“Ta đã đáp ứng với Thương Sùng, nhất định sẽ giúp ngươi cản ả.”
Kinh ngạc trong mắt Ngôn thanh chi càng sâu, hắn chớp mắt rồi mới mở miệng nói: “Vậy cũng không cần như vậy, ta đã nói rồi, ngươi đi vào chỗ của ta, thì Ngôn Thanh Chi ta dùng hết tu vi cũng sẽ bảo hộ ngươi an toàn!”
Bị một cô nhóc nhỏ tuổi hơn mình mấy chục lần nói như vậy, cho dù trái tim bằng đá thì Ngôn Thanh Chi cũng sẽ cảm thấy ấm áp.
“Nếu muốn bảo hộ ta an toàn, vậy đừng phân tâm.” Sở Niệm mặt đầy trịnh trọng cùng nghiêm túc, căn bản là không có tâm tư để ý tới cái khác. “Ta không cảm thấy quỷ tiên kia sẽ còn cho chúng ta nói chuyện phiếm, cơ hội cảm động.”
Phù chú ở chỗ này không thể dùng, xác thật là làm cho năng lực của mình giảm xuống không chỉ một nửa, cô không cho rằng dùng nắm đấm là có thể đối phó với quỷ tiên kia, huống chi… ả còn không có thực thể.
Không bị ép tới mức này, cô có thể sử dụng tới tinh huyết sao? Sở Niệm cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ rơi vào đường cùng như vậy.
Ánh sáng xanh trong tay dần bao bọc cả người cô, trước mắt sáng dần lên, tuy không sáng bằng đèn đuốc nhưng so với bóng tối xung quanh thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
Trong chớp mắt, thấy một bóng đen bay xẹt qua trước mặt, Sở Niệm nhăn chặt mày, nói khẽ với Ngôn Thanh Chi còn đang thất thần phía sau: “Đừng nghĩ loạn nữa! Ả tới rồi!”
Ngôn Thanh Chi còn đang ngẩn ra, quay đầu lại đã thấy một bàn tay tái nhợt đang chưởng tới mặt mình, gã nhanh chóng quay lại, vừa đem Sở Niệm kéo ra sau lưng, vừa nâng bàn tay lên hướng về phía bóng đen tung ra vô số dây leo.
…
Hai người liên thủ, Sở Niệm thực sự không giúp đỡ được nhiều. Cô có linh lực nhưng không thể sử dụng, chỉ có thể canh lúc Tử Lam Sam cùng Ngôn Thanh Chi giao đấu mà tìm cơ hội đánh ả bằng hàng ma bổng.
Tuy rằng nghe vậy khiến người ta cảm thấy thực buồn cười cũng thực ấu trĩ, nhưng mà chỉ có bốn người mới biết được, hàng ma bổng kia đã bị nàng dùng tinh huyết phun vào, nếu đánh vào người Tử Lam Sam thì sẽ có hậu quả thế nào.
Ngôn Thanh Chi hiện tại cũng liều mạng toàn lực ở đối kháng Tử Lam Sam, thời gian chỉ nửa nén nhang, bọn họ đã biến cho đại sảnh sạch sẽ, tráng lệ, huy hoàng biến thành một nơi chỉ toàn lá cây cùng mảnh gỗ vụn.
Tử Lam Sam thực lực thật sự mạnh tới đáng sợ, nhìn hai người trước mắt đã thở hổn hển, biểu tình trên mặt ả càng ngập hưng phấn và khiêu khích.
Ả biết rõ trong lòng hai người đang suy tính gì, ả cũng biết rõ điều gì có thể uy hiếp Ngôn Thanh Chi nhất trong lúc này là gì.
Lặng yên không một tiếng động mà cong môi, Tử Lam Sam giương cổ tay hướng ngực Sở Niệm mà phóng ra dải lụa.
Dải lụa bọc chặt lấy người, Sở Niệm không nhìn thấy Tử Lam Sam phóng chưởng tới nên khi cô ý thức được nguy hiểm thì Ngôn Thanh Chi đã nhào tới chắn trước mặt cô.
“Phốc……” Một ngụm máu xanh lục hóa đen từ miệng Ngôn Thanh Chi phun ra, gã nghe thấy rõ tiếng vỡ vụn từ bên trong cơ thể mình.
“Ngôn Thanh Chi!” Sở Niệm la lên một tiếng, vội vàng đem hắn đỡ vào lòng. Ngước mắt nhìn Tử Lam Sam lơ lửng trước mắt cười cuồng vọng, cô mắng “Ngươi đê tiện!”
Tử Lam Sam ngửa đầu cười to, phất tay đem dải lụa thu về. Không buồn để tâm lời Sở Niệm mắng, ả nheo mày vui sướng khi thấy người gặp họa mà nói “Ta đê tiện, thì sao?”
“Liên lí tinh không phải muốn bảo hộ ngươi sao, ta đây liền dứt khoát đưa hắn một đoạn đường thôi.”
“Dù sao chỉ cần thu thập xong hắn rồi thì tiện nhân ngươi còn không phải như con kiến chờ ta giết tay chết sau.”
Khinh thường mà cười lạnh một tiếng, Tử Lam Sam ngước mắt nhìn qua đại sảnh chỉ còn ba người, giống như thấy điều gì rất buồn cười, ả nhìn vào hai mắt Sở Niệm, đầy trào phúng không che dấu. “Ngươi không nói là nam nhân của ngươi lên sàn sau cùng sao? Nha đầu, ngươi thật đúng là ngốc đáng thương.”
Ả cảm thấy mỹ mãn khi nhìn thấy tia lo lắng hiện lên trong mắt Sở Niệm, lời nói của Tử Lam Sam càng trở nên sắc nhọn. “Hiện tại nơi này cũng chỉ còn có chúng ta ba người, ta nghĩ cái gọi là nam nhân của ngươi… đã sớm bỏ mặtc các ngươi mà chạy trốn rồi.”
“Không có khả năng!” Nếu không phải trong lòng cô là Ngôn Thanh Chi bị thương nạng, hơi thở mong manh thì khi nghe ả nói vậy Sở Niệm đã đứng lên trừng mắt với ả khi ả nói về Thương Sùng như vậy.
Cô không tin người đàn ông của mình sẽ bỏ mặc cô mà rời đi. Cô càng không tin Thương Sùng sẽ đối đãi với cô như vậy.
Trước kia khi cãi nhau cùng Mặc Vân Hiên, Sở Niệm từng tự thề với bản thân, nam nhân của cô bất luận tốt xấu thế nào thì người có thể chỉ trích và oán trách cũng chỉ có mình mà thôi!
“Không có khả năng?” Tử Lam Sam khinh miệt mà cười nhạo một tiếng, làm ra vẻ ngừoi từng trải, ả tiếp tục nói, lời nói có chút thấm thía. “Nha đầu, không nên trách tỷ tỷ ta nói chuyện quá mức trắng trợn. Trên thế giới này nam nhân nói có thể tin, quả thực là heo nái biết leo cây.”
“Nếu cái ngươi gọi là nam nhân thật sự để ý, ngươi cảm thấy hắn có khả năng để ngươi một mình đấu với ta sao?”
“Nói cách khác, hắn nếu thật sự để ý tới sống chết của ngươi mà nói. Ngươi cho rằng nhìn thấy ngươi cùng Ngôn Thanh Chi như vậy, hắn còn có thể tránh ở chỗ tối, thờ ơ sao?”
Kéo mái tóc đen từ phía sau ra trước ngực, Tử Lam Sam nhìn vào hai mắt Sở Niệm gằn từng chữ một mà nói:
“Chuyện nước này, chỉ có thể nói được một điều là hắn căn bản không để bụng tới sống chết của ngươi, đồng thời cũng chỉ xem ngươi như một tấm khiên đỡ mà thôi.”
Ngôn Chi Thanh trong ngực không biết bị thương thế nào, vừa rồi thay cô đỡ một kích, cô cũng biết dụng ý của Tử Lam Sam là gì.
Nếu phải đối phó với người thường, Tử Lam Sam căn bản không cần dùng toàn lực như vậy, một thứ nhìn đơn giản như dải lụa nhưng đánh lên người mới biết uy lực đủ để phá nát nội đan trong người hắn.
Ngôn Thanh Chi có thể cảm giác rõ ràng nội đan torng người xuất hiện nứt vỡ, hơn gãcũng biết, chỉ cần nội đan xuất hiện vết nứt thì gãcũng sẽ không còn tồn tại trên thế gian này.
Quỷ hồn dựa vào tinh phách để duy trì, mà yêu thì lại dựa vào viên nội đan để tồn tại. Chỗ đau đớn trong ngực làm gãkhông thể chống đỡ nổi cơ thể. Nhưng mà gãcảm thấy may mắn vì đã kịp đỡ không để chưởng đánh tới người Sở Niệm. Những lời châm chọc mỉa mai của Tử Lam Sam đã in đậm vào tai hắn.
Cho dù gã giống nàng, không tin lời Tử Lam Sam nói. Nhưng mà…hắn dùng hết hơi tàn nhìn lại, đích thực là không thấy thân ảnh của nam nhân kia.
Kinh ngạc trong mắt Ngôn thanh chi càng sâu, hắn chớp mắt rồi mới mở miệng nói: “Vậy cũng không cần như vậy, ta đã nói rồi, ngươi đi vào chỗ của ta, thì Ngôn Thanh Chi ta dùng hết tu vi cũng sẽ bảo hộ ngươi an toàn!”
Bị một cô nhóc nhỏ tuổi hơn mình mấy chục lần nói như vậy, cho dù trái tim bằng đá thì Ngôn Thanh Chi cũng sẽ cảm thấy ấm áp.
“Nếu muốn bảo hộ ta an toàn, vậy đừng phân tâm.” Sở Niệm mặt đầy trịnh trọng cùng nghiêm túc, căn bản là không có tâm tư để ý tới cái khác. “Ta không cảm thấy quỷ tiên kia sẽ còn cho chúng ta nói chuyện phiếm, cơ hội cảm động.”
Phù chú ở chỗ này không thể dùng, xác thật là làm cho năng lực của mình giảm xuống không chỉ một nửa, cô không cho rằng dùng nắm đấm là có thể đối phó với quỷ tiên kia, huống chi… ả còn không có thực thể.
Không bị ép tới mức này, cô có thể sử dụng tới tinh huyết sao? Sở Niệm cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ rơi vào đường cùng như vậy.
Ánh sáng xanh trong tay dần bao bọc cả người cô, trước mắt sáng dần lên, tuy không sáng bằng đèn đuốc nhưng so với bóng tối xung quanh thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
Trong chớp mắt, thấy một bóng đen bay xẹt qua trước mặt, Sở Niệm nhăn chặt mày, nói khẽ với Ngôn Thanh Chi còn đang thất thần phía sau: “Đừng nghĩ loạn nữa! Ả tới rồi!”
Ngôn Thanh Chi còn đang ngẩn ra, quay đầu lại đã thấy một bàn tay tái nhợt đang chưởng tới mặt mình, gã nhanh chóng quay lại, vừa đem Sở Niệm kéo ra sau lưng, vừa nâng bàn tay lên hướng về phía bóng đen tung ra vô số dây leo.
…
Hai người liên thủ, Sở Niệm thực sự không giúp đỡ được nhiều. Cô có linh lực nhưng không thể sử dụng, chỉ có thể canh lúc Tử Lam Sam cùng Ngôn Thanh Chi giao đấu mà tìm cơ hội đánh ả bằng hàng ma bổng.
Tuy rằng nghe vậy khiến người ta cảm thấy thực buồn cười cũng thực ấu trĩ, nhưng mà chỉ có bốn người mới biết được, hàng ma bổng kia đã bị nàng dùng tinh huyết phun vào, nếu đánh vào người Tử Lam Sam thì sẽ có hậu quả thế nào.
Ngôn Thanh Chi hiện tại cũng liều mạng toàn lực ở đối kháng Tử Lam Sam, thời gian chỉ nửa nén nhang, bọn họ đã biến cho đại sảnh sạch sẽ, tráng lệ, huy hoàng biến thành một nơi chỉ toàn lá cây cùng mảnh gỗ vụn.
Tử Lam Sam thực lực thật sự mạnh tới đáng sợ, nhìn hai người trước mắt đã thở hổn hển, biểu tình trên mặt ả càng ngập hưng phấn và khiêu khích.
Ả biết rõ trong lòng hai người đang suy tính gì, ả cũng biết rõ điều gì có thể uy hiếp Ngôn Thanh Chi nhất trong lúc này là gì.
Lặng yên không một tiếng động mà cong môi, Tử Lam Sam giương cổ tay hướng ngực Sở Niệm mà phóng ra dải lụa.
Dải lụa bọc chặt lấy người, Sở Niệm không nhìn thấy Tử Lam Sam phóng chưởng tới nên khi cô ý thức được nguy hiểm thì Ngôn Thanh Chi đã nhào tới chắn trước mặt cô.
“Phốc……” Một ngụm máu xanh lục hóa đen từ miệng Ngôn Thanh Chi phun ra, gã nghe thấy rõ tiếng vỡ vụn từ bên trong cơ thể mình.
“Ngôn Thanh Chi!” Sở Niệm la lên một tiếng, vội vàng đem hắn đỡ vào lòng. Ngước mắt nhìn Tử Lam Sam lơ lửng trước mắt cười cuồng vọng, cô mắng “Ngươi đê tiện!”
Tử Lam Sam ngửa đầu cười to, phất tay đem dải lụa thu về. Không buồn để tâm lời Sở Niệm mắng, ả nheo mày vui sướng khi thấy người gặp họa mà nói “Ta đê tiện, thì sao?”
“Liên lí tinh không phải muốn bảo hộ ngươi sao, ta đây liền dứt khoát đưa hắn một đoạn đường thôi.”
“Dù sao chỉ cần thu thập xong hắn rồi thì tiện nhân ngươi còn không phải như con kiến chờ ta giết tay chết sau.”
Khinh thường mà cười lạnh một tiếng, Tử Lam Sam ngước mắt nhìn qua đại sảnh chỉ còn ba người, giống như thấy điều gì rất buồn cười, ả nhìn vào hai mắt Sở Niệm, đầy trào phúng không che dấu. “Ngươi không nói là nam nhân của ngươi lên sàn sau cùng sao? Nha đầu, ngươi thật đúng là ngốc đáng thương.”
Ả cảm thấy mỹ mãn khi nhìn thấy tia lo lắng hiện lên trong mắt Sở Niệm, lời nói của Tử Lam Sam càng trở nên sắc nhọn. “Hiện tại nơi này cũng chỉ còn có chúng ta ba người, ta nghĩ cái gọi là nam nhân của ngươi… đã sớm bỏ mặtc các ngươi mà chạy trốn rồi.”
“Không có khả năng!” Nếu không phải trong lòng cô là Ngôn Thanh Chi bị thương nạng, hơi thở mong manh thì khi nghe ả nói vậy Sở Niệm đã đứng lên trừng mắt với ả khi ả nói về Thương Sùng như vậy.
Cô không tin người đàn ông của mình sẽ bỏ mặc cô mà rời đi. Cô càng không tin Thương Sùng sẽ đối đãi với cô như vậy.
Trước kia khi cãi nhau cùng Mặc Vân Hiên, Sở Niệm từng tự thề với bản thân, nam nhân của cô bất luận tốt xấu thế nào thì người có thể chỉ trích và oán trách cũng chỉ có mình mà thôi!
“Không có khả năng?” Tử Lam Sam khinh miệt mà cười nhạo một tiếng, làm ra vẻ ngừoi từng trải, ả tiếp tục nói, lời nói có chút thấm thía. “Nha đầu, không nên trách tỷ tỷ ta nói chuyện quá mức trắng trợn. Trên thế giới này nam nhân nói có thể tin, quả thực là heo nái biết leo cây.”
“Nếu cái ngươi gọi là nam nhân thật sự để ý, ngươi cảm thấy hắn có khả năng để ngươi một mình đấu với ta sao?”
“Nói cách khác, hắn nếu thật sự để ý tới sống chết của ngươi mà nói. Ngươi cho rằng nhìn thấy ngươi cùng Ngôn Thanh Chi như vậy, hắn còn có thể tránh ở chỗ tối, thờ ơ sao?”
Kéo mái tóc đen từ phía sau ra trước ngực, Tử Lam Sam nhìn vào hai mắt Sở Niệm gằn từng chữ một mà nói:
“Chuyện nước này, chỉ có thể nói được một điều là hắn căn bản không để bụng tới sống chết của ngươi, đồng thời cũng chỉ xem ngươi như một tấm khiên đỡ mà thôi.”
Ngôn Chi Thanh trong ngực không biết bị thương thế nào, vừa rồi thay cô đỡ một kích, cô cũng biết dụng ý của Tử Lam Sam là gì.
Nếu phải đối phó với người thường, Tử Lam Sam căn bản không cần dùng toàn lực như vậy, một thứ nhìn đơn giản như dải lụa nhưng đánh lên người mới biết uy lực đủ để phá nát nội đan trong người hắn.
Ngôn Thanh Chi có thể cảm giác rõ ràng nội đan torng người xuất hiện nứt vỡ, hơn gãcũng biết, chỉ cần nội đan xuất hiện vết nứt thì gãcũng sẽ không còn tồn tại trên thế gian này.
Quỷ hồn dựa vào tinh phách để duy trì, mà yêu thì lại dựa vào viên nội đan để tồn tại. Chỗ đau đớn trong ngực làm gãkhông thể chống đỡ nổi cơ thể. Nhưng mà gãcảm thấy may mắn vì đã kịp đỡ không để chưởng đánh tới người Sở Niệm. Những lời châm chọc mỉa mai của Tử Lam Sam đã in đậm vào tai hắn.
Cho dù gã giống nàng, không tin lời Tử Lam Sam nói. Nhưng mà…hắn dùng hết hơi tàn nhìn lại, đích thực là không thấy thân ảnh của nam nhân kia.
/535
|