Ngày đó Thương Sùng nói với mình ngày Nhạc Du kết hôn, Sở Niệm liền phát sầu về việc mua quà cưới.
Thật ra vì từ nhỏ tới lớn chưa từng gặp viêc như vậy nên cô không biết nên tặng gì cho Nhac Du mới đúng.
Mặc Vân Hiên bên kia có lẽ đến bây giờ cũng không biết, cô mới là là người chân chính khiến cho cha hắn lưu lạc tới mức như vậy.
Cảm giác áy náy… haiz… thât đúng là khiến người ta xấu hổ.
Cũng may, Thương Sùng đã nhận ra mâu thuẫn đó trong lòng cô. Tuy rằng hắn đã sớm an bài mọi thứ thỏa đáng, nhưng mà thấy mai đã là ngày cưới mà vẫn còn thần bí đến vậy…
Sở Niệm trừng lớn đôi mắt tò mò mỉm cười, khiến Thương Sùng cảm nhận được những ngày tháng trước đây.
Trong lòng mềm nhũn, hắn ưu nhã giơ tay, ý bảo Sở Niệm trước ngồi xuống cạnh mình.
Sở Niệm cười nhạo một tiếng, người này thật y như trước thích chơi xấu.
Cũng không làm bộ làm tịch, làm ra vẻ cái gì, cô nhích người dựa hẳn vào bờ vai hắn.
Bàn tay hắn vẫn lạnh băng kỳ quái, năm ngón tay thon dài rõ ràng, trắng nõn sạch như tạc bằng ngọc, ôn nhu… n hư hút hồn.
“Rồi, giờ nói được chưa?” Sở Niệm buồn cười mà trừng mắt nhìn Thương Sùng một cái, mái tóc dài đen nhánh buông xõa trên ngực hắn.
Thương Sùng phải thừa nhận hắn vô cùng thích cô như vậy, nhưng mà… hắn vẫn dịu dàng như thế, ôn nhu như thế, kiêu ngạo vênh cằm… từ trên cao nhìn xuống
Đầu ngón tay nghịch những lọn tóc của cô, Thương Sùng nói:
“Với cô gái được sinh ra trong gia đình như Nhạc Du thì dù em mua lễ vật gì cũng không bằng sự có mặt của em.”
“Cái này người ta đương nhiên biết, chỉ là……” Sở Niệm bất mãn mím môi, quay đầu dùng ngón tay chọc chọc cằm Thương Sùng.
“Anh không phải vì không mua được quà nên nói như vậy chứ?! Thương Sùng, anh đúng là người không có lương tâm mà!”
“Không có lương tâm?” Thương Sùng bất đắc dĩ mở to hai mắt, rõ ràng bị những lời này của Sở Niệm làm cho kinh ngạc không thôi.
“Không phải sao?” Sở Niệm hỏi ngược lại, nói: “Tốt xấu gì Nhạc Du đã từng cũng là học trò của anh đó, cứ như vậy tay không mà đi, anh sẽ không sợ người khác chê cười chúng ta sao?!”
Hiện tại Thương Sùng thân phận đích xác cùng trước kia đã khác nhau rất lớn, chỉ là hắn tốt xấu cũng từng là thầy giáo người ta, tham gia hôn lễ học sinh mà không cầm lễ vật thì thật cũng có chút quá.
Không thể kìm nén, cô đưa mắt nhìn lên đồng hồ treo tường Sở Niệm thở dài… 10h tối… các cửa hàng đóng cửa.
Thương Sùng ngồi trên ghế vô cùng vô tôi, hắn cười khổ lắc đầu sau đó đưa tay ôm Sở Niệm vào lòng.
“Nha đầu, nóng vội sẽ không được ăn đậu hũ nóng. Việc anh hứa với em có bao giờ không làm xong chưa?”
Sở Niệm bĩu môi, có chút không vui vặn vẹo người. “Nói thì nói vậy, nhưng mà…”
“Đừng lo lắng được không, anh đảm bảo không làm em mât mặt...”
…
Ngày hôm sau, sáng sớm 7 giờ.
Sở Niệm đã thu thập xong, phá lệ như bị tiêm máu gà, cả người run run kỳ quái.
Cả mặt cô hưng phấn khiến Thương Sùng cảm thấy ngoài mức tưởng tượng. Chỉ là đám cưới bạn thân thôi mà. Mặc lễ phục đơn giản, nhưng sao lại phải mang theo hàng ma bổng?
Thật ra vì từ nhỏ tới lớn chưa từng gặp viêc như vậy nên cô không biết nên tặng gì cho Nhac Du mới đúng.
Mặc Vân Hiên bên kia có lẽ đến bây giờ cũng không biết, cô mới là là người chân chính khiến cho cha hắn lưu lạc tới mức như vậy.
Cảm giác áy náy… haiz… thât đúng là khiến người ta xấu hổ.
Cũng may, Thương Sùng đã nhận ra mâu thuẫn đó trong lòng cô. Tuy rằng hắn đã sớm an bài mọi thứ thỏa đáng, nhưng mà thấy mai đã là ngày cưới mà vẫn còn thần bí đến vậy…
Sở Niệm trừng lớn đôi mắt tò mò mỉm cười, khiến Thương Sùng cảm nhận được những ngày tháng trước đây.
Trong lòng mềm nhũn, hắn ưu nhã giơ tay, ý bảo Sở Niệm trước ngồi xuống cạnh mình.
Sở Niệm cười nhạo một tiếng, người này thật y như trước thích chơi xấu.
Cũng không làm bộ làm tịch, làm ra vẻ cái gì, cô nhích người dựa hẳn vào bờ vai hắn.
Bàn tay hắn vẫn lạnh băng kỳ quái, năm ngón tay thon dài rõ ràng, trắng nõn sạch như tạc bằng ngọc, ôn nhu… n hư hút hồn.
“Rồi, giờ nói được chưa?” Sở Niệm buồn cười mà trừng mắt nhìn Thương Sùng một cái, mái tóc dài đen nhánh buông xõa trên ngực hắn.
Thương Sùng phải thừa nhận hắn vô cùng thích cô như vậy, nhưng mà… hắn vẫn dịu dàng như thế, ôn nhu như thế, kiêu ngạo vênh cằm… từ trên cao nhìn xuống
Đầu ngón tay nghịch những lọn tóc của cô, Thương Sùng nói:
“Với cô gái được sinh ra trong gia đình như Nhạc Du thì dù em mua lễ vật gì cũng không bằng sự có mặt của em.”
“Cái này người ta đương nhiên biết, chỉ là……” Sở Niệm bất mãn mím môi, quay đầu dùng ngón tay chọc chọc cằm Thương Sùng.
“Anh không phải vì không mua được quà nên nói như vậy chứ?! Thương Sùng, anh đúng là người không có lương tâm mà!”
“Không có lương tâm?” Thương Sùng bất đắc dĩ mở to hai mắt, rõ ràng bị những lời này của Sở Niệm làm cho kinh ngạc không thôi.
“Không phải sao?” Sở Niệm hỏi ngược lại, nói: “Tốt xấu gì Nhạc Du đã từng cũng là học trò của anh đó, cứ như vậy tay không mà đi, anh sẽ không sợ người khác chê cười chúng ta sao?!”
Hiện tại Thương Sùng thân phận đích xác cùng trước kia đã khác nhau rất lớn, chỉ là hắn tốt xấu cũng từng là thầy giáo người ta, tham gia hôn lễ học sinh mà không cầm lễ vật thì thật cũng có chút quá.
Không thể kìm nén, cô đưa mắt nhìn lên đồng hồ treo tường Sở Niệm thở dài… 10h tối… các cửa hàng đóng cửa.
Thương Sùng ngồi trên ghế vô cùng vô tôi, hắn cười khổ lắc đầu sau đó đưa tay ôm Sở Niệm vào lòng.
“Nha đầu, nóng vội sẽ không được ăn đậu hũ nóng. Việc anh hứa với em có bao giờ không làm xong chưa?”
Sở Niệm bĩu môi, có chút không vui vặn vẹo người. “Nói thì nói vậy, nhưng mà…”
“Đừng lo lắng được không, anh đảm bảo không làm em mât mặt...”
…
Ngày hôm sau, sáng sớm 7 giờ.
Sở Niệm đã thu thập xong, phá lệ như bị tiêm máu gà, cả người run run kỳ quái.
Cả mặt cô hưng phấn khiến Thương Sùng cảm thấy ngoài mức tưởng tượng. Chỉ là đám cưới bạn thân thôi mà. Mặc lễ phục đơn giản, nhưng sao lại phải mang theo hàng ma bổng?
/535
|