Chẳng qua mình có thể nói ả ngốc sao? Đắc tội mình thì thôi, giờ thì…hehe
Không nhanh không chậm mà đem ánh mắt thu trở về, Ngôn Thanh Chi rất là xin lỗi mà đối Thương Sùng cùng Sở Niệm cúi người. Ý vị không rõ mà tươi cười, hắn đè thấp thanh âm, chậm rãi nói: “Để cho có ‘người’ phá ngang hôn lễ của Thương tiên sinh cùng Sở tiểu thư, thật là lỗi của Ngôn mỗ. Thỉnh nhị vị trước đừng tức giận, Ngôn mỗ nhất định sẽ cho các vị một công đạo.”
“Nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây cùng nương tử của ta liền cho các ngươi thời gian.” Trong đại sảnh tuy rằng vẫn là đen kịt, nhưng Thương Sùng vẫn thuận lợi đưa Sở Niệm lên vị trí ghế cao đường bên trên, đỡ nữ nhân của mình ngồi xuống trước rồi mới ngồi xuống ghế kế bên. Không hề có một chút biểu tình câu nệ cùng tức giận xuất hiện, biểu tình của Thương Sùng, làm Ngôn Thanh Chi cùng Sở Niệm đều không hiểu được.
Nhíu mày nhìn Ngôn Thanh Chi cùng kia nữ ‘nhân’ nói chuyện với nhau, Sở Niệm bĩu môi, đem đầu dựa vào vai Thương Sùng. “Thân phận nữ nhân kia, tựa hồ cũng không đơn giản.”
Thương Sùng câu môi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. “Đích xác.”
“Vậy anh nói coi, hành động vừa rồi của ả là vì liên lí tinh hay vì chúng ta mà tới?”
“Em hy vọng thế nào?”
“Anh nói đi.” Sở Niệm không chút khách khí mà liếc Thương Sùng một cái, lúc này là khi nào, mà hắn còn quanh co lòng vòng như vậy!
Rũ mắt nhìn về phía truy hồn linh trên cổ tay, Sở Niệm cau mày, thấp giọng nói: “Từ khi em truyền thừa thức tỉnh tới nay lần đầu tiên nhìn thấy truy hồn linh sẽ vang thành như vậy. Có thể xâm nhập ảo cảnh, nữ nhân kia …… chẳng lẽ cũng như liên lí tinh, là yêu quái trăm năm tu luyện sao?”
Giống nhau quỷ quái, Sở Niệm đích xác có thể liếc mắt một cái thông thấu.
Chẳng qua nếu là gặp phải lệ quỷ lâu năm thì chưa chắc.
Nữ tử áo tím kia tu luyện hẳn đã đến cấp bậc quỷ tiên. Phải biết rằng trong hàng ngàn oán quỷ mới có một quỷ tiên. Năng lực và mức độ hiếm có của ả hoàn toàn có thể so với Thương Sùng.
Trên người oán khí sớm đã tự nhiên thu liễm, trừ việc trên người có mùi lạ, thì người đuổi ma thông thường sẽ không nhận ra được thân phận của ả.
Ngồi trên ghế, Thương Sùng nhìn nữ quỷ, nếu mình tính không lầm thì nữ nhân này đã chết từ thời Tống triều.
Đã là quỷ tiên, lại tới phá hư hôn lễ của mình. Mục đích của ả chẳng lẽ… chỉ vì Ngôn Chi Thanh không mời tới uống rượu mừng sao?
Trầm tư sau một lát, Thương Sùng thu hạ lòng nghi ngờ. Nghiêng đầu cong môi với Sở Niệm, sau đó nhẹ giọng nói: “Em không nhìn ra thân phận của ả, cũng không trách em được. Anh chỉ có thể nói nữ quỷ này so ra còn lợi hại hơn thư sinh kia.”
Không nhanh không chậm mà đem ánh mắt thu trở về, Ngôn Thanh Chi rất là xin lỗi mà đối Thương Sùng cùng Sở Niệm cúi người. Ý vị không rõ mà tươi cười, hắn đè thấp thanh âm, chậm rãi nói: “Để cho có ‘người’ phá ngang hôn lễ của Thương tiên sinh cùng Sở tiểu thư, thật là lỗi của Ngôn mỗ. Thỉnh nhị vị trước đừng tức giận, Ngôn mỗ nhất định sẽ cho các vị một công đạo.”
“Nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây cùng nương tử của ta liền cho các ngươi thời gian.” Trong đại sảnh tuy rằng vẫn là đen kịt, nhưng Thương Sùng vẫn thuận lợi đưa Sở Niệm lên vị trí ghế cao đường bên trên, đỡ nữ nhân của mình ngồi xuống trước rồi mới ngồi xuống ghế kế bên. Không hề có một chút biểu tình câu nệ cùng tức giận xuất hiện, biểu tình của Thương Sùng, làm Ngôn Thanh Chi cùng Sở Niệm đều không hiểu được.
Nhíu mày nhìn Ngôn Thanh Chi cùng kia nữ ‘nhân’ nói chuyện với nhau, Sở Niệm bĩu môi, đem đầu dựa vào vai Thương Sùng. “Thân phận nữ nhân kia, tựa hồ cũng không đơn giản.”
Thương Sùng câu môi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. “Đích xác.”
“Vậy anh nói coi, hành động vừa rồi của ả là vì liên lí tinh hay vì chúng ta mà tới?”
“Em hy vọng thế nào?”
“Anh nói đi.” Sở Niệm không chút khách khí mà liếc Thương Sùng một cái, lúc này là khi nào, mà hắn còn quanh co lòng vòng như vậy!
Rũ mắt nhìn về phía truy hồn linh trên cổ tay, Sở Niệm cau mày, thấp giọng nói: “Từ khi em truyền thừa thức tỉnh tới nay lần đầu tiên nhìn thấy truy hồn linh sẽ vang thành như vậy. Có thể xâm nhập ảo cảnh, nữ nhân kia …… chẳng lẽ cũng như liên lí tinh, là yêu quái trăm năm tu luyện sao?”
Giống nhau quỷ quái, Sở Niệm đích xác có thể liếc mắt một cái thông thấu.
Chẳng qua nếu là gặp phải lệ quỷ lâu năm thì chưa chắc.
Nữ tử áo tím kia tu luyện hẳn đã đến cấp bậc quỷ tiên. Phải biết rằng trong hàng ngàn oán quỷ mới có một quỷ tiên. Năng lực và mức độ hiếm có của ả hoàn toàn có thể so với Thương Sùng.
Trên người oán khí sớm đã tự nhiên thu liễm, trừ việc trên người có mùi lạ, thì người đuổi ma thông thường sẽ không nhận ra được thân phận của ả.
Ngồi trên ghế, Thương Sùng nhìn nữ quỷ, nếu mình tính không lầm thì nữ nhân này đã chết từ thời Tống triều.
Đã là quỷ tiên, lại tới phá hư hôn lễ của mình. Mục đích của ả chẳng lẽ… chỉ vì Ngôn Chi Thanh không mời tới uống rượu mừng sao?
Trầm tư sau một lát, Thương Sùng thu hạ lòng nghi ngờ. Nghiêng đầu cong môi với Sở Niệm, sau đó nhẹ giọng nói: “Em không nhìn ra thân phận của ả, cũng không trách em được. Anh chỉ có thể nói nữ quỷ này so ra còn lợi hại hơn thư sinh kia.”
/535
|