Lời Tử Lam Sam nói khiến cho trong lòng Lôi Báo nổi sóng gió. Dù lời cô ta nói làm gã cực kỳ bực tức nhưng cũng thật tệ vì nó chạm đúng vào điều mà hắn luôn giấu kín.
Lôi Báo cân nhắc, hắn có nên chăng nghiêm túc nghiên cứu cách đối phó Hạn Bạt…
Tử Lam Sam cũng không muốn dây dưa thêm cùng Lôi Báo, ý vị thâm trường mà nhìn hắn một cái, sau đó nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Trong bóng đêm, bãi đỗ xe thổi qua một cơn gió lạnh âm hàn, Lôi Báo nhìn chung quanh, sau đó mở cửa xe, lái xe rời đi.
Đa nghi là bản tính trời sinh, mỗi lần đến giây phút đụng chạm an nguy sinh tử, loại cảm xúc đa nghi này thường hay làm xoay chuyển kết cục đã định.
Hai người lần lượt biến mất trên máy theo dõi, Tư Đồ Nam dựa vào ghế, vuốt đầu con quạ đen cạnh bên, sau đó nhếch mép.
Nam nhân kia cố ý chuyển lời tới, hắn đương nhiên cũng nhận được. Phản kích bắt đầu… Hạn Bạt đúng thật tự tin!
Từ bắt đầu thử đến bây giờ muốn phản kích, bao lần đối kháng cùng mình đã bao giờ hắn từng thành công qua không?
Thương Sùng ơi Thương Sùng, ta thật đúng là chờ mong đến ngày ngươi tận mắt nhìn thấy đến Sở Niệm chết đi.
Tư Đồ Nam cười to trong ánh nắng sớm làm gã có chút vặn vẹo, hắn phất tay làm quạ đen bên người tan mất, sau đó đem hắc khí trong thân thể phóng thích toàn bộ.
Vì báo thù, hắn mới đem chính mình biến thành như vậy!
Tư Đồ Nam đã từng thề qua, mặc kệ là ai, chỉ cần dám trở ngại đến kế hoạch của hắn, kết cục đều chỉ có một.
Rửa mắt mong chờ? Vậy rửa mắt mong chờ đi!
…
Qua một đêm suy nghĩ cặn kẽ, Thương Sùng đang nghĩ tới việc nói với Sở Niệm mọi chuyện sau khi cô tỉnh dậy.
Mục đích đương nhiên không phải yêu cầu cô tới trợ giúp chính mình, mà là để ngừa vạn nhất, lo lắng Tư Đồ Nam sẽ ở sau lưng đánh lén cô.
Như thường lệ, hắn chờ cô tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong, Thương Sùng kéo tay cô ngồi xuống giường.
Dáng vẻ nghiêm trang và nghiêm túc, Sở Niệm nhìn hắn, sau đó thật cẩn thận hỏi: “Thương Sùng, anh là có chuyện gì… muốn nói với em sao?”
“Nha đầu…” Thương Sùng hít một hơi thật sâu, tựa hồ có một số việc làm hắn khó có thể nói ra.
Biểu tình ấp úng như vậy, Sở Niệm thật đúng là lần đầu tiên thấy trên mặt hắn. Cô cau mày, cũng khẩn trương lên: “Có cái gì cần nói thì anh nói đi, anh yên tâm, em đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.”
Thương Sùng khẽ gật đầu, sau đó trầm mặc vài giây. “Tư Đồ Nam cùng bà nội em, mọi việc chắc em đã biết rồi? Nha đầu, gạt em… kỳ thật cũng chỉ là muốn tốt cho em thôi.”
“Nhất định làm em tò mò tại sao anh biết bà nội. Tại lần đó em bỏ đi Pháp nên anh và bà mới gặp nhau lần đầu tiên đó.”
Sở Niệm sửng sốt một chút, nhìn Thương Sùng trong chốc lát, sau đó thở dài thật mạnh. “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cũng chính là từ lần đó anh biết thân phận của bà nội, bảo hộ em không bị thương hại, đây chính là nguyên nhân mà bà vẫn lưu lại bên cạnh em.” Thương Sùng cũng không nghĩ tới sẽ nói cho Sở Niệm biết, bà nội cô trở thành quỷ tiên sau này sẽ gặp phải chuyện gì. Thật ra thì, đối với cô thì việc bà nội là thân nhân duy nhất, dù là hiện tại hay tương lai thì cũng không thể nào chấp nhận được.
Không thể đem tình hình thực tế toàn bộ đều nói cho nàng, phải nói thật cẩn thận nên Thương Sùng mới do dự đến vậy.
Hắn cẩn thận, rụt rè đánh giá biểu tình trong mắt Sở Niệm rồi Thương Sùng kéo tay cô, lặng lẽ thở dài.
“Nha đầu, có lẽ có nhiều chuyện em cảm thấy không thể tiếp thu được, nhưng mà chỉ vì bảo hộ em, lưu lại bên cạnh em… chúng ta… chúng ta đều có điều bất đắc dĩ.”
Sở Niệm không rõ trong miệng Thương Sùng ‘chúng ta’ là chỉ cái gì, bà nội đau lòng chính mình, như vậy giấu diếm nói trắng ra là cũng là không muốn khiến cô lo lắng mà thôi.
Hàng mi thật dài của cô phủ bóng râm lên khuôn mặt… cô mím môi, mỉm cười chua xót. “Anh yên tâm, em cũng không trách cứ mọi người. Nếu là tức giận, thì mấy ngày qua cũng đủ để em suy nghĩ cẩn thận lý do bên trong rồi.”
“Ngày đó, buổi tối Tử Lam Sam có nói với em một câu vô cùng kỳ quái, người ngốc có phúc của kẻ ngốc, không rõ có lẽ mới có thể hạnh phúc đi.”
“Nha đầu…”
“Ngay từ đầu em cũng thực tức giận, hơn một nửa là bởi vì bực bội anh và bà nội giấu diếm em, mà hơn nửa còn lại cũng là vì bản thân em vô dụng. Nếu như em đủ mạnh, bà nội cũng không cần phải bảo vệ em vất vả đến vậy. Nếu thực lực của em đủ để có thể cùng anh kề vai chiến đấu, có lẽ việc Cẩm Mặc bị thương cũng sẽ không xảy ra.”
Khi biết phía sau còn một hậu nhân Miêu gia luôn tâm tâm niệm niệm muốn giết mình, cảm giác vô lực từ trong lòng Sở Niệm bỗng bùng phát.
Bà nội cùng Thương Sùng vẫn luôn ở sau lưng, yên lặng vì cô mà xử lý hết thảy sự tình, còn bản thân mình vô dụng, vô năng, mới là điều làm cho Sở Niệm tức giận nhất.
Không nói một lời tiếp nhận vụ Thích Tiểu Vi, cô cũng chỉ muốn rèn luyện bản thân. Không phải cô muốn thể hiện gì. Tùy hứng cố chấp, có đôi khi có tác dụng làm cho cảm xúc tê liệt.
Sở Niệm không nghĩ tới Thương Sùng hiện tại chủ động nói chuyện này với mình, đối xử thẳng thắn thành khẩn có lẽ chính là như vậy đi…
Đưa tay vuốt phẳng vầng trán đang nhăn lại của Thương Sùng, Sở Niệm khẽ cười nói: “Chuyện của nội, em sẽ không tính toán đâu. Anh không cần lo lắng, em chưa đến mức hỗn đản như vậy đâu.”
Cô đã thoải mái làm Thương Sùng nhẹ thở phào trong lòng, nếu chuyện này đã giải quyết, như vậy việc còn lại chính là Tư Đồ Nam.
“Chuyện hậu nhân Miêu gia ở Mộ Thành chắc em đã biết. Vì an toàn của em nên việc bên chỗ trường học… anh dự kiến hôm nay sẽ đi từ chức.”
“Từ chức?” Sở Niệm mở to hai mắt. “Cần thiết như vậy sao?”
“Ừ.” Thương Sùng rũ mắt, đôi mắt đen lóe lên lệ khí. “Sau khi Tôn Quý Nhân chết, Tư Đồ Nam liền thu mua tập đoàn Hoành Thu. Một phương diện là phương tiện hắn che giấu thân phận chính mình, một phương diện khác cũng chính là vì tạo một chỗ đứng vững ở Mộ Thành.”
“Việc chuyển nhượng Tuyết Nhạc, cũng đều là muốn cứu Cẩm Mặc. Bối cảnh sau lưng gã có lẽ còn lợi hại hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.”
“Vì trước tiên phải gỡ quả bom hẹn giờ này xuống, cho nên anh nghĩ việc bên trường học anh cũng không có thời gian để làm. So với việc giữ cái chức vị mà không làm việc, anh nghĩ anh nên trở lại vị trí mà anh rành rẽ hơn.”
“Thương Sùng, anh đang tính toán… đoạt lại Tuyết Nhạc ư?” Sở Niệm cau mày, trực giác nói cho cô biết việc của Tư Đồ Nam thực sự khó giải quyết.
Thương Sùng trước nay đều không có nghiêm túc như vậy dù đi đối phó bất kỳ ai.
Hắn đây là đang muốn bắt đầu từ việc chèn ép Tư Đồ Nam trên thương trường ư?
“Tuyết Nhạc chính là thứ anh cho Cẩm Mặc để rèn luyện, lấy về thứ vốn dĩ thuộc về anh, anh cảm thấy việc này hoàn toàn không thành vấn đề.”
Lôi Báo cân nhắc, hắn có nên chăng nghiêm túc nghiên cứu cách đối phó Hạn Bạt…
Tử Lam Sam cũng không muốn dây dưa thêm cùng Lôi Báo, ý vị thâm trường mà nhìn hắn một cái, sau đó nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Trong bóng đêm, bãi đỗ xe thổi qua một cơn gió lạnh âm hàn, Lôi Báo nhìn chung quanh, sau đó mở cửa xe, lái xe rời đi.
Đa nghi là bản tính trời sinh, mỗi lần đến giây phút đụng chạm an nguy sinh tử, loại cảm xúc đa nghi này thường hay làm xoay chuyển kết cục đã định.
Hai người lần lượt biến mất trên máy theo dõi, Tư Đồ Nam dựa vào ghế, vuốt đầu con quạ đen cạnh bên, sau đó nhếch mép.
Nam nhân kia cố ý chuyển lời tới, hắn đương nhiên cũng nhận được. Phản kích bắt đầu… Hạn Bạt đúng thật tự tin!
Từ bắt đầu thử đến bây giờ muốn phản kích, bao lần đối kháng cùng mình đã bao giờ hắn từng thành công qua không?
Thương Sùng ơi Thương Sùng, ta thật đúng là chờ mong đến ngày ngươi tận mắt nhìn thấy đến Sở Niệm chết đi.
Tư Đồ Nam cười to trong ánh nắng sớm làm gã có chút vặn vẹo, hắn phất tay làm quạ đen bên người tan mất, sau đó đem hắc khí trong thân thể phóng thích toàn bộ.
Vì báo thù, hắn mới đem chính mình biến thành như vậy!
Tư Đồ Nam đã từng thề qua, mặc kệ là ai, chỉ cần dám trở ngại đến kế hoạch của hắn, kết cục đều chỉ có một.
Rửa mắt mong chờ? Vậy rửa mắt mong chờ đi!
…
Qua một đêm suy nghĩ cặn kẽ, Thương Sùng đang nghĩ tới việc nói với Sở Niệm mọi chuyện sau khi cô tỉnh dậy.
Mục đích đương nhiên không phải yêu cầu cô tới trợ giúp chính mình, mà là để ngừa vạn nhất, lo lắng Tư Đồ Nam sẽ ở sau lưng đánh lén cô.
Như thường lệ, hắn chờ cô tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong, Thương Sùng kéo tay cô ngồi xuống giường.
Dáng vẻ nghiêm trang và nghiêm túc, Sở Niệm nhìn hắn, sau đó thật cẩn thận hỏi: “Thương Sùng, anh là có chuyện gì… muốn nói với em sao?”
“Nha đầu…” Thương Sùng hít một hơi thật sâu, tựa hồ có một số việc làm hắn khó có thể nói ra.
Biểu tình ấp úng như vậy, Sở Niệm thật đúng là lần đầu tiên thấy trên mặt hắn. Cô cau mày, cũng khẩn trương lên: “Có cái gì cần nói thì anh nói đi, anh yên tâm, em đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.”
Thương Sùng khẽ gật đầu, sau đó trầm mặc vài giây. “Tư Đồ Nam cùng bà nội em, mọi việc chắc em đã biết rồi? Nha đầu, gạt em… kỳ thật cũng chỉ là muốn tốt cho em thôi.”
“Nhất định làm em tò mò tại sao anh biết bà nội. Tại lần đó em bỏ đi Pháp nên anh và bà mới gặp nhau lần đầu tiên đó.”
Sở Niệm sửng sốt một chút, nhìn Thương Sùng trong chốc lát, sau đó thở dài thật mạnh. “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cũng chính là từ lần đó anh biết thân phận của bà nội, bảo hộ em không bị thương hại, đây chính là nguyên nhân mà bà vẫn lưu lại bên cạnh em.” Thương Sùng cũng không nghĩ tới sẽ nói cho Sở Niệm biết, bà nội cô trở thành quỷ tiên sau này sẽ gặp phải chuyện gì. Thật ra thì, đối với cô thì việc bà nội là thân nhân duy nhất, dù là hiện tại hay tương lai thì cũng không thể nào chấp nhận được.
Không thể đem tình hình thực tế toàn bộ đều nói cho nàng, phải nói thật cẩn thận nên Thương Sùng mới do dự đến vậy.
Hắn cẩn thận, rụt rè đánh giá biểu tình trong mắt Sở Niệm rồi Thương Sùng kéo tay cô, lặng lẽ thở dài.
“Nha đầu, có lẽ có nhiều chuyện em cảm thấy không thể tiếp thu được, nhưng mà chỉ vì bảo hộ em, lưu lại bên cạnh em… chúng ta… chúng ta đều có điều bất đắc dĩ.”
Sở Niệm không rõ trong miệng Thương Sùng ‘chúng ta’ là chỉ cái gì, bà nội đau lòng chính mình, như vậy giấu diếm nói trắng ra là cũng là không muốn khiến cô lo lắng mà thôi.
Hàng mi thật dài của cô phủ bóng râm lên khuôn mặt… cô mím môi, mỉm cười chua xót. “Anh yên tâm, em cũng không trách cứ mọi người. Nếu là tức giận, thì mấy ngày qua cũng đủ để em suy nghĩ cẩn thận lý do bên trong rồi.”
“Ngày đó, buổi tối Tử Lam Sam có nói với em một câu vô cùng kỳ quái, người ngốc có phúc của kẻ ngốc, không rõ có lẽ mới có thể hạnh phúc đi.”
“Nha đầu…”
“Ngay từ đầu em cũng thực tức giận, hơn một nửa là bởi vì bực bội anh và bà nội giấu diếm em, mà hơn nửa còn lại cũng là vì bản thân em vô dụng. Nếu như em đủ mạnh, bà nội cũng không cần phải bảo vệ em vất vả đến vậy. Nếu thực lực của em đủ để có thể cùng anh kề vai chiến đấu, có lẽ việc Cẩm Mặc bị thương cũng sẽ không xảy ra.”
Khi biết phía sau còn một hậu nhân Miêu gia luôn tâm tâm niệm niệm muốn giết mình, cảm giác vô lực từ trong lòng Sở Niệm bỗng bùng phát.
Bà nội cùng Thương Sùng vẫn luôn ở sau lưng, yên lặng vì cô mà xử lý hết thảy sự tình, còn bản thân mình vô dụng, vô năng, mới là điều làm cho Sở Niệm tức giận nhất.
Không nói một lời tiếp nhận vụ Thích Tiểu Vi, cô cũng chỉ muốn rèn luyện bản thân. Không phải cô muốn thể hiện gì. Tùy hứng cố chấp, có đôi khi có tác dụng làm cho cảm xúc tê liệt.
Sở Niệm không nghĩ tới Thương Sùng hiện tại chủ động nói chuyện này với mình, đối xử thẳng thắn thành khẩn có lẽ chính là như vậy đi…
Đưa tay vuốt phẳng vầng trán đang nhăn lại của Thương Sùng, Sở Niệm khẽ cười nói: “Chuyện của nội, em sẽ không tính toán đâu. Anh không cần lo lắng, em chưa đến mức hỗn đản như vậy đâu.”
Cô đã thoải mái làm Thương Sùng nhẹ thở phào trong lòng, nếu chuyện này đã giải quyết, như vậy việc còn lại chính là Tư Đồ Nam.
“Chuyện hậu nhân Miêu gia ở Mộ Thành chắc em đã biết. Vì an toàn của em nên việc bên chỗ trường học… anh dự kiến hôm nay sẽ đi từ chức.”
“Từ chức?” Sở Niệm mở to hai mắt. “Cần thiết như vậy sao?”
“Ừ.” Thương Sùng rũ mắt, đôi mắt đen lóe lên lệ khí. “Sau khi Tôn Quý Nhân chết, Tư Đồ Nam liền thu mua tập đoàn Hoành Thu. Một phương diện là phương tiện hắn che giấu thân phận chính mình, một phương diện khác cũng chính là vì tạo một chỗ đứng vững ở Mộ Thành.”
“Việc chuyển nhượng Tuyết Nhạc, cũng đều là muốn cứu Cẩm Mặc. Bối cảnh sau lưng gã có lẽ còn lợi hại hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.”
“Vì trước tiên phải gỡ quả bom hẹn giờ này xuống, cho nên anh nghĩ việc bên trường học anh cũng không có thời gian để làm. So với việc giữ cái chức vị mà không làm việc, anh nghĩ anh nên trở lại vị trí mà anh rành rẽ hơn.”
“Thương Sùng, anh đang tính toán… đoạt lại Tuyết Nhạc ư?” Sở Niệm cau mày, trực giác nói cho cô biết việc của Tư Đồ Nam thực sự khó giải quyết.
Thương Sùng trước nay đều không có nghiêm túc như vậy dù đi đối phó bất kỳ ai.
Hắn đây là đang muốn bắt đầu từ việc chèn ép Tư Đồ Nam trên thương trường ư?
“Tuyết Nhạc chính là thứ anh cho Cẩm Mặc để rèn luyện, lấy về thứ vốn dĩ thuộc về anh, anh cảm thấy việc này hoàn toàn không thành vấn đề.”
/535
|