Thương Sùng nhíu mày, hắn đương nhiên minh bạch những lời này bà Sở Niệm nói là có ý tứ gì. Chỉ là…… “Cứ như vậy tha S, chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn sao!”
Từ khi phát hiện đến giờ cũng coi như giao chiến vài lần. Cách S hành động khến Thương Sùng dù không rõ như trong lòng bàn tay cũng có thể đoán được năm phần về gã.
Kẻ âm hiểm gian trá như vậy nếu mình còn bỏ qua, cho hắn cơ hội thì lần tiếp theo muốn bắt được hắn sẽ càng thêm khó khăn.
Không cam lòng, thật sự không cam lòng!
Nếu trước kia nói cảm giác chính mình đối với S giống như là thợ săn cùng hồ ly, hiện tại như vậy Thương Sùng lại cảm thấy, không những không bắt được hồ ly này mà con hồ ly giảo hoạt còn giương móng vuốt cào cho mình vài vết túm ngược lại mình.
Lòng tự trọng như bị sỉ nhục – cảm giác này không phải nói buông là buông. Lúc này hắn hận không thể đem gã ra mà nghiền xương thành tro vậy!
“Tướng quân, kẻ làm việc lớn phải bỏ qua việc nhỏ!” Sự tức giận trong mắt Thương Sùng rõ ràng vượt qua khả năng dự đoán của bà Sở Niệm, bà không nghĩ tới đã nói tới vậy mà hận ý của hắn còn sâu đến thế.
Bà cũng có chút kích động, nếu nói là tức giận, chi bằng nói là giận vì hận sắt không rèn thành thép. “Niệm Niệm đã có nghi ngờ với thân phận của ngài, ta là bà nó lại vì việc của cac người mà nói dối, ngài cảm thấy tôi có dễ chịu sao?”
“Đúng vậy, S là kẻ đáng giận! Nếu tôi là ngài tôi cũng hận không thể lập tức đem hắn chém giết cho tan xương nát thịt, nhưng kết quả là sao? Hy sinh tình cảm giữa ngài và Niệm Niệm, làm con bé tổn thương, là điều ngài muốn sao?”
Thương Sùng cắn răng, hắn đương nhiên không hy vọng chính mình bởi vì cái này, mất đi Sở Niệm. Chỉ là……
Nãi nãi nói: “Tướng quân, mục đích S là muốn tánh mạng Niệm Niệm. Điều này cũng liền đại biểu, chỉ cần Niệm Niệm còn sống ở trên thế giới này một ngày, S liền sẽ không dừng tay.”
“Hắn có thể kiên nhẫn, ta tin, tướng quân cũng có thể làm được.”
“Nói thì nói vậy, nhưng lỡ do vậy mà Niệm Nhi càng bị nguy hiểm hơn thì sao. Ngươi biết, ta không có khả năng cho phép bất luận kẻ nào thương tổn Niệm nhi nửa phần!” Thương Sùng lần đầu tiên cảm thấy mình vô năng đến vậy, người ta sắp dẫm nát mặt mình rồi mà hắn không làm được cái gì hết!”
“Ta cũng không cho phép!” Bà nói: “Tướng quân, tôi và ngài giống nhau đều coi Niệm Niệm như sinh mệnh. Chúng ta để ý con bé như vậy, vì sao phải đi mạo hiểm an nguy của con bé chứ?”
“Ngài đến tột cùng có bao giờ nghĩ tới nếu Niệm Niệm biết thân phận thật sự của ngài sẽ cảm thấy thế nào không? Ngài có biết không ý nghĩa của ngài với Niệm Niệm như thế nào?”
“Mạng của S quan trọng vậy sao? Hay nói cách khac chả lẽ lần này bỏ qua cơ hội giết hắn thì lần sau sẽkhông có năng lực giết hắn nữa?!?”
Bà Sở Niệm quát lớn làm Thương Sùng hoàn toàn bình tĩnh lại, đầu tiên hắn đưa mắt nhìn Sở Niệm sau cửa sổ, rồi thở dài…
Dường như đã thông suốt, hắn buông lỏng đôi tay vẫn luôn nắm chặt.
Hai mắt đỏ rực dần khôi phục màu đen, hắn nhíu mày rồi trầm mặc…mãi sau mới nói:
“Cảm ơn những lời ngươi đã nói, yên tâm, ta biết ta nên làm như thế nào.”
“Vậy là tốt rồi.”
Cuối cùng bà cũng có thể thở ra nhẹ nhàng, vẻ ngưng trọng cũng đã tiêu tán rất nhiều.
Hiền lành nhìn Sở Niệm trong phòng, bà giống như trưởng bối mà nói với THương Sùng: “Mấy này nay thân thể con bé vẫn còn chưa hồi phục, có thời gian thì…ngài hãy bên cạnh con bé.”
Từ khi phát hiện đến giờ cũng coi như giao chiến vài lần. Cách S hành động khến Thương Sùng dù không rõ như trong lòng bàn tay cũng có thể đoán được năm phần về gã.
Kẻ âm hiểm gian trá như vậy nếu mình còn bỏ qua, cho hắn cơ hội thì lần tiếp theo muốn bắt được hắn sẽ càng thêm khó khăn.
Không cam lòng, thật sự không cam lòng!
Nếu trước kia nói cảm giác chính mình đối với S giống như là thợ săn cùng hồ ly, hiện tại như vậy Thương Sùng lại cảm thấy, không những không bắt được hồ ly này mà con hồ ly giảo hoạt còn giương móng vuốt cào cho mình vài vết túm ngược lại mình.
Lòng tự trọng như bị sỉ nhục – cảm giác này không phải nói buông là buông. Lúc này hắn hận không thể đem gã ra mà nghiền xương thành tro vậy!
“Tướng quân, kẻ làm việc lớn phải bỏ qua việc nhỏ!” Sự tức giận trong mắt Thương Sùng rõ ràng vượt qua khả năng dự đoán của bà Sở Niệm, bà không nghĩ tới đã nói tới vậy mà hận ý của hắn còn sâu đến thế.
Bà cũng có chút kích động, nếu nói là tức giận, chi bằng nói là giận vì hận sắt không rèn thành thép. “Niệm Niệm đã có nghi ngờ với thân phận của ngài, ta là bà nó lại vì việc của cac người mà nói dối, ngài cảm thấy tôi có dễ chịu sao?”
“Đúng vậy, S là kẻ đáng giận! Nếu tôi là ngài tôi cũng hận không thể lập tức đem hắn chém giết cho tan xương nát thịt, nhưng kết quả là sao? Hy sinh tình cảm giữa ngài và Niệm Niệm, làm con bé tổn thương, là điều ngài muốn sao?”
Thương Sùng cắn răng, hắn đương nhiên không hy vọng chính mình bởi vì cái này, mất đi Sở Niệm. Chỉ là……
Nãi nãi nói: “Tướng quân, mục đích S là muốn tánh mạng Niệm Niệm. Điều này cũng liền đại biểu, chỉ cần Niệm Niệm còn sống ở trên thế giới này một ngày, S liền sẽ không dừng tay.”
“Hắn có thể kiên nhẫn, ta tin, tướng quân cũng có thể làm được.”
“Nói thì nói vậy, nhưng lỡ do vậy mà Niệm Nhi càng bị nguy hiểm hơn thì sao. Ngươi biết, ta không có khả năng cho phép bất luận kẻ nào thương tổn Niệm nhi nửa phần!” Thương Sùng lần đầu tiên cảm thấy mình vô năng đến vậy, người ta sắp dẫm nát mặt mình rồi mà hắn không làm được cái gì hết!”
“Ta cũng không cho phép!” Bà nói: “Tướng quân, tôi và ngài giống nhau đều coi Niệm Niệm như sinh mệnh. Chúng ta để ý con bé như vậy, vì sao phải đi mạo hiểm an nguy của con bé chứ?”
“Ngài đến tột cùng có bao giờ nghĩ tới nếu Niệm Niệm biết thân phận thật sự của ngài sẽ cảm thấy thế nào không? Ngài có biết không ý nghĩa của ngài với Niệm Niệm như thế nào?”
“Mạng của S quan trọng vậy sao? Hay nói cách khac chả lẽ lần này bỏ qua cơ hội giết hắn thì lần sau sẽkhông có năng lực giết hắn nữa?!?”
Bà Sở Niệm quát lớn làm Thương Sùng hoàn toàn bình tĩnh lại, đầu tiên hắn đưa mắt nhìn Sở Niệm sau cửa sổ, rồi thở dài…
Dường như đã thông suốt, hắn buông lỏng đôi tay vẫn luôn nắm chặt.
Hai mắt đỏ rực dần khôi phục màu đen, hắn nhíu mày rồi trầm mặc…mãi sau mới nói:
“Cảm ơn những lời ngươi đã nói, yên tâm, ta biết ta nên làm như thế nào.”
“Vậy là tốt rồi.”
Cuối cùng bà cũng có thể thở ra nhẹ nhàng, vẻ ngưng trọng cũng đã tiêu tán rất nhiều.
Hiền lành nhìn Sở Niệm trong phòng, bà giống như trưởng bối mà nói với THương Sùng: “Mấy này nay thân thể con bé vẫn còn chưa hồi phục, có thời gian thì…ngài hãy bên cạnh con bé.”
/535
|