Sở Niệm nóng lòng muốn biết chân tướng nên sau cùng vẫn cùng Hoa Lệ thỏa hiệp. Cẩm Mặc đứng một bên dĩ nhiên biết… có vài việc khi đã bắt đầu thì không thể cản lại.
Có lẽ cho cô biết một chút những gì chủ nhân đã làm cho cô cũng tốt, như vậy cô sẽ biết quý trọng hơn tình cảm mà chủ nhân đã giành cho mình.
Chủ nhân, coi như là Cẩm Mặc qua mặt chủ nhân, chỉ cần có thể giúp người hoàn thành tâm nguyện, mọi hậu quả… Cẩm Mặc đều nguyện ý một mình gánh vác.
Ngoài trời đêm đột nhiên mưa tầm tã, tiếng mưa tí tách rơi tựa như lời nói của Hoa Lệ, từng câu từng chữ đều khiến con tim Sở Niệm đau như bị ai cứa vào…
…
Từ khi thế giới bắt đầu phát minh ra ô tô tới nay, từng ngồi trên hàng trăm loại siêu xe thì đây vẫn là lần đầu tiên Thương Sùng ngồi trên xe cảnh sát.
Trước giờ chưa từng thấy cái xe nào đơn sơ đến vậy, lại còn nhỏ xíu chật hẹp.
Cũng may, xe cảnh sát có dán keo mờ trên cửa kính chứ không bị người đi đường nhìn thấy mặt thì Thương Sùng hắn chắc không thể sống ở Mộ Thành nữa.
Không buồn để ý thêm, Thương Sùng dựa vào ghế ngắm cảnh bên ngoài, thái độ trấn tĩnh tự nhiên làm cho Vương Lượng ngồi cạnh bên phải lau mồ hôi.
Thần tượng à, đây là lúc nào rồi mà anh còn ở đó chơi trò soái ca soái khí chứ!
Ninh Diệp cùng ba đồng nghiệp, tối nay đều rất kỳ quái khiến Vương Lượng giống như bị rơi vào sơn cốc một mình. Vương Lượng đơn giản cũng không quan tâm lắm.
Hắn đã hứa với Sở Niệm sẽ không để ai chạm vào Thương Sùng, và hắn cũng tin Tô Lực nhất định cũng đang nghĩ cách cho bọn họ.
Tuy nói là tình địch gặp nhau sẽ xốn con mắt, nhưng với tình cảm của Tô Lực giành cho Sở Niệm, Vương Lượng cảm thấy lúc này cũng chi 3có thể trông cậy vào Tô đại đội trưởng.
Thân phận của thần tượng, hiện tại cũng nhiều nhất chỉ có thể kết luận là nghi phạm. Chỉ cần cái mũ chụp kia còn chưa bị chụp xuống, thì trừ việc bị hạn chế tự do ra, Thương Sùng cũng chẳng khác gì người bình thường.
Theo bản năng mà liếc nhìn Ninh Diệp ở cạnh ghế lái xe, Vương Lượng hạ cửa sổ xe, lấy ra một bao thuóc lá. Theo thói quen tính lấy một điếu, nhưng sau lại cầm đưa tới trước mặt Thương Sùng:
“Thần tượng, hút một điếu giải buồn đi.”
Thương Sùng quay sang nhìn, khẽ cười nhưng ý tứ rõ ràng.
Vương Lượng nhún vai, hắn còn đang mặc cảnh phục nhưng hắn cũng mặc kệ. “Dù gì họ cũng biết quan hệ giữa tôi và anh mà, cùng lắm thì coi chúng ta như nhau thôi.”
“Ngươi không ngại sao?” Thân phận cảnh sát có ý nghĩa thế nào với Vương Lượng, Thương Sùng rõ ràng. Người thanh niên đơn giản chất phác này cũng không nghĩ tới mất mặt hay không, nhưng cũng tạo thành vết trong sự nghiệp.
Cũng không biết việc này có đả kích tới Vương Lượng tâm tư đơn thuần này không, nếu làm thay đổi thế giới quan của hắn thì Thương Sùng cảm thấy mình đã phạm phải tội lớn rồi.
“Không ngại.” Khác với Thương Sùng nghĩ tới nghĩ lui, Vương Lượng dứt khoát hơn rất nhiều. Dù gì thì viêc hôm nay cũng không thể hiểu được, người khác coi hắn như con rối gỗ thì hắn còn phải kiêng dè gì nữa.
Đưa thuốc lá cho Thương Sùng, Vương Lượng gỡ mũ cảnh sát xuống. Huy hiệu cảnh sát (Cảnh huy) màu bạc vốn là thứ hắn thích nhất, nhưng lúc này xem ra có chút buồn cười.
Dường như tự diễu, hắn rít một hơi thuốc, rồi dựa vào ghế, hai mắt mờ mịt.
Có lẽ cho cô biết một chút những gì chủ nhân đã làm cho cô cũng tốt, như vậy cô sẽ biết quý trọng hơn tình cảm mà chủ nhân đã giành cho mình.
Chủ nhân, coi như là Cẩm Mặc qua mặt chủ nhân, chỉ cần có thể giúp người hoàn thành tâm nguyện, mọi hậu quả… Cẩm Mặc đều nguyện ý một mình gánh vác.
Ngoài trời đêm đột nhiên mưa tầm tã, tiếng mưa tí tách rơi tựa như lời nói của Hoa Lệ, từng câu từng chữ đều khiến con tim Sở Niệm đau như bị ai cứa vào…
…
Từ khi thế giới bắt đầu phát minh ra ô tô tới nay, từng ngồi trên hàng trăm loại siêu xe thì đây vẫn là lần đầu tiên Thương Sùng ngồi trên xe cảnh sát.
Trước giờ chưa từng thấy cái xe nào đơn sơ đến vậy, lại còn nhỏ xíu chật hẹp.
Cũng may, xe cảnh sát có dán keo mờ trên cửa kính chứ không bị người đi đường nhìn thấy mặt thì Thương Sùng hắn chắc không thể sống ở Mộ Thành nữa.
Không buồn để ý thêm, Thương Sùng dựa vào ghế ngắm cảnh bên ngoài, thái độ trấn tĩnh tự nhiên làm cho Vương Lượng ngồi cạnh bên phải lau mồ hôi.
Thần tượng à, đây là lúc nào rồi mà anh còn ở đó chơi trò soái ca soái khí chứ!
Ninh Diệp cùng ba đồng nghiệp, tối nay đều rất kỳ quái khiến Vương Lượng giống như bị rơi vào sơn cốc một mình. Vương Lượng đơn giản cũng không quan tâm lắm.
Hắn đã hứa với Sở Niệm sẽ không để ai chạm vào Thương Sùng, và hắn cũng tin Tô Lực nhất định cũng đang nghĩ cách cho bọn họ.
Tuy nói là tình địch gặp nhau sẽ xốn con mắt, nhưng với tình cảm của Tô Lực giành cho Sở Niệm, Vương Lượng cảm thấy lúc này cũng chi 3có thể trông cậy vào Tô đại đội trưởng.
Thân phận của thần tượng, hiện tại cũng nhiều nhất chỉ có thể kết luận là nghi phạm. Chỉ cần cái mũ chụp kia còn chưa bị chụp xuống, thì trừ việc bị hạn chế tự do ra, Thương Sùng cũng chẳng khác gì người bình thường.
Theo bản năng mà liếc nhìn Ninh Diệp ở cạnh ghế lái xe, Vương Lượng hạ cửa sổ xe, lấy ra một bao thuóc lá. Theo thói quen tính lấy một điếu, nhưng sau lại cầm đưa tới trước mặt Thương Sùng:
“Thần tượng, hút một điếu giải buồn đi.”
Thương Sùng quay sang nhìn, khẽ cười nhưng ý tứ rõ ràng.
Vương Lượng nhún vai, hắn còn đang mặc cảnh phục nhưng hắn cũng mặc kệ. “Dù gì họ cũng biết quan hệ giữa tôi và anh mà, cùng lắm thì coi chúng ta như nhau thôi.”
“Ngươi không ngại sao?” Thân phận cảnh sát có ý nghĩa thế nào với Vương Lượng, Thương Sùng rõ ràng. Người thanh niên đơn giản chất phác này cũng không nghĩ tới mất mặt hay không, nhưng cũng tạo thành vết trong sự nghiệp.
Cũng không biết việc này có đả kích tới Vương Lượng tâm tư đơn thuần này không, nếu làm thay đổi thế giới quan của hắn thì Thương Sùng cảm thấy mình đã phạm phải tội lớn rồi.
“Không ngại.” Khác với Thương Sùng nghĩ tới nghĩ lui, Vương Lượng dứt khoát hơn rất nhiều. Dù gì thì viêc hôm nay cũng không thể hiểu được, người khác coi hắn như con rối gỗ thì hắn còn phải kiêng dè gì nữa.
Đưa thuốc lá cho Thương Sùng, Vương Lượng gỡ mũ cảnh sát xuống. Huy hiệu cảnh sát (Cảnh huy) màu bạc vốn là thứ hắn thích nhất, nhưng lúc này xem ra có chút buồn cười.
Dường như tự diễu, hắn rít một hơi thuốc, rồi dựa vào ghế, hai mắt mờ mịt.
/535
|