Sở Niệm cao giọng hét làm bụi cỏ đang động đậy trở nên an tĩnh vài giây, sau đó dưới ánh mắt cảnh giác của cô, một cái đầu đầy lông xù... chậm chạp chui từ trong bụi cỏ ra.
Nếu không nhìn thấy đôi mắt liên tục chớp chớp đầy vô tội kia, Sở Niệm thật đúng cho là hôm nay mình trúng liên hoàn chiêu vận rủi.
Xem hình thể cùng dáng vẻ này, con chó con này cũng không giống như là bị người ta vứt. Trên người tuy rằng có điểm dơ, nhưng dáng vẻ núc ních đáng yêu vẫn làm cho người ta yêu thích.
Sở Niệm quay đầu nhìn nhìn chung quanh, hơi nhíu mày, cô cho rằng đây là thú cưng nhà nào bị đi lạc.
Bỗng nhiên nhớ tới kia chỉ Tiểu Hắc ‘trốn nhà theo gái’, cảm giác đồng tình lan tràn tới, Sở Niệm cúi người, ngồi xổm trên mặt đất. “Cún cưng, mau tới đây...”
Ngồi dưới đất con cún chớp chớp đôi mắt, nhìn nhìn Sở Niệm, lại giật giật cái mũi. Thập phần buồn cười mà há mồm ngáp một cái, cún con liếm mép như thể nói: Đồ ăn còn không có mà kêu ta qua, ngươi cho ta là ngu ngốc sao.
Không phải là mấy con thú con đều đáng yêu sao, sao giờ không có đồ ăn thì không thể khiến chúng nó đồng tình à!
Con cún hoàn toàn thờ ơ, hoàn toàn đả kích trái tim pha lê của Sở Niệm. Cô xoa xoa khuôn mặt tươi cười, sau đó thất bại mà đem hai tay thu trở về.
Không còn hứng thú nữa, cô đứng dậy, nhìn gót giày đã bị nghiệp hỏa đốt hỏng. Thở dài một hơi, Sở Niệm xoay người bước thấp bước cao đi về nhà.
Cún con ngồi tại chỗ cũng không ngờ cô gái này vậy mà kém kiên nhẫn, nó đảo mắt ngửa đầu rít lên một tiếng.
Đuổi Ma Nhân không có hiểu được ngôn ngữ của thú vật, nhưng linh lực giúp cho cảm giác của cô mẫn cảm hơn người thường cả trăm lần.
Con cún này rõ ràng là đang cầu cứu, Sở Niệm dừng bước chân, nghiêng người quay đầu nhìn nó.
Con cún ban nãy rõ ràng không thèm quan tâm, giờ lại thay đổi bộ mặt, vui vẻ vẫy đuôi, chồm hai chân trước lên, lúc lắc đầu.
Sở Niệm nín cười, buông tay. “Xin lỗi, ta trong tay thật đúng là không có xúc xích đâu.”
Cô tính rời đi, cún con phía sau lại ngửa đầu rít lên.
Tiếng rít không ngừng vọng lại làm Sở Niệm bất đắc dĩ lắc đầu, thật đúng là đầy cảm giác bi thương.
Cô dừng lại, dưới chân bỗng trĩu xuống, Sở Niệm cúi đầu xuống đối diện với vẻ mặt như bị bắt nạt của con cún.
Nhìn mặt nó thật nhẹ nhàng van xin, đôi mắt đen trong veo như đá quý đầy khẩn cầu, nó dựa vào chân Sở Niệm, nhưng lại như sợ làm nặng chân cô nên lại dùng chân kia đỡ người.
Ông trời khiến cho động vật không thể nói chuyện, đồng thời cũng cho bọn chúng ánh mắt biết nói. Sở Niệm đúng là một chủ nhân nhanh chóng quên đi vết đau cũ, cô cười tới cong khóe mắt, khom lưng ngồi xuống cạnh con cún.
Cũng không chê bai dơ bẩn mà vuốt đầu nó, quan sát kỹ thì thấy con chó nhỏ này mới tầm bốn năm tháng tuổi, hơn nữa giữa trán như ẩn hiện một ấn ký như hình ngọn lửa màu đen (ôi, phải chăng là Diêm Vương đang mất tích, cả nhà nghĩ sao?)
Lúc đầu cô còn tưởng là nó bị dính đất bẩn, nhưng sau khi lấy tay xoa mới phát hiện ra là kiểu như một vết bớt trên trán nó.
Lông trắng, lông dày, tuy cơ thể còn chưa phát triển nhưng Sở Niệm đại khái cũng đoán được chủng loại của nó. Nhưng mà, hiện tại... giống Samoyed sẽ lớn cỡ nào đây?
Có thể đem ấn ký của chủ nhân địa phủ suốt mấy vạn năm coi như vết bớt, Sở Niệm, ngươi thật đúng là quá ‘giỏi’!
Cún con ngồi cạnh bên Sở Niệm không biết cô đang làu bàu cái gì trong lòng nên trừ lúc cô quan sát ấn ký của mình, nó không kiên nhẫn mà lúc lắc cái đầu. Cho đến lúc này nó đều rất thích cảm giác được bàn tay mềm mại này vuốt ve.
Không vòng cổ, không bảng tên, Sở Niệm mím môi không biết làm sao cho phải: “Cún c on à, chủ nhân của ngươi đâu? Đi lạc hay sao vậy, không nhớ đường về nhà sao?”
“Gấu...” con cún giật giật lỗ tai, tiếng kêu phối hợp thiếu chút nữa là Sở Niệm nghĩ rằng nó nghe hiểu mình nói gì.
Nhưng như vậy cũng không hiếm lạ không phải sao, Sở Niệm từ nhỏ đến lớn thấy đều không ít những thứ hiếm lạ như vậy.
Trong lòng do dự trong chốc lát, nhìn vào đôi mắt đáng thương của nó, Sở Niệm nói: “Nếu không ngươi ở chỗ này đợi đi, có lẽ chủ nhân của ngươi một lát liền tới tìm ngươi.”
Cún con chớp chớp hai mắt, sau đó ngoáy đuôi tít lên, thở hổn hển.
Nó làm vậy khiến Sở Niệm nhếch mép, cô cảm thấy chẳng lẽ nhóc con này nghe mình nói rồi hiểu sai gì sao?
Ôm tâm lý thử nghiệp, cô đứng lên, con cún còn đang ngồi cũng vội theo tới trước.
Quả nhiên, kết quả như cô đoán.
Con cún béo muỗm thấy cô bỏ đi thì tung tăng... vui sướng chạy theo.
Samoyed nổi danh chính là ‘thiên sứ mỉm cười’, nhìn khóe miệng đáng yêu của nó cùng đôi chân mũm mĩm... trong một giây đem hạ gục Sở Niệm.
Vừa mềm mại, vừa tròn trĩnh, thật đúng là y như bánh bao mới ra lò.
Nghĩ đến đây Sở Niệm đành phải nuốt nước miếng trong miệng, sau đó nhìn chăm chú vào ánh mắt con cún đang chạy tới.
Có lẽ vừa rồi vội chạy quá hân hoan nên khi nó dừng lại theo quán tính vẫn trượt tới trước, nó dùng mông hãm đà trượt dài trên đất.
“Ha…” Sở Niệm đứng nhìn bị hành động của nó làm cho tức cười, cô chưa từng thây con cún nào giống như nó vậy.
Nó cụp tai, nhìn cô qua khóe mắt. Chẳng lẽ con cún này đã biết suy nghĩ vừa rồi trong lòng cô?
Mặt mày hớn hở mà đi tới đem nó ôm ở trong lòng, Sở Niệm vừa nhẹ giọng an ủi, vừa bước về nhà.
Cô đúng là một người thích nhặt đông nhặt tây, lần trước là Tiểu Hắc, lúc này đây lại là một một con cún con.
Dù sao xem nó cũng giống rất thích đi theo chính mình, Sở Niệm cảm thấy, vì suy nghĩ an toàn cho nó, chính mình vẫn nên mang nó tạm thời về nhà vậy.
8 giờ, trời đã hoàn toàn tối. Trừ thân ảnh lóe lên ở góc tường... mọi thứ đều an tĩnh như chưa từng có gì phát sinh.
Là trưởng bối duy nhất trong nhà, bà nội nhìn Sở Niệm ôm một con vật dơ bẩn vào trong nhà tỏ vẻ phi thường bất đắc dĩ.
Tuy rằng không biết vì sao khi đối diện với con cún kia, trong lòng sẽ sinh ra cảm giác kỳ quái như vậy nhưng khi nghĩ tới cháu gái mình cứ lủi thủi một mình nên vẫn gật đầu đáp ứng yêu cầu của Sở Niệm, đem nó giữ lại.
Bởi vì mèo và chó đều giống nhau, không những có thể làm bạn bên cạnh con người, đồng thời cũng có thể thấy linh hồn du đãng ở nhân gian cho nên cún con khi thấy sự xuất hiện của bà cũng không có phản ứng gì mạnh, chỉ giật giật mũi, vặn vẹo trong ngực Sở Niệm vài cái rồi nhảy trên mặt đất...
Nếu không nhìn thấy đôi mắt liên tục chớp chớp đầy vô tội kia, Sở Niệm thật đúng cho là hôm nay mình trúng liên hoàn chiêu vận rủi.
Xem hình thể cùng dáng vẻ này, con chó con này cũng không giống như là bị người ta vứt. Trên người tuy rằng có điểm dơ, nhưng dáng vẻ núc ních đáng yêu vẫn làm cho người ta yêu thích.
Sở Niệm quay đầu nhìn nhìn chung quanh, hơi nhíu mày, cô cho rằng đây là thú cưng nhà nào bị đi lạc.
Bỗng nhiên nhớ tới kia chỉ Tiểu Hắc ‘trốn nhà theo gái’, cảm giác đồng tình lan tràn tới, Sở Niệm cúi người, ngồi xổm trên mặt đất. “Cún cưng, mau tới đây...”
Ngồi dưới đất con cún chớp chớp đôi mắt, nhìn nhìn Sở Niệm, lại giật giật cái mũi. Thập phần buồn cười mà há mồm ngáp một cái, cún con liếm mép như thể nói: Đồ ăn còn không có mà kêu ta qua, ngươi cho ta là ngu ngốc sao.
Không phải là mấy con thú con đều đáng yêu sao, sao giờ không có đồ ăn thì không thể khiến chúng nó đồng tình à!
Con cún hoàn toàn thờ ơ, hoàn toàn đả kích trái tim pha lê của Sở Niệm. Cô xoa xoa khuôn mặt tươi cười, sau đó thất bại mà đem hai tay thu trở về.
Không còn hứng thú nữa, cô đứng dậy, nhìn gót giày đã bị nghiệp hỏa đốt hỏng. Thở dài một hơi, Sở Niệm xoay người bước thấp bước cao đi về nhà.
Cún con ngồi tại chỗ cũng không ngờ cô gái này vậy mà kém kiên nhẫn, nó đảo mắt ngửa đầu rít lên một tiếng.
Đuổi Ma Nhân không có hiểu được ngôn ngữ của thú vật, nhưng linh lực giúp cho cảm giác của cô mẫn cảm hơn người thường cả trăm lần.
Con cún này rõ ràng là đang cầu cứu, Sở Niệm dừng bước chân, nghiêng người quay đầu nhìn nó.
Con cún ban nãy rõ ràng không thèm quan tâm, giờ lại thay đổi bộ mặt, vui vẻ vẫy đuôi, chồm hai chân trước lên, lúc lắc đầu.
Sở Niệm nín cười, buông tay. “Xin lỗi, ta trong tay thật đúng là không có xúc xích đâu.”
Cô tính rời đi, cún con phía sau lại ngửa đầu rít lên.
Tiếng rít không ngừng vọng lại làm Sở Niệm bất đắc dĩ lắc đầu, thật đúng là đầy cảm giác bi thương.
Cô dừng lại, dưới chân bỗng trĩu xuống, Sở Niệm cúi đầu xuống đối diện với vẻ mặt như bị bắt nạt của con cún.
Nhìn mặt nó thật nhẹ nhàng van xin, đôi mắt đen trong veo như đá quý đầy khẩn cầu, nó dựa vào chân Sở Niệm, nhưng lại như sợ làm nặng chân cô nên lại dùng chân kia đỡ người.
Ông trời khiến cho động vật không thể nói chuyện, đồng thời cũng cho bọn chúng ánh mắt biết nói. Sở Niệm đúng là một chủ nhân nhanh chóng quên đi vết đau cũ, cô cười tới cong khóe mắt, khom lưng ngồi xuống cạnh con cún.
Cũng không chê bai dơ bẩn mà vuốt đầu nó, quan sát kỹ thì thấy con chó nhỏ này mới tầm bốn năm tháng tuổi, hơn nữa giữa trán như ẩn hiện một ấn ký như hình ngọn lửa màu đen (ôi, phải chăng là Diêm Vương đang mất tích, cả nhà nghĩ sao?)
Lúc đầu cô còn tưởng là nó bị dính đất bẩn, nhưng sau khi lấy tay xoa mới phát hiện ra là kiểu như một vết bớt trên trán nó.
Lông trắng, lông dày, tuy cơ thể còn chưa phát triển nhưng Sở Niệm đại khái cũng đoán được chủng loại của nó. Nhưng mà, hiện tại... giống Samoyed sẽ lớn cỡ nào đây?
Có thể đem ấn ký của chủ nhân địa phủ suốt mấy vạn năm coi như vết bớt, Sở Niệm, ngươi thật đúng là quá ‘giỏi’!
Cún con ngồi cạnh bên Sở Niệm không biết cô đang làu bàu cái gì trong lòng nên trừ lúc cô quan sát ấn ký của mình, nó không kiên nhẫn mà lúc lắc cái đầu. Cho đến lúc này nó đều rất thích cảm giác được bàn tay mềm mại này vuốt ve.
Không vòng cổ, không bảng tên, Sở Niệm mím môi không biết làm sao cho phải: “Cún c on à, chủ nhân của ngươi đâu? Đi lạc hay sao vậy, không nhớ đường về nhà sao?”
“Gấu...” con cún giật giật lỗ tai, tiếng kêu phối hợp thiếu chút nữa là Sở Niệm nghĩ rằng nó nghe hiểu mình nói gì.
Nhưng như vậy cũng không hiếm lạ không phải sao, Sở Niệm từ nhỏ đến lớn thấy đều không ít những thứ hiếm lạ như vậy.
Trong lòng do dự trong chốc lát, nhìn vào đôi mắt đáng thương của nó, Sở Niệm nói: “Nếu không ngươi ở chỗ này đợi đi, có lẽ chủ nhân của ngươi một lát liền tới tìm ngươi.”
Cún con chớp chớp hai mắt, sau đó ngoáy đuôi tít lên, thở hổn hển.
Nó làm vậy khiến Sở Niệm nhếch mép, cô cảm thấy chẳng lẽ nhóc con này nghe mình nói rồi hiểu sai gì sao?
Ôm tâm lý thử nghiệp, cô đứng lên, con cún còn đang ngồi cũng vội theo tới trước.
Quả nhiên, kết quả như cô đoán.
Con cún béo muỗm thấy cô bỏ đi thì tung tăng... vui sướng chạy theo.
Samoyed nổi danh chính là ‘thiên sứ mỉm cười’, nhìn khóe miệng đáng yêu của nó cùng đôi chân mũm mĩm... trong một giây đem hạ gục Sở Niệm.
Vừa mềm mại, vừa tròn trĩnh, thật đúng là y như bánh bao mới ra lò.
Nghĩ đến đây Sở Niệm đành phải nuốt nước miếng trong miệng, sau đó nhìn chăm chú vào ánh mắt con cún đang chạy tới.
Có lẽ vừa rồi vội chạy quá hân hoan nên khi nó dừng lại theo quán tính vẫn trượt tới trước, nó dùng mông hãm đà trượt dài trên đất.
“Ha…” Sở Niệm đứng nhìn bị hành động của nó làm cho tức cười, cô chưa từng thây con cún nào giống như nó vậy.
Nó cụp tai, nhìn cô qua khóe mắt. Chẳng lẽ con cún này đã biết suy nghĩ vừa rồi trong lòng cô?
Mặt mày hớn hở mà đi tới đem nó ôm ở trong lòng, Sở Niệm vừa nhẹ giọng an ủi, vừa bước về nhà.
Cô đúng là một người thích nhặt đông nhặt tây, lần trước là Tiểu Hắc, lúc này đây lại là một một con cún con.
Dù sao xem nó cũng giống rất thích đi theo chính mình, Sở Niệm cảm thấy, vì suy nghĩ an toàn cho nó, chính mình vẫn nên mang nó tạm thời về nhà vậy.
8 giờ, trời đã hoàn toàn tối. Trừ thân ảnh lóe lên ở góc tường... mọi thứ đều an tĩnh như chưa từng có gì phát sinh.
Là trưởng bối duy nhất trong nhà, bà nội nhìn Sở Niệm ôm một con vật dơ bẩn vào trong nhà tỏ vẻ phi thường bất đắc dĩ.
Tuy rằng không biết vì sao khi đối diện với con cún kia, trong lòng sẽ sinh ra cảm giác kỳ quái như vậy nhưng khi nghĩ tới cháu gái mình cứ lủi thủi một mình nên vẫn gật đầu đáp ứng yêu cầu của Sở Niệm, đem nó giữ lại.
Bởi vì mèo và chó đều giống nhau, không những có thể làm bạn bên cạnh con người, đồng thời cũng có thể thấy linh hồn du đãng ở nhân gian cho nên cún con khi thấy sự xuất hiện của bà cũng không có phản ứng gì mạnh, chỉ giật giật mũi, vặn vẹo trong ngực Sở Niệm vài cái rồi nhảy trên mặt đất...
/535
|