“Bà Nội~~…”
Không giống như khi Tử Lam Sam tự đoạn, bà nội lựa chọn phương thức tự bạo có thể nói là khá quyết liệt. Không chỉ chặt đứt mọi đường lui của mình, từ đây tiêu tan như ảo ảnh… mà cũng khiến cho kẻ hãm hại mình… Tư Đồ Nam đứng cạnh cũng không kịp trở tay.
Những hạt linh thể màu xanh còn sót lại khiến vẻ mặt bà càng thêm tái nhợt, như những bọt nước mơ hồ tụ lại một chỗ, cố gắng duy trì hình ảnh của bà…
Tái nhợt, bi thương… thậm chí chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua, thì trên thế giới này sẽ không còn người như bà tồn tại nữa.
Sở Niệm tuyệt vọng thét chói tai… mười mấy năm qua, dù chật vật thế nào… cũng không bằng nỗi đau xé lòng của cô lúc này.
Không buồn để ý tới Tư Đồ Nam lúc này, cô tập tễnh từng bước, nghiêng ngả, lảo đảo, ngã gục trước mặt bà.
Kết giới xanh lục hoàn toàn biến mất, Sở Niệm đưa tay quờ quạng, chỉ còn hư vô.
“Bà nội… Bà… bà ơi, bà không cần Niệm Niệm nữa sao?”
Sở Niệm quỳ trên mặt đất, hai vai run rẩy, những giọt nước mắt trong veo như thủy tinh, từng giọt, từng giọt lăn trên má cô rồi rơi xuống đất.
Cháu gái bà trước giờ chưa từng khóc như vậy, khiến bà tay chân luống cuống… đau lòng.
Đôi mắt đỏ hồng, bà nỗ lực cong môi, dùng bàn tay hư không vuốt ve gương mặt cô, giọng vừa nhẹ nhàng lại vô cùng dịu dàng.
“Nha đầu ngốc… bà làm sao nỡ bỏ con, làm sao không cần con chứ.”
“Vậy tại sao bà muốn như vậy… Vì sao không cho con thêm một chút thời gian?”
“Niệm Niệm.” Bà bi thương mà khép mi. “Người chết thì phải rời đi, dù cố gắng lưu lại bằng cách nào đi nữa thì kết cục cũng sẽ như thế.”
Ngày trước bà một mực tu luyện thành quỷ tiên cũng vì bà đã đoán được số mệnh Sở Niệm sẽ gặp kiếp nạn này. Vốn dĩ định giúp cô an toàn vượt qua, nhưng không nghĩ tới… sau cùng lại liên lụy tới cháu gái mình.
Nhìn cô đau lòng bận tâm mình khiến Tư Đồ Nam có cơ hội áp chế làm bà cảm thấy đã đến lúc nên rời đi rồi.
Sở gia tổ tiên trừng phạt, kỳ thật đối với bà mà nói căn bản không đáng giá nhắc tới. Lúc trước dùng linh lực luyện thành quỷ tiên, bà cũng biết bà không còn khả năng có được cơ hội luân hồi chuyển thế.
Lặng lẽ hoàn thành nhiều viêc giúp Sở Niệm… đối với bà… trên thế gian này không còn gì khiến bà lưu luyến nữa.
Thực xin lỗi nha đầu, đáp ứng con rất nhiều chuyện… Bà đều không có làm được.
Thực xin lỗi Niệm Niệm, bà không có cách nào cùng con tương ngộ ở kiếp sau.
Khóc thút thít, Sở Niệm căn bản không nghe nổi những lời bà trả lời như vậy, cái gì người chết, cái gì rời đi, vì cái gì ông trời luôn tàn nhẫn với cô đến vậy?!
Rõ ràng chính là đuổi ma nhân có thể chưởng quản sinh tử, vì cái gì hiện tại… hai bà cháu cô lại có kết quả như vậy?!
Sở gia tổ tiên, các ngươi làm như vậy, thật sự là có thể an tâm sao!
Hạt giống cừu hận lại lặng yên rơi xuống đáy lòng Sở Niệm.
Lúc này cô đã mất đi tất cả, cô đã cảm nhận được thế nào là vạn niệm câu hôi (mọi ý niệm đều thành tro tàn)!
Sinh ly tử biệt, sống cũng như chết!
Bà tựa hồ cảm nhận được những cảm xúc rối ren trong lòng cô, bà cau mày, cố gắng tụ lại chút ít linh thể cuối cùng, thấm thía thở dài nói:
“Niệm Niệm, đáp ứng bà, đừng oán cũng đừng hận bất cứ cái gì.”
Sở Niệm căng thẳng thân thể, giọng nói run rẩy vỡ vụn. “Con… con không làm được!”
“Kết quả như vậy kỳ thực đã định trước. Bà hy vọng cháu gái của bà khi lớn lên rồi đứng vứt bỏ bản tính thiện lương trước kia của mình.”
“Bà…” Sở Niệm khóc thút thít, nghẹn ngào nói không ra lời.
“Cuộc sống sau này, con phải tự mình thích ứng. Thương Sùng là một người tốt, bà giao con cho hắn… Thực yên tâm.”
Đáy mắt bà tràn ra giọt nước màu xanh lam, bà hiền lành hơi mỉm cười với Sở Niệm, thời gian chia cách mỗi lúc một gần hơn.
Không giống như khi Tử Lam Sam tự đoạn, bà nội lựa chọn phương thức tự bạo có thể nói là khá quyết liệt. Không chỉ chặt đứt mọi đường lui của mình, từ đây tiêu tan như ảo ảnh… mà cũng khiến cho kẻ hãm hại mình… Tư Đồ Nam đứng cạnh cũng không kịp trở tay.
Những hạt linh thể màu xanh còn sót lại khiến vẻ mặt bà càng thêm tái nhợt, như những bọt nước mơ hồ tụ lại một chỗ, cố gắng duy trì hình ảnh của bà…
Tái nhợt, bi thương… thậm chí chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua, thì trên thế giới này sẽ không còn người như bà tồn tại nữa.
Sở Niệm tuyệt vọng thét chói tai… mười mấy năm qua, dù chật vật thế nào… cũng không bằng nỗi đau xé lòng của cô lúc này.
Không buồn để ý tới Tư Đồ Nam lúc này, cô tập tễnh từng bước, nghiêng ngả, lảo đảo, ngã gục trước mặt bà.
Kết giới xanh lục hoàn toàn biến mất, Sở Niệm đưa tay quờ quạng, chỉ còn hư vô.
“Bà nội… Bà… bà ơi, bà không cần Niệm Niệm nữa sao?”
Sở Niệm quỳ trên mặt đất, hai vai run rẩy, những giọt nước mắt trong veo như thủy tinh, từng giọt, từng giọt lăn trên má cô rồi rơi xuống đất.
Cháu gái bà trước giờ chưa từng khóc như vậy, khiến bà tay chân luống cuống… đau lòng.
Đôi mắt đỏ hồng, bà nỗ lực cong môi, dùng bàn tay hư không vuốt ve gương mặt cô, giọng vừa nhẹ nhàng lại vô cùng dịu dàng.
“Nha đầu ngốc… bà làm sao nỡ bỏ con, làm sao không cần con chứ.”
“Vậy tại sao bà muốn như vậy… Vì sao không cho con thêm một chút thời gian?”
“Niệm Niệm.” Bà bi thương mà khép mi. “Người chết thì phải rời đi, dù cố gắng lưu lại bằng cách nào đi nữa thì kết cục cũng sẽ như thế.”
Ngày trước bà một mực tu luyện thành quỷ tiên cũng vì bà đã đoán được số mệnh Sở Niệm sẽ gặp kiếp nạn này. Vốn dĩ định giúp cô an toàn vượt qua, nhưng không nghĩ tới… sau cùng lại liên lụy tới cháu gái mình.
Nhìn cô đau lòng bận tâm mình khiến Tư Đồ Nam có cơ hội áp chế làm bà cảm thấy đã đến lúc nên rời đi rồi.
Sở gia tổ tiên trừng phạt, kỳ thật đối với bà mà nói căn bản không đáng giá nhắc tới. Lúc trước dùng linh lực luyện thành quỷ tiên, bà cũng biết bà không còn khả năng có được cơ hội luân hồi chuyển thế.
Lặng lẽ hoàn thành nhiều viêc giúp Sở Niệm… đối với bà… trên thế gian này không còn gì khiến bà lưu luyến nữa.
Thực xin lỗi nha đầu, đáp ứng con rất nhiều chuyện… Bà đều không có làm được.
Thực xin lỗi Niệm Niệm, bà không có cách nào cùng con tương ngộ ở kiếp sau.
Khóc thút thít, Sở Niệm căn bản không nghe nổi những lời bà trả lời như vậy, cái gì người chết, cái gì rời đi, vì cái gì ông trời luôn tàn nhẫn với cô đến vậy?!
Rõ ràng chính là đuổi ma nhân có thể chưởng quản sinh tử, vì cái gì hiện tại… hai bà cháu cô lại có kết quả như vậy?!
Sở gia tổ tiên, các ngươi làm như vậy, thật sự là có thể an tâm sao!
Hạt giống cừu hận lại lặng yên rơi xuống đáy lòng Sở Niệm.
Lúc này cô đã mất đi tất cả, cô đã cảm nhận được thế nào là vạn niệm câu hôi (mọi ý niệm đều thành tro tàn)!
Sinh ly tử biệt, sống cũng như chết!
Bà tựa hồ cảm nhận được những cảm xúc rối ren trong lòng cô, bà cau mày, cố gắng tụ lại chút ít linh thể cuối cùng, thấm thía thở dài nói:
“Niệm Niệm, đáp ứng bà, đừng oán cũng đừng hận bất cứ cái gì.”
Sở Niệm căng thẳng thân thể, giọng nói run rẩy vỡ vụn. “Con… con không làm được!”
“Kết quả như vậy kỳ thực đã định trước. Bà hy vọng cháu gái của bà khi lớn lên rồi đứng vứt bỏ bản tính thiện lương trước kia của mình.”
“Bà…” Sở Niệm khóc thút thít, nghẹn ngào nói không ra lời.
“Cuộc sống sau này, con phải tự mình thích ứng. Thương Sùng là một người tốt, bà giao con cho hắn… Thực yên tâm.”
Đáy mắt bà tràn ra giọt nước màu xanh lam, bà hiền lành hơi mỉm cười với Sở Niệm, thời gian chia cách mỗi lúc một gần hơn.
/535
|