Phúc hắc, không mềm lòng. Tâm phúc, vốn dĩ nên là cái dạng này.
Liếc mắt nhìn Hoa Lệ thái độ rõ ràng mềm ra rồi, Thương Sùng thích ý mà đá đá chân, mở miệng nói.
“Hủy đi cũng tốt, dù sao không có nơi này ả cũng sẽ không lấy cớ lưu lại.”
Thư Tiếu Nhi cứng họng, ả nhìn quanh ngôi nhà của Thương Sùng.
Nhìn lại căn nhà, tường và những nội thất trong nhà đã bị ả phá tan…Thương Sùng cảm thấy đúng là lưu lại không bằng phá nát.
Câu nói kia của Cẩm Mặc là nói cho ả nghe, nhưng hắn không nghĩ tới chủ nhân vậy mà nghĩ thật giống mình!
Vô cùng ăn ý cùng Thương Sùng liếc mắt một cái, ý cười trong mắt Cẩm Mặc càng tỏa sáng chiến thắng.
Hai gã đàn ông đúng là trái tim sắt đá mà!
Hoa Lệ không dám hùa theo mà ghét bỏ nhìn hai người, đương nhiên, cái nhìn cũng chỉ dám đặt trên Cẩm Mặc thôi.
Sự đau đớn khó nhịn nổi như tê tâm liệt phế, Thư Tiếu Nhi nghe Thương Sùng cùng Cẩm Mặc đối thoại.
Nếu bọn họ đã muốn chỉnh ả như vậy, ả càng không để bọn họ đạt ý nguyện!
Cái đuôi vừa liều mạng đập phá đột nhiên an tĩnh, khói bụi tan đi, dường như mang theo cả tiếng than nhẹ thống khổ của Thư Tiếu Nhi.
Ba giờ liên tục đau đớn giống như rút gân lột da rốt cuộc ngừng lại.
Máu đen tan đi, một khuôn mặt trắng nõn yếu ớt xuất hiện.
Vẫn là một thân váy đỏ rực bó sát người, nhưng khuôn mặt lại biến đổi hoàn toàn.
Màu đen máu tan đi, một trương trắng nõn suy yếu khuôn mặt xuất hiện ở mọi
Cùng dáng vẻ loli của Sở Niệm có chút bất đồng, lúc này Thư Tiếu Nhi khôi phục vẻ đẹp vốn có làm người ta có chút cảm thán.
Làn mi cong như quạt run rẩy, đôi môi nhỏ đỏ như son khẽ thở dốc. Mũi cao và thẳng làm ngũ quan rõ ràng.
Vì là xà tinh nên khóe mắt có vẻ mị hoặc nhân tâm.
Khuôn mặt không trang điểm cùng đôi mắt sáng ngời, vô tội, ủy khuất, ngây thơ.
Thiên sứ cùng ác ma, vừa thanh thuần lại vừa gợi cảm.
Đôi chân thon dài trắng nõn, dáng người hoàn mỹ, ngực phậm phồng làm người ta máu huyết người xem phun trào.
Rõ ràng hai vẻ đẹp đối lập hoàn toàn mà lại dung hợp hoàn mỹ trên người Thư Tiết Nhi. Vì mới mất hơn 600 năm tu vi nên lúc này ả càng thêm nhu nhược và an tĩnh.
Nhanh chóng quét mắt về phía Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ đang nhìn mình bằng vẻ mặt khiếp sợ, Thư Tiếu Nhi bên môi nhẹ nhàng gợi lên một nụ cười.
Thời điểm mới vừa biến ảo thành hình người, Thư Tiếu Nhi cũng đã biết diện mạo chính mình là thế nào.
Dù sau khi biến thành gương mặt kia không đẹp bằng mình, nhưng vì có thể lưu tại bên người Thương Sùng, ả cũng cam tâm tình nguyện.
Hơn một ngàn năm phong sương làm ả cũng đã không còn là xà yêu ngây thơ mờ mịt lúc trước, Thư Tiếu Nhi tự nhiên đối với diện mạo thật của ả rất có tin tưởng.
Người khác, thậm chí bao gồm Thương Sùng đều cảm thấy là ả cực kỳ yêu thích gương mặt của mình. Chỉ có ả biết rõ, mình muốn xé tan gương mặt đó ra tới đâu!
Có chút cố hết sức ho nhẹ một tiếng, Thư Tiếu Nhi chân thành uyển chuyển nhìn Thương Sùng mặt không có chút biểu tình nói: “Tướng quân, Tiếu Nhi đã làm được điều mình nói.”
Liếc mắt nhìn Hoa Lệ thái độ rõ ràng mềm ra rồi, Thương Sùng thích ý mà đá đá chân, mở miệng nói.
“Hủy đi cũng tốt, dù sao không có nơi này ả cũng sẽ không lấy cớ lưu lại.”
Thư Tiếu Nhi cứng họng, ả nhìn quanh ngôi nhà của Thương Sùng.
Nhìn lại căn nhà, tường và những nội thất trong nhà đã bị ả phá tan…Thương Sùng cảm thấy đúng là lưu lại không bằng phá nát.
Câu nói kia của Cẩm Mặc là nói cho ả nghe, nhưng hắn không nghĩ tới chủ nhân vậy mà nghĩ thật giống mình!
Vô cùng ăn ý cùng Thương Sùng liếc mắt một cái, ý cười trong mắt Cẩm Mặc càng tỏa sáng chiến thắng.
Hai gã đàn ông đúng là trái tim sắt đá mà!
Hoa Lệ không dám hùa theo mà ghét bỏ nhìn hai người, đương nhiên, cái nhìn cũng chỉ dám đặt trên Cẩm Mặc thôi.
Sự đau đớn khó nhịn nổi như tê tâm liệt phế, Thư Tiếu Nhi nghe Thương Sùng cùng Cẩm Mặc đối thoại.
Nếu bọn họ đã muốn chỉnh ả như vậy, ả càng không để bọn họ đạt ý nguyện!
Cái đuôi vừa liều mạng đập phá đột nhiên an tĩnh, khói bụi tan đi, dường như mang theo cả tiếng than nhẹ thống khổ của Thư Tiếu Nhi.
Ba giờ liên tục đau đớn giống như rút gân lột da rốt cuộc ngừng lại.
Máu đen tan đi, một khuôn mặt trắng nõn yếu ớt xuất hiện.
Vẫn là một thân váy đỏ rực bó sát người, nhưng khuôn mặt lại biến đổi hoàn toàn.
Màu đen máu tan đi, một trương trắng nõn suy yếu khuôn mặt xuất hiện ở mọi
Cùng dáng vẻ loli của Sở Niệm có chút bất đồng, lúc này Thư Tiếu Nhi khôi phục vẻ đẹp vốn có làm người ta có chút cảm thán.
Làn mi cong như quạt run rẩy, đôi môi nhỏ đỏ như son khẽ thở dốc. Mũi cao và thẳng làm ngũ quan rõ ràng.
Vì là xà tinh nên khóe mắt có vẻ mị hoặc nhân tâm.
Khuôn mặt không trang điểm cùng đôi mắt sáng ngời, vô tội, ủy khuất, ngây thơ.
Thiên sứ cùng ác ma, vừa thanh thuần lại vừa gợi cảm.
Đôi chân thon dài trắng nõn, dáng người hoàn mỹ, ngực phậm phồng làm người ta máu huyết người xem phun trào.
Rõ ràng hai vẻ đẹp đối lập hoàn toàn mà lại dung hợp hoàn mỹ trên người Thư Tiết Nhi. Vì mới mất hơn 600 năm tu vi nên lúc này ả càng thêm nhu nhược và an tĩnh.
Nhanh chóng quét mắt về phía Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ đang nhìn mình bằng vẻ mặt khiếp sợ, Thư Tiếu Nhi bên môi nhẹ nhàng gợi lên một nụ cười.
Thời điểm mới vừa biến ảo thành hình người, Thư Tiếu Nhi cũng đã biết diện mạo chính mình là thế nào.
Dù sau khi biến thành gương mặt kia không đẹp bằng mình, nhưng vì có thể lưu tại bên người Thương Sùng, ả cũng cam tâm tình nguyện.
Hơn một ngàn năm phong sương làm ả cũng đã không còn là xà yêu ngây thơ mờ mịt lúc trước, Thư Tiếu Nhi tự nhiên đối với diện mạo thật của ả rất có tin tưởng.
Người khác, thậm chí bao gồm Thương Sùng đều cảm thấy là ả cực kỳ yêu thích gương mặt của mình. Chỉ có ả biết rõ, mình muốn xé tan gương mặt đó ra tới đâu!
Có chút cố hết sức ho nhẹ một tiếng, Thư Tiếu Nhi chân thành uyển chuyển nhìn Thương Sùng mặt không có chút biểu tình nói: “Tướng quân, Tiếu Nhi đã làm được điều mình nói.”
/535
|