Thương Sùng nhếch môi, không trả lời vấn đề của cô, ngược lại còn chọc: Ra ngoài trường đánh nhau, còn tìm cảnh sát. Sở Niệm, em thật đúng là không hề nhàn rỗi chút nào.
Ngài cố ý ngăn ở đây, không phải là vì ghi tội cho chúng tôi đấy chứ? Sở Niệm lạnh lùng cười một tiếng, chống lại đôi mắt anh.
Trước đó không nghĩ tới, song bây giờ em nhắc nhở, tôi có thể suy tính.
Tùy anh, thầy Thương, không có chuyện gì khác, chúng tôi đi đây.
Thương Sùng nhướn mày, chặn đường đi của cô. Sở Niệm cũng mất kiên nhẫn, rất bực mình trừng anh, quát: Rốt cuộc anh muốn làm gì!
Em không cần mèo nữa hả? Thương Sùng đấu mắt với cô hồi lâu mới chậm rãi nói.
Sở Niệm nhíu mày, không phải cô đã để lại giấy nhắn nhờ anh tạm thời chăm sóc cho Tiểu Hắc sao. Hiện tại là có ý gì?
Trời sinh loài mèo là thuần âm, Tiểu Hắc còn là mèo đen, âm khí dĩ nhiên còn nặng hơn nhiều so với mèo thường. Nếu như Sở Niệm ở một mình, chắc chắc lúc rời đi cô sẽ mang theo cả Tiểu Hắc. Nhưng mà, trong nhà cô còn có bà nội đã trở thành u hồn rồi.
Trong suy nghĩ của rất nhiều người đều cho rằng mèo chó là động vật thông linh, nhưng lại không biết mèo chó sẽ thương tổn đến quỷ hồn. Thân Tiểu Hắc đầy âm khí, chỉ là bình thường kêu một tiếng, quỷ hồn mới ra cũng sẽ sợ đến không dám động.
Mặc dù bà nội không phải là hồn phách mới, nhưng nếu như Tiểu Hắc vô tình đụng phải bà nội, đối với bà cụ mà nói, hồn gốc có thể bị tổn hại.
Bây giờ Sở Niệm chỉ có mình bà nội là người thân, sao có thể vì sự tùy hứng của mình mà để bà nội mạo hiểm chứ. Thật sự hết cách cô mới để Tiểu Hắc ở lại chỗ Thương Sùng mà.
Chẳng lẽ giờ anh đến đây chỉ vì cố ý muốn nói, anh đổi ý, thậm chí cho tới bây giờ cũng không hề đáp ứng gì mình sao?
Thương Sùng thấy cô không lên tiếng, ý cười nơi khóe môi càng sâu hơn. Ngón tay thon dài ấn huyệt thái dương, anh cúi người xuống đến gần cô.
Muốn tôi giữ lại nó cho em cũng được, nhưng em phải cho tôi chút lợi ích chứ?
Chỉ có kẻ vô lại mới có thể đòi hỏi lợi ích từ sinh viên của mình!
Anh muốn cái gì? Sở Niệm nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Rất dễ dàng, thứ nhất, em phải đáp ứng tiếp tục suy nghĩ về đề nghị trước đó của tôi. Thứ hai, lát nữa phải đi ăn cơm với tôi.
Đề nghị? Sở Niệm suy nghĩ một chút cũng được, nhưng còn ăn cơm ư?
Thầy Thương, ngài cảm thấy ngài phớt lờ vị mỹ nữ kia, muốn ăn cơm với sinh viên của mình là hợp lý sao?
Thương Sùng gật đầu
Ngài cố ý ngăn ở đây, không phải là vì ghi tội cho chúng tôi đấy chứ? Sở Niệm lạnh lùng cười một tiếng, chống lại đôi mắt anh.
Trước đó không nghĩ tới, song bây giờ em nhắc nhở, tôi có thể suy tính.
Tùy anh, thầy Thương, không có chuyện gì khác, chúng tôi đi đây.
Thương Sùng nhướn mày, chặn đường đi của cô. Sở Niệm cũng mất kiên nhẫn, rất bực mình trừng anh, quát: Rốt cuộc anh muốn làm gì!
Em không cần mèo nữa hả? Thương Sùng đấu mắt với cô hồi lâu mới chậm rãi nói.
Sở Niệm nhíu mày, không phải cô đã để lại giấy nhắn nhờ anh tạm thời chăm sóc cho Tiểu Hắc sao. Hiện tại là có ý gì?
Trời sinh loài mèo là thuần âm, Tiểu Hắc còn là mèo đen, âm khí dĩ nhiên còn nặng hơn nhiều so với mèo thường. Nếu như Sở Niệm ở một mình, chắc chắc lúc rời đi cô sẽ mang theo cả Tiểu Hắc. Nhưng mà, trong nhà cô còn có bà nội đã trở thành u hồn rồi.
Trong suy nghĩ của rất nhiều người đều cho rằng mèo chó là động vật thông linh, nhưng lại không biết mèo chó sẽ thương tổn đến quỷ hồn. Thân Tiểu Hắc đầy âm khí, chỉ là bình thường kêu một tiếng, quỷ hồn mới ra cũng sẽ sợ đến không dám động.
Mặc dù bà nội không phải là hồn phách mới, nhưng nếu như Tiểu Hắc vô tình đụng phải bà nội, đối với bà cụ mà nói, hồn gốc có thể bị tổn hại.
Bây giờ Sở Niệm chỉ có mình bà nội là người thân, sao có thể vì sự tùy hứng của mình mà để bà nội mạo hiểm chứ. Thật sự hết cách cô mới để Tiểu Hắc ở lại chỗ Thương Sùng mà.
Chẳng lẽ giờ anh đến đây chỉ vì cố ý muốn nói, anh đổi ý, thậm chí cho tới bây giờ cũng không hề đáp ứng gì mình sao?
Thương Sùng thấy cô không lên tiếng, ý cười nơi khóe môi càng sâu hơn. Ngón tay thon dài ấn huyệt thái dương, anh cúi người xuống đến gần cô.
Muốn tôi giữ lại nó cho em cũng được, nhưng em phải cho tôi chút lợi ích chứ?
Chỉ có kẻ vô lại mới có thể đòi hỏi lợi ích từ sinh viên của mình!
Anh muốn cái gì? Sở Niệm nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Rất dễ dàng, thứ nhất, em phải đáp ứng tiếp tục suy nghĩ về đề nghị trước đó của tôi. Thứ hai, lát nữa phải đi ăn cơm với tôi.
Đề nghị? Sở Niệm suy nghĩ một chút cũng được, nhưng còn ăn cơm ư?
Thầy Thương, ngài cảm thấy ngài phớt lờ vị mỹ nữ kia, muốn ăn cơm với sinh viên của mình là hợp lý sao?
Thương Sùng gật đầu
/535
|