Tự cổ chí kim, cái gọi là chính đạo bọn họ định luận lý do vô cùng hiên ngang lẫm liệt.
Nói tốt thì là trừ ma vệ đạo, bảo vệ công lý. Còn nói cách khác thì là ích kỷ mà còn đòi đường hoàng.
Bà Sở Niệm tu thành quỷ tiên, vốn dĩ cũng đã trở thành tối kỵ của Sở gia. Thương Sùng không tin là tổ tiên trong nhà cô còn thờ ơ.
Có lẽ cũng chính là bởi vì còn cố kỵ một chút huyết mạch duy nhất của Sở gia, cho nên bọn họ mới có thể không có lập tức bỏ chạy.
Cách làm tuần tự thật là xảo diệu, đầu tiên là thị uy với bà, thứ hai cũng không làm cho Sở Niệm bị hoàn toàn bại lộ với ‘cõi bên kia’.
Thương Sùng đương nhiên khinh thường cách này của tổ tiên Sở Gia. Vừa muốn mặt mũi lại không dám làm dứt khoát nhanh nhẹn, cái này là vừa muốn cá vừa muốn tay gấu sao?
Ánh mắt thâm thúy mà nhìn Hoa Lệ một cái, Thương Sùng cong cong khóe môi, cười khinh bỉ. “Ngươi đã quên đám đạo sĩ kia lúc trước ở núi hoang đuổi giết ngươi sao? Bọn họ kẻ nào mà không phải miệng đầy giả nhân giả nghĩa.”
“Nhưng mà Sở Niệm dù sao cũng là cháu gái ruột của bọn họ mà, cái đám gia hỏa này… thật đúng là tàn nhẫn!”
Mình là một yêu quái mà còn không chịu được để người mình để ý bị thương, Hoa Lệ thật sự không có biện pháp lý giải cách làm của Sở gia tổ tiên.
“Chủ nhân, Sở gia tổ tiên làm như vậy mục đích chắc hẳn cũng không phải Sở Niệm đi?” Ngồi ở Hoa Lệ bên cạnh Cẩm Mặc suy nghĩ, hắn không cho rằng những lão gia hỏa đó lại dám mạo hiểm mất đi truyền nhân duy nhất.
Thương Sùng gật đầu, cau mày đáp. “Bọn họ làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ ép bà nội Sở Niệm tự nguyện đoạn tuyệt hồn căn, hồn phi phách tán mà thôi!”
“… Hồn phi phách tán?!”
“Bà Sở Niệm sở dĩ biến thành quỷ tiên, cũng chính là vì có thể bảo hộ cháu gái mà thôi. Đám kia lão gia hỏa cũng là nắm được tâm lý này của bà nên muốn dùng biện pháp này, bức bà chính mình động thủ.”
Hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau hai mươi năm trời, toàn bộ tâm tư của bà đều đặt trên người Sở Niệm.
Tình cảm của bà đối với Sở Niệm vừa thâm sâu vừa nặng tình, tự nhiên sẽ không cho phép bởi vì chính mình mà làm cho cháu gái rơi vào cảnh hiểm.
Bàn tính đích xác thật không tồi, chính là Sở gia tổ tiên… Các ngươi thật sự coi Thương Sùng ta là kẻ ăn chay sao?
Cho dù là nghĩ cho Sở Niệm, hắn cũng không để cho bà của cô bị xảy ra chuyện gì. Tự đoạn linh căn, chậc chậc chậc… thật đáng tiếc phải khiến các ngươi thất vọng rồi.
Hắn bảo Hoa Lệ lên tinh thần, chỉ cần thấy ác quỷ nào không vừa mắt, cứ việc xuống tay, không cần hỏi mình.
Cẩm Mặc vẫn muốn bớt thời giờ điều tra Minh Vương hướng đi một chút, mà Thương Sùng ngoài việc muốn trừ bỏ Tư Đồ Nam cũng chỉ có muốn lên lầu kiểm tra bảo bối của mình mà thôi.
Nhìn chủ nhân khí phách hăng hái, xoay người lên lầu Hoa Lệ… liền nhịn không được hướng xích về phía Cẩm Mặc.
Cẩm Mặc vừa mở TV, liếc thấy Hoa Lệ… quá quen thuộc với nhau suốt mấy trăm năm chỉ cần nhìn cũng hiểu. “Em lại muốn làm sao?”
“Hắc hắc, không làm sao.” Hoa Lệ nhếch miệng ngây ngô cười một tiếng. “Em chỉ là cảm thấy hiện tại chủ nhân cùng trước kia… tựa hồ có điểm không giống nhau.”
“Có sao? Anh không phát hiện.” Cẩm Mặc hiện tại lực chú ý toàn bộ ở bản tin kinh tế tài chính, hắn cảm thấy xem cổ phiếu các công ty lớn đều quan trọng hơn điều Hoa Lệ sắp nói.
Nhưng là Hoa Lệ cũng chưa bao giờ đi theo lối thông thường của các cô nương, phát hiện Cẩm Mặc đáp mình cho có lệ, cô liền giơ tay bợp vào đầu Cẩm Mặc.
“Em làm gì!” Cẩm Mặc bị đau đưa tay che ót, tức giận thiếu chút nữa nhấc chân đá Hoa Lệ.
Thấy người nam nhân này sau cùng chịu nhìn tới mình, Hoa Lệ tươi cười đầy đắc ý.
Lè lưỡi với hắn, nhưng chưa kịp duy trì đắc ý được hai phút đã bị Cẩm Mặc bắt đầu trả thù.
Phòng khách lại một lần nửa khí thế ngất trời, trên lầu phòng Thương Sùng lại ấm áp làm nhân tâm phát ngứa.
Sở Niệm tỉnh lại thì bên ngoài sắc trời đều đen.
Mơ mơ màng màng cũng không biết chính mình ngủ bao lâu, ở trong chăn rầm rì vài tiếng. Sở Niệm liền nghe được giọng nói khiến cô mỉm cười.
“Nha đầu, tỉnh rồi hả.” Nằm nghiêng ở bên người Sở Niệm, Thương Sùng câu môi bộ dáng làm người miên man bất định.
Híp mắt, cong cong khóe môi với Thương Sùng, Sở Niệm rúc vào người hắn, hiện tại quả thực lười biếng giống con mèo ngoan. “Mấy giờ rồi anh…?”
“Khoảng 7 giờ.” Thương Sùng trong mắt ôn nhu thiếu điều chảy ra nước, nếu không phải hiện tại không có cách nào…… Hắn thật đúng là muốt một ngụm ‘ăn’ cô.
Có lẽ là bởi vì Thương Sùng trong mắt biểu tình quá mức nóng, Sở Niệm thẹn thùng mà rụt đầu, sau đó ngửa đầu hôn nhẹ lên môi hắn.
Hành động như vậy của Sở Niệm rõ ràng thêm dầu vào lửa, khắc chế khó nhịn Thương Sùng thở hổn hển một hơi, sau đó xoay người đè lên người cô.
Răng môi quấn quít mãi mãi mang đến cảm giác tốt đẹp, mềm mại, triền miên, ái muội khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Đến cuối cùng Sở Niệm cũng tận lực, mặt đỏ tai hồng vùi đầu vào chăn, mặc kệ Thương Sùng gọi thế nào cũng không ra.
Thấy Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc dọn cơm chiều đang đợi bọn họ, Thương Sùng vỗ vỗ Sở Niệm trêu chọc ý vị
“Nếu em còn không dậy mặc đồ, anh sẽ trực tiếp ôm em như vậy xuống lầu.”
“…… Anh dám!” Sở Niệm nắm chặt chăn, giả vờ sinh khí mà nói.
Hành động tính trẻ con như vậy thật đúng là làm Thương Sùng cười cong khóe môi, hắn xoay chuyển đôi mắt, đem đầu dựa vào gối. “Có dám hay không cũng phải thử qua mới biết được, chẳng lẽ em thật sự muốn anh cứ ôm em như vậy suốt sao?”
Nếu là ngày thường, Sở Niệm đương nhiên vui với việc Thương Sùng như vậy ‘phục vụ’ chính mình. Nhưng là hiện tại…… Cô cúi đầu nhìn bộ dáng mình chẳng còn mảnh vải che thân, sau đó khuôn mặt nhỏ lại không biết cố gắng đỏ lên. “Đừng có trêu em, Hoa Lệ bọn họ còn chờ kìa.”
“Từ từ cũng không sao, dù sao anh cũng không đói bụng.”
Bản lĩnh chơi xấu của Thương Sùng, hiện tại cũng thật là không người có thể địch. Trốn trong chăn Sở Niệm thực cạn lời, sao cô không sớm một chút nhìn thấu bản tính này của hắn chứ.
Đáng thương sờ sờ bụng lép kẹp, Sở Niệm bĩu môi, nói thầm nói: “Nhưng mà người ta đã đói bụng.”
“Đã đói bụng thì nhanh lên.” Thương Sùng ngả ngớn hạ đuôi lông mày, tiếp tục câu dẫn nói: “Hoa Lệ mua về món Bò hắc xì dầu ớt với gà Cung Bảo đó.”
Không ngoài sở liệu nghe tiếng bụng kêu rồn rộn, Thương Sùng tránh thoát bàn tay Sở Niệm đánh tới, nắm chặt lấy.
Bị buộc bất đắc dĩ Sở Niệm rốt cuộc đem đầu từ trong chăn chui ra, đối Thương Sùng chớp chớp mắt, cô hậm hực mà mở miệng nói: “Thương Sùng…… anh có thể ra ngoài trước không?”
Thương Sùng cười khẽ, bộ dáng quả thực cực kỳ giống sói xám. “Vì sao? Chẳng lẽ trên người em còn chỗ nào anh không thấy sao?”
Nói tốt thì là trừ ma vệ đạo, bảo vệ công lý. Còn nói cách khác thì là ích kỷ mà còn đòi đường hoàng.
Bà Sở Niệm tu thành quỷ tiên, vốn dĩ cũng đã trở thành tối kỵ của Sở gia. Thương Sùng không tin là tổ tiên trong nhà cô còn thờ ơ.
Có lẽ cũng chính là bởi vì còn cố kỵ một chút huyết mạch duy nhất của Sở gia, cho nên bọn họ mới có thể không có lập tức bỏ chạy.
Cách làm tuần tự thật là xảo diệu, đầu tiên là thị uy với bà, thứ hai cũng không làm cho Sở Niệm bị hoàn toàn bại lộ với ‘cõi bên kia’.
Thương Sùng đương nhiên khinh thường cách này của tổ tiên Sở Gia. Vừa muốn mặt mũi lại không dám làm dứt khoát nhanh nhẹn, cái này là vừa muốn cá vừa muốn tay gấu sao?
Ánh mắt thâm thúy mà nhìn Hoa Lệ một cái, Thương Sùng cong cong khóe môi, cười khinh bỉ. “Ngươi đã quên đám đạo sĩ kia lúc trước ở núi hoang đuổi giết ngươi sao? Bọn họ kẻ nào mà không phải miệng đầy giả nhân giả nghĩa.”
“Nhưng mà Sở Niệm dù sao cũng là cháu gái ruột của bọn họ mà, cái đám gia hỏa này… thật đúng là tàn nhẫn!”
Mình là một yêu quái mà còn không chịu được để người mình để ý bị thương, Hoa Lệ thật sự không có biện pháp lý giải cách làm của Sở gia tổ tiên.
“Chủ nhân, Sở gia tổ tiên làm như vậy mục đích chắc hẳn cũng không phải Sở Niệm đi?” Ngồi ở Hoa Lệ bên cạnh Cẩm Mặc suy nghĩ, hắn không cho rằng những lão gia hỏa đó lại dám mạo hiểm mất đi truyền nhân duy nhất.
Thương Sùng gật đầu, cau mày đáp. “Bọn họ làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ ép bà nội Sở Niệm tự nguyện đoạn tuyệt hồn căn, hồn phi phách tán mà thôi!”
“… Hồn phi phách tán?!”
“Bà Sở Niệm sở dĩ biến thành quỷ tiên, cũng chính là vì có thể bảo hộ cháu gái mà thôi. Đám kia lão gia hỏa cũng là nắm được tâm lý này của bà nên muốn dùng biện pháp này, bức bà chính mình động thủ.”
Hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau hai mươi năm trời, toàn bộ tâm tư của bà đều đặt trên người Sở Niệm.
Tình cảm của bà đối với Sở Niệm vừa thâm sâu vừa nặng tình, tự nhiên sẽ không cho phép bởi vì chính mình mà làm cho cháu gái rơi vào cảnh hiểm.
Bàn tính đích xác thật không tồi, chính là Sở gia tổ tiên… Các ngươi thật sự coi Thương Sùng ta là kẻ ăn chay sao?
Cho dù là nghĩ cho Sở Niệm, hắn cũng không để cho bà của cô bị xảy ra chuyện gì. Tự đoạn linh căn, chậc chậc chậc… thật đáng tiếc phải khiến các ngươi thất vọng rồi.
Hắn bảo Hoa Lệ lên tinh thần, chỉ cần thấy ác quỷ nào không vừa mắt, cứ việc xuống tay, không cần hỏi mình.
Cẩm Mặc vẫn muốn bớt thời giờ điều tra Minh Vương hướng đi một chút, mà Thương Sùng ngoài việc muốn trừ bỏ Tư Đồ Nam cũng chỉ có muốn lên lầu kiểm tra bảo bối của mình mà thôi.
Nhìn chủ nhân khí phách hăng hái, xoay người lên lầu Hoa Lệ… liền nhịn không được hướng xích về phía Cẩm Mặc.
Cẩm Mặc vừa mở TV, liếc thấy Hoa Lệ… quá quen thuộc với nhau suốt mấy trăm năm chỉ cần nhìn cũng hiểu. “Em lại muốn làm sao?”
“Hắc hắc, không làm sao.” Hoa Lệ nhếch miệng ngây ngô cười một tiếng. “Em chỉ là cảm thấy hiện tại chủ nhân cùng trước kia… tựa hồ có điểm không giống nhau.”
“Có sao? Anh không phát hiện.” Cẩm Mặc hiện tại lực chú ý toàn bộ ở bản tin kinh tế tài chính, hắn cảm thấy xem cổ phiếu các công ty lớn đều quan trọng hơn điều Hoa Lệ sắp nói.
Nhưng là Hoa Lệ cũng chưa bao giờ đi theo lối thông thường của các cô nương, phát hiện Cẩm Mặc đáp mình cho có lệ, cô liền giơ tay bợp vào đầu Cẩm Mặc.
“Em làm gì!” Cẩm Mặc bị đau đưa tay che ót, tức giận thiếu chút nữa nhấc chân đá Hoa Lệ.
Thấy người nam nhân này sau cùng chịu nhìn tới mình, Hoa Lệ tươi cười đầy đắc ý.
Lè lưỡi với hắn, nhưng chưa kịp duy trì đắc ý được hai phút đã bị Cẩm Mặc bắt đầu trả thù.
Phòng khách lại một lần nửa khí thế ngất trời, trên lầu phòng Thương Sùng lại ấm áp làm nhân tâm phát ngứa.
Sở Niệm tỉnh lại thì bên ngoài sắc trời đều đen.
Mơ mơ màng màng cũng không biết chính mình ngủ bao lâu, ở trong chăn rầm rì vài tiếng. Sở Niệm liền nghe được giọng nói khiến cô mỉm cười.
“Nha đầu, tỉnh rồi hả.” Nằm nghiêng ở bên người Sở Niệm, Thương Sùng câu môi bộ dáng làm người miên man bất định.
Híp mắt, cong cong khóe môi với Thương Sùng, Sở Niệm rúc vào người hắn, hiện tại quả thực lười biếng giống con mèo ngoan. “Mấy giờ rồi anh…?”
“Khoảng 7 giờ.” Thương Sùng trong mắt ôn nhu thiếu điều chảy ra nước, nếu không phải hiện tại không có cách nào…… Hắn thật đúng là muốt một ngụm ‘ăn’ cô.
Có lẽ là bởi vì Thương Sùng trong mắt biểu tình quá mức nóng, Sở Niệm thẹn thùng mà rụt đầu, sau đó ngửa đầu hôn nhẹ lên môi hắn.
Hành động như vậy của Sở Niệm rõ ràng thêm dầu vào lửa, khắc chế khó nhịn Thương Sùng thở hổn hển một hơi, sau đó xoay người đè lên người cô.
Răng môi quấn quít mãi mãi mang đến cảm giác tốt đẹp, mềm mại, triền miên, ái muội khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Đến cuối cùng Sở Niệm cũng tận lực, mặt đỏ tai hồng vùi đầu vào chăn, mặc kệ Thương Sùng gọi thế nào cũng không ra.
Thấy Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc dọn cơm chiều đang đợi bọn họ, Thương Sùng vỗ vỗ Sở Niệm trêu chọc ý vị
“Nếu em còn không dậy mặc đồ, anh sẽ trực tiếp ôm em như vậy xuống lầu.”
“…… Anh dám!” Sở Niệm nắm chặt chăn, giả vờ sinh khí mà nói.
Hành động tính trẻ con như vậy thật đúng là làm Thương Sùng cười cong khóe môi, hắn xoay chuyển đôi mắt, đem đầu dựa vào gối. “Có dám hay không cũng phải thử qua mới biết được, chẳng lẽ em thật sự muốn anh cứ ôm em như vậy suốt sao?”
Nếu là ngày thường, Sở Niệm đương nhiên vui với việc Thương Sùng như vậy ‘phục vụ’ chính mình. Nhưng là hiện tại…… Cô cúi đầu nhìn bộ dáng mình chẳng còn mảnh vải che thân, sau đó khuôn mặt nhỏ lại không biết cố gắng đỏ lên. “Đừng có trêu em, Hoa Lệ bọn họ còn chờ kìa.”
“Từ từ cũng không sao, dù sao anh cũng không đói bụng.”
Bản lĩnh chơi xấu của Thương Sùng, hiện tại cũng thật là không người có thể địch. Trốn trong chăn Sở Niệm thực cạn lời, sao cô không sớm một chút nhìn thấu bản tính này của hắn chứ.
Đáng thương sờ sờ bụng lép kẹp, Sở Niệm bĩu môi, nói thầm nói: “Nhưng mà người ta đã đói bụng.”
“Đã đói bụng thì nhanh lên.” Thương Sùng ngả ngớn hạ đuôi lông mày, tiếp tục câu dẫn nói: “Hoa Lệ mua về món Bò hắc xì dầu ớt với gà Cung Bảo đó.”
Không ngoài sở liệu nghe tiếng bụng kêu rồn rộn, Thương Sùng tránh thoát bàn tay Sở Niệm đánh tới, nắm chặt lấy.
Bị buộc bất đắc dĩ Sở Niệm rốt cuộc đem đầu từ trong chăn chui ra, đối Thương Sùng chớp chớp mắt, cô hậm hực mà mở miệng nói: “Thương Sùng…… anh có thể ra ngoài trước không?”
Thương Sùng cười khẽ, bộ dáng quả thực cực kỳ giống sói xám. “Vì sao? Chẳng lẽ trên người em còn chỗ nào anh không thấy sao?”
/535
|