Sở Niệm kỳ quái nhìn Nhạc Du một cái, sau đó mới nói ra dưới ánh mắt khó hiểu của Mặc Vân Hiên: Hai người đừng hiểu lầm, mình và Tô Lực chỉ có quan hệ bạn bè, lại nói, tối nay là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, làm sao anh ấy có thể tới tham gia chứ!
Vậy trước kia cậu nói người trong lòng cậu là ai? Mình vẫn luôn cho là Tô Lực. Nhạc Du kinh ngạc trợn to hai mắt, chẳng lẽ trước đây mình đã đoán sai sao?
Mặc Vân Hiên không nói gì, chỉ đứng ở một bên, như có điều suy nghĩ nhìn Sở Niệm.
Lát nữa cậu sẽ biết. Sở Niệm cố làm ra vẻ thần bí, nhếch miệng cười một tiếng, sau đó dời đề tài, hàn huyên cùng hai người bọn họ.
Trên hội trường bật điệu Waltz ưu nhã, được một lúc, Nhạc Du và Mặc Vân Hiên đã ra khiêu vũ rồi. Sở Niệm lạc đàn, trong lòng bắt đầu tức giận, lạnh nhạt từ chối vài nam sinh mời mọc. Không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa chính, đồ cũng không uống, cả người đứng như bức tượng.
Rốt cuộc, cửa lớn bị đẩy ra. Một người đàn ông mặc âu phục màu đen, đeo mặt nạ che nửa mặt, đi về phía Sở Niệm. Khóe môi anh mang theo ý cười đẹp mắt, ánh mắt vẫn dịu dàng như thường ngày.
Chỉ tiếc khi đi đến trước mặt Sở Niệm, người đàn ông kia còn chưa kịp mở miệng, Sở Niệm đã lên tiếng trước.
Tô Lực?
Tô Lực giả bộ mất hứng, nhún nhún vai, đáp: Không ngờ như vậy cũng vẫn bị em nhận ra.
Trên mặt cô đã không còn vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ vừa rồi, nụ cười nhàn nhạt vẫn có thể làm cho người ta cảm giác được sự thất vọng của cô. Trong lòng Tô Lực không khỏi đau nhức một chút, trong đôi mắt đen chợt lướt qua vẻ ảm đạm.
Anh nở nụ cười dịu dàng, nhìn Sở Niệm, hỏi: Đang chờ người à?
Ừm. Sở Niệm gật đầu nhẹ, đôi mắt lại trôi về nơi khác.
Lần cuối cùng cô và Tô Lực gặp mặt đã qua một tháng rồi. Sở Niệm vốn cảm thấy không có gì, nhưng khi gặp lại, trong lòng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy hơi lúng túng.
Cô mất tự nhiên gãi gãi đầu, hỏi: Đây là tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường, bảo vệ ngoài cửa để anh vào thế nào vậy?
Là Hiệu trưởng trường em, dù sao vụ án của Bạch Oánh cũng do tôi xử lý, Hiệu trưởng trường em gửi thiệp mời anh đến đây.
Tô Lực vén những sợi tóc lộn xộn trên trán cô ra sau tai cô, cúi người xuống, ghé sát vào cô, nói: Sao thế? Không muốn gặp lại tôi sao?
Không phải, chẳng qua là cảm thấy có chút tò mò mà thôi. Sở Niệm không quá
Vậy trước kia cậu nói người trong lòng cậu là ai? Mình vẫn luôn cho là Tô Lực. Nhạc Du kinh ngạc trợn to hai mắt, chẳng lẽ trước đây mình đã đoán sai sao?
Mặc Vân Hiên không nói gì, chỉ đứng ở một bên, như có điều suy nghĩ nhìn Sở Niệm.
Lát nữa cậu sẽ biết. Sở Niệm cố làm ra vẻ thần bí, nhếch miệng cười một tiếng, sau đó dời đề tài, hàn huyên cùng hai người bọn họ.
Trên hội trường bật điệu Waltz ưu nhã, được một lúc, Nhạc Du và Mặc Vân Hiên đã ra khiêu vũ rồi. Sở Niệm lạc đàn, trong lòng bắt đầu tức giận, lạnh nhạt từ chối vài nam sinh mời mọc. Không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa chính, đồ cũng không uống, cả người đứng như bức tượng.
Rốt cuộc, cửa lớn bị đẩy ra. Một người đàn ông mặc âu phục màu đen, đeo mặt nạ che nửa mặt, đi về phía Sở Niệm. Khóe môi anh mang theo ý cười đẹp mắt, ánh mắt vẫn dịu dàng như thường ngày.
Chỉ tiếc khi đi đến trước mặt Sở Niệm, người đàn ông kia còn chưa kịp mở miệng, Sở Niệm đã lên tiếng trước.
Tô Lực?
Tô Lực giả bộ mất hứng, nhún nhún vai, đáp: Không ngờ như vậy cũng vẫn bị em nhận ra.
Trên mặt cô đã không còn vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ vừa rồi, nụ cười nhàn nhạt vẫn có thể làm cho người ta cảm giác được sự thất vọng của cô. Trong lòng Tô Lực không khỏi đau nhức một chút, trong đôi mắt đen chợt lướt qua vẻ ảm đạm.
Anh nở nụ cười dịu dàng, nhìn Sở Niệm, hỏi: Đang chờ người à?
Ừm. Sở Niệm gật đầu nhẹ, đôi mắt lại trôi về nơi khác.
Lần cuối cùng cô và Tô Lực gặp mặt đã qua một tháng rồi. Sở Niệm vốn cảm thấy không có gì, nhưng khi gặp lại, trong lòng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy hơi lúng túng.
Cô mất tự nhiên gãi gãi đầu, hỏi: Đây là tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường, bảo vệ ngoài cửa để anh vào thế nào vậy?
Là Hiệu trưởng trường em, dù sao vụ án của Bạch Oánh cũng do tôi xử lý, Hiệu trưởng trường em gửi thiệp mời anh đến đây.
Tô Lực vén những sợi tóc lộn xộn trên trán cô ra sau tai cô, cúi người xuống, ghé sát vào cô, nói: Sao thế? Không muốn gặp lại tôi sao?
Không phải, chẳng qua là cảm thấy có chút tò mò mà thôi. Sở Niệm không quá
/535
|