Mặc dù khu một và khu hai đều nằm trong cùng một vùng, nhưng phương hướng lại khác nhau.
Vì vậy vừa mới đến học viện Đạo Tâm, Du Tiểu Mặc đã phải rời khỏi Lăng Tiêu, bởi vì Lăng Tiêu phải đi cùng với đạo sư của khu một.
Không lâu sau, Hỏa Diễm điểu chở Liễu Nhạc cũng đáp xuống, bởi vì có người đã từng thấy họ quen biết nhau, cho nên Liễu Nhạc cũng đi cùng Lăng Tiêu.
Nhìn thấy Lăng Tiêu không có biểu hiện gì là muốn phản kháng, Du Tiểu Mặc mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cứ lo là Lăng Tiêu sẽ khăng khăng đòi ở cùng hắn kìa.
Sau một lát, Ninh tĩnh đạo sư kiểm kê nhân số xong xuôi, liền dẫn đệ tử của mình bước vào học viện Đạo Tâm.
Trong học viện đều có đội tuần tra do học sinh thay phiên nhau canh gác, có thể nói là khá nghiêm ngặt, dưới sự nghiệm chứng cẩn thận ở cửa càng, bọn họ phải mất tới nửa canh giờ mới bước qua được cánh cửa của học viện, đằng sau đắng cửa to lớn ấy là một con đường thật dài, phiến đá lát trên đó đều được làm bằng tinh thạch quý giá, bên ngoài tỏa ra một lớp linh khí rất mỏng.
Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn xa, không khỏi tặc lưỡi, con đường này cũng phải dài hơn ngàn mét, rộng gần trăm mét, vậy mà đều dùng tinh thạch ẩn chứa linh lực tạo thành, có thể thấy học viện Đạo Tâm giàu có tới nhường nào.
Xuyên qua con đường tinh thạch, bọn họ bắt đầu chia tay các đệ tử của khu một, rẽ sang con đường phía bên trái.
Ôm theo lòng hiếu kỳ vô bờ, Du Tiểu Mặc và các học sinh mới đều sẽ sinh sống ở chỗ này trong mấy năm học tiếp theo.
Đây là một vết lõm khổng lồ vào thân núi, như một cái bát thật lớn, đứng ở cuối đường, Du Tiểu Mặc đã nhìn thấy những kiến trúc mọc lên san sát như rừng trong ‘cái bát’ này, rõ ràng đã đứng ở chỗ rất cao, nhưng hắn không thể nhìn tới cuối.
Ninh Tĩnh đạo sư quay đầu lại rồi nói với họ: “Các học sinh mới chú ý, từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ trở thành một thành viên của học viện Đạo Tâm, nơi này sẽ là nơi sinh hoạt của các ngươi trong tương lai, nhớ kỹ, học viện cũng có quy tắc của học viện, ta không quan tâm thân phận hiển hách của các ngươi ở ngoài kia, ở đây, tất cả mọi người đều bình đẳng, nếu dám khiêu chiến với quyền uy của học viện, hoặc cố tình lờ đi quy định, nhẹ thì bị phạt, nặng sẽ bị đuổi học, ai hiểu rõ thì đi theo ta!”
Không ai dám dị nghị, Du Tiểu Mặc cũng yên lặng đi theo sau Ninh Tĩnh đạo sư.
Hắn cũng đọc một chút về lịch sử vạn năm của học viện Đạo Tâm, cường giả xuất hiện rất nhiều trong vạn năm nầy, cộng với cường giả tọa trấn ở học viện, ngay cả tứ đại gia tộc của Viêm Thành cũng không dám đụng vào.
Tới cả thiên tài thiếu nữ như Đằng Tử Tâm, mặc dù đã có một sư phụ rất nổi tiếng, sau lưng còn có Đằng gia làm chỗ dựa, nhưng dù thế nàng cũng không dám làm trái quy định của học viện.
Hai khắc sau, Ninh Tĩnh đạo sư đưa họ tới ký túc xá.
Bởi vì họ đều là tân sinh, cho nên nơi đang đứng chính là học khu cấp B, giờ phút này họ đang đứng ở ký túc xá.
Du Tiểu Mặc cứ tưởng nơi ở sẽ không kém lắm đâu, không ngờ tình huống nằm ngoài dự kiến của hắn cả mét, một tòa nhà có bề ngoài nhìn như sắp sụp, mà bốn người còn phải ở cùng một phòng.
Nếu thật sự phải ở cùng ba người khác, sau này hắn làm gì cũng bó tay bó chân rồi.
Du Tiểu Mặc cũng không khỏi nhíu mày lại, không biết có chỗ nào điều kiện tốt hơn không.
Thời điểm hắn đang nghĩ như vậy, Ninh Tĩnh đạo sư như đoán được ý nghĩ trong lòng mọi người, bắt đầu giải thích về tình hình của ký túc xá.
“Ta tin ở đây có một số người rất khó chịu với điều kiện sinh hoạt.” Thời điểm Ninh Tĩnh đạo sư nói câu này còn cố ý liếc nhìn đám người Đằng Tử Tâm, quả nhiên tất cả bọn họ đều cau mày, rồi nói, “Nhưng bất kể học sinh mới nào đều phải dừng chân ở nơi này.”
Một tân sinh hỏi: “Đạo sư, ngoại trừ gian phòng bốn người, không có gian phòng ở một người sao?”
Đôi mắt đẹp đẽ của Ninh Tĩnh đạo sư lại đảo qua, thời điểm nhìn đến Du Tiểu Mặc, khẽ dừng một chút, trong mắt cũng hiện lên ý cười, nhìn cặp mày nhíu thật chặt của hắn là Ninh Tĩnh đã biết rõ hắn sẽ không thích loại điều kiện thế này.
“Đương nhiên là có, đây là ký túc xá có điều kiện kém nhất ở học khu B, nếu muốn tốt hơn, hãy kiếm điểm số, sau đó dùng điểm số ấy để mua sắm, lát nữa ta sẽ cho các ngươi một tấm thẻ đen, bên trong thẻ sẽ chứa điểm số mà các ngươi kiếm được, cụ thể ta sẽ giải thích cặn sẽ với các ngươi sau, bây giờ bắt đầu chia phòng.” Ninh Tĩnh đạo sư nói.
Tuy phong cách của học viện Đạo Tâm khá cởi mở, nhưng chưa tới mức để nam nữ ở cùng phòng.
Vì thế sẽ thường xuất hiện vấn đề không đủ ngiời, ví dụ như Đằng Tử Tâm.
Đằng Tử Tâm là một nữ nhân cao ngạo, mà đan sư nữ lại khá ít, chia bốn người từ tổng số thì vẫn còn lại hai người, nàng chủ động yêu cầu với Ninh Tĩnh đạo sư, vì vậy Đằng Tử Tâm được ở cùng với một đan sư nữ khác trong một phòng riêng.
Du Tiểu Mặc vốn còn muốn bắt chước theo Đằng Tử Tâm, nhưng hắn khá xui xẻo, số người tổng cộng vừa đủ chia hết.
Ninh Tĩnh đạo sư nói, “Bách Lý Tiểu Ngư, Đồng Việt Húc, Du Tiểu Mặc, Sài Tuấn, bốn người các ngươi sẽ ở một phòng.”
Ninh Tĩnh đạo sư đẩy cánh cửa gỗ ra, ánh mắt trời từ bên ngoài chiếu vào, làm cho căn phòng trở nên sáng rõ, chỉ có bốn cái giường đá và một số vật phẩm cần thiết trong sinh hoạt, vô cùng đơn sơ.
Du Tiểu Mặc nghe tới tên Sài Tuấn, ánh mắt như gặp quỷ lập tức lia về phía gã, người kia cũng chẳng vui vẻ hơn là bao, dường như phát hiện ra tầm mắt của hắn, Sài Tuấn trợn mắt nhìn lại.
“Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi cho rằng bản thiếu gia thèm ở cùng một phòng với ngươi hả?”
Lông mày của Du Tiểu Mặc nhíu chặt hơn, muốn chết luôn cho xong, hắn lại phải ở cùng với cái tên của nợ này, ánh mắt của Sài Tuấn còn bé hơn cả rốn, hắn không thèm.
“Đạo sư, con có thể không ở cùng với hắn không?” Du Tiểu Mặc nhìn về phía Ninh Tĩnh đạo sư.
Ninh Tĩnh đạo sư nhíu mày, nàng không ngờ người đưa ra yêu cầu đầu tiên lại là Du Tiểu Mặc, việc để vài tân sinh xuất sắc ở cùng phòng với nhau là truyền thống của học viện, nhưng không phải là không thể tách họ ra, đối với một vài học sinh xuất sắc, học viện sẽ xem xét yêu cầu của họ.
Nhưng chưa đợi Ninh Tĩnh đạo sư trả lời, Sài Tuấn đã nhảy lên như con nhím xù lông, ánh mắt vốn âm độc lại lườm Du Tiểu Mặc, sau đó cũng nói, “Ninh Tĩnh đạo sư, con cũng không muốn ở cùng với Du Tiểu Mặc, con muốn xin đổi người khác.
Ninh Tĩnh đạo sư có chút đau đầu, nàng biết rõ tình hình sẽ thành ra như vậy mà.
Lúc này, Bách Lý Tiểu Ngư cũng đứng ra, khẩn cầu: “Đạo sư, ngài đồng ý yêu cầu của họ đi, nhưng mà con muốn ở cùng phòng với Du Tiểu Mặc.”
Đồng Việt Húc cũng nói: “Ninh Tĩnh đạo sư, hai người đều yêu cầu thế, không bằng đổi Sài Tuấn qua phòng khác rồi đưa một người vào, như vậy coi như là đẹp cả đôi đường.”
Ninh Tĩnh đạo sư gật đầu đầy bất đắc dĩ, “Vậy được rồi.”
Nghe nói thế, Sài Tuấn giật mình trợn tròn mắt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó coi.
Ý định ban đầu của gã là đuổi Du Tiểu Mặc đi, còn Bách Lý Tiểu Ngư và Đồng Việt Húc, gã còn ước gì được ở cùng với họ, bởi vì như thế có thể mượn cơ hội này mà làm thân với họ hơn, nếu tương lai có được sự hợp tác của Bách Lý gia và Đồng gia thì đối với Sài gia sẽ trăm lợi vô hại.
Thế nhưng mà cả hai người kia đều nghiêng về phía Du Tiểu Mặc, hơn nữa còn chủ động bảo gã qua phòng khác, kết quả này không phải là thứ mà gã mong muốn.
“Đạo sư…” Sài Tuấn muốn chữa cháy, nhưng đã không kịp.
“Vậy thì cứ làm thế đi, Sài Tuấn ngươi đổi phòng cho Giang Tiểu Phong là xong.” Ninh Tĩnh đạo sư lập tức quyết định.
Nghe vậy, dù Sài Tuấn muốn đổi ý cũng không được rồi, bởi vì lúc nãy gã đã khăng khăng, bây giờ mà đổi ý lại, những người khác sẽ cho rằng gã kiếm chuyện cho có.
Sau khi chia phòng xong, người được Ninh Tĩnh đạo sư phái đi nhận thẻ đen cũng đã về, sau đó mỗi người được phân cho một tấm thẻ.
Du Tiểu Mặc cầm tấm thẻ đen kia tò mò quan sát, thẻ đen đương nhiên sẽ có màu đen, bên trên còn có một con số ‘10’ màu đỏ, sửng sốt một chút, nhưng hắn có thể mơ hồ đoán ra con số này biểu hiện cho cái gì.
Quả nhiên, không bao lâu sau đã thấy Ninh Tĩnh đạo sư giới thiệu: “Bây giờ trên tay các ngươi chính là tấm thẻ đen mà ta đã nói, con số trên thẻ chính là số điểm, mỗi học sinh mới nhập học sẽ được mười điểm, sau này mỗi tháng sẽ được cộng thêm ba mươi điểm. Tấm thẻ này cũng tương đương với giấy thông hành của học viện, nếu muốn ra vào rất nhiều nơi đều phải cần tới nó, cho nên nhất định phải giữ thật kỹ.”
“Còn có một việc nữa, ở học viện Đạo Tâm tổng cộng có ba loại thẻ, theo thứ tự là thẻ đen, thẻ tím và thẻ đỏ, tấm thẻ trong tay các ngươi chính là thẻ đen, cấp bậc thấp nhất, quyền hạn cũng khá thấp, nếu như các ngươi muốn đổi sang thẻ tím hoặc thẻ đỏ, vậy thì mời cố gắng lên, kiếm điểm số để đổi, nếu như đổi được một tấm thẻ tím, mỗi tháng các ngươi có thể nhận được bốn mươi điểm từ học viện, còn thẻ đỏ là năm mươi điểm.”
“Đạo sư, làm sao để kiếm điểm số?” Một tân sinh thắc mắc.
“Học khu B có nhiều loại phương pháp để kiếm điểm số, nếu ta liệt kê hết thì rất dài dòng, ngày mai ta sẽ nói rõ, nhưng các ngươi có thể tranh thủ thời gian để nghe ngóng, muốn đổi phòng hãy hành động ngay hôm nay.” Ninh Tĩnh đạo sư cười nói.
Khó mà thấy được đạo sư lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy để nói chuyện, tâm trạng lo lắng của các học sinh lập tức được giảm đi không ít.
Sau khi giúp mọi người giải đáp mọi nghi vấn, Ninh Tĩnh đạo sư mới rời khỏi.
Nhìn bóng lưng của Ninh Tĩnh đạo sư, Du Tiểu Mặc đang tự hỏi về sự khả thi của câu cuối cùng.
Bách Lý Tiểu Ngư thì gấp lắm rồi, vội vàng chạy tới khoác vai r rồi kéo vào phòng, “Tiểu Mặc Tiểu Mặc, chúng ta vào xem phòng mới đi.”
Du Tiểu Mặc mỉm cười, rõ ràng là phòng cũ mà.
Vì vậy vừa mới đến học viện Đạo Tâm, Du Tiểu Mặc đã phải rời khỏi Lăng Tiêu, bởi vì Lăng Tiêu phải đi cùng với đạo sư của khu một.
Không lâu sau, Hỏa Diễm điểu chở Liễu Nhạc cũng đáp xuống, bởi vì có người đã từng thấy họ quen biết nhau, cho nên Liễu Nhạc cũng đi cùng Lăng Tiêu.
Nhìn thấy Lăng Tiêu không có biểu hiện gì là muốn phản kháng, Du Tiểu Mặc mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cứ lo là Lăng Tiêu sẽ khăng khăng đòi ở cùng hắn kìa.
Sau một lát, Ninh tĩnh đạo sư kiểm kê nhân số xong xuôi, liền dẫn đệ tử của mình bước vào học viện Đạo Tâm.
Trong học viện đều có đội tuần tra do học sinh thay phiên nhau canh gác, có thể nói là khá nghiêm ngặt, dưới sự nghiệm chứng cẩn thận ở cửa càng, bọn họ phải mất tới nửa canh giờ mới bước qua được cánh cửa của học viện, đằng sau đắng cửa to lớn ấy là một con đường thật dài, phiến đá lát trên đó đều được làm bằng tinh thạch quý giá, bên ngoài tỏa ra một lớp linh khí rất mỏng.
Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn xa, không khỏi tặc lưỡi, con đường này cũng phải dài hơn ngàn mét, rộng gần trăm mét, vậy mà đều dùng tinh thạch ẩn chứa linh lực tạo thành, có thể thấy học viện Đạo Tâm giàu có tới nhường nào.
Xuyên qua con đường tinh thạch, bọn họ bắt đầu chia tay các đệ tử của khu một, rẽ sang con đường phía bên trái.
Ôm theo lòng hiếu kỳ vô bờ, Du Tiểu Mặc và các học sinh mới đều sẽ sinh sống ở chỗ này trong mấy năm học tiếp theo.
Đây là một vết lõm khổng lồ vào thân núi, như một cái bát thật lớn, đứng ở cuối đường, Du Tiểu Mặc đã nhìn thấy những kiến trúc mọc lên san sát như rừng trong ‘cái bát’ này, rõ ràng đã đứng ở chỗ rất cao, nhưng hắn không thể nhìn tới cuối.
Ninh Tĩnh đạo sư quay đầu lại rồi nói với họ: “Các học sinh mới chú ý, từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ trở thành một thành viên của học viện Đạo Tâm, nơi này sẽ là nơi sinh hoạt của các ngươi trong tương lai, nhớ kỹ, học viện cũng có quy tắc của học viện, ta không quan tâm thân phận hiển hách của các ngươi ở ngoài kia, ở đây, tất cả mọi người đều bình đẳng, nếu dám khiêu chiến với quyền uy của học viện, hoặc cố tình lờ đi quy định, nhẹ thì bị phạt, nặng sẽ bị đuổi học, ai hiểu rõ thì đi theo ta!”
Không ai dám dị nghị, Du Tiểu Mặc cũng yên lặng đi theo sau Ninh Tĩnh đạo sư.
Hắn cũng đọc một chút về lịch sử vạn năm của học viện Đạo Tâm, cường giả xuất hiện rất nhiều trong vạn năm nầy, cộng với cường giả tọa trấn ở học viện, ngay cả tứ đại gia tộc của Viêm Thành cũng không dám đụng vào.
Tới cả thiên tài thiếu nữ như Đằng Tử Tâm, mặc dù đã có một sư phụ rất nổi tiếng, sau lưng còn có Đằng gia làm chỗ dựa, nhưng dù thế nàng cũng không dám làm trái quy định của học viện.
Hai khắc sau, Ninh Tĩnh đạo sư đưa họ tới ký túc xá.
Bởi vì họ đều là tân sinh, cho nên nơi đang đứng chính là học khu cấp B, giờ phút này họ đang đứng ở ký túc xá.
Du Tiểu Mặc cứ tưởng nơi ở sẽ không kém lắm đâu, không ngờ tình huống nằm ngoài dự kiến của hắn cả mét, một tòa nhà có bề ngoài nhìn như sắp sụp, mà bốn người còn phải ở cùng một phòng.
Nếu thật sự phải ở cùng ba người khác, sau này hắn làm gì cũng bó tay bó chân rồi.
Du Tiểu Mặc cũng không khỏi nhíu mày lại, không biết có chỗ nào điều kiện tốt hơn không.
Thời điểm hắn đang nghĩ như vậy, Ninh Tĩnh đạo sư như đoán được ý nghĩ trong lòng mọi người, bắt đầu giải thích về tình hình của ký túc xá.
“Ta tin ở đây có một số người rất khó chịu với điều kiện sinh hoạt.” Thời điểm Ninh Tĩnh đạo sư nói câu này còn cố ý liếc nhìn đám người Đằng Tử Tâm, quả nhiên tất cả bọn họ đều cau mày, rồi nói, “Nhưng bất kể học sinh mới nào đều phải dừng chân ở nơi này.”
Một tân sinh hỏi: “Đạo sư, ngoại trừ gian phòng bốn người, không có gian phòng ở một người sao?”
Đôi mắt đẹp đẽ của Ninh Tĩnh đạo sư lại đảo qua, thời điểm nhìn đến Du Tiểu Mặc, khẽ dừng một chút, trong mắt cũng hiện lên ý cười, nhìn cặp mày nhíu thật chặt của hắn là Ninh Tĩnh đã biết rõ hắn sẽ không thích loại điều kiện thế này.
“Đương nhiên là có, đây là ký túc xá có điều kiện kém nhất ở học khu B, nếu muốn tốt hơn, hãy kiếm điểm số, sau đó dùng điểm số ấy để mua sắm, lát nữa ta sẽ cho các ngươi một tấm thẻ đen, bên trong thẻ sẽ chứa điểm số mà các ngươi kiếm được, cụ thể ta sẽ giải thích cặn sẽ với các ngươi sau, bây giờ bắt đầu chia phòng.” Ninh Tĩnh đạo sư nói.
Tuy phong cách của học viện Đạo Tâm khá cởi mở, nhưng chưa tới mức để nam nữ ở cùng phòng.
Vì thế sẽ thường xuất hiện vấn đề không đủ ngiời, ví dụ như Đằng Tử Tâm.
Đằng Tử Tâm là một nữ nhân cao ngạo, mà đan sư nữ lại khá ít, chia bốn người từ tổng số thì vẫn còn lại hai người, nàng chủ động yêu cầu với Ninh Tĩnh đạo sư, vì vậy Đằng Tử Tâm được ở cùng với một đan sư nữ khác trong một phòng riêng.
Du Tiểu Mặc vốn còn muốn bắt chước theo Đằng Tử Tâm, nhưng hắn khá xui xẻo, số người tổng cộng vừa đủ chia hết.
Ninh Tĩnh đạo sư nói, “Bách Lý Tiểu Ngư, Đồng Việt Húc, Du Tiểu Mặc, Sài Tuấn, bốn người các ngươi sẽ ở một phòng.”
Ninh Tĩnh đạo sư đẩy cánh cửa gỗ ra, ánh mắt trời từ bên ngoài chiếu vào, làm cho căn phòng trở nên sáng rõ, chỉ có bốn cái giường đá và một số vật phẩm cần thiết trong sinh hoạt, vô cùng đơn sơ.
Du Tiểu Mặc nghe tới tên Sài Tuấn, ánh mắt như gặp quỷ lập tức lia về phía gã, người kia cũng chẳng vui vẻ hơn là bao, dường như phát hiện ra tầm mắt của hắn, Sài Tuấn trợn mắt nhìn lại.
“Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi cho rằng bản thiếu gia thèm ở cùng một phòng với ngươi hả?”
Lông mày của Du Tiểu Mặc nhíu chặt hơn, muốn chết luôn cho xong, hắn lại phải ở cùng với cái tên của nợ này, ánh mắt của Sài Tuấn còn bé hơn cả rốn, hắn không thèm.
“Đạo sư, con có thể không ở cùng với hắn không?” Du Tiểu Mặc nhìn về phía Ninh Tĩnh đạo sư.
Ninh Tĩnh đạo sư nhíu mày, nàng không ngờ người đưa ra yêu cầu đầu tiên lại là Du Tiểu Mặc, việc để vài tân sinh xuất sắc ở cùng phòng với nhau là truyền thống của học viện, nhưng không phải là không thể tách họ ra, đối với một vài học sinh xuất sắc, học viện sẽ xem xét yêu cầu của họ.
Nhưng chưa đợi Ninh Tĩnh đạo sư trả lời, Sài Tuấn đã nhảy lên như con nhím xù lông, ánh mắt vốn âm độc lại lườm Du Tiểu Mặc, sau đó cũng nói, “Ninh Tĩnh đạo sư, con cũng không muốn ở cùng với Du Tiểu Mặc, con muốn xin đổi người khác.
Ninh Tĩnh đạo sư có chút đau đầu, nàng biết rõ tình hình sẽ thành ra như vậy mà.
Lúc này, Bách Lý Tiểu Ngư cũng đứng ra, khẩn cầu: “Đạo sư, ngài đồng ý yêu cầu của họ đi, nhưng mà con muốn ở cùng phòng với Du Tiểu Mặc.”
Đồng Việt Húc cũng nói: “Ninh Tĩnh đạo sư, hai người đều yêu cầu thế, không bằng đổi Sài Tuấn qua phòng khác rồi đưa một người vào, như vậy coi như là đẹp cả đôi đường.”
Ninh Tĩnh đạo sư gật đầu đầy bất đắc dĩ, “Vậy được rồi.”
Nghe nói thế, Sài Tuấn giật mình trợn tròn mắt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó coi.
Ý định ban đầu của gã là đuổi Du Tiểu Mặc đi, còn Bách Lý Tiểu Ngư và Đồng Việt Húc, gã còn ước gì được ở cùng với họ, bởi vì như thế có thể mượn cơ hội này mà làm thân với họ hơn, nếu tương lai có được sự hợp tác của Bách Lý gia và Đồng gia thì đối với Sài gia sẽ trăm lợi vô hại.
Thế nhưng mà cả hai người kia đều nghiêng về phía Du Tiểu Mặc, hơn nữa còn chủ động bảo gã qua phòng khác, kết quả này không phải là thứ mà gã mong muốn.
“Đạo sư…” Sài Tuấn muốn chữa cháy, nhưng đã không kịp.
“Vậy thì cứ làm thế đi, Sài Tuấn ngươi đổi phòng cho Giang Tiểu Phong là xong.” Ninh Tĩnh đạo sư lập tức quyết định.
Nghe vậy, dù Sài Tuấn muốn đổi ý cũng không được rồi, bởi vì lúc nãy gã đã khăng khăng, bây giờ mà đổi ý lại, những người khác sẽ cho rằng gã kiếm chuyện cho có.
Sau khi chia phòng xong, người được Ninh Tĩnh đạo sư phái đi nhận thẻ đen cũng đã về, sau đó mỗi người được phân cho một tấm thẻ.
Du Tiểu Mặc cầm tấm thẻ đen kia tò mò quan sát, thẻ đen đương nhiên sẽ có màu đen, bên trên còn có một con số ‘10’ màu đỏ, sửng sốt một chút, nhưng hắn có thể mơ hồ đoán ra con số này biểu hiện cho cái gì.
Quả nhiên, không bao lâu sau đã thấy Ninh Tĩnh đạo sư giới thiệu: “Bây giờ trên tay các ngươi chính là tấm thẻ đen mà ta đã nói, con số trên thẻ chính là số điểm, mỗi học sinh mới nhập học sẽ được mười điểm, sau này mỗi tháng sẽ được cộng thêm ba mươi điểm. Tấm thẻ này cũng tương đương với giấy thông hành của học viện, nếu muốn ra vào rất nhiều nơi đều phải cần tới nó, cho nên nhất định phải giữ thật kỹ.”
“Còn có một việc nữa, ở học viện Đạo Tâm tổng cộng có ba loại thẻ, theo thứ tự là thẻ đen, thẻ tím và thẻ đỏ, tấm thẻ trong tay các ngươi chính là thẻ đen, cấp bậc thấp nhất, quyền hạn cũng khá thấp, nếu như các ngươi muốn đổi sang thẻ tím hoặc thẻ đỏ, vậy thì mời cố gắng lên, kiếm điểm số để đổi, nếu như đổi được một tấm thẻ tím, mỗi tháng các ngươi có thể nhận được bốn mươi điểm từ học viện, còn thẻ đỏ là năm mươi điểm.”
“Đạo sư, làm sao để kiếm điểm số?” Một tân sinh thắc mắc.
“Học khu B có nhiều loại phương pháp để kiếm điểm số, nếu ta liệt kê hết thì rất dài dòng, ngày mai ta sẽ nói rõ, nhưng các ngươi có thể tranh thủ thời gian để nghe ngóng, muốn đổi phòng hãy hành động ngay hôm nay.” Ninh Tĩnh đạo sư cười nói.
Khó mà thấy được đạo sư lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy để nói chuyện, tâm trạng lo lắng của các học sinh lập tức được giảm đi không ít.
Sau khi giúp mọi người giải đáp mọi nghi vấn, Ninh Tĩnh đạo sư mới rời khỏi.
Nhìn bóng lưng của Ninh Tĩnh đạo sư, Du Tiểu Mặc đang tự hỏi về sự khả thi của câu cuối cùng.
Bách Lý Tiểu Ngư thì gấp lắm rồi, vội vàng chạy tới khoác vai r rồi kéo vào phòng, “Tiểu Mặc Tiểu Mặc, chúng ta vào xem phòng mới đi.”
Du Tiểu Mặc mỉm cười, rõ ràng là phòng cũ mà.
/731
|