Cầm thú!
Sở Niệm hỏng mất, cứ mơ tưởng cái gì mà nông dân xoay người làm địa chủ, đó đều là gạt người! Kể từ khi quen biết Thương Sùng, cô sẽ không thể xoay người ở trước mặt anh!
Chẳng phải em thích như vậy à?
Chó mới thích!
Nhưng biệt danh của em vốn là con chó nhỏ, em đã quên sao, chú cún Sở? Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận của cô, trong mắt anh càng đầy sự vui vẻ.
... Quá tuyệt vời! Lại đào hố, tự mình nhảy!
Sở Niệm tức đến cạn hơi, thật lâu vẫn không nói nên lời. Hung dữ trừng anh, vẻ hung dữ đó đúng như là một con mèo nhỏ đang xù lông.
Rốt cuộc, cái đầu cũng được tự do, cô nặng nề hừ lạnh hướng về phía anh biểu đạt sự bất mãn trong lòng cô, cái miệng nhỏ nhếch lên, ngồi phịch ở trên ghế.
Đám thanh niên bây giờ thật sự là to gan, chả kiêng kỵ lời ăn tiếng nói gì cả.
Em là đang hâm mộ sao? Ngồi ở cùng một hàng, người đàn ông liếc qua bà xã mình, lấy cùi chỏ đụng phải cô gái.
Người ta là vợ chồng son liếc mắt đưa tình đấy, nhớ năm đó lúc chúng ta còn trẻ, không phải cũng như thế sao?
Cũng đúng, ông xã, khi nào chúng ta lại đi hoài niệm nhé. Vợ của người đàn ông cười hì hì một tiếng, thấy chồng mình gật gật đầu, lúc này mới hài lòng tựa đầu vào bờ vai chồng.
Sở Niệm đương nhiên cũng nghe được đoạn đối thoại 'thần kỳ' đó, cô thật không biết bọn họ nhìn ở đâu thấy hai người cô đang liếc mắt đưa tình chứ?!
Rõ ràng là một bên xuất kích, một bên khác hoàn toàn không còn sức đánh trả mà!
Có thể đối mặt với thực tế hay không! Có thể đừng bẻ cong sự thật nữa được không!
Sở Niệm tức đến sắp điên rồi, sau khi hừ nặng hơn mười tiếng, mới mắt nhắm lại, bắt đầu giả chết.
... .......
Hai giờ sau, Thương Sùng đánh thức cô đang nói chuyện phiếm với Chu Công. Kéo cô còn đang buồn ngủ dậy, máy bay đã hạ cánh rồi.
Ánh nắng chiều ấm áp rải trên mặt đất, Sở Niệm đứng ở bên ngoài đại sảnh sân bay, duỗi lưng một cái. Nhìn mặt trời đã ngả về phía tây, tự đáy lòng thở dài nói: Quả nhiên vẫn là ở Mộ Thành thoải mái nhất.
Cô hoạt động xương ống chân một chút, chờ đợi Thương Sùng lái xe tới đón mình.
Chính là chiếc xe Maserati đó quá hấp dẫn, Thương Sùng như ngôi sao được muôn người chú ý, từ trong xe bước xuống.
Nhìn khóe miệng anh mang ý cười đi về phía mình, trong lòng Sở Niệm liền hạnh phúc không thể tả nổi.
Cô không phải là một cô gái có gia thế, tật xấu yêu tiền cũng chỉ vì bản thân cần phải sống. Nhưng bên cạnh có một người đàn ông ưu tú và nuông chiều mình như vậy, cô cũng sẽ không kiềm chế được mà kiêu ngạo.
Đưa ba lô
Sở Niệm hỏng mất, cứ mơ tưởng cái gì mà nông dân xoay người làm địa chủ, đó đều là gạt người! Kể từ khi quen biết Thương Sùng, cô sẽ không thể xoay người ở trước mặt anh!
Chẳng phải em thích như vậy à?
Chó mới thích!
Nhưng biệt danh của em vốn là con chó nhỏ, em đã quên sao, chú cún Sở? Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận của cô, trong mắt anh càng đầy sự vui vẻ.
... Quá tuyệt vời! Lại đào hố, tự mình nhảy!
Sở Niệm tức đến cạn hơi, thật lâu vẫn không nói nên lời. Hung dữ trừng anh, vẻ hung dữ đó đúng như là một con mèo nhỏ đang xù lông.
Rốt cuộc, cái đầu cũng được tự do, cô nặng nề hừ lạnh hướng về phía anh biểu đạt sự bất mãn trong lòng cô, cái miệng nhỏ nhếch lên, ngồi phịch ở trên ghế.
Đám thanh niên bây giờ thật sự là to gan, chả kiêng kỵ lời ăn tiếng nói gì cả.
Em là đang hâm mộ sao? Ngồi ở cùng một hàng, người đàn ông liếc qua bà xã mình, lấy cùi chỏ đụng phải cô gái.
Người ta là vợ chồng son liếc mắt đưa tình đấy, nhớ năm đó lúc chúng ta còn trẻ, không phải cũng như thế sao?
Cũng đúng, ông xã, khi nào chúng ta lại đi hoài niệm nhé. Vợ của người đàn ông cười hì hì một tiếng, thấy chồng mình gật gật đầu, lúc này mới hài lòng tựa đầu vào bờ vai chồng.
Sở Niệm đương nhiên cũng nghe được đoạn đối thoại 'thần kỳ' đó, cô thật không biết bọn họ nhìn ở đâu thấy hai người cô đang liếc mắt đưa tình chứ?!
Rõ ràng là một bên xuất kích, một bên khác hoàn toàn không còn sức đánh trả mà!
Có thể đối mặt với thực tế hay không! Có thể đừng bẻ cong sự thật nữa được không!
Sở Niệm tức đến sắp điên rồi, sau khi hừ nặng hơn mười tiếng, mới mắt nhắm lại, bắt đầu giả chết.
... .......
Hai giờ sau, Thương Sùng đánh thức cô đang nói chuyện phiếm với Chu Công. Kéo cô còn đang buồn ngủ dậy, máy bay đã hạ cánh rồi.
Ánh nắng chiều ấm áp rải trên mặt đất, Sở Niệm đứng ở bên ngoài đại sảnh sân bay, duỗi lưng một cái. Nhìn mặt trời đã ngả về phía tây, tự đáy lòng thở dài nói: Quả nhiên vẫn là ở Mộ Thành thoải mái nhất.
Cô hoạt động xương ống chân một chút, chờ đợi Thương Sùng lái xe tới đón mình.
Chính là chiếc xe Maserati đó quá hấp dẫn, Thương Sùng như ngôi sao được muôn người chú ý, từ trong xe bước xuống.
Nhìn khóe miệng anh mang ý cười đi về phía mình, trong lòng Sở Niệm liền hạnh phúc không thể tả nổi.
Cô không phải là một cô gái có gia thế, tật xấu yêu tiền cũng chỉ vì bản thân cần phải sống. Nhưng bên cạnh có một người đàn ông ưu tú và nuông chiều mình như vậy, cô cũng sẽ không kiềm chế được mà kiêu ngạo.
Đưa ba lô
/535
|