Lôi Báo đã bị bắt, nếu muốn mạng của hắn thì thật ra cũng chỉ cần một câu nói của Thương Sùng.
Phía Tư Đồ Nam vẫn không có động tĩnh, chỉ khoanh tay đứng nhìn thật khó hiểu.
Thương Sùng ký tên trên hợp đồng, sai thư ký tiễn khách rồi gọi Cẩm Mặc đóng cửa phòng.
Cửa chớp kéo xuống ngăn ánh mắt của người bên ngoài lại, Cẩm Mặc cong môi, tâm tình hiển nhiên không tối.
“Chủ nhân, ký xong cái hợp đồng này thì người đã nắm giữ 37% cổ phần của Tuyết Nhạc.”
Từ sau vụ thư nặc danh, Thương Sùng không còn che dấu gì nữa mà bắt đầu công khai thu mua cổ phiếu Tuyết Nhạc, trong vòng một tuần đã trở thành cổ đông lớn nhất của Tuyết Nhạc.
Đòn đầu tiên này, bọn họ đánh… thật đúng là quá đẹp!
Đứng trước cửa sổ, Thương Sùng dường như không có biểu tình gì, hắn ngước mắt nhìn vầng thái dương chói lòa, sau đó giọng điệu bình tĩnh như mặt nước hồ thu.
“Cẩm Mặc, ngươi có bất giác cảm thấy chuyện này có gì cổ quái không?”Cẩm Mặc ngẩn người, trầm mặc vài giây.
“Chủ nhân, ý người là nói về Tư Đồ Nam?”
“Tư Đồ Nam vẫn không để ý chuyện của Tuyết Nhạc, từ khi cướp nó từ tay ta, gã thực ra cũng chỉ muốn thị uy ta mà thôi. Gã có khả năng một lần thu mua hết Hoành Thu, do đó, Cẩm Mặc à, ngươi cho rằng hắn có thể thiếu tiền sao?”
“Trên thương trường thượng cạnh tranh vốn dĩ ngoại trừ tiền, còn cần có thủ đoạn khôn khéo.” Cẩm Mặc nói: “Tuyết Nhạc gã không thèm để ý, dù gã có thiếu hay không thiếu tiền cũng không có quan hệ cùng chúng ta.”
Chuyện trên thương trường, Thương Sùng không thích Cẩm Mặc còn lấy phương thức bảo thủ chủ tớ cùng hắn nói chuyện. Cho nên dần dà, chỉ cần bọn họ một thảo luận những vấn đề có tính quan điểm thì cách Cẩm Mặc nói chuyện sẽ trở nên tự chủ hơn.
Cẩm Mặc như thế, Thương Sùng vẫn có chút hâm mộ. Tự tin, giỏi giang, thậm chí còn ít nhiều có chút nắm chắc.
Chỉ là… “Cẩm Mặc, ngươi thật sự cho rằng Tư Đồ Nam lần này nhượng bộ, là bởi vì thất thủ sao?”
“Tuyết Nhạc thành công thu về, ta có thể cho rằng là Tư Đồ Nam cố ý buông tay. Nhưng còn chuyện Lôi Báo bị bỏ tù thì sao? Hắn thật sự mặc kệ không làm gì sao?”Thay vì cho rằng Tư Đồ Nam vứt bỏ Lôi Báo là quân cờ không còn tác dụng, thì nói rằng hắn đang giăng một cái bẫy khác còn hợp lý hơn.
Thương Sùng không cho rằng hậu nhân Miêu gia này sẽ dễ dàng nhượng bộ như vậy. Mối thù giết cha diệt môn, gã làm sao có thể cho đối phương có cơ hội phản đòn như vậy?
Quỷ tiên Tử Lam Sam đã từng nhắc nhở mình, Tư Đồ Nam hiện tại cũng không phải là một người sống.
Một kẻ thủ đoạn âm hiểm như vậy, thực lực đến đâu còn là ẩn số. Kẻ như vậy chẳng lẽ lại cam tâm tình nguyện để mất đi một phụ tá đắc lực sao?
Căn phòng rộng lớn im ắng, Cẩm Mặc đứng phía sau Thương Sùng, cả hai đều lâm vào trầm tư.
Rất nhiều chuyện hiện tại dường như đang rơi vào trạng thái bình lặng, chờ đợi giây phút đột phá… có lẽ kết quả lại hoàn toàn tương phản.
…
Cùng lúc đó, tại văn phòng Tổng tài Hoành Thu.
Phía Tư Đồ Nam vẫn không có động tĩnh, chỉ khoanh tay đứng nhìn thật khó hiểu.
Thương Sùng ký tên trên hợp đồng, sai thư ký tiễn khách rồi gọi Cẩm Mặc đóng cửa phòng.
Cửa chớp kéo xuống ngăn ánh mắt của người bên ngoài lại, Cẩm Mặc cong môi, tâm tình hiển nhiên không tối.
“Chủ nhân, ký xong cái hợp đồng này thì người đã nắm giữ 37% cổ phần của Tuyết Nhạc.”
Từ sau vụ thư nặc danh, Thương Sùng không còn che dấu gì nữa mà bắt đầu công khai thu mua cổ phiếu Tuyết Nhạc, trong vòng một tuần đã trở thành cổ đông lớn nhất của Tuyết Nhạc.
Đòn đầu tiên này, bọn họ đánh… thật đúng là quá đẹp!
Đứng trước cửa sổ, Thương Sùng dường như không có biểu tình gì, hắn ngước mắt nhìn vầng thái dương chói lòa, sau đó giọng điệu bình tĩnh như mặt nước hồ thu.
“Cẩm Mặc, ngươi có bất giác cảm thấy chuyện này có gì cổ quái không?”Cẩm Mặc ngẩn người, trầm mặc vài giây.
“Chủ nhân, ý người là nói về Tư Đồ Nam?”
“Tư Đồ Nam vẫn không để ý chuyện của Tuyết Nhạc, từ khi cướp nó từ tay ta, gã thực ra cũng chỉ muốn thị uy ta mà thôi. Gã có khả năng một lần thu mua hết Hoành Thu, do đó, Cẩm Mặc à, ngươi cho rằng hắn có thể thiếu tiền sao?”
“Trên thương trường thượng cạnh tranh vốn dĩ ngoại trừ tiền, còn cần có thủ đoạn khôn khéo.” Cẩm Mặc nói: “Tuyết Nhạc gã không thèm để ý, dù gã có thiếu hay không thiếu tiền cũng không có quan hệ cùng chúng ta.”
Chuyện trên thương trường, Thương Sùng không thích Cẩm Mặc còn lấy phương thức bảo thủ chủ tớ cùng hắn nói chuyện. Cho nên dần dà, chỉ cần bọn họ một thảo luận những vấn đề có tính quan điểm thì cách Cẩm Mặc nói chuyện sẽ trở nên tự chủ hơn.
Cẩm Mặc như thế, Thương Sùng vẫn có chút hâm mộ. Tự tin, giỏi giang, thậm chí còn ít nhiều có chút nắm chắc.
Chỉ là… “Cẩm Mặc, ngươi thật sự cho rằng Tư Đồ Nam lần này nhượng bộ, là bởi vì thất thủ sao?”
“Tuyết Nhạc thành công thu về, ta có thể cho rằng là Tư Đồ Nam cố ý buông tay. Nhưng còn chuyện Lôi Báo bị bỏ tù thì sao? Hắn thật sự mặc kệ không làm gì sao?”Thay vì cho rằng Tư Đồ Nam vứt bỏ Lôi Báo là quân cờ không còn tác dụng, thì nói rằng hắn đang giăng một cái bẫy khác còn hợp lý hơn.
Thương Sùng không cho rằng hậu nhân Miêu gia này sẽ dễ dàng nhượng bộ như vậy. Mối thù giết cha diệt môn, gã làm sao có thể cho đối phương có cơ hội phản đòn như vậy?
Quỷ tiên Tử Lam Sam đã từng nhắc nhở mình, Tư Đồ Nam hiện tại cũng không phải là một người sống.
Một kẻ thủ đoạn âm hiểm như vậy, thực lực đến đâu còn là ẩn số. Kẻ như vậy chẳng lẽ lại cam tâm tình nguyện để mất đi một phụ tá đắc lực sao?
Căn phòng rộng lớn im ắng, Cẩm Mặc đứng phía sau Thương Sùng, cả hai đều lâm vào trầm tư.
Rất nhiều chuyện hiện tại dường như đang rơi vào trạng thái bình lặng, chờ đợi giây phút đột phá… có lẽ kết quả lại hoàn toàn tương phản.
…
Cùng lúc đó, tại văn phòng Tổng tài Hoành Thu.
/535
|