Thương Sùng rất muốn biết Thanh Tang rốt cuộc là cùng Sở Niệm nói cái gì, nhưng chưa kịp hỏi thì từ phía sau đã truyền tới tiếng Nhạc Du gọi, vừa vội vàng, vừa lo lắng.
“Niệm Niệm…… Niệm Niệm!”
Sở Niệm kinh ngạc, cũng may hắc ám tan đi. Cô nhanh chóng chạy tới trước mặt Nhạc Du.
Cô có chút tức giận nắm chặt tay Nhạc Du, nhíu mày hỏi:
“Không phải đã nói cậu không được chạy loại sao?! Mặc Vân Hiên đâu rồi? Sao hắn không chịu giữ chặt lấy cậu chứ?!”
Mặc Vân Hiên chạy theo sau tới nơi tự trách cắn môi, chưa kịp nói lời áy náy thì Nhạc Du đã túm chặt tay Sở Niệm, bắt cô nhìn thẳng vào mình.
“Cậu đừng trách Vân Hiên, cậu biết rõ tớ không thể nào mặc kệ cậu mà!”
Có một bằng hữu như vậy, có đôi khi thật đúng là dù đau đớn đến đâu cũng vui vẻ mà!
Người mà mình luôn để ý thì cũng sẽ luôn để ý tới mình.
Lửa giận trong lòng Sở Niệm nhanh chóng bị một câu nói đơn giản của Nhạc Du dập tắt. Cô đưa mắt nhìn Thương Sùng, khoác tay Nhạc Du rồi cong môi.
“Tớ đã hứa với cậu sẽ tự lo cho bản thân mình, cậu đừng suy nghĩ nhiều, mọi thứ đã qua rồi.”
Nhạc Du nhíu mày, rõ ràng vẫn còn sợ hãi vô cùng với vẻ âm u hắc ám trước đó. Cô đưa mắtMeoMupnhìn sắc trời đã khôi phục bình thường rồi khẽ gật đầu.
“Qua rồi là tốt, qua rồi là tốt.”
Sở Niệm cười cười, hỏi: “Khách khứa bọn họ đều còn ở đây hả?”
“Ừ.”
“Chúng ta đây hiện tại cũng nên đến khách sạn, đừng bắt mọi người chờ đợi.”
…
Sau khi hôn lễ cử hành nghi thức xong, mọi người cùng nhau đến khách sạn dùng bữa.
Nếu không phải bởi vì quá lo lắng chuyện ban nãy, Sở Niệm thật chỉ muốn kéo Thương Sùng đi tới thành phố X.
Tiệc vô cùng náo nhiệt, dù Nhạc Du cùng Mặc Vân Hiên đi tới đâu thì tiếng chúc phúc cũng đều vang lên khiến người ta hâm mộ.
Hôn lễ, MeoMupthật sự khiến động lòng người.
Sở Niệm ngồi trên ghế không khỏi suy nghĩ nếu lúc trước Thương Sùng đáp ứng mình kết hôn, như vậy có thể nào… cô cũng mặc áo cưới, cũng hạnh phúc, thậm chí… cũng sẽ nước mắt lưng tròng?
Khẽ thở dài, cô nâng chén rượu đặt trước mặt.
Đã lâu không uống rượu, dường như… khác xưa rất nhiều.
Cảm giác nóng bỏng truyền tới từ cổ họng thiêu cháy bớt thê lương trong lòng. Sở Niệm lặng lẽ, ngửa đầu uống rượu.
Ngày mai… mọi việc sẽ lại tiếp tục, có lẽ nên buông thả cho bản thân đêm này.
Không phải người MeoMupta hay nói Nhất Túy Giải Thiên Sầu sao?
Sáng nay có rượu, sáng nay say…
Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng…
Sở Niệm cứ thế buông thả cảm xúc, kỳ thực thời điểm bà nội qua đời thì tâm trạng cô đã rất sa sút.
Chỉ là bởi vì muốn báo thù, muốn tồn tại, cho nên cô chỉ có thể đem chính mình biến thành bộ dáng trước kia cứ không tâm không phổi…
Chính là, như vậy thật sự ổn sao?
Từ nhỏ đến lớn bị người ta chê cười là kẻ không cha không mẹ, mọi bí mật chỉ có thể tự mình gánh vác. Kiên cường thực sự là không phải tính cách vốn có của cô.
Cô dù sao cũng là con gái, dù ngày thường cũng như không sao, cứ hồ nháo, nhưng sâu trong nội tâm thì tâm lý muốn dựa vào một ai đó vẫn chưa từng mất đi.
Nhưng mà, dựa vào rồi làm sao nữa?
Nhưng mà, lỡ mình dựa sai người thì sao?
“Niệm Niệm…… Niệm Niệm!”
Sở Niệm kinh ngạc, cũng may hắc ám tan đi. Cô nhanh chóng chạy tới trước mặt Nhạc Du.
Cô có chút tức giận nắm chặt tay Nhạc Du, nhíu mày hỏi:
“Không phải đã nói cậu không được chạy loại sao?! Mặc Vân Hiên đâu rồi? Sao hắn không chịu giữ chặt lấy cậu chứ?!”
Mặc Vân Hiên chạy theo sau tới nơi tự trách cắn môi, chưa kịp nói lời áy náy thì Nhạc Du đã túm chặt tay Sở Niệm, bắt cô nhìn thẳng vào mình.
“Cậu đừng trách Vân Hiên, cậu biết rõ tớ không thể nào mặc kệ cậu mà!”
Có một bằng hữu như vậy, có đôi khi thật đúng là dù đau đớn đến đâu cũng vui vẻ mà!
Người mà mình luôn để ý thì cũng sẽ luôn để ý tới mình.
Lửa giận trong lòng Sở Niệm nhanh chóng bị một câu nói đơn giản của Nhạc Du dập tắt. Cô đưa mắt nhìn Thương Sùng, khoác tay Nhạc Du rồi cong môi.
“Tớ đã hứa với cậu sẽ tự lo cho bản thân mình, cậu đừng suy nghĩ nhiều, mọi thứ đã qua rồi.”
Nhạc Du nhíu mày, rõ ràng vẫn còn sợ hãi vô cùng với vẻ âm u hắc ám trước đó. Cô đưa mắtMeoMupnhìn sắc trời đã khôi phục bình thường rồi khẽ gật đầu.
“Qua rồi là tốt, qua rồi là tốt.”
Sở Niệm cười cười, hỏi: “Khách khứa bọn họ đều còn ở đây hả?”
“Ừ.”
“Chúng ta đây hiện tại cũng nên đến khách sạn, đừng bắt mọi người chờ đợi.”
…
Sau khi hôn lễ cử hành nghi thức xong, mọi người cùng nhau đến khách sạn dùng bữa.
Nếu không phải bởi vì quá lo lắng chuyện ban nãy, Sở Niệm thật chỉ muốn kéo Thương Sùng đi tới thành phố X.
Tiệc vô cùng náo nhiệt, dù Nhạc Du cùng Mặc Vân Hiên đi tới đâu thì tiếng chúc phúc cũng đều vang lên khiến người ta hâm mộ.
Hôn lễ, MeoMupthật sự khiến động lòng người.
Sở Niệm ngồi trên ghế không khỏi suy nghĩ nếu lúc trước Thương Sùng đáp ứng mình kết hôn, như vậy có thể nào… cô cũng mặc áo cưới, cũng hạnh phúc, thậm chí… cũng sẽ nước mắt lưng tròng?
Khẽ thở dài, cô nâng chén rượu đặt trước mặt.
Đã lâu không uống rượu, dường như… khác xưa rất nhiều.
Cảm giác nóng bỏng truyền tới từ cổ họng thiêu cháy bớt thê lương trong lòng. Sở Niệm lặng lẽ, ngửa đầu uống rượu.
Ngày mai… mọi việc sẽ lại tiếp tục, có lẽ nên buông thả cho bản thân đêm này.
Không phải người MeoMupta hay nói Nhất Túy Giải Thiên Sầu sao?
Sáng nay có rượu, sáng nay say…
Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng…
Sở Niệm cứ thế buông thả cảm xúc, kỳ thực thời điểm bà nội qua đời thì tâm trạng cô đã rất sa sút.
Chỉ là bởi vì muốn báo thù, muốn tồn tại, cho nên cô chỉ có thể đem chính mình biến thành bộ dáng trước kia cứ không tâm không phổi…
Chính là, như vậy thật sự ổn sao?
Từ nhỏ đến lớn bị người ta chê cười là kẻ không cha không mẹ, mọi bí mật chỉ có thể tự mình gánh vác. Kiên cường thực sự là không phải tính cách vốn có của cô.
Cô dù sao cũng là con gái, dù ngày thường cũng như không sao, cứ hồ nháo, nhưng sâu trong nội tâm thì tâm lý muốn dựa vào một ai đó vẫn chưa từng mất đi.
Nhưng mà, dựa vào rồi làm sao nữa?
Nhưng mà, lỡ mình dựa sai người thì sao?
/535
|