Không hoàn toàn. Khác với cảm xúc bực bội ở ban ngày, bây giờ cô đã tỉnh táo rất nhiều.
Tôi đã nghe qua chuyện của cô, Lưu Di Na, nếu như cô nguyện ý để xuống, tôi có thể nghĩ cách siêu độ cho cô. Cho cô dùng thời gian còn lại, giảm bớt tội nghiệt lúc trước cô gây ra.
Ha ha.....Nghe thật mê người nhưng tôi không cần! Bây giờ tôi chưa giết các người, cũng chỉ là không muốn thương tổn người vô tội mà thôi. Nếu như cô muốn ngăn cản tôi, vậy kết quả của các người chắc chắn là chết.
Sở Niệm nhíu mày, đi về phía trước một bước, hỏi: Nếu không muốn tổn thương người vô tội, vậy thì chứng minh lòng cô vẫn tốt đi! Tại sao phải hành hạ chính mình? Cha mẹ cô chết rồi, nếu thấy cô biến thành bộ dạng như bây giờ, bọn họ sẽ đau lòng lắm cô biết không!
Đừng nhắc đến cha mẹ tôi!
Lưu Di Na phẫn nộ làm xung quanh nổi lên cuồng phong, khói đen quấn quanh trên người cô ta biến ảo thành vài khuôn mặt ác linh dữ tợn, nhe răng nhếch miệng hướng về phía Sở Niệm, vọt tới.
Sở Niệm nhíu mày, nhanh chóng lấy một lá bùa màu đỏ ra, ném lên trời. Theo cô lặng yên niệm khẩu quyết, lá bùa giống như một bức màn trong suốt, chặn hết đám ác linh kia.
Ác linh đụng phải bùa chú phát ra tiếng éc, éc...... , bốc lên cả tia lửa, bị gió thổi tan trong không khí.—l..,,.q,,,do,,,n.....===Song, một hai cái còn được, chứ số nhiều thì lá bùa đó cũng chẳng chịu được bao lâu.
Mắt thấy một con ác linh mở cái miệng to như chậu máu định cắn vào tay Sở Niệm, đứng ở một bên, Thương Sùng xoay người, ôm cô sang một bên.
Ác linh đương nhiên không dễ dàng từ bỏ ý định, vừa rồi thất bại khiến nó rất tức giận. Gào khóc bay thẳng về phía Thương Sùng, chỉ là vừa bay đến bên cạnh anh, chỉ thấy người đàn ông này giơ cánh tay lên, một cú huých khuỷu tay dứt khoát mà đơn giản đã kết liễu nó.
Lưu Di Na, đừng cố chấp như thế! Sở Niệm ở bên cạnh vừa tránh né ác linh tấn công, vừa hướng về phía cô gái, hô lên.
Ác linh càng lúc càng nhiều, xem ra cô ta đã nổi lên sát tâm với cô rồi.
Người ngăn cản tôi đều phải chết! Thấy ác linh trở nên vô dụng với hai người kia, Lưu Di Na cũng không chờ đợi nữa, trực tiếp ra tay.
Hai tay cô ta lập tức dài ra, móng tay dài giống như lưỡi dao sắc bén. Kinh khủng hơn chính là, làn da của cô ta trừ luồng oái khí màu đen trải rộng ra, còn đầy những đầu lâu không rõ diện mạo.
Lưu Di Na âm trầm đứng ở phía đối
Tôi đã nghe qua chuyện của cô, Lưu Di Na, nếu như cô nguyện ý để xuống, tôi có thể nghĩ cách siêu độ cho cô. Cho cô dùng thời gian còn lại, giảm bớt tội nghiệt lúc trước cô gây ra.
Ha ha.....Nghe thật mê người nhưng tôi không cần! Bây giờ tôi chưa giết các người, cũng chỉ là không muốn thương tổn người vô tội mà thôi. Nếu như cô muốn ngăn cản tôi, vậy kết quả của các người chắc chắn là chết.
Sở Niệm nhíu mày, đi về phía trước một bước, hỏi: Nếu không muốn tổn thương người vô tội, vậy thì chứng minh lòng cô vẫn tốt đi! Tại sao phải hành hạ chính mình? Cha mẹ cô chết rồi, nếu thấy cô biến thành bộ dạng như bây giờ, bọn họ sẽ đau lòng lắm cô biết không!
Đừng nhắc đến cha mẹ tôi!
Lưu Di Na phẫn nộ làm xung quanh nổi lên cuồng phong, khói đen quấn quanh trên người cô ta biến ảo thành vài khuôn mặt ác linh dữ tợn, nhe răng nhếch miệng hướng về phía Sở Niệm, vọt tới.
Sở Niệm nhíu mày, nhanh chóng lấy một lá bùa màu đỏ ra, ném lên trời. Theo cô lặng yên niệm khẩu quyết, lá bùa giống như một bức màn trong suốt, chặn hết đám ác linh kia.
Ác linh đụng phải bùa chú phát ra tiếng éc, éc...... , bốc lên cả tia lửa, bị gió thổi tan trong không khí.—l..,,.q,,,do,,,n.....===Song, một hai cái còn được, chứ số nhiều thì lá bùa đó cũng chẳng chịu được bao lâu.
Mắt thấy một con ác linh mở cái miệng to như chậu máu định cắn vào tay Sở Niệm, đứng ở một bên, Thương Sùng xoay người, ôm cô sang một bên.
Ác linh đương nhiên không dễ dàng từ bỏ ý định, vừa rồi thất bại khiến nó rất tức giận. Gào khóc bay thẳng về phía Thương Sùng, chỉ là vừa bay đến bên cạnh anh, chỉ thấy người đàn ông này giơ cánh tay lên, một cú huých khuỷu tay dứt khoát mà đơn giản đã kết liễu nó.
Lưu Di Na, đừng cố chấp như thế! Sở Niệm ở bên cạnh vừa tránh né ác linh tấn công, vừa hướng về phía cô gái, hô lên.
Ác linh càng lúc càng nhiều, xem ra cô ta đã nổi lên sát tâm với cô rồi.
Người ngăn cản tôi đều phải chết! Thấy ác linh trở nên vô dụng với hai người kia, Lưu Di Na cũng không chờ đợi nữa, trực tiếp ra tay.
Hai tay cô ta lập tức dài ra, móng tay dài giống như lưỡi dao sắc bén. Kinh khủng hơn chính là, làn da của cô ta trừ luồng oái khí màu đen trải rộng ra, còn đầy những đầu lâu không rõ diện mạo.
Lưu Di Na âm trầm đứng ở phía đối
/535
|