Sở Niệm buồn khổ, thẻ ngân hàng của cô đã được mở lại rồi, nhưng những ngày qua nghỉ ngơi cũng làm cho cô cảm thấy là thời điểm nên kiếm tiền, cô cũng không thể ăn vào vốn liêng ban đầu của mình chứ? Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên cười hắc hắc, nói: Đại gia tôi đổi tính không được sao? Còn có, là tự anh nói không cần tiền, đến lúc đó đừng có phân chia tiền với tôi.
Em cảm thấy tôi coi trọng những thứ ấy sao?
Chưa nói trước được đâu.
Thương Sùng gật gật đầu, vẻ hờ hững, thản nhiên của anh quả thực làm cho Sở Niệm hoài nghi rốt cuộc người này có bao nhiêu tài sản.
Em yên tâm, tôi thực sự không để ý đến chút tiền ấy.
Biết rõ anh là cường hào rồi, lần này tôi sẽ không hỗ trợ cho anh, xem như khảo nghiệm đi. Nếu chúng ta ăn ý, sau đó lý luận, anh lại tanhg tôi, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu trước đó của anh. Anh đương nhiên cũng phải làm được những điều mình nói.
Không thành vấn đề. Bản thân vốn là người đàn ông biết giữ lời, hơn nữa anh vẫn luôn muốn Sở Niệm gật đầu mà thôi.
Nâng mắt nhìn đường phố đông đúc người xe, Thương Sùng cảm thấy bọn họ nên tìm một chỗ thoải mái hơn để nói chuyện. Ví dụ như, quán cafe lần trước mà Sở Niệm và Tô Lực cũng ngồi rồi bị anh bắt gặp.
Nhớ tới tên Tô Lực kia, vẻ mặt Thương Sùng lạnh xuống trong nháy mắt, nói với Sở Niệm một câu: 'Đi theo tôi' rồi mặc kệ cô, cứ thế đi đằng trước.
Sở Niệm không đoán được hiện tại trong lòng Thương Sùng đang suy nghĩ gì, nhưng cũng quen với sự không biến sắc mặt của anh. Cho nên, cũng không hỏi gì nhiều, thuận theo đi sau lưng anh.
Cô cũng không biết vì sao mỗi lần ở cùng người đàn ông này, không phải là lúng túng, im lặng thì chính là châm chọc lẫn nhau. Sở Niệm ngồi trong xe, có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu than nhẹ, chẳng lẽ hai người bọn họ không thể chung đụng như người bình thường sao?
Thương Sùng đang lái xe, liếc nhìn Sở Niệm đang nhíu mày. Tuy là thở dài trong lòng, nhưng vẫn nâng cánh tay không, véo nhẹ chóp mũi cô, nói: Em cứ mặt mày ủ rũ như thế, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành bà lão.
Sở Niệm chu môi, dùng tiếng hừ lạnh biểu đạt sự bất mãn của mình. Sau đó nhìn phía ngoài cửa xe, hỏi: Bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Quán cà phê, em không cảm thấy bàn chuyện cần có dáng vẻ của bàn chuyện hay sao? Tôi không có hứng thú liên tục bàn chuyện với em ở trên đường phố.
Nhưng
Em cảm thấy tôi coi trọng những thứ ấy sao?
Chưa nói trước được đâu.
Thương Sùng gật gật đầu, vẻ hờ hững, thản nhiên của anh quả thực làm cho Sở Niệm hoài nghi rốt cuộc người này có bao nhiêu tài sản.
Em yên tâm, tôi thực sự không để ý đến chút tiền ấy.
Biết rõ anh là cường hào rồi, lần này tôi sẽ không hỗ trợ cho anh, xem như khảo nghiệm đi. Nếu chúng ta ăn ý, sau đó lý luận, anh lại tanhg tôi, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu trước đó của anh. Anh đương nhiên cũng phải làm được những điều mình nói.
Không thành vấn đề. Bản thân vốn là người đàn ông biết giữ lời, hơn nữa anh vẫn luôn muốn Sở Niệm gật đầu mà thôi.
Nâng mắt nhìn đường phố đông đúc người xe, Thương Sùng cảm thấy bọn họ nên tìm một chỗ thoải mái hơn để nói chuyện. Ví dụ như, quán cafe lần trước mà Sở Niệm và Tô Lực cũng ngồi rồi bị anh bắt gặp.
Nhớ tới tên Tô Lực kia, vẻ mặt Thương Sùng lạnh xuống trong nháy mắt, nói với Sở Niệm một câu: 'Đi theo tôi' rồi mặc kệ cô, cứ thế đi đằng trước.
Sở Niệm không đoán được hiện tại trong lòng Thương Sùng đang suy nghĩ gì, nhưng cũng quen với sự không biến sắc mặt của anh. Cho nên, cũng không hỏi gì nhiều, thuận theo đi sau lưng anh.
Cô cũng không biết vì sao mỗi lần ở cùng người đàn ông này, không phải là lúng túng, im lặng thì chính là châm chọc lẫn nhau. Sở Niệm ngồi trong xe, có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu than nhẹ, chẳng lẽ hai người bọn họ không thể chung đụng như người bình thường sao?
Thương Sùng đang lái xe, liếc nhìn Sở Niệm đang nhíu mày. Tuy là thở dài trong lòng, nhưng vẫn nâng cánh tay không, véo nhẹ chóp mũi cô, nói: Em cứ mặt mày ủ rũ như thế, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành bà lão.
Sở Niệm chu môi, dùng tiếng hừ lạnh biểu đạt sự bất mãn của mình. Sau đó nhìn phía ngoài cửa xe, hỏi: Bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Quán cà phê, em không cảm thấy bàn chuyện cần có dáng vẻ của bàn chuyện hay sao? Tôi không có hứng thú liên tục bàn chuyện với em ở trên đường phố.
Nhưng
/535
|