Sở Niệm cắn môi, không chớp mắt nhìn anh. Tô Lực nói không sai, cô bảo anh để thi thể lại, dù sao cũng phải cho anh một lý do hợp lý. Chỉ là......Ngộ nhỡ sau này thật sự xảy ra chuyện, thân phận của cô bị bại lộ cũng được, nhưng sự an toàn của Tô Lực bị uy hiếp, cô nên làm cái gì bây giờ?
Trong lòng cô rất giãy giụa, thấy Tô Lực chậm chạp không chịu nhượng bộ, Sở Niệm đành phải cầu cứu nhìn về phía Thương Sùng, hy vọng anh có thể thuyết phục Tô Lực rời đi.
Đáng tiếc, lúc Thương Sùng đi tới, chỉ nói một câu: Có thể rồi để cho Tô Lực đi dặn dò nhân viên làm việc.
Mi tâm Sở Niệm sắp nhíu thành một cục rồi, cô bèn hỏi: Sao anh lại để cho anh ấy ở lại? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?
Em không để anh ta ở lại, chắc chắn anh ta cũng không đồng ý để lại thi thể ở đây cho em. Vừa rồi anh đã nghe rõ cuộc nói chuyện của Tô Lực và Sở Niệm. Tính tình của Tô Lực rất cố chấp, nếu dễ dàng lui bước như vậy, anh ta cũng sẽ không đuổi theo Sở Niệm, đến bây giờ vẫn chưa buông tay.
Đóng gói xong hành lý của cô, Thương Sùng nói tiếp: Anh ta là cảnh sát, thân thủ sẽ không kém. Đợi giải quyết xong mọi chuyện, em xóa ký ức của anh ta đi là được. Những chuyện khác, bây giờ chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hết cách rồi sao?
Hết rồi.
Sở Niệm nặng nề thở dài, đáp: Được rồi, cứ làm theo như anh nói đi.
Thương Sùng cười với cô, tìm một tảng đá lớn sạch sẽ, kéo cô ngồi xuống, nói: Em đợi anh đi, anh qua nói với Tô Lực mấy câu.
Vâng. Sở Niệm ngoan ngoãn gật đầu, dõi mắt nhìn Thương Sùng rời đi.
Tuy pháp y và nhân viên cảnh sát không hiểu vì sao Tô Lực đột nhiên đưa ra yêu cầu muốn để thi thể lại, song bọn họ cũng không hỏi nhiều. Hộ tống chủ nhiệm Lý và đám học sinh ngồi lên xe buýt rời khỏi núi Thái Hành.
Thương Sùng và Tô Lực hàn huyên vài câu, vẻ mặt hai người đều rất lạnh nhạt, nhưng không còn sặc mùi thuốc súng như trước. Sở Niệm nhìn về phía hai người họ, trong lòng rất là phức tạp.
Chờ sau khi cả hai trở về, Tô Lực rõ ràng đã tỉnh táo rất nhiều. Anh dọn sạch cỏ dại xung quanh, bắt đầu bận rộn tìm cành khô chuẩn bị buổi tối nhóm lửa.
Bóng đêm từ từ phủ xuống, ngọn núi lớn lại trở về dáng vẻ đen kịt. Lần này bọn họ ngủ ở trong rừng cây, cho nên xung quanh không còn ánh sáng như ngày hôm qua, chỉ dựa vào một đống lửa để duy trì tạm thời.
Nhánh
Trong lòng cô rất giãy giụa, thấy Tô Lực chậm chạp không chịu nhượng bộ, Sở Niệm đành phải cầu cứu nhìn về phía Thương Sùng, hy vọng anh có thể thuyết phục Tô Lực rời đi.
Đáng tiếc, lúc Thương Sùng đi tới, chỉ nói một câu: Có thể rồi để cho Tô Lực đi dặn dò nhân viên làm việc.
Mi tâm Sở Niệm sắp nhíu thành một cục rồi, cô bèn hỏi: Sao anh lại để cho anh ấy ở lại? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?
Em không để anh ta ở lại, chắc chắn anh ta cũng không đồng ý để lại thi thể ở đây cho em. Vừa rồi anh đã nghe rõ cuộc nói chuyện của Tô Lực và Sở Niệm. Tính tình của Tô Lực rất cố chấp, nếu dễ dàng lui bước như vậy, anh ta cũng sẽ không đuổi theo Sở Niệm, đến bây giờ vẫn chưa buông tay.
Đóng gói xong hành lý của cô, Thương Sùng nói tiếp: Anh ta là cảnh sát, thân thủ sẽ không kém. Đợi giải quyết xong mọi chuyện, em xóa ký ức của anh ta đi là được. Những chuyện khác, bây giờ chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hết cách rồi sao?
Hết rồi.
Sở Niệm nặng nề thở dài, đáp: Được rồi, cứ làm theo như anh nói đi.
Thương Sùng cười với cô, tìm một tảng đá lớn sạch sẽ, kéo cô ngồi xuống, nói: Em đợi anh đi, anh qua nói với Tô Lực mấy câu.
Vâng. Sở Niệm ngoan ngoãn gật đầu, dõi mắt nhìn Thương Sùng rời đi.
Tuy pháp y và nhân viên cảnh sát không hiểu vì sao Tô Lực đột nhiên đưa ra yêu cầu muốn để thi thể lại, song bọn họ cũng không hỏi nhiều. Hộ tống chủ nhiệm Lý và đám học sinh ngồi lên xe buýt rời khỏi núi Thái Hành.
Thương Sùng và Tô Lực hàn huyên vài câu, vẻ mặt hai người đều rất lạnh nhạt, nhưng không còn sặc mùi thuốc súng như trước. Sở Niệm nhìn về phía hai người họ, trong lòng rất là phức tạp.
Chờ sau khi cả hai trở về, Tô Lực rõ ràng đã tỉnh táo rất nhiều. Anh dọn sạch cỏ dại xung quanh, bắt đầu bận rộn tìm cành khô chuẩn bị buổi tối nhóm lửa.
Bóng đêm từ từ phủ xuống, ngọn núi lớn lại trở về dáng vẻ đen kịt. Lần này bọn họ ngủ ở trong rừng cây, cho nên xung quanh không còn ánh sáng như ngày hôm qua, chỉ dựa vào một đống lửa để duy trì tạm thời.
Nhánh
/535
|