Hoa Lệ da mặt dày, tật xấu này không biết là học Sở Niệm hay Thương Sùng, nhưng rõ ràng tiểu nha đầu này rõ ràng đã làm cho mặt Sở Niệm hoàn toàn trắng bệch.
Cảm giác duy nhất lúc này của cô là muốn tìm một cái hố mà tự chôn bản thân.
Rựou phẩm gì đó, từ giờ đến chết cô cũng không dám uống thêm một giọt rượu nào.
Khuôn mặt đỏ rực dị thường vì xấu hổ, Sở Niệm lấy tay ôm đầu. Đau đầu, cô thật sự đau đầu mà.
Vất vả mãi mới nghĩ ra chuyện để chuyển chủ đề, Sở Niệm hé một mắt, cẩn thận nhìn Hoa Lệ kế bên hỏi.
Hoa Lệ... anh em còn đang nghỉ ngơi sao?
“Không có.” Hoa Lệ nghĩ nghĩ. “Anh ấy chắc còn đang trong bếp nấu đồ ăn cho chị.
Câu trả lời như vậy làm trong lòng Sở Niệm mềm nhũn, cô cúi đầu cong cong khóe môi, cười chua xót lại ngọt ngào.
Chị dâu à, anh hai đối với chị thật tốt. Hoa Lệ không nhây nữa, nháy mắt nghiêm túc hơn. Chị phải tin tưởng, dù quan hệ giữa hai người có phát sinh chuyện gì, thì anh hai đều chỉ yêu một mình chị thôi.
“Cái này chị biết.” Sở Niệm yên lặng thở dài. “Chỉ là Hoa Lệ, chị hiện tại…… Tạm thời thật sự không có tâm tình suy nghĩ mấy thứ này.”
Tình cảm vĩnh viễn là thứ vô cùng phức tạp, giống như là mình rõ ràng đã biết gì đó, nhưng bởi vì yêu hắn, cho nên trước sau vẫn do dự.
Thôi, vẫn là không cần nghĩ ngợi nhiều.
Sở Niệm hỏi: “Cẩm Mặc đâu? Hai người vẫn ổn chứ hả?
Tốt thì tốt, bất quá... Hoa Lệ có chút không vui trề môi. Anh ấy không còn ở Mộ Thành.
Sở Niệm khó hiểu hỏi: Là sao?
“Cũng không có gì, chỉ là sáng sớm anh hai sai Cẩm Mặc đi Thành phố X. Chị cũng biết bọn họ làm buôn bán chính là như vậy, cả ngày không phải đi công tác chính là mở họp, thực bất đắc dĩ.”
Thành phố X?!” Sở Niệm đột nhiên mở to hai mắt, ‘ bụp ’ một tiếng liền từ trên giường đứng lên. “Em nói là anh em sai Cẩm Mặc đi nơi đó?!”
“…ừ.” Hoa Lệ ngẩn người, hiển nhiên bị Sở Niệm thình lình đứng bật dậy làm bị dọa không nhẹ. “Chị dâu, là.... là có vấn đề sao?”
Lúc này Sở Niệm không để ý đến Hoa Lệ, cô thật sự không rõ, vì sao Thương Sùng sai Cẩm Mặc đi tìm Tư Đồ Nam một mình.
Nói gì thì nói, Cẩm Mặc chỉ là một người bình thường, đơn thương độc mã đi Thành phố X, quả thực là quá nguy hiểm.
Không được, phải đi tìm Thương Sùng hỏi cho rõ ràng!
Vội vội vàng vàng chạy vào phòng bếp, khi Thương Sùng nhìn thấy Sở Niệm nha đầu này vậy mà đang chạy chân đất.
Dù đang mùa hè, nhưng vội gì tới mức vậy, cô ấy không sợ sức khỏe mình yếu sao?!
“Thương Sùng, em có lời muốn hỏi anh!”
Đối mặt với âm thanh chất vấn hùng hổ của Sở Nhiệm, Hoa Lệ chạy sát đằng sau thật đúng là không biết như thế nào cho phải.
Do dự, nhìn thấy chủ nhân liếc mắt bảo đi ra ngoài, hoa Lệ nhíu mày, bán tín bán nghi mà từ trong phòng bếp rời đi, sau đó giúp bọn hắn đóng cửa phòng.
Gương mặt cô còn vương chút cồn ửng đỏ, tóc dài hỗn độn, mắt đầy nôn nóng.
Thương Sùng đương nhiên biết nguyên nhân vì sao cô sốt ruột, không chút hoang mang tắt bếp, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô đặt lên mặt bàn bếp.
Có gì thì em cứ hỏi, nhưng mà lần sau mà còn để anh nhìn thấy em không mang dép chạy loạn thì đừng trách anh trực tiếp ôm em ném lên giường đó.
Cảm giác duy nhất lúc này của cô là muốn tìm một cái hố mà tự chôn bản thân.
Rựou phẩm gì đó, từ giờ đến chết cô cũng không dám uống thêm một giọt rượu nào.
Khuôn mặt đỏ rực dị thường vì xấu hổ, Sở Niệm lấy tay ôm đầu. Đau đầu, cô thật sự đau đầu mà.
Vất vả mãi mới nghĩ ra chuyện để chuyển chủ đề, Sở Niệm hé một mắt, cẩn thận nhìn Hoa Lệ kế bên hỏi.
Hoa Lệ... anh em còn đang nghỉ ngơi sao?
“Không có.” Hoa Lệ nghĩ nghĩ. “Anh ấy chắc còn đang trong bếp nấu đồ ăn cho chị.
Câu trả lời như vậy làm trong lòng Sở Niệm mềm nhũn, cô cúi đầu cong cong khóe môi, cười chua xót lại ngọt ngào.
Chị dâu à, anh hai đối với chị thật tốt. Hoa Lệ không nhây nữa, nháy mắt nghiêm túc hơn. Chị phải tin tưởng, dù quan hệ giữa hai người có phát sinh chuyện gì, thì anh hai đều chỉ yêu một mình chị thôi.
“Cái này chị biết.” Sở Niệm yên lặng thở dài. “Chỉ là Hoa Lệ, chị hiện tại…… Tạm thời thật sự không có tâm tình suy nghĩ mấy thứ này.”
Tình cảm vĩnh viễn là thứ vô cùng phức tạp, giống như là mình rõ ràng đã biết gì đó, nhưng bởi vì yêu hắn, cho nên trước sau vẫn do dự.
Thôi, vẫn là không cần nghĩ ngợi nhiều.
Sở Niệm hỏi: “Cẩm Mặc đâu? Hai người vẫn ổn chứ hả?
Tốt thì tốt, bất quá... Hoa Lệ có chút không vui trề môi. Anh ấy không còn ở Mộ Thành.
Sở Niệm khó hiểu hỏi: Là sao?
“Cũng không có gì, chỉ là sáng sớm anh hai sai Cẩm Mặc đi Thành phố X. Chị cũng biết bọn họ làm buôn bán chính là như vậy, cả ngày không phải đi công tác chính là mở họp, thực bất đắc dĩ.”
Thành phố X?!” Sở Niệm đột nhiên mở to hai mắt, ‘ bụp ’ một tiếng liền từ trên giường đứng lên. “Em nói là anh em sai Cẩm Mặc đi nơi đó?!”
“…ừ.” Hoa Lệ ngẩn người, hiển nhiên bị Sở Niệm thình lình đứng bật dậy làm bị dọa không nhẹ. “Chị dâu, là.... là có vấn đề sao?”
Lúc này Sở Niệm không để ý đến Hoa Lệ, cô thật sự không rõ, vì sao Thương Sùng sai Cẩm Mặc đi tìm Tư Đồ Nam một mình.
Nói gì thì nói, Cẩm Mặc chỉ là một người bình thường, đơn thương độc mã đi Thành phố X, quả thực là quá nguy hiểm.
Không được, phải đi tìm Thương Sùng hỏi cho rõ ràng!
Vội vội vàng vàng chạy vào phòng bếp, khi Thương Sùng nhìn thấy Sở Niệm nha đầu này vậy mà đang chạy chân đất.
Dù đang mùa hè, nhưng vội gì tới mức vậy, cô ấy không sợ sức khỏe mình yếu sao?!
“Thương Sùng, em có lời muốn hỏi anh!”
Đối mặt với âm thanh chất vấn hùng hổ của Sở Nhiệm, Hoa Lệ chạy sát đằng sau thật đúng là không biết như thế nào cho phải.
Do dự, nhìn thấy chủ nhân liếc mắt bảo đi ra ngoài, hoa Lệ nhíu mày, bán tín bán nghi mà từ trong phòng bếp rời đi, sau đó giúp bọn hắn đóng cửa phòng.
Gương mặt cô còn vương chút cồn ửng đỏ, tóc dài hỗn độn, mắt đầy nôn nóng.
Thương Sùng đương nhiên biết nguyên nhân vì sao cô sốt ruột, không chút hoang mang tắt bếp, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô đặt lên mặt bàn bếp.
Có gì thì em cứ hỏi, nhưng mà lần sau mà còn để anh nhìn thấy em không mang dép chạy loạn thì đừng trách anh trực tiếp ôm em ném lên giường đó.
/535
|