Chính cô cũng không nhớ rõ lắm chuyện xảy ra tối qua, chỉ nhớ láng máng là hình như Thương Sùng có mời mình ra khiêu vũ. Đáng tiếc có nhảy không, cô cũng không biết!
Cuối cùng vẫn không chống chọi được viên thuốc mê kia, cô có thể đến nơi này, đoán chừng là do cô ngất ở trên người Thương Sùng thôi.
Sở Niệm nhìn nhìn mình trong gương, cố gắng làm ra vẻ tươi cười, xoay người ra khỏi phòng.
Mùi thơm trong phòng khách khiến Sở Niệm đang bước xuống cầu thang có chút buồn bực, bước nhanh đi đến cửa phòng bếp, thò đầu vào dò xét.
Thương Sùng đang nấu nướng ở bên trong, nghe trên tầng truyền đến tiếng bước chân liền biết cô đã tỉnh. Không biến sắc tiếp tục làm việc, cho đến khi Sở Niệm nhìn thấy dáng vẻ này của mình.
Hôm nay anh mặc một bộ quần áo sơ mi trắng và quần dài màu đen rất là đơn giản, trên mặt không còn vẻ lạnh lùng như trước, làm toàn thân anh thêm một phần dịu dàng. Tuy trước ngực đeo một cái tạp dề hoạt hình, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai toát ra từ anh.
Sở Niệm đương nhiên nhớ rõ chiếc tạp dề hoạt hình kia, đó là lần trước lúc ở nhà anh, cô muốn nấu cơm cho hai người nên mua nó. Sau bởi vì cô lười, lại cộng thêm ngày cuối trôi qua trong sự bất hòa, cho nên chiếc tạp dề đó vẫn luôn để ở trong phòng bếp.
Cô không ngờ Thương Sùng biết làm cơm, thậm chí còn bất chấp hình tượng đeo nó lên người anh.
Trong mắt anh mang ý cười nhìn cô, khóe môi nhếch lên. Sở Niệm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, tim đập thình thịch chính là như vậy.
Chờ một lát, có thể ăn cơm rồi. Thương Sùng xoay người về, gặp biến không sợ hãi tiếp tục việc trong tay.
Sở Niệm ngẩn người, ngoan ngoãn đáp ứng rồi rụt đầu về. Vừa đặt mông ngồi trên ghế sofa liền nghe thấy một tiếng mèo kêu truyền đến từ sau lưng.
Tiểu Hắc! Sở Niệm mừng rỡ, động tác nhanh chóng làm cho Tiểu Hắc cũng không kịp phản ứng.
Nhìn Tiểu Hắc đang giãy giụa ở trong lòng mình, cô dứt khoát cầm hai móng vuốt của nó mở sang hai bên. Chớp chớp đôi mắt tràn đầy nghiêm túc, Sở Niệm nói: Tiểu Hắc, tao rất nhớ mày, mày có nhớ tao không?
Meo meo----- Có quỷ mới nhớ cô, Tiểu Hắc tiếp tục giãy giụa. Tư thế này quả thực rất xấu hổ, làm cho cái bụng nó hướng lên trời, đây là khái niệm gì vậy!
Mày cũng đừng trách tao nhé, tao hết cách mới phải bỏ mày ở đây. Mấy ngày
Cuối cùng vẫn không chống chọi được viên thuốc mê kia, cô có thể đến nơi này, đoán chừng là do cô ngất ở trên người Thương Sùng thôi.
Sở Niệm nhìn nhìn mình trong gương, cố gắng làm ra vẻ tươi cười, xoay người ra khỏi phòng.
Mùi thơm trong phòng khách khiến Sở Niệm đang bước xuống cầu thang có chút buồn bực, bước nhanh đi đến cửa phòng bếp, thò đầu vào dò xét.
Thương Sùng đang nấu nướng ở bên trong, nghe trên tầng truyền đến tiếng bước chân liền biết cô đã tỉnh. Không biến sắc tiếp tục làm việc, cho đến khi Sở Niệm nhìn thấy dáng vẻ này của mình.
Hôm nay anh mặc một bộ quần áo sơ mi trắng và quần dài màu đen rất là đơn giản, trên mặt không còn vẻ lạnh lùng như trước, làm toàn thân anh thêm một phần dịu dàng. Tuy trước ngực đeo một cái tạp dề hoạt hình, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai toát ra từ anh.
Sở Niệm đương nhiên nhớ rõ chiếc tạp dề hoạt hình kia, đó là lần trước lúc ở nhà anh, cô muốn nấu cơm cho hai người nên mua nó. Sau bởi vì cô lười, lại cộng thêm ngày cuối trôi qua trong sự bất hòa, cho nên chiếc tạp dề đó vẫn luôn để ở trong phòng bếp.
Cô không ngờ Thương Sùng biết làm cơm, thậm chí còn bất chấp hình tượng đeo nó lên người anh.
Trong mắt anh mang ý cười nhìn cô, khóe môi nhếch lên. Sở Niệm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, tim đập thình thịch chính là như vậy.
Chờ một lát, có thể ăn cơm rồi. Thương Sùng xoay người về, gặp biến không sợ hãi tiếp tục việc trong tay.
Sở Niệm ngẩn người, ngoan ngoãn đáp ứng rồi rụt đầu về. Vừa đặt mông ngồi trên ghế sofa liền nghe thấy một tiếng mèo kêu truyền đến từ sau lưng.
Tiểu Hắc! Sở Niệm mừng rỡ, động tác nhanh chóng làm cho Tiểu Hắc cũng không kịp phản ứng.
Nhìn Tiểu Hắc đang giãy giụa ở trong lòng mình, cô dứt khoát cầm hai móng vuốt của nó mở sang hai bên. Chớp chớp đôi mắt tràn đầy nghiêm túc, Sở Niệm nói: Tiểu Hắc, tao rất nhớ mày, mày có nhớ tao không?
Meo meo----- Có quỷ mới nhớ cô, Tiểu Hắc tiếp tục giãy giụa. Tư thế này quả thực rất xấu hổ, làm cho cái bụng nó hướng lên trời, đây là khái niệm gì vậy!
Mày cũng đừng trách tao nhé, tao hết cách mới phải bỏ mày ở đây. Mấy ngày
/535
|