Nhớ.
Là cô ấy đã giúp mình, nói cho mình biết, cảm giác của mình với Vân Hiên là thích. Ban đầu mình cũng hoài nghi, nhưng rồi mình phát hiện ra, một ngày không thấy được cậu ấy, trong đầu đều là cậu ấy. Nhạc Du nghĩ đến lúc ấy chính mình ngốc nghếch chạy đi tìm Mặc Vân Hiên, không khỏi bật cười.
Cho nên cậu liền nói với cậu ta hả? Sở Niệm kinh ngạc mở to hai mắt, đang giật mình. Ngay từ đầu khi nghe tin này, cô còn tưởng là cậu nhóc Mặc Vân Hiên kia theo đuổi Nhạc Du. Nhưng xem ra, hình như là ngược lại rồi.
Ừ. Nhạc Du gật gật đầu, nụ cười trên mặt biến thành ngọt ngào hơn.
Nhưng cũng may, cậu ấy cũng thích mình, bằng không mình xấu hổ lắm.
Còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp Mặc Vân Hiên, lúc đó cậu ấy vì muốn biết về Sở Niệm mới gián tiếp quen mình. Mới đầu cô còn tưởng rằng người trong lòng cậu ấy sẽ là Niệm Niệm, may mắn, là cô nghĩ nhiều.
Trừ phi cậu ta mù mới không thích cậu, cậu tốt như vậy, còn chủ động theo đuổi cậu ta. Cậu ta không mừng thầm thì quá kỳ quái rồi. Dù sao giờ cũng là thế kỷ hai mươi mốt rồi, không ai cản được phụ nữ theo đuổi đàn ông. Chỉ là một cô gái tốt như Nhạc Du lại bỏ qua kiêu ngạo để theo đuổi Tuần Lộc ương bướng, thật đúng là khiến cô khó tiếp thụ.
Trông Nhạc Du yếu đuối, dịu dàng thế thôi, nhưng thật ra trong lòng rất dũng cảm. Ít nhất về mặt tình cảm, cô ấy còn thẳng thắn hơn cô nhiều.
Sở Niệm lại bất giác nghĩ tới Thương Sùng, cô sợ quá vội vàng lắc đầu, ép mình không cần nghĩ lung tung.
Ngồi ở đối diện, Nhạc Du trông thấy động tác đó của Sở Niệm, cho rằng cô ấy không thích mình chủ động như vậy. Nhíu mày nhìn cô, hỏi: Niệm Niệm, có phải cậu thấy mình.... ...
Sở Niệm đương nhiên biết rõ Nhạc Du hiểu lầm, vội vã lắc lắc đầu, đáp: Cậu đừng nghĩ lung tung, mình mới không bảo thủ như vậy đâu. Chẳng qua là mình cảm thấy Nhạc Du nhà chúng ta đã trưởng thành, ít nhất là rất dũng cảm trong chuyện tình cảm này.
Tình yêu có lẽ thật sự rất tốt đẹp, cô có thể thấy được bây giờ Nhạc Du rất vui vẻ. Có người mình thích ở bên cạnh, sẽ rất tốt chăng.
Nhạc Du khẽ mỉm cười với bạn thân, giống như do dự trong chốc lát, mở miệng hỏi: Niệm Niệm, cậu đã thích người nào sao?
Sở Niệm sững sờ, hỏi lại: Sao cậu lại hỏi vậy?
Cảm giác, nếu như vào lúc trước, cậu nghe được chuyện như vậy, nhất định sẽ đuổi theo Vân Hiên bắt viết
Là cô ấy đã giúp mình, nói cho mình biết, cảm giác của mình với Vân Hiên là thích. Ban đầu mình cũng hoài nghi, nhưng rồi mình phát hiện ra, một ngày không thấy được cậu ấy, trong đầu đều là cậu ấy. Nhạc Du nghĩ đến lúc ấy chính mình ngốc nghếch chạy đi tìm Mặc Vân Hiên, không khỏi bật cười.
Cho nên cậu liền nói với cậu ta hả? Sở Niệm kinh ngạc mở to hai mắt, đang giật mình. Ngay từ đầu khi nghe tin này, cô còn tưởng là cậu nhóc Mặc Vân Hiên kia theo đuổi Nhạc Du. Nhưng xem ra, hình như là ngược lại rồi.
Ừ. Nhạc Du gật gật đầu, nụ cười trên mặt biến thành ngọt ngào hơn.
Nhưng cũng may, cậu ấy cũng thích mình, bằng không mình xấu hổ lắm.
Còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp Mặc Vân Hiên, lúc đó cậu ấy vì muốn biết về Sở Niệm mới gián tiếp quen mình. Mới đầu cô còn tưởng rằng người trong lòng cậu ấy sẽ là Niệm Niệm, may mắn, là cô nghĩ nhiều.
Trừ phi cậu ta mù mới không thích cậu, cậu tốt như vậy, còn chủ động theo đuổi cậu ta. Cậu ta không mừng thầm thì quá kỳ quái rồi. Dù sao giờ cũng là thế kỷ hai mươi mốt rồi, không ai cản được phụ nữ theo đuổi đàn ông. Chỉ là một cô gái tốt như Nhạc Du lại bỏ qua kiêu ngạo để theo đuổi Tuần Lộc ương bướng, thật đúng là khiến cô khó tiếp thụ.
Trông Nhạc Du yếu đuối, dịu dàng thế thôi, nhưng thật ra trong lòng rất dũng cảm. Ít nhất về mặt tình cảm, cô ấy còn thẳng thắn hơn cô nhiều.
Sở Niệm lại bất giác nghĩ tới Thương Sùng, cô sợ quá vội vàng lắc đầu, ép mình không cần nghĩ lung tung.
Ngồi ở đối diện, Nhạc Du trông thấy động tác đó của Sở Niệm, cho rằng cô ấy không thích mình chủ động như vậy. Nhíu mày nhìn cô, hỏi: Niệm Niệm, có phải cậu thấy mình.... ...
Sở Niệm đương nhiên biết rõ Nhạc Du hiểu lầm, vội vã lắc lắc đầu, đáp: Cậu đừng nghĩ lung tung, mình mới không bảo thủ như vậy đâu. Chẳng qua là mình cảm thấy Nhạc Du nhà chúng ta đã trưởng thành, ít nhất là rất dũng cảm trong chuyện tình cảm này.
Tình yêu có lẽ thật sự rất tốt đẹp, cô có thể thấy được bây giờ Nhạc Du rất vui vẻ. Có người mình thích ở bên cạnh, sẽ rất tốt chăng.
Nhạc Du khẽ mỉm cười với bạn thân, giống như do dự trong chốc lát, mở miệng hỏi: Niệm Niệm, cậu đã thích người nào sao?
Sở Niệm sững sờ, hỏi lại: Sao cậu lại hỏi vậy?
Cảm giác, nếu như vào lúc trước, cậu nghe được chuyện như vậy, nhất định sẽ đuổi theo Vân Hiên bắt viết
/535
|