Tuy rằng chỉ là trực giác, nhưng mà… kẻ làm trái lương tâm trước giờ chưa từng có ai dám nói chuyện với mình như vậy.
Trong lòng nghi ngờ tạm thời biến mất, đội trưởng đội cảnh sát hình sự đối với Sở Niệm cười một cái, bắt đầu hỏi chuyện như cách thông thường.
Qua hai tiếng đồng hồ, Sở Niệm cùng Thương Sùng cũng từ việc điều tra mà hiểu đại khái tình hình đêm qua.
Chính là cô gái lễ tân đêm qua đã nói chuyện với Thương Sùng. Đêm qua đã chết tại phòng vệ sinh tại lầu một lúc 4 giờ sáng.
Không có bệnh sử, không có bị thương, trừ vệt nước trên người thì cảnh sát không có cách nào suy đoán được nguyên nhân tử vong của cô ta.
Nghe đội trưởng nói lại cảnh cô gái kia chết thật khủng bố, khiến cho cô lao công buổi sáng phát hiện đã bị dọa đến cứng đờ cả sống lưng, gần như sợ đến phát điên.
“Đội trưởng, tôi có thể hỏi thi thể cô gái đó hiện đang ở đâu không?”
Sau hai giờ nói chuyện làm Sở Niệm có thái độ tốt hơn rất nhiều với vị đội trưởng này. Cô tò mò chớp mắt, nhìn Thương Sùng rồi lại nhìn vị đội trưởng.
“Pháp y đã mang về cục cảnh sát rồi, những thứ như vậy mà để lại đây cũng không tốt lắm.”
Quay đầu lại nói chuyện với những cảnh sát kia vài câu, đội trưởng đứng dậy, hướng Thương Sùng cùng Sở Niệm cười xin lỗi một cái.
“Có lẽ mấy ngày nay sẽ làm chậm trễ hành trình của các vị, tạm thời đừng rời khỏi khách sạn, có tin tức tôi sẽ kịp thời thông tin cho các vị.”
“uhm, vậy phiền anh.”
Lễ phép đưa ba vị cảnh sát rời đi, Thương Sùng đóng cửa phòng, nhìn về phía Sở Niệm. “Làm sao vậy? Chẳng lẽ em cảm thấy có hứng thú với việc đó?”
Sở Niệm bĩu môi, thực thành thật gật gật đầu. “Em chỉ là cảm thấy sự tình có chút cổ quái mà thôi, Thương Sùng… anh không cảm giác vậy sao?”
Thương Sùng trầm mặc, ý bảo Sở Niệm tiếp tục nói.
“Đêm qua chúng ta mới đến khách sạn, chỉ ở một buổi tối, nơi này liền đã xảy ra một án mạng. Tuy rằng chúng ta đã biết tin tức cụ thể của Tư Đồ Nam, nhưng mà chẳng lẽ hắn không phát hiện chúng ta đã tới sao?!”
Lúc này Sở Niệm bình tĩnh như là trinh thám, thong thả ung dung sửa sang và nói rành mạch những suy nghĩ trong đầu.
Cô chậm rãi đứng dậy đi vài bước, liếc nhìn ánh nắng trong trẻo bên ngoài, âm trầm cau mày.
“Ban nãy cảnh sát cũng nói, cô lễ tân đó khi chết không có dấu vết giãy dụa, hai mắt lồi to, cả người gập lại thành góc vuông cứng đờ. Từ cách chết cho thấy khi còn sống cô ấy đã nhìn thấy hoặc gặp chuyện gì rất khủng khiếp. Tư Đồ Nam sẽ không dễ dàng để mình gặp gã, em hoài nghi án mạng lần này ít nhiều gì cũng có quan hệ với gã.”
Thương Sùng tán đồng gật đầu, đôi môi hắn khẽ gợi vẻ trêu chọc. “Người này mỗi một lần đều tìm cho chúng ta chút việc để làm.”
“Mục đích của hắn chính là khiến cho chúng ta tạm thời không có cách nào rời khỏi đây để đi tìm hắn.” Sở Niệm có chút lo lắng nhìn về phía Thương Sùng. “Gia hỏa kia sẽ không nhân cơ hội này chạy trốn chứ?”
Tự mình bay tới thành phố X chính là để một lần giải quyết rốt ráo chuyện ân oán với Tư Đồ Nam.
Cô cũng thừa nhận mình có chút hứng thú với án mạng này, nhưng cô cũng không muốn vì chuyện này mà để Tư Đồ Nam lại chạy thoát!
Khác với Sở Niệm băn khoăn, Thương Sùng ngồi trên ghế lại câu môi cười.
Hắn đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài, nói câu đầy ẩn ý
“ Muốn chạy thì cũng phải có bản lĩnh. Muốn rời khỏi thành phố X thì trong vòng ít nhất một tháng, Tư Đồ Nam không có bản lĩnh này.”
Trong lòng nghi ngờ tạm thời biến mất, đội trưởng đội cảnh sát hình sự đối với Sở Niệm cười một cái, bắt đầu hỏi chuyện như cách thông thường.
Qua hai tiếng đồng hồ, Sở Niệm cùng Thương Sùng cũng từ việc điều tra mà hiểu đại khái tình hình đêm qua.
Chính là cô gái lễ tân đêm qua đã nói chuyện với Thương Sùng. Đêm qua đã chết tại phòng vệ sinh tại lầu một lúc 4 giờ sáng.
Không có bệnh sử, không có bị thương, trừ vệt nước trên người thì cảnh sát không có cách nào suy đoán được nguyên nhân tử vong của cô ta.
Nghe đội trưởng nói lại cảnh cô gái kia chết thật khủng bố, khiến cho cô lao công buổi sáng phát hiện đã bị dọa đến cứng đờ cả sống lưng, gần như sợ đến phát điên.
“Đội trưởng, tôi có thể hỏi thi thể cô gái đó hiện đang ở đâu không?”
Sau hai giờ nói chuyện làm Sở Niệm có thái độ tốt hơn rất nhiều với vị đội trưởng này. Cô tò mò chớp mắt, nhìn Thương Sùng rồi lại nhìn vị đội trưởng.
“Pháp y đã mang về cục cảnh sát rồi, những thứ như vậy mà để lại đây cũng không tốt lắm.”
Quay đầu lại nói chuyện với những cảnh sát kia vài câu, đội trưởng đứng dậy, hướng Thương Sùng cùng Sở Niệm cười xin lỗi một cái.
“Có lẽ mấy ngày nay sẽ làm chậm trễ hành trình của các vị, tạm thời đừng rời khỏi khách sạn, có tin tức tôi sẽ kịp thời thông tin cho các vị.”
“uhm, vậy phiền anh.”
Lễ phép đưa ba vị cảnh sát rời đi, Thương Sùng đóng cửa phòng, nhìn về phía Sở Niệm. “Làm sao vậy? Chẳng lẽ em cảm thấy có hứng thú với việc đó?”
Sở Niệm bĩu môi, thực thành thật gật gật đầu. “Em chỉ là cảm thấy sự tình có chút cổ quái mà thôi, Thương Sùng… anh không cảm giác vậy sao?”
Thương Sùng trầm mặc, ý bảo Sở Niệm tiếp tục nói.
“Đêm qua chúng ta mới đến khách sạn, chỉ ở một buổi tối, nơi này liền đã xảy ra một án mạng. Tuy rằng chúng ta đã biết tin tức cụ thể của Tư Đồ Nam, nhưng mà chẳng lẽ hắn không phát hiện chúng ta đã tới sao?!”
Lúc này Sở Niệm bình tĩnh như là trinh thám, thong thả ung dung sửa sang và nói rành mạch những suy nghĩ trong đầu.
Cô chậm rãi đứng dậy đi vài bước, liếc nhìn ánh nắng trong trẻo bên ngoài, âm trầm cau mày.
“Ban nãy cảnh sát cũng nói, cô lễ tân đó khi chết không có dấu vết giãy dụa, hai mắt lồi to, cả người gập lại thành góc vuông cứng đờ. Từ cách chết cho thấy khi còn sống cô ấy đã nhìn thấy hoặc gặp chuyện gì rất khủng khiếp. Tư Đồ Nam sẽ không dễ dàng để mình gặp gã, em hoài nghi án mạng lần này ít nhiều gì cũng có quan hệ với gã.”
Thương Sùng tán đồng gật đầu, đôi môi hắn khẽ gợi vẻ trêu chọc. “Người này mỗi một lần đều tìm cho chúng ta chút việc để làm.”
“Mục đích của hắn chính là khiến cho chúng ta tạm thời không có cách nào rời khỏi đây để đi tìm hắn.” Sở Niệm có chút lo lắng nhìn về phía Thương Sùng. “Gia hỏa kia sẽ không nhân cơ hội này chạy trốn chứ?”
Tự mình bay tới thành phố X chính là để một lần giải quyết rốt ráo chuyện ân oán với Tư Đồ Nam.
Cô cũng thừa nhận mình có chút hứng thú với án mạng này, nhưng cô cũng không muốn vì chuyện này mà để Tư Đồ Nam lại chạy thoát!
Khác với Sở Niệm băn khoăn, Thương Sùng ngồi trên ghế lại câu môi cười.
Hắn đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài, nói câu đầy ẩn ý
“ Muốn chạy thì cũng phải có bản lĩnh. Muốn rời khỏi thành phố X thì trong vòng ít nhất một tháng, Tư Đồ Nam không có bản lĩnh này.”
/535
|