Được chiếu cố đãi ngộ như vậy là lần đầu tiên Sở Niệm nhận được. Tâm lý khủng hoảng được trấn an không ít, ngay cả đau đớn khi nói cũng giảm bớt rất nhiều.
Cô vô cùng cảm tạ, gật đầu với Hoa Lệ rồi toàn thân vô lực dựa ở trên giường.
“Hình như chị đã ngủ rất lâu rồi? Hoa Lệ, để mọi người phải lo lắng… thực xin lỗi!”
“Chị dâu, có cần khách khí vậy không.” Hoa Lệ vờ giận mím môi, dưới ánh mắt chăm chú của Sở Niệm, rồi lặng lẽ thở dài.
“Chuyện của chị vốn là chuyện của mọi người, huống hồ tình cảm của chị và bà nội…”
Sở Niệm vừa khôi phục một chút, nghe nhắc lại thì ánh mặt lại ảm đạm. cô biết Hoa Lệ muố nnói gì, cô cũng biết Hoa Lệ đang lo lắng điều gì.
Hôi phi yên diệt…
Cúi đầu trầm mặc, Sở Niệm nỗ lực… lắc lắc đầu. “Bà nội trước khi đi cũng hy vọng chị sẽ sống tốt, nếu chị suy sụp, bà nội biết đến… sẽ rất đau lòng.”
“Chị dâu, chị không… khổ sở sao?”
“Đau khổ… có chứ, nhưng mà đã nghĩ thông suốt rồi.” Sở Niệm hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn đau từ trong ngực truyền tới. “Bà nội trước khi đi lo lắng nhất là chị, bà hy vọng chị vui vẻ… vì bà, chị cũng nên vui vẻ.”
Những cảnh tượng đã hiện lên trên vách tường khiến Sở Niệm có cơ hội chiêm nghiệm lại mọi chuyện thật rõ ràng, có chút khúc mắc, nhưng mà tất cả đều như kẻ qua đường, những người rời đi, những người ở lại… sinh thời, vĩnh viễn mọi thứ đều nhớ kỹ trong lòng.
Bà nội đã hôi phi yên diệt, sau này mãi mãi không còn khả năng xuất hiện trên trần thế này nữa, muốn hoài niệm bà, thì điều duy nhất phải làm vì bà là tiếp tục sống tốt.
Tư tưởng Sở Niệm đột ngột thay đổi làm Hoa Lệ vừa mừng vừa sợ. Cô nàng gật đầu tán đồng rồi tràn đầu vui vẻ đứng dậy ra khỏi phòng.
Cảm giác chờ đợi thật đúng là trống vắng, đặc biệt là khi cho rằng cái gì cũng không thay đổi, nhưng thực ra đã thay đổi rất nhiều.
Trong phòng khách, hai người đàn ông đang thương lượng kế sách tiếp tục tìm kiếm Tư Đồ Nam. Nhưng ngay khi Thương Sùng đang cau mày sít cả lại, hắn ngước đầu thấy Hoa Lệ đang tươi cười hớn hở.
Hắn đứng bật dậy, nắm chặt tay rồi bước về phía trước một bước.
“Sở Niệm tỉnh dậy rồi sao? Hay là nàng…”
“không có gì, chị ấy tỉnh rồi!” Hoa Lệ thở ra một hơi dài, nhẹ nhàng nhún vai.
Nói thật, mấy ngày nay thật đúng là mệt chết cô nàng. Bất quá còn may mắn, mọi chuyện đã qua cơn mưa trời lại sáng.
Sơ lược tóm lại đoạn nói chuyện với Sở Niệm, Hoa Lệ đi tới bên cạnh Cẩm Mặc, nhướng mày về phía phòng trong.
Chuyển biến như vậy khiến Thương Sùng thật sự cao hứng trong lòng, chỉ là… hắn trầm ngâm nhíu mày rồi bước về phía phòng Sở Niệm.
Mấy ngày qua không ăn uống khiến sắc mặt Sở Niệm tái nhợt, cô vô lực dựa vào đầu giường, dáng vẻ như nâng mí mắt cũng là một cố gắng quá sức với cô.
Ngực trái lại ẩn ẩn đau, Thương Sùng miễn cưỡng cong khóe miệng, sau đó đi đến mép giường, ngồi xuống.
“Nha đầu, bụng, đói bụng không?” Trong lòng dù có ngàn vạn câu muốn nói, nhưng lời đã đến miệng, Thương Sùng lại không nói nên lời.
Sở Niệm nhàn nhạt cười, chủ động nắm tay hắn.
“Không đói bụng, chỉ là… em rất nhớ anh.”
Cô vô cùng cảm tạ, gật đầu với Hoa Lệ rồi toàn thân vô lực dựa ở trên giường.
“Hình như chị đã ngủ rất lâu rồi? Hoa Lệ, để mọi người phải lo lắng… thực xin lỗi!”
“Chị dâu, có cần khách khí vậy không.” Hoa Lệ vờ giận mím môi, dưới ánh mắt chăm chú của Sở Niệm, rồi lặng lẽ thở dài.
“Chuyện của chị vốn là chuyện của mọi người, huống hồ tình cảm của chị và bà nội…”
Sở Niệm vừa khôi phục một chút, nghe nhắc lại thì ánh mặt lại ảm đạm. cô biết Hoa Lệ muố nnói gì, cô cũng biết Hoa Lệ đang lo lắng điều gì.
Hôi phi yên diệt…
Cúi đầu trầm mặc, Sở Niệm nỗ lực… lắc lắc đầu. “Bà nội trước khi đi cũng hy vọng chị sẽ sống tốt, nếu chị suy sụp, bà nội biết đến… sẽ rất đau lòng.”
“Chị dâu, chị không… khổ sở sao?”
“Đau khổ… có chứ, nhưng mà đã nghĩ thông suốt rồi.” Sở Niệm hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn đau từ trong ngực truyền tới. “Bà nội trước khi đi lo lắng nhất là chị, bà hy vọng chị vui vẻ… vì bà, chị cũng nên vui vẻ.”
Những cảnh tượng đã hiện lên trên vách tường khiến Sở Niệm có cơ hội chiêm nghiệm lại mọi chuyện thật rõ ràng, có chút khúc mắc, nhưng mà tất cả đều như kẻ qua đường, những người rời đi, những người ở lại… sinh thời, vĩnh viễn mọi thứ đều nhớ kỹ trong lòng.
Bà nội đã hôi phi yên diệt, sau này mãi mãi không còn khả năng xuất hiện trên trần thế này nữa, muốn hoài niệm bà, thì điều duy nhất phải làm vì bà là tiếp tục sống tốt.
Tư tưởng Sở Niệm đột ngột thay đổi làm Hoa Lệ vừa mừng vừa sợ. Cô nàng gật đầu tán đồng rồi tràn đầu vui vẻ đứng dậy ra khỏi phòng.
Cảm giác chờ đợi thật đúng là trống vắng, đặc biệt là khi cho rằng cái gì cũng không thay đổi, nhưng thực ra đã thay đổi rất nhiều.
Trong phòng khách, hai người đàn ông đang thương lượng kế sách tiếp tục tìm kiếm Tư Đồ Nam. Nhưng ngay khi Thương Sùng đang cau mày sít cả lại, hắn ngước đầu thấy Hoa Lệ đang tươi cười hớn hở.
Hắn đứng bật dậy, nắm chặt tay rồi bước về phía trước một bước.
“Sở Niệm tỉnh dậy rồi sao? Hay là nàng…”
“không có gì, chị ấy tỉnh rồi!” Hoa Lệ thở ra một hơi dài, nhẹ nhàng nhún vai.
Nói thật, mấy ngày nay thật đúng là mệt chết cô nàng. Bất quá còn may mắn, mọi chuyện đã qua cơn mưa trời lại sáng.
Sơ lược tóm lại đoạn nói chuyện với Sở Niệm, Hoa Lệ đi tới bên cạnh Cẩm Mặc, nhướng mày về phía phòng trong.
Chuyển biến như vậy khiến Thương Sùng thật sự cao hứng trong lòng, chỉ là… hắn trầm ngâm nhíu mày rồi bước về phía phòng Sở Niệm.
Mấy ngày qua không ăn uống khiến sắc mặt Sở Niệm tái nhợt, cô vô lực dựa vào đầu giường, dáng vẻ như nâng mí mắt cũng là một cố gắng quá sức với cô.
Ngực trái lại ẩn ẩn đau, Thương Sùng miễn cưỡng cong khóe miệng, sau đó đi đến mép giường, ngồi xuống.
“Nha đầu, bụng, đói bụng không?” Trong lòng dù có ngàn vạn câu muốn nói, nhưng lời đã đến miệng, Thương Sùng lại không nói nên lời.
Sở Niệm nhàn nhạt cười, chủ động nắm tay hắn.
“Không đói bụng, chỉ là… em rất nhớ anh.”
/535
|