Thương Sùng cùng Cẩm Mặc nói chuyện làm sao mà Hoa Lệ lại không nghe thấy chứ?
Đầu tiên là bất động thanh sắc đạp cho Cẩm Mặc một cái ở dưới gầm bàn, sau đó mắt thì nhìn Thương Sùng, nhưng hỏi Sở Niệm.
“Chị dâu, chị với anh hai tính khi nào đám cưới? Cưới vợ thì cưới liền tay, em cảm thấy hai người nên làm nhanh cho nóng đi.”
“Kết hôn đâu phải trò chơi trẻ con. Người ta mới đáp ứng anh hai cô thôi mà… lúc này bàn có vẻ hơi sớm không?”
Sở Niệm gắp một miếng cá đặt vào bát Thương Sùng, khuôn mặt trắng nõn có chút ửng đỏ.
Thương Sùng biết cô ngượng, cong môi nói: “Anh cũng không muốn gấp như vậy, còn nhiều thứ để chuẩn bị, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Hoa Lệ cùng Sở Niệm trăm miệng một lời hỏi.
“Chỉ là chuẩn bị tốt mấy thừ này chắc cũng tốn tối đa một tháng. Coi như ta tự tiện làm chủ, Sở Niệm, tháng sau mình tổ chức hôn lễ nhé.”
Chuyển mắt sang Sở Niệm còn đang sững sờ, Thương Sùng hơi cong môi, đôi mắt ngập tràn ôn nhu: “Nha đầu, cái này em không trách anh chứ?”
“…” Sở Niệm sửng sốt vài giây, cô cảm thấy việc Thương Sùng quyết định như vậy cùng hành vi ngày thường không giống nhau, nhưng cô nhìn thấy vẻ kỳ vọng trong mắt hắn, nên gật đầu. “Anh làm chủ là được rồi… em…. Em sao cũng được.”
Đáp án như vậy làm tim Thương Sùng rộn ràng, cười toe toét. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy mình xúc động như vậy.
Chỉ có một tháng thôi, chỉ cần chờ thêm một tháng thôi!
…
Có lẽ là điều tốt đẹp luôn hy vọng trong lòng sau cùng thành hiện thực nên tối nay Thương Sùng uống rất nhiều.
Hắn không như trước cố gắng ẩn nhẫn, mà mặt mày hớn hở, nói nhiều khiến mọi người đều hiểu hắn rất cao hứng.
Vang đỏ cũng là rượu, uống nhiều quá thì kể cả Hạn Bạt cũng say.
Nhìn Thương Sùng bắt đầu nhìn đông ngó tây, Hoa Lệ đem thẻ phòng đặt vào tay Sở Niệm. “Chị dâu, em giao anh hai cho chị. Chiếu cố anh ấy tốt nha, hôm nay anh ấy như vậy cũng chỉ tại chị đó.”
Nếu là trước kia, Sở Niệm sẽ vì lời nói trắng trợn của Hoa Lệ mà thẹn thùng, nhưng giờ đã đính hôn nên chiếu cố hôn phu của mình chẳng phải là việc của cô sao.
Dặn dò Hoa Lệ và Cẩm Mặc về nhà cẩn thận, Sở Niệm đỡ Thương Sùng quay đi.
Nhà hàng vừa ăn ở cùng tòa nhà với khách sạn, nên không cần phải đi xa, Sở Niệm đã đưa Thương Sùng về tới cửa phòng.
Toàn bộ sức lực chống đỡ trọng lượng của Thương Sùng, Sở Niệm nhíu mày cố gắng quẹt thẻ mở cửa.
Căn phòng trang hoàng không tồi, diện tích rất lớn, đáng tiếc lúc này cô không có tâm trạng thưởng thức.
Thật cẩn thận đỡ Thương Sùng nằm lên giường, Sở Niệm mệt muốn chết ngồi ở mép giường thở hồng hộc.
“Tuy rằng không biết dáng vẻ em uống nhiều so với anh thế nào, nhưng mà Thương Sùng à, anh nặng quá à!”
Nằm ở trên giường Thương Sùng giật giật mí mắt, ý thức có chút mơ hồ, nhưng vẫn là nâng cánh tay, kéo Sở Niệm vào trong lòng ngực.
“Nha đầu, anh hôm nay thực vui vẻ.”
Sở Niệm hơi hơi mỉm cười, giơ tay ôm eo hắn.
“Em cũng vậy. Thương Sùng --- Em thật yêu anh!”
Đầu tiên là bất động thanh sắc đạp cho Cẩm Mặc một cái ở dưới gầm bàn, sau đó mắt thì nhìn Thương Sùng, nhưng hỏi Sở Niệm.
“Chị dâu, chị với anh hai tính khi nào đám cưới? Cưới vợ thì cưới liền tay, em cảm thấy hai người nên làm nhanh cho nóng đi.”
“Kết hôn đâu phải trò chơi trẻ con. Người ta mới đáp ứng anh hai cô thôi mà… lúc này bàn có vẻ hơi sớm không?”
Sở Niệm gắp một miếng cá đặt vào bát Thương Sùng, khuôn mặt trắng nõn có chút ửng đỏ.
Thương Sùng biết cô ngượng, cong môi nói: “Anh cũng không muốn gấp như vậy, còn nhiều thứ để chuẩn bị, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Hoa Lệ cùng Sở Niệm trăm miệng một lời hỏi.
“Chỉ là chuẩn bị tốt mấy thừ này chắc cũng tốn tối đa một tháng. Coi như ta tự tiện làm chủ, Sở Niệm, tháng sau mình tổ chức hôn lễ nhé.”
Chuyển mắt sang Sở Niệm còn đang sững sờ, Thương Sùng hơi cong môi, đôi mắt ngập tràn ôn nhu: “Nha đầu, cái này em không trách anh chứ?”
“…” Sở Niệm sửng sốt vài giây, cô cảm thấy việc Thương Sùng quyết định như vậy cùng hành vi ngày thường không giống nhau, nhưng cô nhìn thấy vẻ kỳ vọng trong mắt hắn, nên gật đầu. “Anh làm chủ là được rồi… em…. Em sao cũng được.”
Đáp án như vậy làm tim Thương Sùng rộn ràng, cười toe toét. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy mình xúc động như vậy.
Chỉ có một tháng thôi, chỉ cần chờ thêm một tháng thôi!
…
Có lẽ là điều tốt đẹp luôn hy vọng trong lòng sau cùng thành hiện thực nên tối nay Thương Sùng uống rất nhiều.
Hắn không như trước cố gắng ẩn nhẫn, mà mặt mày hớn hở, nói nhiều khiến mọi người đều hiểu hắn rất cao hứng.
Vang đỏ cũng là rượu, uống nhiều quá thì kể cả Hạn Bạt cũng say.
Nhìn Thương Sùng bắt đầu nhìn đông ngó tây, Hoa Lệ đem thẻ phòng đặt vào tay Sở Niệm. “Chị dâu, em giao anh hai cho chị. Chiếu cố anh ấy tốt nha, hôm nay anh ấy như vậy cũng chỉ tại chị đó.”
Nếu là trước kia, Sở Niệm sẽ vì lời nói trắng trợn của Hoa Lệ mà thẹn thùng, nhưng giờ đã đính hôn nên chiếu cố hôn phu của mình chẳng phải là việc của cô sao.
Dặn dò Hoa Lệ và Cẩm Mặc về nhà cẩn thận, Sở Niệm đỡ Thương Sùng quay đi.
Nhà hàng vừa ăn ở cùng tòa nhà với khách sạn, nên không cần phải đi xa, Sở Niệm đã đưa Thương Sùng về tới cửa phòng.
Toàn bộ sức lực chống đỡ trọng lượng của Thương Sùng, Sở Niệm nhíu mày cố gắng quẹt thẻ mở cửa.
Căn phòng trang hoàng không tồi, diện tích rất lớn, đáng tiếc lúc này cô không có tâm trạng thưởng thức.
Thật cẩn thận đỡ Thương Sùng nằm lên giường, Sở Niệm mệt muốn chết ngồi ở mép giường thở hồng hộc.
“Tuy rằng không biết dáng vẻ em uống nhiều so với anh thế nào, nhưng mà Thương Sùng à, anh nặng quá à!”
Nằm ở trên giường Thương Sùng giật giật mí mắt, ý thức có chút mơ hồ, nhưng vẫn là nâng cánh tay, kéo Sở Niệm vào trong lòng ngực.
“Nha đầu, anh hôm nay thực vui vẻ.”
Sở Niệm hơi hơi mỉm cười, giơ tay ôm eo hắn.
“Em cũng vậy. Thương Sùng --- Em thật yêu anh!”
/535
|