Tỉ lệ luyện thành đan lên tới 100% của Du Tiểu Mặc cuối cùng vẫn không bị đồn đi.
Mặc dù trong lòng những người kia vô cùng khiếp sợ, đa số đều không tin, họ tự nhủ có khả năng Du Tiểu Mặc chỉ may mắn một chút thôi, hơn nữa tỉ lệ thành đan của linh đan cấp thấp vốn cao hơn linh đan trung cấp và cao cấp nhiều, cho nên loại tình huống này không phải không thể xảy ra.
Nhưng mà phần nhiều họ ghen ghét với Du Tiểu Mặc hơn.
Bởi vì cho tới bây giờ họ cũng chưa gặp cái ‘vận may’ như vậy, cho nên cuối cùng thì sự nhiều chuyện cũng không qua được sự nhỏ mọn.
Chỉ là mấy người không biết, trong sự việc này Du Tiểu Mặc tình nguyện chịu thiệt, hắn còn ước gì đừng có tin nào bị đồn ra ngoài mới tốt ấy.
Triệu Đạt Chu nhìn Du Tiểu Mặc, vẻ mặt lúc này rất không đồng ý: “Thất sư đệ, ta đã nghe kể về chuyện kia rồi, lúc trước ta đã sớm nói với ngươi rồi mà, nếu như ngươi chịu để cho ta giúp thì cũng không rơi xuống tình trạng bị người khác chê cười, giờ thì vui rồi, dù ta muốn giúp cũng chịu chết, sư phụ đã chọn hết số người vào danh sách rồi.”
Du Tiểu Mặc nghe nốt đầu đuôi câu chuyện mới hiểu được Triệu Đạt Chu đang nói tới cái gì.
Hắn cũng nhớ tới, buổi sáng lúc ra khỏi cửa, Dương sư huynh phòng bên đã nói cho hắn biết sáng sớm hôm qua Triệu Đạt Chu có tới tìm hắn, chỉ là khi đó trùng hợp lúc hắn khóa cửa luyện đan trong phòng, cho nên không biết chuyện gì xảy ra.
Nghĩ đến Ngũ sư huynh tìm mình vì việc này, có điều những lời oán trách gần đây hắn đã nghe không ít, cho nên bây giờ hắn biết làm sao để ứng phó.
Du Tiểu Mặc nhún vai như không hề gì, “Ngũ sư huynh, chuyện này đệ đã tìm được cách khác rồi, huynh không cần lo lắng đâu.”
Nghe được câu này, Triệu Đạt Chu nhíu mày, “Thất sư đệ, ngươi nói cách khác không phải là liên quan tới thiên tài của Võ Hệ Lâm Tiếu chứ?” Triệu Đạt Chu cũng từng nghe rất nhiều lời đồn về quan hệ của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu.
Chính xác!
Tuy Du Tiểu Mặc rất kinh ngạc với sự nhạy cảm của ngũ sư huynh, nhưng nghĩ một lát cũng không bất ngờ nữa rồi, dù sao mấy cái tin đồn về hắn lưu truyền trong phái cũng chỉ có mấy chuyện như vậy, huống hồ có thể dùng đầu ngón chân cũng biết được ai sẽ giúp hắn.
Triệu Đạt Chu thấy Du Tiểu Mặc không phủ nhận là đã biết mình đoán trúng phóc rồi, càng nhíu chặt lông mày, hắn vốn chính là người có suy nghĩ gì thì không giấy được, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Thất sư đệ, ta biết mấy câu ta sắp nói có lẽ ngươi sẽ không thích nghe, nhưng với tư cách là sư huynh của ngươi, ta cảm thấy vẫn phải nói cho ngươi biết.”
“Huynh nói đi.” Du Tiểu Mặc thấy ngũ sư huynh nghiêm túc như vậy, cũng không cắt ngang.
Triệu Đạt Chu nói, “Thất sư đệ, ta biết quan hệ của người và Lâm Tiếu rất tốt, nhưng ta cứ có cảm giác, cảm thấy Lâm Tiếu có gì đó rất kì quái, không phải người đáng giá để quen thân.”
Hắn vẫn cảm thấy, một thiên tài xuất sắc như Lâm Tiếu sao lại vừa ý người bình thường như thất sư đệ, cho nên hắn lo lắng Lâm Tiếu có mục đích gì đó nên mới tiếp cận thất sư đệ, chỉ là hắn nghĩ mãi cũng không ra trên người thất sư đệ có điểm gì hấp dẫn tới vậy.
Du Tiểu Mặc mỉm cười: “Ngũ sư huynh, huynh không cần lo cho đệ đâu, đệ tự có chừng mực mà.”
Rất nhiều người đều muốn hắn rời bỏ Lăng Tiêu, nhưng Triệu Đạt Chu là người đầu tiên dùng danh nghĩa quan tâm để khuyên hắn rời xa Lăng Tiêu, loại cảm giác này rất vui, chỉ tiếc là hắn không thể nói rõ chuyện của mình với ngũ sư huynh, cho nên đành phải mang theo tâm trạng áy náy này vậy.
Theo Triệu Đạt Chu thì câu trả lời này có phần qua loa, nhưng cũng không cảm thấy thất vọng lắm, nhưng cũng không cảm thấy thất vọng, bởi vì tiểu sư đệ sao có thể vì một câu nói của mình mà phá vỡ quan hệ với Lăng Tiêu được.
Trên thực tế, Triệu Đạt Chu còn có một việc không dám nói với Du Tiểu Mặc.
Việc này có liên quan tới sư phụ, cũng nhờ cha hắn cho nên Triệu Đạt Chu biết rõ danh sách thực ra đã được lên sẵn từ trước rồi, sư phụ căn bản không hề có ý định cho tiểu sư đệ một cơ hội, ngay từ đầu cũng đã không cho rằng Du Tiểu Mặc sẽ trở thành một đan sư cấp ba.
Triệu Đạt Chu cảm thấy sư phụ làm như vậy có chút tàn nhẫn, cho dù thất sư đệ thật sự không đạt được yêu cầu của ông thì ông cũng không nên làm như vậy, nói thế nào cũng là đồ đệ cả mà, tuy hắn biết rõ sư phụ không thể nào đối xử ngang nhau với tất cả đồ đệ, nhưng sao có thể bất công tới mức này.
Hai người nói chuyện một lúc, Du Tiểu Mặc mới tạm biệt ngũ sư huynh, lúc về lại ghé qua Tàng Thư Các trả lại vài cuốn sách đã mượn rồi mới về phòng.
Sau vài ngày, cuộc sống của Du Tiểu Mặc trôi qua tạm gọi là sóng êm gió lặng, mỗi ngày trừ luyện đan ra thì còn chăm sóc linh thảo, nếu không thì nghe Dương sư huynh phòng bên phổ cập cho những tin đồn mới nhất trong ngày, với hắn mà nói, tin đồn cũng là thứ duy nhất để giải trí trong kiếp sống tu luyện khô khan này.
Cũng may mà nhờ có Dương sư huynh, Du Tiểu Mặc mới biết được nhiều tin tức như vậy, nếu không dùng thuộc tính trạch nam của hắn, chờ tới khi hắn biết tin chắc sự kiện đã xảy ra xong xuôi rồi.
Du Tiểu Mặc là một độc giả trung thành của tin đồn, cho nên lần nào Dương sư huynh cũng đạt được thỏa mãn với sự lắng nghe của hắn, dần dà, mỗi khi Dương sư huynh mà nghe được tin tức nào, sẽ chạy qua khơi gợi khiến Du Tiểu Mặc tò mò muốn chết rồi mới nói cho hắn biết.
Cũng như hôm nay…
Du Tiểu Mặc vừa ra ngoài một chuyến còn chưa kịp vào phòng đã bị Dương sư huynh túm được, có vẻ như người ta mất công đứng bên ngoài để chờ hắn.
“Dương sư huynh, có phải hôm nay lại nghe được tin gì không?” Du Tiểu Mặc bị kéo tới một cái đình tránh nắng, bên trong đã có mấy vị sư huynh khác ngồi sẵn ở đó, là những người ở cùng khu với hắn, quan hệ cũng gọi là hòa hợp.
Mấy vị sư huynh thấy hai người đi tới, có vẻ không chờ nổi nữa, vội vàng kéo họ qua, chắc hẳn mọi người ở đây đều chờ đợi tin tức từ Dương Nhất, mà cũng phải thôi, giữa mấy người bọn họ thì chỉ có Dương sư huynh mà rành nhất về vụ này.
Dương sư huynh nhận lấy ly trà từ tay một người, chậm rãi nhấp một ngụm.
Ngoại trừ Du Tiểu Mặc thì những người khác đều mở to hai mắt hình chằm chằm từng cử động của Dương Nhất.
Dương Nhất cảm nhận được sự háo hức của mọi người, lúc này mới hài lòng đặt ly trà xuống, mở miệng nói: “Hôm nay ta nhận được một tin tức rất quan trọng, mọi người đều biết chỉ còn mười ngày nữa là Thiên Đường Cảnh mở ra rồi, mà phái Thiên Tâm của chúng ta là một môn phái lớn, khẳng định là lấy được không ít chỗ, cả ba ngọn núi lớn đều có…”
Nói đến danh sách của ba ngọn núi lớn, có lẽ sẽ có đệ tử bất mãn, bởi vì Thiên Phong được nhiều hơn Đô Phong tới hai chỗ, nhưng cũng khó mà trách được, thực lực trung bình của đệ tử Thiên Phong vẫn luôn cao hơn Đô Phong, cũng rất giàu có, tài nguyên không chỉ một chữ nhiều có thể nói hết, cho nên có đủ thực lực bồi dưỡng ra đệ tử kiệt xuất.
Nhưng hôm nay Dương Nhất không muốn nói tới chuyện này, dù sao thì đây cũng không phải là bí mật gì, dù hai tháng trước không tuyên bố thì bọn họ cũng đoán được, bởi vì năm mươi năm trước chuyện này cũng xảy ra rồi.
Điều Dương Nhất muốn nói chính là lứa đệ tử trẻ của Thiên Phong, nói cách khác là đệ tử đời thứ ba, những đệ tử nhập hôm chưa đến mười năm như Du Tiểu Mặc đều gọi chung là đệ tử đời thứ ba.
“Dương Nhất, chuyện danh sách chúng ta đã biết từ lâu rồi, ngươi nói chuyện này để làm gì?” Một vị sư huynh không đủ kiên nhẫn vội vàng cắt ngang.
“Đừng vội đừng vội, đây mới chỉ là món khai vị thôi, ta chưa nói tới món chính mà, chỉ lát nữa ngươi sẽ biết.” Là một kẻ nhiều chuyện, đương nhiên phải biết dẫn dắt có đầu có cuối, nếu không câu chuyện sẽ biến thành buồn tẻ thì mất vui rồi.
Du Tiểu Mặc nhìn bọn họ cảm thấy buồn cười, thực ra vị sư huynh kia cũng biết lúc Dương Nhất nói đến mấy tin tức đều dẫn dắt dài dòng như vậy, nhưng lần nào cũng mất kiên nhẫn mà chen ngang, có thể thấy Dương Nhất dẫn chuyện thành công thế nào.
Dương Nhất lại nói tiếp: “Các ngươi còn nhớ rõ đợt kiểm tra ở Đan Sư Hội Đường hai tháng trước chứ?”
Vị sư huynh kia lập tức nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, ta nhớ rất rõ ấy chứ, cái vị được xưng là thiên tài của Thiên Phong Giang Lưu gì đó đã thua Du sư đệ của chúng ta trước mặt rất nhiều người, các ngươi không biết chứ, cái mặt đám Thiên Phong đó đen thui luôn, Dương Nhất, đừng bảo ngươi muốn nói tới chuyện này nha.”
Du Tiểu Mặc khẽ nhíu mày, sau lần kiểm tra đó chưa tới mấy ngày hắn đã xuống núi cùng Lăng Tiêu, cho nên cũng không biết sự ảnh hưởng của ngày hôm đó, sau khi hắn trở về thì không thấy ai bàn tán về chuyện đó nữa, cũng chẳng quan tâm.
“Không không!” Dương Nhất cười híp mắt, giơ ngón trỏ ra lắc hai cái, “Ta nói là chuyện sau đó kìa, ngày đó sau khi tất cả đệ tử của Thiên Phong kiểm tra hết, nhưng ta nghe được một tin là, đệ tử kiệt xuất đời thứ ba Giang Lưu từ sau hôm đó bắt đầu giống như Du sư đệ, thỉnh thoảng là bế quan dài ngày, nghe nói là bị kích thích.”
Nói đến bế quan, Dương Nhất còn chế nhạo liếc nhìn Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc có chút xấu hổ, đời trước hắn cũng là một tiểu trạch nam, thường xuyên ủ trong nhà không ra ngoài, cho nên cũng chẳng thấy bế quan là chuyện gì lớn, không ngờ trong mắt các sư huynh đệ đã thành một kẻ dốc sức liều mạng để lên cấp.
Nghe được câu nói cuối cùng của Dương Nhất, những vị sư huynh khác đều ngầm hiểu cùng cười rộ lên.
Tại sao lại bị kích thích chắc không cần phải nghĩ cũng biết, lần kiểm tra kia có lẽ là lần duy nhất Đô Phong được hãnh diện trước mặt Thiên Phong như vậy, giờ chỉ cần nhớ đến là họ đã cảm thấy vô cùng hả hê.
Dương Nhất cũng cười, sau đó mới nói: “Có vẻ Thiên Phong cũng biết mất mặt, từ đó về sau bắt đầu dồn toàn lực bồi dưỡng đệ tử đời thứ ba, thực ra là bồi dưỡng cho Giang Lưu là chính, bởi vì Giang Lưu là đệ tử thân truyền của phong chủ Thiên Phong, vì khiến cho hắn ngày càng mạnh hơn, phong chủ truyền lệnh mỗi ngày hắn có thể sử dụng số lượng linh thảo vô hạn, không giống như chúng ta, mỗi ngày chỉ được có ba mươi cây.
Nói xong câu cuối, trong giọng Dương Nhất cũng mang theo một chút chua ê ẩm.
Nụ cười trên mặt mấy vị sư huynh khác cũng nhạt dần, vẻ ghen ghét càng ngày càng rõ.
Người duy nhất không ghen tị chắc chỉ có Du Tiểu Mặc, từ rất sớm trước kia hắn cũng biết rồi, với tư chất của Giang Lưu nhất định sẽ được coi trọng, bởi vì bình thường Đan Hệ chắc chắn sẽ không keo kiệt linh thảo với những đệ tử có tư chất tốt đâu, điểm ấy có thể theo cách Khổng Văn đối xử với đại sư huynh và nhị sư huynh mà suy ra.
“Dương sư huynh, chuyện ngươi muốn nói hẳn là có liên quan tới Giang sư đệ phải không? Chẳng lẽ hắn lên cấp rồi?” Du Tiểu Mặc ngẫm lại mấy câu của Dương Nhất, không khỏi dò hỏi, với cái cách phong chủ Thiên Phong coi trọng Giang Lưu như vậy thì hơn hai tháng lên cấp ba cũng không thể nói là không có khả năng.
Sắc mặt Dương Nhất thay đổi, rồi cười khổ: “Ngươi đoán đúng một nửa, nhưng cũng sắp rồi, hai ngày trước ta thăm dò được, có vẻ Giang Lưu sắp lên cấp, nghe nói ngày lên cấp không còn xa đâu, cho nên hắn cũng đã nhận được một cơ hội.”
Các sư huynh khác không kiềm được mà hít một hơi.
Hơn hai tháng đã thành đan sư cấp ba, cái tốc độ này có thể phá vỡ kỷ lục mấy trăm năm qua của Đan Hệ ấy chứ, ngay cả đại sư huynh và nhị sư huynh cũng không biến thái tới vậy.
Nếu như Giang Lưu thật sự lên cấp thành công, vậy Thiên Phong sẽ lấy lại được uy phong rồi, mà Đô Phong với tư cách đối thủ một mất một còn của Thiên Phong, khẳng định sẽ bị chà đạp cho tới khi không ngẩng đầu lên được mới thôi, tuy nói thành tựu của Giang Lưu ngày hôm nay có được nhờ sự thiên vị, nhưng không ai phủ nhận được một điều đó là Giang Lưu rất giỏi.
Qua một đợt im lặng, hào hứng của mọi người cũng bay theo gió, chẳng bao lâu đã tản ra.
Du Tiểu Mặc tạm biệt mấy vị sư huynh rồi về phòng, nói tới Giang Lưu, lần này nếu không nhờ Dương sư huynh nhắc tới thì hắn cũng quên mất, nếu như Giang Lưu thực sự muốn tới Thiên Đường Cảnh, đến lúc đó khả năng bọn họ sẽ đụng mặt nhau rất cao.
Đối với vị đồng hương này, cảm xúc của Du Tiểu Mặc rất phức tạp.
Ngay từ đầu, hắn thực sự ôm tâm trạng muốn thân thiết với đồng hương, nhưng qua vài lần nói chuyện, Du Tiểu Mặc phát hiện sự chênh lệch giữa hai ngọn núi vẫn tồn tại, tuy nói hắn và Giang Lưu là đồng hương nhưng hai người cũng chẳng thân là bao, chưa kể môi trường sinh hoạt khác nhau, sớm muộn gì cũng bị đồng hóa, cho nên sau sự kiện ở Tàng Thư Các kia, hắn liền hạ quyết tâm không thể thân thiết Giang Lưu được, cũng tránh khó xử.
Về phần tốc độ lên cấp của Giang Lưu, rồi lại so sánh với tốc độ của mình, Du Tiểu Mặc tỏ vẻ mừng thầm.
Tuy Giang Lưu cũng sắp trở thành đan sư cấp ba, nhưng mà hắn đã thành đan sư cấp ba từ mấy tháng trước rồi nha, hiện tại hắn càng muốn trở thành đan sư cấp bốn hơn, cho nên đối với việc Giang Lưu có một sư phụ rất rất tốt, Du Tiểu Mặc cũng không thèm ghen tị, bởi vì hắn còn có một người đối tốt với mình hơn cả sư phụ của Giang Lưu đó là… Lăng Tiêu.
Trong đầu đột nhiên hiện lên cái tên này, Du Tiểu Mặc lập tức chấn động, ánh mắt toàn là hoang mang.
Nghĩ lại tâm tình trước kia, bỗng dưng hắn phát hiện, hắn càng ngày càng quen thuộc với sự tồn tại của Lăng Tiêu, hơn nữa mỗi lần xảy ra chuyện gì hoặc có gì khó hiểu, người đầu tiên mình nghĩ tới luôn là y, xem ra người chính thức bị đồng hóa, thực ra là bản thân hắn mới đúng…
Mặc dù trong lòng những người kia vô cùng khiếp sợ, đa số đều không tin, họ tự nhủ có khả năng Du Tiểu Mặc chỉ may mắn một chút thôi, hơn nữa tỉ lệ thành đan của linh đan cấp thấp vốn cao hơn linh đan trung cấp và cao cấp nhiều, cho nên loại tình huống này không phải không thể xảy ra.
Nhưng mà phần nhiều họ ghen ghét với Du Tiểu Mặc hơn.
Bởi vì cho tới bây giờ họ cũng chưa gặp cái ‘vận may’ như vậy, cho nên cuối cùng thì sự nhiều chuyện cũng không qua được sự nhỏ mọn.
Chỉ là mấy người không biết, trong sự việc này Du Tiểu Mặc tình nguyện chịu thiệt, hắn còn ước gì đừng có tin nào bị đồn ra ngoài mới tốt ấy.
Triệu Đạt Chu nhìn Du Tiểu Mặc, vẻ mặt lúc này rất không đồng ý: “Thất sư đệ, ta đã nghe kể về chuyện kia rồi, lúc trước ta đã sớm nói với ngươi rồi mà, nếu như ngươi chịu để cho ta giúp thì cũng không rơi xuống tình trạng bị người khác chê cười, giờ thì vui rồi, dù ta muốn giúp cũng chịu chết, sư phụ đã chọn hết số người vào danh sách rồi.”
Du Tiểu Mặc nghe nốt đầu đuôi câu chuyện mới hiểu được Triệu Đạt Chu đang nói tới cái gì.
Hắn cũng nhớ tới, buổi sáng lúc ra khỏi cửa, Dương sư huynh phòng bên đã nói cho hắn biết sáng sớm hôm qua Triệu Đạt Chu có tới tìm hắn, chỉ là khi đó trùng hợp lúc hắn khóa cửa luyện đan trong phòng, cho nên không biết chuyện gì xảy ra.
Nghĩ đến Ngũ sư huynh tìm mình vì việc này, có điều những lời oán trách gần đây hắn đã nghe không ít, cho nên bây giờ hắn biết làm sao để ứng phó.
Du Tiểu Mặc nhún vai như không hề gì, “Ngũ sư huynh, chuyện này đệ đã tìm được cách khác rồi, huynh không cần lo lắng đâu.”
Nghe được câu này, Triệu Đạt Chu nhíu mày, “Thất sư đệ, ngươi nói cách khác không phải là liên quan tới thiên tài của Võ Hệ Lâm Tiếu chứ?” Triệu Đạt Chu cũng từng nghe rất nhiều lời đồn về quan hệ của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu.
Chính xác!
Tuy Du Tiểu Mặc rất kinh ngạc với sự nhạy cảm của ngũ sư huynh, nhưng nghĩ một lát cũng không bất ngờ nữa rồi, dù sao mấy cái tin đồn về hắn lưu truyền trong phái cũng chỉ có mấy chuyện như vậy, huống hồ có thể dùng đầu ngón chân cũng biết được ai sẽ giúp hắn.
Triệu Đạt Chu thấy Du Tiểu Mặc không phủ nhận là đã biết mình đoán trúng phóc rồi, càng nhíu chặt lông mày, hắn vốn chính là người có suy nghĩ gì thì không giấy được, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Thất sư đệ, ta biết mấy câu ta sắp nói có lẽ ngươi sẽ không thích nghe, nhưng với tư cách là sư huynh của ngươi, ta cảm thấy vẫn phải nói cho ngươi biết.”
“Huynh nói đi.” Du Tiểu Mặc thấy ngũ sư huynh nghiêm túc như vậy, cũng không cắt ngang.
Triệu Đạt Chu nói, “Thất sư đệ, ta biết quan hệ của người và Lâm Tiếu rất tốt, nhưng ta cứ có cảm giác, cảm thấy Lâm Tiếu có gì đó rất kì quái, không phải người đáng giá để quen thân.”
Hắn vẫn cảm thấy, một thiên tài xuất sắc như Lâm Tiếu sao lại vừa ý người bình thường như thất sư đệ, cho nên hắn lo lắng Lâm Tiếu có mục đích gì đó nên mới tiếp cận thất sư đệ, chỉ là hắn nghĩ mãi cũng không ra trên người thất sư đệ có điểm gì hấp dẫn tới vậy.
Du Tiểu Mặc mỉm cười: “Ngũ sư huynh, huynh không cần lo cho đệ đâu, đệ tự có chừng mực mà.”
Rất nhiều người đều muốn hắn rời bỏ Lăng Tiêu, nhưng Triệu Đạt Chu là người đầu tiên dùng danh nghĩa quan tâm để khuyên hắn rời xa Lăng Tiêu, loại cảm giác này rất vui, chỉ tiếc là hắn không thể nói rõ chuyện của mình với ngũ sư huynh, cho nên đành phải mang theo tâm trạng áy náy này vậy.
Theo Triệu Đạt Chu thì câu trả lời này có phần qua loa, nhưng cũng không cảm thấy thất vọng lắm, nhưng cũng không cảm thấy thất vọng, bởi vì tiểu sư đệ sao có thể vì một câu nói của mình mà phá vỡ quan hệ với Lăng Tiêu được.
Trên thực tế, Triệu Đạt Chu còn có một việc không dám nói với Du Tiểu Mặc.
Việc này có liên quan tới sư phụ, cũng nhờ cha hắn cho nên Triệu Đạt Chu biết rõ danh sách thực ra đã được lên sẵn từ trước rồi, sư phụ căn bản không hề có ý định cho tiểu sư đệ một cơ hội, ngay từ đầu cũng đã không cho rằng Du Tiểu Mặc sẽ trở thành một đan sư cấp ba.
Triệu Đạt Chu cảm thấy sư phụ làm như vậy có chút tàn nhẫn, cho dù thất sư đệ thật sự không đạt được yêu cầu của ông thì ông cũng không nên làm như vậy, nói thế nào cũng là đồ đệ cả mà, tuy hắn biết rõ sư phụ không thể nào đối xử ngang nhau với tất cả đồ đệ, nhưng sao có thể bất công tới mức này.
Hai người nói chuyện một lúc, Du Tiểu Mặc mới tạm biệt ngũ sư huynh, lúc về lại ghé qua Tàng Thư Các trả lại vài cuốn sách đã mượn rồi mới về phòng.
Sau vài ngày, cuộc sống của Du Tiểu Mặc trôi qua tạm gọi là sóng êm gió lặng, mỗi ngày trừ luyện đan ra thì còn chăm sóc linh thảo, nếu không thì nghe Dương sư huynh phòng bên phổ cập cho những tin đồn mới nhất trong ngày, với hắn mà nói, tin đồn cũng là thứ duy nhất để giải trí trong kiếp sống tu luyện khô khan này.
Cũng may mà nhờ có Dương sư huynh, Du Tiểu Mặc mới biết được nhiều tin tức như vậy, nếu không dùng thuộc tính trạch nam của hắn, chờ tới khi hắn biết tin chắc sự kiện đã xảy ra xong xuôi rồi.
Du Tiểu Mặc là một độc giả trung thành của tin đồn, cho nên lần nào Dương sư huynh cũng đạt được thỏa mãn với sự lắng nghe của hắn, dần dà, mỗi khi Dương sư huynh mà nghe được tin tức nào, sẽ chạy qua khơi gợi khiến Du Tiểu Mặc tò mò muốn chết rồi mới nói cho hắn biết.
Cũng như hôm nay…
Du Tiểu Mặc vừa ra ngoài một chuyến còn chưa kịp vào phòng đã bị Dương sư huynh túm được, có vẻ như người ta mất công đứng bên ngoài để chờ hắn.
“Dương sư huynh, có phải hôm nay lại nghe được tin gì không?” Du Tiểu Mặc bị kéo tới một cái đình tránh nắng, bên trong đã có mấy vị sư huynh khác ngồi sẵn ở đó, là những người ở cùng khu với hắn, quan hệ cũng gọi là hòa hợp.
Mấy vị sư huynh thấy hai người đi tới, có vẻ không chờ nổi nữa, vội vàng kéo họ qua, chắc hẳn mọi người ở đây đều chờ đợi tin tức từ Dương Nhất, mà cũng phải thôi, giữa mấy người bọn họ thì chỉ có Dương sư huynh mà rành nhất về vụ này.
Dương sư huynh nhận lấy ly trà từ tay một người, chậm rãi nhấp một ngụm.
Ngoại trừ Du Tiểu Mặc thì những người khác đều mở to hai mắt hình chằm chằm từng cử động của Dương Nhất.
Dương Nhất cảm nhận được sự háo hức của mọi người, lúc này mới hài lòng đặt ly trà xuống, mở miệng nói: “Hôm nay ta nhận được một tin tức rất quan trọng, mọi người đều biết chỉ còn mười ngày nữa là Thiên Đường Cảnh mở ra rồi, mà phái Thiên Tâm của chúng ta là một môn phái lớn, khẳng định là lấy được không ít chỗ, cả ba ngọn núi lớn đều có…”
Nói đến danh sách của ba ngọn núi lớn, có lẽ sẽ có đệ tử bất mãn, bởi vì Thiên Phong được nhiều hơn Đô Phong tới hai chỗ, nhưng cũng khó mà trách được, thực lực trung bình của đệ tử Thiên Phong vẫn luôn cao hơn Đô Phong, cũng rất giàu có, tài nguyên không chỉ một chữ nhiều có thể nói hết, cho nên có đủ thực lực bồi dưỡng ra đệ tử kiệt xuất.
Nhưng hôm nay Dương Nhất không muốn nói tới chuyện này, dù sao thì đây cũng không phải là bí mật gì, dù hai tháng trước không tuyên bố thì bọn họ cũng đoán được, bởi vì năm mươi năm trước chuyện này cũng xảy ra rồi.
Điều Dương Nhất muốn nói chính là lứa đệ tử trẻ của Thiên Phong, nói cách khác là đệ tử đời thứ ba, những đệ tử nhập hôm chưa đến mười năm như Du Tiểu Mặc đều gọi chung là đệ tử đời thứ ba.
“Dương Nhất, chuyện danh sách chúng ta đã biết từ lâu rồi, ngươi nói chuyện này để làm gì?” Một vị sư huynh không đủ kiên nhẫn vội vàng cắt ngang.
“Đừng vội đừng vội, đây mới chỉ là món khai vị thôi, ta chưa nói tới món chính mà, chỉ lát nữa ngươi sẽ biết.” Là một kẻ nhiều chuyện, đương nhiên phải biết dẫn dắt có đầu có cuối, nếu không câu chuyện sẽ biến thành buồn tẻ thì mất vui rồi.
Du Tiểu Mặc nhìn bọn họ cảm thấy buồn cười, thực ra vị sư huynh kia cũng biết lúc Dương Nhất nói đến mấy tin tức đều dẫn dắt dài dòng như vậy, nhưng lần nào cũng mất kiên nhẫn mà chen ngang, có thể thấy Dương Nhất dẫn chuyện thành công thế nào.
Dương Nhất lại nói tiếp: “Các ngươi còn nhớ rõ đợt kiểm tra ở Đan Sư Hội Đường hai tháng trước chứ?”
Vị sư huynh kia lập tức nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, ta nhớ rất rõ ấy chứ, cái vị được xưng là thiên tài của Thiên Phong Giang Lưu gì đó đã thua Du sư đệ của chúng ta trước mặt rất nhiều người, các ngươi không biết chứ, cái mặt đám Thiên Phong đó đen thui luôn, Dương Nhất, đừng bảo ngươi muốn nói tới chuyện này nha.”
Du Tiểu Mặc khẽ nhíu mày, sau lần kiểm tra đó chưa tới mấy ngày hắn đã xuống núi cùng Lăng Tiêu, cho nên cũng không biết sự ảnh hưởng của ngày hôm đó, sau khi hắn trở về thì không thấy ai bàn tán về chuyện đó nữa, cũng chẳng quan tâm.
“Không không!” Dương Nhất cười híp mắt, giơ ngón trỏ ra lắc hai cái, “Ta nói là chuyện sau đó kìa, ngày đó sau khi tất cả đệ tử của Thiên Phong kiểm tra hết, nhưng ta nghe được một tin là, đệ tử kiệt xuất đời thứ ba Giang Lưu từ sau hôm đó bắt đầu giống như Du sư đệ, thỉnh thoảng là bế quan dài ngày, nghe nói là bị kích thích.”
Nói đến bế quan, Dương Nhất còn chế nhạo liếc nhìn Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc có chút xấu hổ, đời trước hắn cũng là một tiểu trạch nam, thường xuyên ủ trong nhà không ra ngoài, cho nên cũng chẳng thấy bế quan là chuyện gì lớn, không ngờ trong mắt các sư huynh đệ đã thành một kẻ dốc sức liều mạng để lên cấp.
Nghe được câu nói cuối cùng của Dương Nhất, những vị sư huynh khác đều ngầm hiểu cùng cười rộ lên.
Tại sao lại bị kích thích chắc không cần phải nghĩ cũng biết, lần kiểm tra kia có lẽ là lần duy nhất Đô Phong được hãnh diện trước mặt Thiên Phong như vậy, giờ chỉ cần nhớ đến là họ đã cảm thấy vô cùng hả hê.
Dương Nhất cũng cười, sau đó mới nói: “Có vẻ Thiên Phong cũng biết mất mặt, từ đó về sau bắt đầu dồn toàn lực bồi dưỡng đệ tử đời thứ ba, thực ra là bồi dưỡng cho Giang Lưu là chính, bởi vì Giang Lưu là đệ tử thân truyền của phong chủ Thiên Phong, vì khiến cho hắn ngày càng mạnh hơn, phong chủ truyền lệnh mỗi ngày hắn có thể sử dụng số lượng linh thảo vô hạn, không giống như chúng ta, mỗi ngày chỉ được có ba mươi cây.
Nói xong câu cuối, trong giọng Dương Nhất cũng mang theo một chút chua ê ẩm.
Nụ cười trên mặt mấy vị sư huynh khác cũng nhạt dần, vẻ ghen ghét càng ngày càng rõ.
Người duy nhất không ghen tị chắc chỉ có Du Tiểu Mặc, từ rất sớm trước kia hắn cũng biết rồi, với tư chất của Giang Lưu nhất định sẽ được coi trọng, bởi vì bình thường Đan Hệ chắc chắn sẽ không keo kiệt linh thảo với những đệ tử có tư chất tốt đâu, điểm ấy có thể theo cách Khổng Văn đối xử với đại sư huynh và nhị sư huynh mà suy ra.
“Dương sư huynh, chuyện ngươi muốn nói hẳn là có liên quan tới Giang sư đệ phải không? Chẳng lẽ hắn lên cấp rồi?” Du Tiểu Mặc ngẫm lại mấy câu của Dương Nhất, không khỏi dò hỏi, với cái cách phong chủ Thiên Phong coi trọng Giang Lưu như vậy thì hơn hai tháng lên cấp ba cũng không thể nói là không có khả năng.
Sắc mặt Dương Nhất thay đổi, rồi cười khổ: “Ngươi đoán đúng một nửa, nhưng cũng sắp rồi, hai ngày trước ta thăm dò được, có vẻ Giang Lưu sắp lên cấp, nghe nói ngày lên cấp không còn xa đâu, cho nên hắn cũng đã nhận được một cơ hội.”
Các sư huynh khác không kiềm được mà hít một hơi.
Hơn hai tháng đã thành đan sư cấp ba, cái tốc độ này có thể phá vỡ kỷ lục mấy trăm năm qua của Đan Hệ ấy chứ, ngay cả đại sư huynh và nhị sư huynh cũng không biến thái tới vậy.
Nếu như Giang Lưu thật sự lên cấp thành công, vậy Thiên Phong sẽ lấy lại được uy phong rồi, mà Đô Phong với tư cách đối thủ một mất một còn của Thiên Phong, khẳng định sẽ bị chà đạp cho tới khi không ngẩng đầu lên được mới thôi, tuy nói thành tựu của Giang Lưu ngày hôm nay có được nhờ sự thiên vị, nhưng không ai phủ nhận được một điều đó là Giang Lưu rất giỏi.
Qua một đợt im lặng, hào hứng của mọi người cũng bay theo gió, chẳng bao lâu đã tản ra.
Du Tiểu Mặc tạm biệt mấy vị sư huynh rồi về phòng, nói tới Giang Lưu, lần này nếu không nhờ Dương sư huynh nhắc tới thì hắn cũng quên mất, nếu như Giang Lưu thực sự muốn tới Thiên Đường Cảnh, đến lúc đó khả năng bọn họ sẽ đụng mặt nhau rất cao.
Đối với vị đồng hương này, cảm xúc của Du Tiểu Mặc rất phức tạp.
Ngay từ đầu, hắn thực sự ôm tâm trạng muốn thân thiết với đồng hương, nhưng qua vài lần nói chuyện, Du Tiểu Mặc phát hiện sự chênh lệch giữa hai ngọn núi vẫn tồn tại, tuy nói hắn và Giang Lưu là đồng hương nhưng hai người cũng chẳng thân là bao, chưa kể môi trường sinh hoạt khác nhau, sớm muộn gì cũng bị đồng hóa, cho nên sau sự kiện ở Tàng Thư Các kia, hắn liền hạ quyết tâm không thể thân thiết Giang Lưu được, cũng tránh khó xử.
Về phần tốc độ lên cấp của Giang Lưu, rồi lại so sánh với tốc độ của mình, Du Tiểu Mặc tỏ vẻ mừng thầm.
Tuy Giang Lưu cũng sắp trở thành đan sư cấp ba, nhưng mà hắn đã thành đan sư cấp ba từ mấy tháng trước rồi nha, hiện tại hắn càng muốn trở thành đan sư cấp bốn hơn, cho nên đối với việc Giang Lưu có một sư phụ rất rất tốt, Du Tiểu Mặc cũng không thèm ghen tị, bởi vì hắn còn có một người đối tốt với mình hơn cả sư phụ của Giang Lưu đó là… Lăng Tiêu.
Trong đầu đột nhiên hiện lên cái tên này, Du Tiểu Mặc lập tức chấn động, ánh mắt toàn là hoang mang.
Nghĩ lại tâm tình trước kia, bỗng dưng hắn phát hiện, hắn càng ngày càng quen thuộc với sự tồn tại của Lăng Tiêu, hơn nữa mỗi lần xảy ra chuyện gì hoặc có gì khó hiểu, người đầu tiên mình nghĩ tới luôn là y, xem ra người chính thức bị đồng hóa, thực ra là bản thân hắn mới đúng…
/731
|