Mắt cá chân trắng nõn như tuyết nhẹ đạp trên mặt đất, Thanh Tang từ cửa sổ tiến vào phòng, từng bước tiến lại gần Sở Niệm.
“Ngươi nói đi, tướng quân đã tìm lại ngươi như thế nào? Kiếp này, ngươi vẫn là một người phàm, vài chục năm nữa sẽ lại phải tiến vào luân hồi. Hắn uổng phí sức lực đến như vậy, thật không biết vì cái gì.”
Sở Niệm nhíu mày, tay siết chặt.
Cô không phải không hiểu ý tứ trong lời nói của Quỷ Mẫu. Nhưng mà, vậy thì sao? Muốn cô loạn trí ư, đừng có mơ!
Thanh Tang tiến vào phòng cũng không nghĩ tới Sở Niệm thế nhưng lại bình tĩnh vậy, cô nàng nhếch mépMEOMUP, phất tay cách không dời một chiếc ghế tới rồi ưu nhã cúi người ngồi lên.
Biểu tình nghiêm túc như cũ đánh giá Sở Niệm, Thanh Tang nói: “Nghe nói kiếp trước ngươi là một công chúa?”
Sở Niệm cảm thấy hai bên thái dương giật giật, trong mắt hiện lên vẻ lạnh nhạt không rõ nguyên nhân.
“Ngại quá, ta quên mất ngươi đã uống canh Mạnh bà, chuyện kiếp trước làm sao ngươi nhớ rõ được!” Thanh Tang lạnh nhạt cười khẽ thành tiếng, miệng lưỡi tùy ý thật không giống như là ‘khách’.
Giơ tay chỉ chiếc giường lớn còn hỗn độn, Thanh Tang hất cằm, ý bảo Sở Niệm ngồi ở đó.
Ngươi yên tâm, ta sẽ không đụng tới ngươi, thời gian còn dài như vậy, chi bằng chúng ta ngồi xuống tâm sự một chút chăng?”
“Quỷ mẫu, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?” Sở Niệm hít một hơi thật sâu, tự quyết định ư… nữ quỷ này cô đơn tới điên rồi sao?
“Nói gì không phải ngươi rất rõ ràng sao?” Thanh Tang cong môi cười. “Ai cũng minh bạch hết cả rồi, ta không tin ngươi còn có thể tiếp tục giả bộ hồ đồ.”
Sở Niệm quay đầu, nói: “Ta không rõ ý của cô.”
“Thật sự không rõ sao?” Thanh Tang truy vấn tiếp. “Sở Niệm, ngươi cần gì phải lừa mình dối người như thế?”
“…”
Ánh mắt Sở Niệm có chút hoang mang khiến Thanh Tang lặng yên không tiếng động cong môi, mình đã hứa là không động tới cô ta, nhưng mà Thanh Thu… Quỷ Mẫu ta sao lại có thể để cho huynh dễ dàng đạt ý nguyện như vậy chứ?
Dùng mái tóc dài che đi biểu cảm trên mặt, Thanh Tang nói: “Sở Niệm, chẳng lẽ đến giờ ngươi vẫn chưa biết thân phận của hắn sao?”
Sở Niệm ngẩn người, bàn tay vừa thả lỏng đã lại siết chặt.
“Biết thì sao, mà không biết thì sao? Ta không cảm thấy những việc đó có ý n ghĩa gì.”
Thanh Tang đảo mắt, dường như đã hiểu gì đó, cô ta gật đầu.
“Xem ra, ngươi đã nhận ra điều gì đó, vậy cũng tốt, ít nhất ta không phải quanh co lòng vòng.”
Sở Niệm cắn môi, dù ngoài mặt nhìn bình tĩnh nhưng trong lòng sớm đã loạn cả lên.
“Muốn biết chuyện của hắn sao?” Thanh Tang ra vẻ đau lòng nói. “Sở Niệm, ngươi muốn biết người đàn ông này mấy năm nay rốt cuộc đã chịu khổ sở vì ngươi thế nào sao?”
Những lời này của Thanh Tang đánh đúng vào nhược điểm của Sở Niệm, cô do dự vào phút, cuối cùng lý trí cũng hoàn toàn bị đánh đổ.
“… cô nói đi.”
Thanh Tang thành công dụ dỗ, cười lạnh trong lòng, làm bộ làm tịch thở dài, rồi chậm rãi mở miệng nói.
“Mấy ngàn năm trước, ngươi là công chúa cuối cùng của Ngạo Nguyệt quốc, có được linh khí thiên địa, Ngu Khê Công Chúa. Thương Sùng là Hộ Quốc Tướng Quân của nước ngươi khi đó, hai ngươi cũng coi như là tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt.”
“Chỉ là trời cao không thành toàn, nên ngay khi các ngươi sắp thành thân thì tỷ tỷ của ngươi cùng một hắc vu sư nước khác bắt ngươi đi. Thương Sùng tìm kiếm khắp nơi, nhưng sau khi hao hết sức tìm được ngươi… Ngu Khê Công Chúa… ngươi--- đã chết.”
“Ngươi nói đi, tướng quân đã tìm lại ngươi như thế nào? Kiếp này, ngươi vẫn là một người phàm, vài chục năm nữa sẽ lại phải tiến vào luân hồi. Hắn uổng phí sức lực đến như vậy, thật không biết vì cái gì.”
Sở Niệm nhíu mày, tay siết chặt.
Cô không phải không hiểu ý tứ trong lời nói của Quỷ Mẫu. Nhưng mà, vậy thì sao? Muốn cô loạn trí ư, đừng có mơ!
Thanh Tang tiến vào phòng cũng không nghĩ tới Sở Niệm thế nhưng lại bình tĩnh vậy, cô nàng nhếch mépMEOMUP, phất tay cách không dời một chiếc ghế tới rồi ưu nhã cúi người ngồi lên.
Biểu tình nghiêm túc như cũ đánh giá Sở Niệm, Thanh Tang nói: “Nghe nói kiếp trước ngươi là một công chúa?”
Sở Niệm cảm thấy hai bên thái dương giật giật, trong mắt hiện lên vẻ lạnh nhạt không rõ nguyên nhân.
“Ngại quá, ta quên mất ngươi đã uống canh Mạnh bà, chuyện kiếp trước làm sao ngươi nhớ rõ được!” Thanh Tang lạnh nhạt cười khẽ thành tiếng, miệng lưỡi tùy ý thật không giống như là ‘khách’.
Giơ tay chỉ chiếc giường lớn còn hỗn độn, Thanh Tang hất cằm, ý bảo Sở Niệm ngồi ở đó.
Ngươi yên tâm, ta sẽ không đụng tới ngươi, thời gian còn dài như vậy, chi bằng chúng ta ngồi xuống tâm sự một chút chăng?”
“Quỷ mẫu, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?” Sở Niệm hít một hơi thật sâu, tự quyết định ư… nữ quỷ này cô đơn tới điên rồi sao?
“Nói gì không phải ngươi rất rõ ràng sao?” Thanh Tang cong môi cười. “Ai cũng minh bạch hết cả rồi, ta không tin ngươi còn có thể tiếp tục giả bộ hồ đồ.”
Sở Niệm quay đầu, nói: “Ta không rõ ý của cô.”
“Thật sự không rõ sao?” Thanh Tang truy vấn tiếp. “Sở Niệm, ngươi cần gì phải lừa mình dối người như thế?”
“…”
Ánh mắt Sở Niệm có chút hoang mang khiến Thanh Tang lặng yên không tiếng động cong môi, mình đã hứa là không động tới cô ta, nhưng mà Thanh Thu… Quỷ Mẫu ta sao lại có thể để cho huynh dễ dàng đạt ý nguyện như vậy chứ?
Dùng mái tóc dài che đi biểu cảm trên mặt, Thanh Tang nói: “Sở Niệm, chẳng lẽ đến giờ ngươi vẫn chưa biết thân phận của hắn sao?”
Sở Niệm ngẩn người, bàn tay vừa thả lỏng đã lại siết chặt.
“Biết thì sao, mà không biết thì sao? Ta không cảm thấy những việc đó có ý n ghĩa gì.”
Thanh Tang đảo mắt, dường như đã hiểu gì đó, cô ta gật đầu.
“Xem ra, ngươi đã nhận ra điều gì đó, vậy cũng tốt, ít nhất ta không phải quanh co lòng vòng.”
Sở Niệm cắn môi, dù ngoài mặt nhìn bình tĩnh nhưng trong lòng sớm đã loạn cả lên.
“Muốn biết chuyện của hắn sao?” Thanh Tang ra vẻ đau lòng nói. “Sở Niệm, ngươi muốn biết người đàn ông này mấy năm nay rốt cuộc đã chịu khổ sở vì ngươi thế nào sao?”
Những lời này của Thanh Tang đánh đúng vào nhược điểm của Sở Niệm, cô do dự vào phút, cuối cùng lý trí cũng hoàn toàn bị đánh đổ.
“… cô nói đi.”
Thanh Tang thành công dụ dỗ, cười lạnh trong lòng, làm bộ làm tịch thở dài, rồi chậm rãi mở miệng nói.
“Mấy ngàn năm trước, ngươi là công chúa cuối cùng của Ngạo Nguyệt quốc, có được linh khí thiên địa, Ngu Khê Công Chúa. Thương Sùng là Hộ Quốc Tướng Quân của nước ngươi khi đó, hai ngươi cũng coi như là tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt.”
“Chỉ là trời cao không thành toàn, nên ngay khi các ngươi sắp thành thân thì tỷ tỷ của ngươi cùng một hắc vu sư nước khác bắt ngươi đi. Thương Sùng tìm kiếm khắp nơi, nhưng sau khi hao hết sức tìm được ngươi… Ngu Khê Công Chúa… ngươi--- đã chết.”
/535
|