng lẽ khép sách vào, sau đó trả về vị trí cũ, chỉ là lúc Đằng Tử Tâm muốn đi xuống, đột nhiên liếc qua một chỗ, đồng tử lập tức co lại.
Du Tiểu Mặc đứng ở cửa vào dò xét, “Xong chưa?”
Sau một lát, Đằng Tử Tâm mới làm như không có việc gì, lúc đi ra còn đứng nhìn Du Tiểu Mặc đóng lại lồng năng lượng ngoài thư phòng, đột nhiên mở miệng nói: “Du sư thúc, hôm nay sư công luyện linh đan cấp tám sao?”
Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn về phía nàng, hôm nay Đằng Tử Tâm lại có thể chủ động nói chuyện phiếm với hắn sao? Mặt trời mọc từ phía tây hả, hơn nữa lời nói này của cô nàng còn không hề mang theo tí khiêu khích nào, thái độ thậm chí còn có chút mềm mỏng, tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn vẫn trả lời, cũng chỉ có hai chữ, “Không phải!”
Đằng Tử Tâm xoắn xoắn lọn tóc rủ trên vai, trong tích tắc đã làm ra tư thái phong tình vạn chủng, chỉ thấy cô nàng khẽ cười: “Du sư thúc thật đúng là may mắn, chắc hôm nay sư công cũng có ngươi tiếp xúc với linh thảo cấp sáu chứ? Có thể tự mình quan sát thực tế, thật là tốt!”
Bộ dạng này của Đằng Tử Tâm, suýt chút nữa đã làm mù mắt Du Tiểu Mặc luôn rồi, nhất định là hôm nay Đằng Tử Tâm uống nhầm thuốc đúng không hả!
Du Tiểu Mặc không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười cứng đờ.
Nhưng phản ứng này lại được Đằng Tử Tâm cho rằng đây là biểu hiện của sự cam chịu, có vẻ đã nhận được đáp án mình muốn, cô ả không nói thêm gì nữa, quay người đi thẳng khỏi Lan Viện.
Nhìn bóng lưng Đằng Tử Tâm, Du Tiểu Mặc lại phát hiện ra một khuyết điểm của nữ nhân này —— giỏi thay đổi!
Sau khi nói một tiếng với lão đầu, Du Tiểu Mặc cũng đi ra, cả ngày hôm nay có cảm giác rất tốt, tốc độ đi đường của hắn cũng nhanh hơn mọi khi nhiều, chỉ là lúc đi quẹo khỏi Lan Viện, đột nhiên có một người lao ra, thân thể đi đường cong vẹo không cẩn thận đã đụng phải hắn, Du Tiểu Mặc lảo đảo lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đã sái chân rồi, người nọ còn chẳng thèm nói câu xin lỗi, vội vàng chạy mất.
Du Tiểu Mặc không nén nổi mà mắng một câu, đi khỏi đường rẽ mà chạy nhanh như vậy đó hả, chẳng lẽ không biết sẽ dễ dàng va vào người khác sao?
Nói thầm một tiếng xui xẻo! Du Tiểu Mặc vỗ vỗ quần áo rồi trở về phòng.
Nhân cách thứ nhất sẽ thức dậy khá trễ, thời điểm hắn đến đây thường xuyên phát hiện lão đầu vẫn ngủ trong phòng, nhân cách thứ hai thì khá là phiền toái, bình thường còn dậy sớm trước cả lúc hắn đến, đa số đều ở trong phòng luyện đan hoặc vườn linh thảo.
Nhưng hắn cũng không biểu hiện quá rõ ràng, vì Đằng Tử Tâm còn đang đứng sau lưng hắn.
Không thấy bóng dóng lão đầu ở vườn linh thảo, Du Tiểu Mặc liền đi thẳng tới phòng luyện đan, bất ngờ là, hai người Đằng Tử Tâm cũng đi phía sau hắn, có vẻ cũng muốn tới phòng luyện đan tìm lão đầu.
Du Tiểu Mặc khẽ nhíu mày, nói thật, có một người mình không thích, mà kẻ đó còn đi sau lưng mình, cảm giác rất quái dị, cứ có cảm giác như bị độc xà nhìn chằm chằm vào ấy.
Đến phòng luyện đan, Du Tiểu Mặc liền không thèm gõ cửa đã bước thẳng vào phòng.
Hắn không chú ý tới, Đằng Tử Tâm và bạn của cô nàng đứng sau lập tức mở to mắt nhìn hắn.
Sau khi đi vào, Du Tiểu Mặc liền thấy lão đầu đang đứng trước tủ ngọc để chọn lựa linh thảo, liền gọi: “Sư phụ, con tới rồi.”
Lão đầu quay lại liếc hắn một cái, Du Tiểu Mặc lập tức biết rõ đây là nhân cách thứ hai rồi, nếu như là nhân cách thứ nhất, chắc chắn sẽ cười rồi đáp lại một câu.
“Lấy linh thảo trên kệ tới.” Lão đầu dừng một hồi rồi mới lên tiếng.
Du Tiểu Mặc lập tức đem linh thảo đưa tới trước mặt lão.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng gõ cửa, giọng nói nhu hòa của Đằng Tử Tâm truyền vào: “Sư công, con là Tử Tâm, con có thể vào được không?”
Nghe vậy, lão đầu liếc nhìn Du Tiểu Mặc, sau đó mới nói: “Vào đi.”
Du Tiểu Mặc chột dạ sờ mũi một cái.
Mới nãy hắn vào phòng không thèm gõ cửa, điểm ấy chính hắn cũng biết, chỉ là lúc trước hắn cũng lễ phép lắm chứ, nhưng lần nào cũng bị mắng, về sau hắn thử không gõ cửa nữa, vậy mà lão đầu lại chẳng nói gì, cuối cùng còn chấp nhận chuyện này, khi đó Du Tiểu Mặc liền đoán được, đại khái là lão đầu không thích mấy người lề mề.
Lão đầu liếc mắt nhìn Đằng Tử Tâm vừa bước vào, lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì không?”
Thái độ của Đằng Tử Tâm cực kỳ cung kính, hoàn toàn không có cái vẻ cao ngạo thường ngày: “Lần trước ngài cho phép đệ tử mỗi tháng có thể ở lại trong thư phòng hai canh giờ, đệ tử đã học xong linh thảo cấp sáu, hôm nay muốn học linh thảo cấp bảy.”
Thư phòng của lão đầu tương đương với một nơi chứa bảo vật, sách vở bên trong rất đa dạng và phong phú, tới bản thân Khâu Nhiễm cũng thèm thuồng không thôi.
Tuy Khâu Nhiễm là một đan sư cấp mười, nhưng dù sao thì sự từng trải và kiến thức cũng không thể nhiều bằng lão đầu được, có nhiều thứ kể cả Khâu Nhiễm cũng chưa từng thấy qua, còn Đằng Tử Tâm, vì Khâu Nhiễm không thể ở bên cạnh nàng mãi, cho nên lần trước Du Tiểu Mặc vô tình đụng mặt Đằng Tử Tâm trên đường, chính là vì chuyện này.
Lão đầu thuận miệng nói với Du Tiểu Mặc, “Ngươi dẫn đường đi.”
Du Tiểu Mặc lên tiếng, lúc đi ra khỏi phòng luyện đan mới nói với Đằng Tử Tâm: “Đi theo ta.”
Đằng Tử Tâm liếc nhìn mỹ nữ rồi cùng đi theo Du Tiểu Mặc, không bao lâu bọn họ đã tới bên ngoài thư phòng.
Du Tiểu Mặc lấy thẻ của mình ra quẹt lên lỗ khảm trên cửa, cái lồng năng lượng kia lập tức mở ra, quay đầu lại đã thấy vẻ kinh ngạc không kịp che giấu trên khuôn mặt của Đằng Tử Tâm, ánh mắt lộ liễu rơi vào tấm thẻ trên tay hắn.
Đúng rồi, cho đến bây giờ, chuyện hắn có được một tấm thẻ đỏ vẫn chưa có mấy người biết, chủ yếu là trong khoảng thời gian này hắn gần như không đi bán hàng, đa số là Lăng Tiêu đi thay.
Nhưng Du Tiểu Mặc cũng không biết, điều thực sự khiến Đằng Tử Tâm kinh ngạc không phải là thẻ đỏ của hắn, mà là hắn có thể tự do ra vào thư phòng của lão đầu, phải biết thân là đại đệ tử như Khâu Nhiễm cũng không có được quyền hạn này, chẳng qua nếu như Đằng Tử Tâm biết được, Du Tiểu Mặc không những được tùy ý ra vào thư phòng, mà còn có thể cầm sách ra ngoài, không biết sẽ có cảm tưởng gì nhỉ.
Đằng Tử Tâm bước vào, mỹ nữ đột nhiên mở miệng nói: “Bạn học Du, có thể cho ta vào xem một chút được không?”
Mặc dù mỹ nữ đi cùng với Đằng Tử Tâm, nhưng nàng không được sư cho phép của lão đầu, cho nên chỉ có thể chờ ở bên ngoài, hoặc là quay về ngay bây giờ.
Du Tiểu Mặc sửng sốt một chút, “Thật có lỗi, ngươi muốn đi vào thì phải có sự cho phép của sư phụ mới được.”
Mỹ nữ chắp tay trước ngực, dùng vẻ mặt van nài nhìn hắn: “Đoàn đại sư quá nghiêm khắc, ta không dám nói, coi như ta nhờ ngươi nha, bạn Du, ngươi để ta vào liếc một chút thôi, ta cam đoan sẽ tuyệt đối không làm lộn xộn gì đâu, được không?”
Du Tiểu Mặc vội vàng nhìn qua chỗ khác, sao hắn có cảm giác mỹ nữ này đang dùng mỹ nhân kế với mình thế nhỉ, nét mặt van nài, phối hợp với vẻ đẹp của nàng ta, đúng là vừa nhìn quả thật có vài phần điềm đạm đáng yêu, cũng làm cho người ta có xúc động muốn phun máu mũi, vì cơ thể nghiêng về phía trước, bộ ngực lớn của nàng liền lõa lồ hiện ra trước mặt hắn, chắc chắn là mỹ nhân kế mà!
Du Tiểu Mặc cảm thán một tiếng, quay đầu đi rồi nói: “Thật có lỗi học tỷ, ta không quyết định được.”
Nếu hắn thật sự cho mỹ nữ này đi vào, hắn dám cam đoan, với cái tính cách đặc biệt khó chịu kia của xú lão đầu, người đầu tiên bị mắng chắc chắn là hắn cho coi, hắn còn lâu mới rộng rãi như vậy nhé, cho dù mỹ nữ lột hết rồi đứng trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không dao động nửa phần đâu, vì bạn của Đằng Tử Tâm mà để cho lão đầu thóa mạ, hắn không có ngu đâu à!
Mỹ nữ thấy sắc dụ không có tác dụng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Du Tiểu Mặc lắc đầu, quay người rời đi, chỉ để lại mỹ nữ đứng một mình bên ngoài.
Trở lại phòng luyện đan, lão đầu liền nhìn về phía hắn, dừng một chút mới lên tiếng: “Nữ nhân gọi Hải Lan kia có phải cầu xin ngươi cho ả vào thư phòng không?”
Chân Du Tiểu Mặc thiếu chút nữa đã vấp vào bậc cửa, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Đoàn Kỳ Thiên: “Sư phụ, sao ngài biết rõ thế?” Hắn không biết mỹ nữ nọ tên là Hải Lan, nhưng theo lời của lão đầu thì hắn có thể hiểu được lão đang nói đến mỹ nữ kia.
Lão đầu lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không giải thích vì sao lão biết rõ, chỉ khó chịu nói: “Lần sau nếu ả còn nói như thế nữa, ngươi cứ nói thẳng cho ả biết là ý của ta.”
Lão đầu không hề thích mấy kẻ hay dùng thủ đoạn, mà cô ả Hải Lan kia chính là loại người như vậy, đương nhiên, lão biết rõ Đằng Tử Tâm cũng là loại người này, nhưng Đằng Tử Tâm là đồ đệ của đại đệ tử Khâu Nhiễm, lão đầu có không thích nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng.
Du Tiểu Mặc thấy lão đầu đột nhiên sưng sỉa, có thể đoán được là liên quan tới Hải Lan kia rồi, lập tức gật đầu đáp ứng, cho dù lão đầu không dặn như vậy, hắn cũng không cho Hải Lan kia vào thư phòng đâu.
Ngày hôm nay, lão đầu cũng hiếm thấy mà không giày vò hắn nữa, ngược lại còn bảo hắn đứng cạnh nhìn lão luyện đan, hơn nữa lần này không phải là dùng cái lô đỉnh thật lớn trong phòng luyện đan, cho nên Du Tiểu Mặc quan sát rất thoải mái, cũng nhận được ích lợi không nhỏ.
Trước khi đi, Du Tiểu Mặc cũng tới thư phòng một chuyến.
Cô ả Hải Lan kia đã đi về, sau khi quét thẻ vào, hắn liền thấy Đằng Tử Tâm.
Đằng Tử Tâm đọc sách rất chăm chú, không phát hiện hắn đã đến, Du Tiểu Mặc chỉ nhìn thoáng qua liền dời ánh mắt đi, bò lên thang lấy một quyển đồ giám về linh thảo cấp tám, thừa dịp Đằng Tử Tâm không chú ý liền bỏ sách vào trong không gian.
Sau khi leo xuống, hắn mới nói với Đằng Tử Tâm: “Đằng sư điệt, đã đến giờ.”
Sự chú ý của Đằng Tử Tâm lập tức rời khỏi quyển sách, nàng liếc nhìn Du Tiểu Mặc, lặng lẽ khép sách vào, sau đó trả về vị trí cũ, chỉ là lúc Đằng Tử Tâm muốn đi xuống, đột nhiên liếc qua một chỗ, đồng tử lập tức co lại.
Du Tiểu Mặc đứng ở cửa vào dò xét, “Xong chưa?”
Sau một lát, Đằng Tử Tâm mới làm như không có việc gì, lúc đi ra còn đứng nhìn Du Tiểu Mặc đóng lại lồng năng lượng ngoài thư phòng, đột nhiên mở miệng nói: “Du sư thúc, hôm nay sư công luyện linh đan cấp tám sao?”
Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn về phía nàng, hôm nay Đằng Tử Tâm lại có thể chủ động nói chuyện phiếm với hắn sao? Mặt trời mọc từ phía tây hả, hơn nữa lời nói này của cô nàng còn không hề mang theo tí khiêu khích nào, thái độ thậm chí còn có chút mềm mỏng, tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn vẫn trả lời, cũng chỉ có hai chữ, “Không phải!”
Đằng Tử Tâm xoắn xoắn lọn tóc rủ trên vai, trong tích tắc đã làm ra tư thái phong tình vạn chủng, chỉ thấy cô nàng khẽ cười: “Du sư thúc thật đúng là may mắn, chắc hôm nay sư công cũng có ngươi tiếp xúc với linh thảo cấp sáu chứ? Có thể tự mình quan sát thực tế, thật là tốt!”
Bộ dạng này của Đằng Tử Tâm, suýt chút nữa đã làm mù mắt Du Tiểu Mặc luôn rồi, nhất định là hôm nay Đằng Tử Tâm uống nhầm thuốc đúng không hả!
Du Tiểu Mặc không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười cứng đờ.
Nhưng phản ứng này lại được Đằng Tử Tâm cho rằng đây là biểu hiện của sự cam chịu, có vẻ đã nhận được đáp án mình muốn, cô ả không nói thêm gì nữa, quay người đi thẳng khỏi Lan Viện.
Nhìn bóng lưng Đằng Tử Tâm, Du Tiểu Mặc lại phát hiện ra một khuyết điểm của nữ nhân này —— giỏi thay đổi!
Sau khi nói một tiếng với lão đầu, Du Tiểu Mặc cũng đi ra, cả ngày hôm nay có cảm giác rất tốt, tốc độ đi đường của hắn cũng nhanh hơn mọi khi nhiều, chỉ là lúc đi quẹo khỏi Lan Viện, đột nhiên có một người lao ra, thân thể đi đường cong vẹo không cẩn thận đã đụng phải hắn, Du Tiểu Mặc lảo đảo lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đã sái chân rồi, người nọ còn chẳng thèm nói câu xin lỗi, vội vàng chạy mất.
Du Tiểu Mặc không nén nổi mà mắng một câu, đi khỏi đường rẽ mà chạy nhanh như vậy đó hả, chẳng lẽ không biết sẽ dễ dàng va vào người khác sao?
Nói thầm một tiếng xui xẻo! Du Tiểu Mặc vỗ vỗ quần áo rồi trở về phòng.
/731
|