“Lúc ngươi hôn mê, ta chỉ muốn cho ngươi nhận biết rõ mọi chuyện sớm chút. Còn chuyện Tư Đồ Nam trả thù…” Minh Vương ngừng lại, đôi mắt đầy vẻ châm chọc. “Ta cũng chỉ là ở bên trong khơi nguồn, xe chỉ luồn kim chút tác dụng mà thôi.”
Sở Niệm cùng Thương Sùng có lẽ cũng không biết, thời gian Tư Đồ Nam tới Mộ Thành chân chính kỳ thật cũng đã ba năm.
Vì những người trong giới tương đối kín tiếng, vả lại bà nội luôn cố ý bảo hộ Sở Niệm nên Tư Đồ Nam tìm kiếm cô lâu như vậy nhưng vẫn không tìm được cô.
Là kiếp, cũng là giải. Minh Vương cố ý để lộ phong thanh cũng chỉ là tuân theo luân hồi mà thôi.
“Đê tiện!” Sở Niệm thóa mạ, nắm chặt song quyền, cố nén hận ý trong lòng. “Ngươi có biết hay không chính là ngươi xe chỉ luồn kim hại chết bà nội ta! Ngươi an bài như vậy, rốt cuộc có hay không một chút lương tri?!”
Minh Vương thần sắc lạnh lùng, nhìn thẳng Sở Niệm, trên người lệ khí ẩn ẩn vờn quanh. “Bà nội ngươi đã chết mười mấy năm rồi, có thể tồn tại tới bây giờ n gươi nên biết đủ! Ngươi dám nói lương tri với Minh Vương địa phủ… Sở Niệm, ngươi không cho rằng ngươi thực buồn cười sao?”
Sở Niệm theo bản năng sửng sốt một giây, sau đó phản ứng lại, cô khoanh đôi tay trước ngực. “Thật là rất buồn cười, ngươi vì mục đích mà không từ thủ đoạn, mạng của bà nội ta và Tử Lam Sam sao có thể làm cho ngươi có cảm giác đâu.”
Khi nói, cô cố ý nói nhấn mạnh vào tên Tử Lam Sam… tuy trước đây cô cũng không thích nữ quỷ luôn ngáng chân mình, nhưng hiện tại, xem ra Tử Lam Sam thật sự đã nhìn lầm người rồi.
Minh Vương vốn dĩ thần tình lạnh lùng nhưng khi nghe đến tên Tử Lam Sam thì trong đáy mắt có chút hoảng hốt.
Nhưng chỉ trong giây lát, hắn đã tự đắc.
“Cả hai đều không nên tiếp tục lưu lại trên nhân thế, làm nhiều việc trái với luật lệ địa phủ đến vậy, hồn phi phách tán đã là kết quả tốt nhất rồi.”
“Chậc chậc chậc, nói thật là đường hoàng.” Sở Niệm hừ lạnh một tiếng, đối với cách Minh Vương nói chuyện, cô hừ mũi. “Ta không biết ngươi tồn tại nhiều năm như vậy có phải hay không đều dùng cách như vậy lừa mình dối người để cho chính mình dễ chịu chút, đồng dạng trốn tránh sự thật… Minh Vương, sống như vậy có mệt mỏi không?”
“Ngươi không tư cách chất vấn ta!” Minh Vương bước về phía trước một bước, khôi phục chân thân lệ khí ngập tràn.
Sở Niệm cười lạnh, giả vờ vô tội nhún nhún vai. “Nói trúng chỗ đau của ngươi sao? Ngại quá, ta đúng là cố ý đó!”
“Ngươi không sợ sẽ chọc giận ta, ta sẽ động thủ giết ngươi sao?”
“Giết ta hay không, ta không biết.” Sở Niệm nheo mắt, không chút nào lùi bước mà nhẹ dương khóe môi. “Nhưng mà muốn ngươi tha cho ta hôm nay, ta không hề hy vọng.”
Luận thực lực, mình chỉ là một con kiến trước mặt Minh Vương.
Sở Niệm biết là chọc giận người nam nhân này kết cục sẽ không quá tốt, nhưng mà muốn cô vẫy đuôi lấy lòng hắn thì tuyệt đối không có khả năng!
Minh Vương mặt âm trầm, trên người lệ khí càng ngày càng nặng đủ để chứng minh lửa giận trong lòng hắn.
Vài phút qua đi, như là nghĩ tới cái gì, hắn lại mặt mày thanh đạm mà cười lạnh thành tiếng.
Bệnh tâm thần……
Sở Niệm ghét bỏ cau mày, tay vẫn nắm chặt ấp ủ linh lực.
Động tác nhỏ này trong mắt hắn chỉ như múa rìu qua mắt thợ, hắn không buồn để ý, chụp đầu ngón tay để dưới cằm.
“Thật là thú vị, không biết Thanh Tang có từng nói cho ngươi biết không, lâu rồi, cảm xúc của ta chưa từng bị quấy nhiễu.”
Sở Niệm khựng lại, không biết vì sao chợt cảm thấy căng thẳng. “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, cái gì Thanh Tang, ta không quen biết.”
“Không quen biết? A…” Minh Vương cười lạnh, giọng điệu khiến người ta lạnh run người, hắn đầy trào phúng nhìn ngắm cô. “Gặp ba lần rồi, Sở Niệm à, ta không kiên nhẫn tới vậy đâu.”
“Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?”
Trái với Sở Niệm nóng nảy dần, Minh Vương hiện có vẻ tâm tình không tồi.
Hắn đi vào phòng cô, kéo ghế ngồi xuống. Minh Vương ngước lên nhìn, thong thả ung dung mở miệng nói:
“Thanh Tang đi tìm ngươi vài lần, cùng ngươi nói chút cái gì, ta đều biết. Thể loại ăn cây táo, rào cây sung như nó, ngươi thật không cần giúp nó giấu diếm cái gì.”
Sở Niệm tức giận, nhăn chặt ấn đường: “Cô ấy là em ruột ngươi mà! Dù sao đi nữa cũng không nên nói cô ấy như vậy!”
“Thì làm sao?” Minh Vương phản bác. “Địa phủ đó giờ vô tình, kẻ phản bội ta, ngươi cho rằng ta còn sẽ tha thứ cho nó?”
Sở Niệm cả người căng cứng, theo bản năng mà căm tức nhìn Minh Vương, chất vấn nói: “Ngươi đã làm gì cô ấy rồi?!”
Minh Vương xoay tròn những ngón tay, đôi mắt đen lạnh lẽo không chút độ ấm. “Làm gì cũng không tới phiên ngươi tới hỏi ta, nó chính là tình địch của ngươi, Sở Niệm, chẳng lẽ ngươi đã quên?”
Sở Niệm cắn chặt răng, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay phát đau.
Không khí trong phòng vì sự trầm mặc của hai người mà trở nên đầy áp lực. Minh Vương để mặc lệ khí lan tràn khiến trời vừa sáng trong trở nên âm u…
Phải biết rằng, quỷ quái nhìn thấy Minh Vương đều quỳ xuống thần phục, chỉ sợ đến cả tổ tiên Sở gia đời trước mà còn sống cũng không có cơ hội nào chống cự lại.
Sở Niệm cùng Thương Sùng có lẽ cũng không biết, thời gian Tư Đồ Nam tới Mộ Thành chân chính kỳ thật cũng đã ba năm.
Vì những người trong giới tương đối kín tiếng, vả lại bà nội luôn cố ý bảo hộ Sở Niệm nên Tư Đồ Nam tìm kiếm cô lâu như vậy nhưng vẫn không tìm được cô.
Là kiếp, cũng là giải. Minh Vương cố ý để lộ phong thanh cũng chỉ là tuân theo luân hồi mà thôi.
“Đê tiện!” Sở Niệm thóa mạ, nắm chặt song quyền, cố nén hận ý trong lòng. “Ngươi có biết hay không chính là ngươi xe chỉ luồn kim hại chết bà nội ta! Ngươi an bài như vậy, rốt cuộc có hay không một chút lương tri?!”
Minh Vương thần sắc lạnh lùng, nhìn thẳng Sở Niệm, trên người lệ khí ẩn ẩn vờn quanh. “Bà nội ngươi đã chết mười mấy năm rồi, có thể tồn tại tới bây giờ n gươi nên biết đủ! Ngươi dám nói lương tri với Minh Vương địa phủ… Sở Niệm, ngươi không cho rằng ngươi thực buồn cười sao?”
Sở Niệm theo bản năng sửng sốt một giây, sau đó phản ứng lại, cô khoanh đôi tay trước ngực. “Thật là rất buồn cười, ngươi vì mục đích mà không từ thủ đoạn, mạng của bà nội ta và Tử Lam Sam sao có thể làm cho ngươi có cảm giác đâu.”
Khi nói, cô cố ý nói nhấn mạnh vào tên Tử Lam Sam… tuy trước đây cô cũng không thích nữ quỷ luôn ngáng chân mình, nhưng hiện tại, xem ra Tử Lam Sam thật sự đã nhìn lầm người rồi.
Minh Vương vốn dĩ thần tình lạnh lùng nhưng khi nghe đến tên Tử Lam Sam thì trong đáy mắt có chút hoảng hốt.
Nhưng chỉ trong giây lát, hắn đã tự đắc.
“Cả hai đều không nên tiếp tục lưu lại trên nhân thế, làm nhiều việc trái với luật lệ địa phủ đến vậy, hồn phi phách tán đã là kết quả tốt nhất rồi.”
“Chậc chậc chậc, nói thật là đường hoàng.” Sở Niệm hừ lạnh một tiếng, đối với cách Minh Vương nói chuyện, cô hừ mũi. “Ta không biết ngươi tồn tại nhiều năm như vậy có phải hay không đều dùng cách như vậy lừa mình dối người để cho chính mình dễ chịu chút, đồng dạng trốn tránh sự thật… Minh Vương, sống như vậy có mệt mỏi không?”
“Ngươi không tư cách chất vấn ta!” Minh Vương bước về phía trước một bước, khôi phục chân thân lệ khí ngập tràn.
Sở Niệm cười lạnh, giả vờ vô tội nhún nhún vai. “Nói trúng chỗ đau của ngươi sao? Ngại quá, ta đúng là cố ý đó!”
“Ngươi không sợ sẽ chọc giận ta, ta sẽ động thủ giết ngươi sao?”
“Giết ta hay không, ta không biết.” Sở Niệm nheo mắt, không chút nào lùi bước mà nhẹ dương khóe môi. “Nhưng mà muốn ngươi tha cho ta hôm nay, ta không hề hy vọng.”
Luận thực lực, mình chỉ là một con kiến trước mặt Minh Vương.
Sở Niệm biết là chọc giận người nam nhân này kết cục sẽ không quá tốt, nhưng mà muốn cô vẫy đuôi lấy lòng hắn thì tuyệt đối không có khả năng!
Minh Vương mặt âm trầm, trên người lệ khí càng ngày càng nặng đủ để chứng minh lửa giận trong lòng hắn.
Vài phút qua đi, như là nghĩ tới cái gì, hắn lại mặt mày thanh đạm mà cười lạnh thành tiếng.
Bệnh tâm thần……
Sở Niệm ghét bỏ cau mày, tay vẫn nắm chặt ấp ủ linh lực.
Động tác nhỏ này trong mắt hắn chỉ như múa rìu qua mắt thợ, hắn không buồn để ý, chụp đầu ngón tay để dưới cằm.
“Thật là thú vị, không biết Thanh Tang có từng nói cho ngươi biết không, lâu rồi, cảm xúc của ta chưa từng bị quấy nhiễu.”
Sở Niệm khựng lại, không biết vì sao chợt cảm thấy căng thẳng. “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, cái gì Thanh Tang, ta không quen biết.”
“Không quen biết? A…” Minh Vương cười lạnh, giọng điệu khiến người ta lạnh run người, hắn đầy trào phúng nhìn ngắm cô. “Gặp ba lần rồi, Sở Niệm à, ta không kiên nhẫn tới vậy đâu.”
“Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?”
Trái với Sở Niệm nóng nảy dần, Minh Vương hiện có vẻ tâm tình không tồi.
Hắn đi vào phòng cô, kéo ghế ngồi xuống. Minh Vương ngước lên nhìn, thong thả ung dung mở miệng nói:
“Thanh Tang đi tìm ngươi vài lần, cùng ngươi nói chút cái gì, ta đều biết. Thể loại ăn cây táo, rào cây sung như nó, ngươi thật không cần giúp nó giấu diếm cái gì.”
Sở Niệm tức giận, nhăn chặt ấn đường: “Cô ấy là em ruột ngươi mà! Dù sao đi nữa cũng không nên nói cô ấy như vậy!”
“Thì làm sao?” Minh Vương phản bác. “Địa phủ đó giờ vô tình, kẻ phản bội ta, ngươi cho rằng ta còn sẽ tha thứ cho nó?”
Sở Niệm cả người căng cứng, theo bản năng mà căm tức nhìn Minh Vương, chất vấn nói: “Ngươi đã làm gì cô ấy rồi?!”
Minh Vương xoay tròn những ngón tay, đôi mắt đen lạnh lẽo không chút độ ấm. “Làm gì cũng không tới phiên ngươi tới hỏi ta, nó chính là tình địch của ngươi, Sở Niệm, chẳng lẽ ngươi đã quên?”
Sở Niệm cắn chặt răng, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay phát đau.
Không khí trong phòng vì sự trầm mặc của hai người mà trở nên đầy áp lực. Minh Vương để mặc lệ khí lan tràn khiến trời vừa sáng trong trở nên âm u…
Phải biết rằng, quỷ quái nhìn thấy Minh Vương đều quỳ xuống thần phục, chỉ sợ đến cả tổ tiên Sở gia đời trước mà còn sống cũng không có cơ hội nào chống cự lại.
/535
|