Mạo hiểm? Hôn nhân vốn dĩ còn không phải là như vậy sao?
Đánh đổi tất cả mọi thứ để bên cạnh một người đàn ông mà mình yêu suốt cả đời, ‘tài phú’ như vậy chẳng phải đã đủ rồi sao?
Cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ lung tung trong đầu, Nhạc Du nhéo má Sở Niệm, cười dịu dàng.
“Hôm nay là ngày tớ lấy chồng rồi, vui vẻ được, hiểu chưa?”
Sở Niệm gật gật đầu, cười nắc nẻ, đứng sát cạnh Nhạc Du.
Cô xòe tay trước mặt Thương Sùng, nhướng mày hỏi
“Quà cưới của Nhạc Du đâu? Đưa ra nào.”
Thương Sùng cười khẽ, lời dạo đầu độc đáo đến vậy chắc cũng chỉ có mình Sở Niệm nghĩ ra được.
Làm lơ ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Sở Niệm, Thương Sùng bước tới, khẽ cười:
“Nhạc Du, tân hôn hạnh phúc.”
“Cảm ơn thầy Thương.” Nhạc Du lễ phép cười, đối với Thương Sùng cô vẫn quen gọi là thầy.
Quay đầu nhìn quanh sân, Thương Sùng nhìn Sở Niệm rồi hỏi: “Mặc Vân Hiên đâu?”
“Anh ấy đang tiếp bạn bè, chút nữa sẽ qua đây.”
“Ừ, vậy là tốt rồi. Hôm nay là ngày hai đứa kết hôn, không nên để quá mệt mỏi.”
Thương Sùng cùng Nhạc Du nói chuyện, nội dung thật đúng nhạt nhẽo. Sở Niệm đứng kế bên cảm thấy nổi da gà kéo Nhạc Du ra sau mình.
Nhạc Du khẽ cong môi cười, dáng vẻ bọn họ ở bên nhau thật khiến cô thoải mái vô cùng.
Cường đạo cùng thổ phỉ, giới tính ngẫu nhiên biến hóa một chút cũng có cái hay.
Sở Niệm nói: “Ba cái câu khách sáo nói cũng xong hết rồi. Thầy Thương, cái mà thầy nói hồi đêm là làm người ta yên tâm đâu?”
Thương Sùng nhướng mày, nghiêng đầu nhìn về phía Nhạc Du. “Nhạc Du, em mau nhìn xem nha đầu này biến thành cái dạng gì rồi.”
Nhạc Du nhún vai, tỏ vẻ mình chỉ là người xem diễn. “Niệm Niệm đó giờ vẫn thế. Thầy Thương, xin tha thứ em bất lực.”
Đơn giản trêu chọc chọc cười đã làm cho không khí giữa ba người tốt hơn rất nhiều, Thương Sùng không muốn làm Sở Niệm thất vọng, đương nhiên biểu hiện như vậy đều chỉ là vì làm nàng vui vẻ mà thôi.
Đưa tay lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc chìa khóa xe được thắt một chiếc nơ màu trắng, Thương Sùng bá đạo đưa tay kéo Sở Niệm tới sát mình, đưa chìa khóa cho Nhạc Du:
“Xe này là quà tân hôn tôi và Sở Niệm tặng cho hai người. Tuần trăng mật độc đáo, hai người cùng bên nhau thưởng thức phong cảnh bên đường.”
Tiền mặt hay quà cáp nhỏ làm sao có thể thể hiện được vị trí của Nhạc Du trong lòng Sở Niệm. Thương Sùng trước giờ luôn khiến cho cảm xúc của Sở Niệm dâng trào, chuyện đám cưới lần này cũng khiến tâm tình bọn họ tốt hơn một chút.
Một chiếc Porsche bản giới hạn, chìa khóa thiết kế độc đáo càng quý giá.
Nhạc Du vốn kiến thức rộng, tuy hiện tại không sống cùng ba mẹ, nhưng cô cũng có thể đoán được giá trị của chiếc xe này.
Có chút do dự nhăn trán, ngay lúc Nhạc Du tính mở miệng cự tuyệt, Thương Sùng mở miệng nói:
“Xe này chỉ là tâm ý của chúng ta mà thôi, tình cảm của em và Sở Niệm bao năm nay, nhận lấy cũng chẳng có gì sai trái cả. Thật ra, em cũng đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.”
“Em và Niệm Niệm tình như tỷ muội, nhưng mà thầy Thương…”
Đánh đổi tất cả mọi thứ để bên cạnh một người đàn ông mà mình yêu suốt cả đời, ‘tài phú’ như vậy chẳng phải đã đủ rồi sao?
Cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ lung tung trong đầu, Nhạc Du nhéo má Sở Niệm, cười dịu dàng.
“Hôm nay là ngày tớ lấy chồng rồi, vui vẻ được, hiểu chưa?”
Sở Niệm gật gật đầu, cười nắc nẻ, đứng sát cạnh Nhạc Du.
Cô xòe tay trước mặt Thương Sùng, nhướng mày hỏi
“Quà cưới của Nhạc Du đâu? Đưa ra nào.”
Thương Sùng cười khẽ, lời dạo đầu độc đáo đến vậy chắc cũng chỉ có mình Sở Niệm nghĩ ra được.
Làm lơ ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Sở Niệm, Thương Sùng bước tới, khẽ cười:
“Nhạc Du, tân hôn hạnh phúc.”
“Cảm ơn thầy Thương.” Nhạc Du lễ phép cười, đối với Thương Sùng cô vẫn quen gọi là thầy.
Quay đầu nhìn quanh sân, Thương Sùng nhìn Sở Niệm rồi hỏi: “Mặc Vân Hiên đâu?”
“Anh ấy đang tiếp bạn bè, chút nữa sẽ qua đây.”
“Ừ, vậy là tốt rồi. Hôm nay là ngày hai đứa kết hôn, không nên để quá mệt mỏi.”
Thương Sùng cùng Nhạc Du nói chuyện, nội dung thật đúng nhạt nhẽo. Sở Niệm đứng kế bên cảm thấy nổi da gà kéo Nhạc Du ra sau mình.
Nhạc Du khẽ cong môi cười, dáng vẻ bọn họ ở bên nhau thật khiến cô thoải mái vô cùng.
Cường đạo cùng thổ phỉ, giới tính ngẫu nhiên biến hóa một chút cũng có cái hay.
Sở Niệm nói: “Ba cái câu khách sáo nói cũng xong hết rồi. Thầy Thương, cái mà thầy nói hồi đêm là làm người ta yên tâm đâu?”
Thương Sùng nhướng mày, nghiêng đầu nhìn về phía Nhạc Du. “Nhạc Du, em mau nhìn xem nha đầu này biến thành cái dạng gì rồi.”
Nhạc Du nhún vai, tỏ vẻ mình chỉ là người xem diễn. “Niệm Niệm đó giờ vẫn thế. Thầy Thương, xin tha thứ em bất lực.”
Đơn giản trêu chọc chọc cười đã làm cho không khí giữa ba người tốt hơn rất nhiều, Thương Sùng không muốn làm Sở Niệm thất vọng, đương nhiên biểu hiện như vậy đều chỉ là vì làm nàng vui vẻ mà thôi.
Đưa tay lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc chìa khóa xe được thắt một chiếc nơ màu trắng, Thương Sùng bá đạo đưa tay kéo Sở Niệm tới sát mình, đưa chìa khóa cho Nhạc Du:
“Xe này là quà tân hôn tôi và Sở Niệm tặng cho hai người. Tuần trăng mật độc đáo, hai người cùng bên nhau thưởng thức phong cảnh bên đường.”
Tiền mặt hay quà cáp nhỏ làm sao có thể thể hiện được vị trí của Nhạc Du trong lòng Sở Niệm. Thương Sùng trước giờ luôn khiến cho cảm xúc của Sở Niệm dâng trào, chuyện đám cưới lần này cũng khiến tâm tình bọn họ tốt hơn một chút.
Một chiếc Porsche bản giới hạn, chìa khóa thiết kế độc đáo càng quý giá.
Nhạc Du vốn kiến thức rộng, tuy hiện tại không sống cùng ba mẹ, nhưng cô cũng có thể đoán được giá trị của chiếc xe này.
Có chút do dự nhăn trán, ngay lúc Nhạc Du tính mở miệng cự tuyệt, Thương Sùng mở miệng nói:
“Xe này chỉ là tâm ý của chúng ta mà thôi, tình cảm của em và Sở Niệm bao năm nay, nhận lấy cũng chẳng có gì sai trái cả. Thật ra, em cũng đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.”
“Em và Niệm Niệm tình như tỷ muội, nhưng mà thầy Thương…”
/535
|