“Chết chưa hết tội, Tiểu Vi, ngươi không nên đồng tình với hắn.” giọng Trịnh Nam lạnh lẽo biểu lộ lập trường kiên định, Điền Húc chết, nàng Trịnh Nam sẽ không hối hận!
Trịnh Nam máu lạnh như vậy, Thích Tiểu Vi là lần đầu tiên thấy. Cô mở to hai mắt, như thể hy vọng mọi chuyện hết thảy đều chỉ là một cơn ác mộng. “Ngươi cảm thấy Điền Húc hẳn là đáng chết, thế còn Đào Phỉ cùng Tiểu Lộ thì sao? Nam Nhi, họ đều là bạn của chúng ta cơ mà?!” [Mèo: Đoạn này mình chuyển ngôi xưng hô của Vi Vi và Nam là ngươi – ta, không dùng cách xưng hô thân thiết nữa nha]
“Ta thừa nhận Tiểu Lộ chết đi là điều ta không trù tính trước, nhưng mà Đào Phỉ…” Trịnh Nam khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Thích Tiểu Vi. “Ngươi cho rằng ả thật tình đối tốt với ngươi sao?”
“…”
“Tiểu Vi, ngươi quá đơn thuần.” Thích Tiểu Vi không nói gì làm trong mắt Trịnh Nam lên một mạt ôn nhu, theo thói quen muốn vuốt đầu cô, nhưng Thích Tiểu Vi né qua m ột bên nên tay của Trịnh Nam khựng lại, đành phải thu về.
Khẩu khí cực độ khinh thường cùng trào phúng, Trịnh Nam quét mắt vào góc phòng. “Đào Phỉ trước giờ đều không giống như ngươi tưởng tượng đâu, Điều Húc sở dĩ ghét ngươi đến vậy, công lao thuộc về ả cũng đến một nửa.”
“Ả ghen ghét gia đình ngươi, cũng ghen ghét ngươi luôn vui vẻ như vậy. Tiểu Vi, ngươi đối với ả càng tốt thì ả càng chán ghét ngươi, có hiểu không?”
Một năm sớm chiều làm bạn, Thích Tiểu Vi không cách nào tin tưởng điều Trịnh Nam nói. Chán ghét? Ghen ghét? Sao có thể?!
Có chút tức giận cau chặt mày, Thích Tiểu Vi ngồi dưới đất, hét to: “Ngươi gạt người, Đào Phỉ sao có thể chán ghét ta? Cô ấytrước kia chính là vì ta, cùng người khác từng đánh nhau!”
“Thì sao?” Trịnh Nam cười nhạo một tiếng, không chút nào để ý. “Có thể đổi lấy tín nhiệm của ngươi, thì ả có cái gì mà làm không được?”
Dường như thấy chưa đủ đả kích Thích Tiểu Vi, Trịnh Nam khoanh tay trước ngực, cúi người xuống, đôi mắt trắng dã nhìn vào hai mắt ngập nước mắt của cô, hơi mỉm cười mở miệng nói: “Tiểu Vi, ngươi có muốn khi Đào Phỉ quyết định cùng ta an bài trò bút tiên này, ả nói cái gì không?”
“…… Cái, cái gì.”
“Nàng nói ngươi ở trong mắt ả rõ ràng là đồ ngốc, hơn nữa trừ việc có một ông bố biết kiếm tiền ra, thì chẳng có một chút sở trường nào. Điền Húc sinh ra trong một gia đình không giàu có, hắn thanh lãnh cao ngạo cũng chỉ để che giáu cảm giác tự ti của hắn. Ngươi thích hắn, cũng do Đào Phỉ loan tin truyền ra ngoài. Mục đích dĩ nhiên là để cho Điền Húc thêm chán ghét ngươi.”
“Ngươi còn nhớ hồi trước trong trường có người nói Điền Húc là đi *** vận sao? Thiên kim nhà giàu yêu ** đà điểu, chính là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, rõ ràng là đồ si tâm vọng tưởng!”
[Mèo: Trong bản tiếng Trung bạn đọc cũng là *** và ** như vầy, nên bạn để nguyên]
“Những kẻ đó khua môi múa mép trước mặt Điền Húc, ta cũng từng hỏi qua, hóa ra là do Đào Phỉ khích họ đi sỉ nhục Điền Húc. Những đồn đãi vớ vẩn đó làm cho kẻ tâm cao khí ngạo như hắn làm sao mà chịu được. Ngươi bị hắn nhục nhã trước mặt mọi người như vậy mà Đào Phỉ bảo rằng ả cười suốt cả một buổi tối.”
Hiện thực luôn luôn xấu xí hơn rất nhiều so với tưởng tượng, tình bạn giữa con gái có vấn đề thì trước nay đều luôn phức tạp khiến người ta không thể hiểu tận tường, cũng không tin được tới mức đó.
Ong vàng giấu kim sau đuôi, độc nhất là lòng phụ nữ.
Các cô gái có thể vừa thiện lương, nhiệt tình như thiên sứ, lại vừa âm hiểm, máu lạnh như ác ma.
Trăm phương ngàn kế an bài nhiều như vậy, Đào Phỉ vô tình thành kẻ mang đá nện vào chân mình. Nếu không phải là Trịnh Nam đã sớm chết rồi thì có lẽ cô gái này sẽ còn tiếp tục lừa gạt Thích Tiểu Vi thêm nữa.
Trong chốc lát phải tiếp nhận nhiều thứ như vậy, Thích Tiểu Vi có chút bất ngờ, tức giận, khóc thút thít và tự trách… một loạt cảm xúc ập lại làm cho cô có chút… không chịu nổi.
Hai vai cô run rẩy, tay che mặt, khóc đến tê tâm liệt phế. Từng giọt nước mắt trong suốt theo khe hở ngón tay mà rơi xuống sàn nhà, tan thành từng giọt nhỏ.
Trịnh Nam cũng từng nghĩ sẽ không nói cho cô nghe, nhưng mà… cố tình lừa gạt cô… thật sự cũng không tốt cho cô.
Trong tim sinh ra cảm giác tiếc thương, Trịnh Nam đi đến bên cạnh Thích Tiểu Vi, ngồi xuống… nhiệt độ cơ thể của Trịnh Nam đúng là đủ để cho người khác thấy lạnh tê người.
“Tiểu Vi, đừng khóc. Những kẻ đó đối với ngươi không tốt, ta đều đã trừng phạt cả rồi. Về sau có ta bên cạnh ngươi, ta đảm bảo sẽ không để cho ngươi phải khổ sở.”
Thích Tiểu Vi cắn môi, âm thanh vụn vỡ. Cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Trịnh Nam, mê mang, yếu ớt, tựa như lần đầu gặp nhau. “Nam Nhi……”
“Tiểu Vi, ta đây.” Trịnh Nam nói: “Ta biết lúc còn sống thì cho dù đến cuối đời cũng không có đủ dũng khí để nói điều này với ngươi. Nhưng mà, Tiểu Vi, ta Trịnh Nam nguyện ý bảo hộngươi, nguyện ý sủng ngươi, yêu thương ngươi, sẽ không để cho ngươi phải chịu bất khổ sở, thương tâm nào.”
Trịnh Nam lạnh nhạt cao ngạo cũng từng nói với mình lúc yếu ớt nhất những lời này, cô ấy sẽ vì mình mà múc nước, cũng vì mình gặp mưa mua dù. Khi mình bị ốm, người sốt ruột nhất cũng là Trịnh Nam. Một ngày một đêm canh cô bên giường bệnh, khi Thích Tiểu Vi tỉnh lại thì người đầu tiên nhìn thấy cũng chỉ có cô ấy.
Vì muốn mình vui vẻ, Trịnh Nam kể chuyện cười.
Vì muốn mình không bực bội, Trịnh Nam chạy mấy con đường để mua cho mình loại kem mình thích.
Trước đây, Thích Tiểu Vi chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng lúc này, trừ ấm áp cô còn cảm thấy cảm động.
Cảm giác được đầu ngón tay lạnh băng lau nước mắt, Thích Tiểu Vi ngước đôi mắt đỏ hồng nhìn Trịnh Nam, cong khóe môi.
“Tiểu Vi, theo ta đi đi. Rời khỏi nơi này, về sau ta sẽ luôn ở bênngươi.” Trịnh Nam đỡ Thích Tiểu Vi từ dưới đất lên, vô cùng ôn nhu sờ vào mặt cô, sau đó lôi cô đi tới cửa sổ.
Lúc này Thích Tiểu Vi cũng không giãy giụa, trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng cô cũng… không còn hy vọng.
Sự tình phát triển đến nước này, cũng hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo kế hoạch mà Sở Niệm đã dự tính. ‘Thích Tiểu Vi’ được huyễn hóa từ sợi tóc xuyên qua người giấy cũng đã biến mất ngay lúc Thích Tiểu Vi bước xuống giường.
Cô nương này quá ngốc hay sao vậy? Mấy chiêu dụ người của ma quỷ, cha mẹ cô ta chưa từng dạy qua sao hả?!
Sở Niệm trống trong góc tối đến lúc này không thể tiếp tục án binh bất động được nữa. Cô nhìn đèn hoa sen còn đang cháy, dùng khẩu quyết hủy bùa ẩn thân.
“Muốn mang cô ấy đi, ít nhất cũng đến chờ tới khi cô ấy trả tiền ta xong rồi hẵng nói chứ?”
Nói một câu hơi lỗi thời chút… thật đúng là cách làm cố hữu của Sở Niệm. Phí dịch vụ, mạng của Thích Tiểu Vi đúng là cả hai cái cô đều muốn giữ lại.
Trong phòng đột nhiên có thêm một người lạ, Trịnh Nam toàn thân quỷ khí giận tím mặt.
“Nếu không muốn chết thì mau chạy cho nhanh!”
“Chạy?”
Sở Niệm nhướng mày, ngoáy ngoáy lỗ tai, rồi dùng bàn tay kia chỉ xuống đất cười nhạo: “Ngại quá, động tác này, bà nội ta chưa có dạy qua!”
Trịnh Nam máu lạnh như vậy, Thích Tiểu Vi là lần đầu tiên thấy. Cô mở to hai mắt, như thể hy vọng mọi chuyện hết thảy đều chỉ là một cơn ác mộng. “Ngươi cảm thấy Điền Húc hẳn là đáng chết, thế còn Đào Phỉ cùng Tiểu Lộ thì sao? Nam Nhi, họ đều là bạn của chúng ta cơ mà?!” [Mèo: Đoạn này mình chuyển ngôi xưng hô của Vi Vi và Nam là ngươi – ta, không dùng cách xưng hô thân thiết nữa nha]
“Ta thừa nhận Tiểu Lộ chết đi là điều ta không trù tính trước, nhưng mà Đào Phỉ…” Trịnh Nam khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Thích Tiểu Vi. “Ngươi cho rằng ả thật tình đối tốt với ngươi sao?”
“…”
“Tiểu Vi, ngươi quá đơn thuần.” Thích Tiểu Vi không nói gì làm trong mắt Trịnh Nam lên một mạt ôn nhu, theo thói quen muốn vuốt đầu cô, nhưng Thích Tiểu Vi né qua m ột bên nên tay của Trịnh Nam khựng lại, đành phải thu về.
Khẩu khí cực độ khinh thường cùng trào phúng, Trịnh Nam quét mắt vào góc phòng. “Đào Phỉ trước giờ đều không giống như ngươi tưởng tượng đâu, Điều Húc sở dĩ ghét ngươi đến vậy, công lao thuộc về ả cũng đến một nửa.”
“Ả ghen ghét gia đình ngươi, cũng ghen ghét ngươi luôn vui vẻ như vậy. Tiểu Vi, ngươi đối với ả càng tốt thì ả càng chán ghét ngươi, có hiểu không?”
Một năm sớm chiều làm bạn, Thích Tiểu Vi không cách nào tin tưởng điều Trịnh Nam nói. Chán ghét? Ghen ghét? Sao có thể?!
Có chút tức giận cau chặt mày, Thích Tiểu Vi ngồi dưới đất, hét to: “Ngươi gạt người, Đào Phỉ sao có thể chán ghét ta? Cô ấytrước kia chính là vì ta, cùng người khác từng đánh nhau!”
“Thì sao?” Trịnh Nam cười nhạo một tiếng, không chút nào để ý. “Có thể đổi lấy tín nhiệm của ngươi, thì ả có cái gì mà làm không được?”
Dường như thấy chưa đủ đả kích Thích Tiểu Vi, Trịnh Nam khoanh tay trước ngực, cúi người xuống, đôi mắt trắng dã nhìn vào hai mắt ngập nước mắt của cô, hơi mỉm cười mở miệng nói: “Tiểu Vi, ngươi có muốn khi Đào Phỉ quyết định cùng ta an bài trò bút tiên này, ả nói cái gì không?”
“…… Cái, cái gì.”
“Nàng nói ngươi ở trong mắt ả rõ ràng là đồ ngốc, hơn nữa trừ việc có một ông bố biết kiếm tiền ra, thì chẳng có một chút sở trường nào. Điền Húc sinh ra trong một gia đình không giàu có, hắn thanh lãnh cao ngạo cũng chỉ để che giáu cảm giác tự ti của hắn. Ngươi thích hắn, cũng do Đào Phỉ loan tin truyền ra ngoài. Mục đích dĩ nhiên là để cho Điền Húc thêm chán ghét ngươi.”
“Ngươi còn nhớ hồi trước trong trường có người nói Điền Húc là đi *** vận sao? Thiên kim nhà giàu yêu ** đà điểu, chính là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, rõ ràng là đồ si tâm vọng tưởng!”
[Mèo: Trong bản tiếng Trung bạn đọc cũng là *** và ** như vầy, nên bạn để nguyên]
“Những kẻ đó khua môi múa mép trước mặt Điền Húc, ta cũng từng hỏi qua, hóa ra là do Đào Phỉ khích họ đi sỉ nhục Điền Húc. Những đồn đãi vớ vẩn đó làm cho kẻ tâm cao khí ngạo như hắn làm sao mà chịu được. Ngươi bị hắn nhục nhã trước mặt mọi người như vậy mà Đào Phỉ bảo rằng ả cười suốt cả một buổi tối.”
Hiện thực luôn luôn xấu xí hơn rất nhiều so với tưởng tượng, tình bạn giữa con gái có vấn đề thì trước nay đều luôn phức tạp khiến người ta không thể hiểu tận tường, cũng không tin được tới mức đó.
Ong vàng giấu kim sau đuôi, độc nhất là lòng phụ nữ.
Các cô gái có thể vừa thiện lương, nhiệt tình như thiên sứ, lại vừa âm hiểm, máu lạnh như ác ma.
Trăm phương ngàn kế an bài nhiều như vậy, Đào Phỉ vô tình thành kẻ mang đá nện vào chân mình. Nếu không phải là Trịnh Nam đã sớm chết rồi thì có lẽ cô gái này sẽ còn tiếp tục lừa gạt Thích Tiểu Vi thêm nữa.
Trong chốc lát phải tiếp nhận nhiều thứ như vậy, Thích Tiểu Vi có chút bất ngờ, tức giận, khóc thút thít và tự trách… một loạt cảm xúc ập lại làm cho cô có chút… không chịu nổi.
Hai vai cô run rẩy, tay che mặt, khóc đến tê tâm liệt phế. Từng giọt nước mắt trong suốt theo khe hở ngón tay mà rơi xuống sàn nhà, tan thành từng giọt nhỏ.
Trịnh Nam cũng từng nghĩ sẽ không nói cho cô nghe, nhưng mà… cố tình lừa gạt cô… thật sự cũng không tốt cho cô.
Trong tim sinh ra cảm giác tiếc thương, Trịnh Nam đi đến bên cạnh Thích Tiểu Vi, ngồi xuống… nhiệt độ cơ thể của Trịnh Nam đúng là đủ để cho người khác thấy lạnh tê người.
“Tiểu Vi, đừng khóc. Những kẻ đó đối với ngươi không tốt, ta đều đã trừng phạt cả rồi. Về sau có ta bên cạnh ngươi, ta đảm bảo sẽ không để cho ngươi phải khổ sở.”
Thích Tiểu Vi cắn môi, âm thanh vụn vỡ. Cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Trịnh Nam, mê mang, yếu ớt, tựa như lần đầu gặp nhau. “Nam Nhi……”
“Tiểu Vi, ta đây.” Trịnh Nam nói: “Ta biết lúc còn sống thì cho dù đến cuối đời cũng không có đủ dũng khí để nói điều này với ngươi. Nhưng mà, Tiểu Vi, ta Trịnh Nam nguyện ý bảo hộngươi, nguyện ý sủng ngươi, yêu thương ngươi, sẽ không để cho ngươi phải chịu bất khổ sở, thương tâm nào.”
Trịnh Nam lạnh nhạt cao ngạo cũng từng nói với mình lúc yếu ớt nhất những lời này, cô ấy sẽ vì mình mà múc nước, cũng vì mình gặp mưa mua dù. Khi mình bị ốm, người sốt ruột nhất cũng là Trịnh Nam. Một ngày một đêm canh cô bên giường bệnh, khi Thích Tiểu Vi tỉnh lại thì người đầu tiên nhìn thấy cũng chỉ có cô ấy.
Vì muốn mình vui vẻ, Trịnh Nam kể chuyện cười.
Vì muốn mình không bực bội, Trịnh Nam chạy mấy con đường để mua cho mình loại kem mình thích.
Trước đây, Thích Tiểu Vi chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng lúc này, trừ ấm áp cô còn cảm thấy cảm động.
Cảm giác được đầu ngón tay lạnh băng lau nước mắt, Thích Tiểu Vi ngước đôi mắt đỏ hồng nhìn Trịnh Nam, cong khóe môi.
“Tiểu Vi, theo ta đi đi. Rời khỏi nơi này, về sau ta sẽ luôn ở bênngươi.” Trịnh Nam đỡ Thích Tiểu Vi từ dưới đất lên, vô cùng ôn nhu sờ vào mặt cô, sau đó lôi cô đi tới cửa sổ.
Lúc này Thích Tiểu Vi cũng không giãy giụa, trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng cô cũng… không còn hy vọng.
Sự tình phát triển đến nước này, cũng hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo kế hoạch mà Sở Niệm đã dự tính. ‘Thích Tiểu Vi’ được huyễn hóa từ sợi tóc xuyên qua người giấy cũng đã biến mất ngay lúc Thích Tiểu Vi bước xuống giường.
Cô nương này quá ngốc hay sao vậy? Mấy chiêu dụ người của ma quỷ, cha mẹ cô ta chưa từng dạy qua sao hả?!
Sở Niệm trống trong góc tối đến lúc này không thể tiếp tục án binh bất động được nữa. Cô nhìn đèn hoa sen còn đang cháy, dùng khẩu quyết hủy bùa ẩn thân.
“Muốn mang cô ấy đi, ít nhất cũng đến chờ tới khi cô ấy trả tiền ta xong rồi hẵng nói chứ?”
Nói một câu hơi lỗi thời chút… thật đúng là cách làm cố hữu của Sở Niệm. Phí dịch vụ, mạng của Thích Tiểu Vi đúng là cả hai cái cô đều muốn giữ lại.
Trong phòng đột nhiên có thêm một người lạ, Trịnh Nam toàn thân quỷ khí giận tím mặt.
“Nếu không muốn chết thì mau chạy cho nhanh!”
“Chạy?”
Sở Niệm nhướng mày, ngoáy ngoáy lỗ tai, rồi dùng bàn tay kia chỉ xuống đất cười nhạo: “Ngại quá, động tác này, bà nội ta chưa có dạy qua!”
/535
|